Mỗi Ngày Một Chuyện
ĐAM MÊ XUÂN TỨ* - CAO MỴ NHÂN
ĐAM MÊ XUÂN TỨ* - CAO MỴ NHÂN
Xuân đã thực sự về rồi đấy chứ, Xuân đang hiện diện trước quý vị và chúng tôi
...xuân tươi vui, chan hoà thân ái, xuân bất tận ngôn, đẹp rỡ ràng ...khiến ai
cũng ít nhiều ...đam mê xuân tứ .
Tứ bao hàm cả ý tưởng, tình tiết, ngôn ngữ lẫn phong cách. Như vậy
xuân tứ là vẻ đẹp riêng của mùa xuân.
Cái vẻ đẹp riêng của mùa xuân đã khiến quý vị và chúng tôi không ngớt lời
ca tụng.
Quý vị văn, thi, nhạc sĩ thì dùng ngôn ngữ ca tụng, còn quý vị
hoạ sĩ thì pha chế đủ mọi gam mầu để làm sao tô điểm
được những bức tranh xuân rực rỡ, sống động ...
Mùa xuân là mùa của tuổi trẻ.Vận dụng ý tưởng đó, vả chăng cũng đúng
với thực tế, là mùa đầu tiên của một năm, xa hơn là mùa bắt
đầu một sự nghiệp, mùa khởi hành tiến tới tương lai, nếu định xây
dựng hành trình cuộc đời .
Khi đam mê mùa xuân
Hoa vàng chưa kịp nở
Bước vào mùa hạ đỏ
Hoa nở vàng dưới chân
(Bóng xuân. Cao Mỵ Nhân)
Đó là tâm sự của một người đã trễ một hay nhiều mùa xuân, đúng ra là tuổi
xuân, cũng có nghĩa là bê trễ, vuột mất hành trình, để chậm bước trước tháng
năm không còn tuổi trẻ tiến tới gánh vác ...trách nhiệm .
Tại sao mùa xuân vốn là của chung. Như cái tâm của cuộc đời, nhưng
sinh hoạt lại riêng ví như những ngả đường...ly tâm. Để chẳng bao
giờ những ngả đường ly tâm ấy lội ngược dòng về lại cái tâm
đầu tiên . Điều đó các nhà triết học xã hội cho là nghịch lý. Do đó mọi sự
việc đều phải tiến tới.
Trong không khí tươi vui ấm áp của mùa xuân, hay là mùa xuân an lạc, hỉ
xả, tôi đã nghe bài ca "Mùa xuân đầu
tiên" của nhạc sĩ Văn Cao, ông viết sau ngày 30 4.
1975, để hiểu phần nào "xuân tứ" sau mấy mươi năm
ông ấp ủ điều "giải phóng dân tộc" qua câu: từ đây
người biết yêu người.
Chúng ta không thể bắt ông yêu hay không yêu người nào đó, đó là
quyền của nhạc sĩ lớn Văn Cao.
Mùa xuân đầu tiên _ nhạc sĩ Văn Cao mơ ước từ khi ông đội mũ
vải, quần áo dân quân, vén gấu tức lai quần ở miền Nam, ngồi trên bờ, thả
2 bàn chân xuống dòng nước sông Lô, bài hát viết cho đoàn quân giải
phóng thủa chống Pháp.
Cho dù nhạc sĩ Văn Cao cũng ở trong đội ngũ "Nhân Văn giai phẩm."
nhưng ông vẫn hiện diện ở miền Bắc XHCN từ trước đến 30 4
1975. có lẽ nào ông không biết gì về "ý thức hệ ".
Chắc chắn ông còn rõ hơn ai hết, nên ông mới mong: từ đây người biết yêu
người.
Đó là cảm quan của một nghệ sĩ chung chung .
Nhà thơ Huy Cận, nếu xét về vai vế thơ, người ta có thể xưng tụng
ông là nhà thơ lớn, như quý thi sĩ Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương ở miền
Nam .
Qua ngày đổi đời 30 -4 -1975, ông lên đài truyền hình Saigon, đọc
bài thơ ...cuối cùng : " Trên đỉnh đời vĩnh viễn ".
Bài thơ dài lắm, nói rằng từ đây chẳng còn mơ ước gì nữa, vì thống
nhất đất nước rồi, sau 117 năm trong cảm giác bị nô lệ (. 1858
- 1975. ), nên vui mừng vì đã tới đỉnh đời vĩnh viễn ...
Đó cũng là cảm quan của một nghệ sĩ nhưng không chung chung ...sau mấy
mươi năm theo bạo quyền cộng sản.
Tác giả bài thơ nổi tiếng Ngậm Ngùi, đã lên tới chức thứ trưởng văn hoá. Chính
ông đã cho rằng thời điểm 1975 là mùa xuân cuối cùng của cuộc
đời thơ Huy Cận .
Xuân hay các mùa khác: hạ , thu , đông vốn tự nó hồn nhiên,
thanh thản, là những thời điểm, thời hạn bình thường, chẳng
thiên vị một giới nào, một cuộc sống nào, và cũng chẳng giới hạn tuổi tác
nào.
Chỉ là xuân có vẻ ưu tiên cho giới trẻ, bởi tuổi trẻ và xuân
đồng dạng trong ý nghĩa, trong phong cách như nói ở trên .
Do đó có ai ca tụng hạ tứ, thu tứ, đông tứ đâu . Thành mùa xuân với ngày
rộng tháng dài , xuân đã không khắc kỷ ai, thì quý vị còn
biết bao cơ hội để " lập xuân. " để làm mới cuộc
đời mình, để đón chào những sắc thái Xuân cho riêng biệt mỗi
người...
CAO
MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
ĐAM MÊ XUÂN TỨ* - CAO MỴ NHÂN
ĐAM MÊ XUÂN TỨ* - CAO MỴ NHÂN
Xuân đã thực sự về rồi đấy chứ, Xuân đang hiện diện trước quý vị và chúng tôi
...xuân tươi vui, chan hoà thân ái, xuân bất tận ngôn, đẹp rỡ ràng ...khiến ai
cũng ít nhiều ...đam mê xuân tứ .
Tứ bao hàm cả ý tưởng, tình tiết, ngôn ngữ lẫn phong cách. Như vậy
xuân tứ là vẻ đẹp riêng của mùa xuân.
Cái vẻ đẹp riêng của mùa xuân đã khiến quý vị và chúng tôi không ngớt lời
ca tụng.
Quý vị văn, thi, nhạc sĩ thì dùng ngôn ngữ ca tụng, còn quý vị
hoạ sĩ thì pha chế đủ mọi gam mầu để làm sao tô điểm
được những bức tranh xuân rực rỡ, sống động ...
Mùa xuân là mùa của tuổi trẻ.Vận dụng ý tưởng đó, vả chăng cũng đúng
với thực tế, là mùa đầu tiên của một năm, xa hơn là mùa bắt
đầu một sự nghiệp, mùa khởi hành tiến tới tương lai, nếu định xây
dựng hành trình cuộc đời .
Khi đam mê mùa xuân
Hoa vàng chưa kịp nở
Bước vào mùa hạ đỏ
Hoa nở vàng dưới chân
(Bóng xuân. Cao Mỵ Nhân)
Đó là tâm sự của một người đã trễ một hay nhiều mùa xuân, đúng ra là tuổi
xuân, cũng có nghĩa là bê trễ, vuột mất hành trình, để chậm bước trước tháng
năm không còn tuổi trẻ tiến tới gánh vác ...trách nhiệm .
Tại sao mùa xuân vốn là của chung. Như cái tâm của cuộc đời, nhưng
sinh hoạt lại riêng ví như những ngả đường...ly tâm. Để chẳng bao
giờ những ngả đường ly tâm ấy lội ngược dòng về lại cái tâm
đầu tiên . Điều đó các nhà triết học xã hội cho là nghịch lý. Do đó mọi sự
việc đều phải tiến tới.
Trong không khí tươi vui ấm áp của mùa xuân, hay là mùa xuân an lạc, hỉ
xả, tôi đã nghe bài ca "Mùa xuân đầu
tiên" của nhạc sĩ Văn Cao, ông viết sau ngày 30 4.
1975, để hiểu phần nào "xuân tứ" sau mấy mươi năm
ông ấp ủ điều "giải phóng dân tộc" qua câu: từ đây
người biết yêu người.
Chúng ta không thể bắt ông yêu hay không yêu người nào đó, đó là
quyền của nhạc sĩ lớn Văn Cao.
Mùa xuân đầu tiên _ nhạc sĩ Văn Cao mơ ước từ khi ông đội mũ
vải, quần áo dân quân, vén gấu tức lai quần ở miền Nam, ngồi trên bờ, thả
2 bàn chân xuống dòng nước sông Lô, bài hát viết cho đoàn quân giải
phóng thủa chống Pháp.
Cho dù nhạc sĩ Văn Cao cũng ở trong đội ngũ "Nhân Văn giai phẩm."
nhưng ông vẫn hiện diện ở miền Bắc XHCN từ trước đến 30 4
1975. có lẽ nào ông không biết gì về "ý thức hệ ".
Chắc chắn ông còn rõ hơn ai hết, nên ông mới mong: từ đây người biết yêu
người.
Đó là cảm quan của một nghệ sĩ chung chung .
Nhà thơ Huy Cận, nếu xét về vai vế thơ, người ta có thể xưng tụng
ông là nhà thơ lớn, như quý thi sĩ Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương ở miền
Nam .
Qua ngày đổi đời 30 -4 -1975, ông lên đài truyền hình Saigon, đọc
bài thơ ...cuối cùng : " Trên đỉnh đời vĩnh viễn ".
Bài thơ dài lắm, nói rằng từ đây chẳng còn mơ ước gì nữa, vì thống
nhất đất nước rồi, sau 117 năm trong cảm giác bị nô lệ (. 1858
- 1975. ), nên vui mừng vì đã tới đỉnh đời vĩnh viễn ...
Đó cũng là cảm quan của một nghệ sĩ nhưng không chung chung ...sau mấy
mươi năm theo bạo quyền cộng sản.
Tác giả bài thơ nổi tiếng Ngậm Ngùi, đã lên tới chức thứ trưởng văn hoá. Chính
ông đã cho rằng thời điểm 1975 là mùa xuân cuối cùng của cuộc
đời thơ Huy Cận .
Xuân hay các mùa khác: hạ , thu , đông vốn tự nó hồn nhiên,
thanh thản, là những thời điểm, thời hạn bình thường, chẳng
thiên vị một giới nào, một cuộc sống nào, và cũng chẳng giới hạn tuổi tác
nào.
Chỉ là xuân có vẻ ưu tiên cho giới trẻ, bởi tuổi trẻ và xuân
đồng dạng trong ý nghĩa, trong phong cách như nói ở trên .
Do đó có ai ca tụng hạ tứ, thu tứ, đông tứ đâu . Thành mùa xuân với ngày
rộng tháng dài , xuân đã không khắc kỷ ai, thì quý vị còn
biết bao cơ hội để " lập xuân. " để làm mới cuộc
đời mình, để đón chào những sắc thái Xuân cho riêng biệt mỗi
người...
CAO
MỴ NHÂN (HNPD)