Mỗi Ngày Một Chuyện
ĐÊM KHÔNG DÀI - CAO MỴ NHÂN
ĐÊM KHÔNG DÀI - CAO MỴ NHÂN
Bị
ám ảnh bởi 2 câu ca dao:
Thức
lâu mới biết đêm dài
Ở
lâu mới biết lòng người có nhân...
Mình
quả không cố tình muốn thức lâu để xem đêm dài thế nào, dài bao nhiêu trượng,
xa bao nhiêu dặm ...
Đồng
thời với sự so sánh hồ đồ ở lâu mới biết lòng người có nhân. Nhân là nhân đức,
nhân đạo, nhân từ, nhân ảnh , nhân văn, nhân ái vv...
Nhiều
nhân quá, nên phải lọc ra cái " nhân" gì nó phù hợp với điều mình
muốn đề cập đến hôm nay ?
Tất
nhiên lại muốn nói về anh phải không? Đó là nhân từ bác ái đấy ...
Thế
thì còn muốn gì hơn nữa hở ? Với tôi, là anh, trong nhân từ bác ái là chẳng
những có đức, có đạo, còn có yêu, có dấu nữa.
Ô,
chi lạ rứa, chi lạ rứa ? Có yêu thì được rồi, có "dấu" là sao vậy cà
?
Anh
đang lừ mắt trong tấm gương" thiên lý kính" , mà mình đã làm ma
thuật, để dinh từ nhà họ Lã, trong làng El Camino cách đây một tuần, về khuôn
viên "xơ xác điêu tàn vì ai " của mình, chỉ với mục đích " rình
anh" .
"
Ố ô, rứa tui làm chi mô, răng rình tui hè ? "
Không
mần chi cả, thích thì làm thôi. Chớ hôm xưa anh đi rình mình, mình tức
"cành hông " ra, mà mình cũng " chín bỏ làm mười " đó thôi.
Nhưng
đừng tỏ thái độ " bình dân học vụ" quá thế !
Đã
sống với vần điệu thi ca, thì nên xử sự cho uyển chuyển văn chương một chút
nào.
Xin
thưa tôi chỉ thực sự muốn biết thật rõ cái đêm dài nó như thế nào thôi, còn
lòng người thì chả cần "ở lâu " đâu, thời buổi văn minh tinh tế này,
chỉ thoáng qua vài cử chỉ của cô Kiều :
Khi
tựa gối, khi cúi đầu
Khi
vò chín khúc, khi chau đôi mày
( Đoạn
Trường Tân Thanh. - Nguyễn Du )
Là
biết ngay lòng dạ ai rồi, huống chi muốn coi thử lòng anh là dại dột vô cùng .
Có
nghĩa là với anh thì rõ như ban ngày, đúng câu tục ngữ phong dao nói : "
rõ như ban ngày " sao mình cứ phải quẹo lối thức đêm, anh là lính không
cần đa tình nữa, mọi chuyện ở đời này, và bất cứ đời nào, cũng chỉ là sự lập
lại đó thôi, hiểu chưa... người thơ ?
Trưa
nay, người bạn thơ cổ điển đã khẳng định : tất cả chỉ là sự lặp lại, có điều
những sự lặp lại không giống nhau, nó sẽ buồn nản hay hân hoan tuỳ theo hiện
tượng .
Thì
ai chẳng biết điều đó chứ, nhưng mình đang muốn sự lập lại đó mới mẻ, lạc quan
hơn trước cả ngàn lần cơ.
Nếu
thế thì phải khổ công tu luyện hơn, như đại phu luyện linh đan, thần dược cho
người bịnh u mê, say đắm ân tình là...mình này .
Anh,
hay vị đại phu, không mất công lên núi, vô rừng kiếm thuốc, bởi lẽ cái không
gian thức khuya hay ở lâu xưa nay đối với mình đã trở thành quen thuộc rồi.
Mình
đã xử dụng thời gian dung dãn, du di thì đúng hơn, ấy là không gò bó mọi sự
việc vào một nguyên tắc nhất định nào .
Chẳng
hạn như hôm nay, mới 9 giờ tối mình đã ngủ thiếp đi, rồi gần 1 giờ sáng, bỗng
tỉnh giấc, mình thức một lèo luôn tới sáng, để làm gì, tại sao không dỗ giấc
cho êm dịu, để ngủ tiếp nhỉ ?
Bởi lẽ, nếu anh biết được mình thức vì
sao, anh đã không vui rồi, lại nói thức vì anh, thì chắc chắn anh giận lắm, là
anh có mượn mình phải khổ thế đâu.
Cũng
chẳng cần ngó kính viễn vọng lâu nay, hay tấm gương 157 năm El Camino, gọi tắt
thế, mình mới thấy được anh chau đôi mày ...chu choa, mình làm phiền anh, sẽ khiến anh có cảm
giác liên đới chịu trách nhiệm, nếu mình nằm vật ra mà ...đi đời nhà ma...vì
nhớ nhung anh quá xá.
Chúng
ta đừng bao giờ đem cái nỗi khổ tâm của mình gán cho người khác sự phiền bực,
mới là cao thủ ...tâm lý chiến nhá.
Anh
bảo ngày xưa anh không thích lắm cái lối hành văn nghị luận luân lý, với các đề
tài cổ lỗ sĩ như :
Một
con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ ...
Bầu
ơi thương lấy bí cùng
Tuy
rằng khác giống, nhưng chung một giàn ...
Vv
và vv...chẳng
hạn . Vì loại văn này, nó khiến cho học sinh trình bày khó vừa lòng thày bà,
hay là nói bao nhiêu cũng không hết được ý tưởng mình, lý luận bao nhiêu vẫn
phải thua thày cô giảng dạy hằng ngày .
Nhưng
thời đại này, hầu như 80% sáng tác của quý văn thi sĩ là : ký sự, hồi ký, bút
ký...Do đó viết văn hiện nay là viết hồi ký, viết lại đời mình, không cần hư
cấu, tưởng tượng nữa .
Và,
cũng không cần phải là quý danh gia vọng tộc, thân hào nhân sĩ, nhân vật tiếng
tăm gì, mà hầu hết đều có thể bấm phím lên đường viết lách thênh thang...
Thế
thì có gì trở ngại đâu khiến phải " thức lâu, ở lâu " chớ .
Lại
trở về đề tài " anh " của mình thôi, có nghĩa là mình chưa chán anh,
hay đúng "anh " là cái kho chất liệu, dữ kiện cho mình viết lách, kể lể, không dám lạm
dụng từ ngữ sáng tác để tránh ...mất lòng thiên hạ.
Viết
tới đây, mình cảm thấy thân thương kính trọng anh quá đỗi, anh chính là thành
trì bao quanh cái tôi đáng "ghét" của mình, vì bay nhảy, bơi lặn
trong cái khuôn viên bé nhỏ nhưng đầy hoa thơm, cỏ lạ, mình đã thực sự thoải
mái hơn bất cứ nơi đâu mình đã ngang qua.
Biết
thế, thì thức đêm để làm gì ? Ố la la, để biết được toàn vẹn, để không gọi là
phiến diện khi nghe bàng quang thiên hạ phê phán một nhân vật, một sự việc gì,
tránh thiếu sót bởi vội vàng quá, phe đảng quá.
Rồi
đây thời gian sẽ không còn rảnh rang rong chơi, mình sẽ ở yên trong tháp ngà
quá khứ, những trang thơ rồi những trang thơ, sẽ phủ kín mộ tình lạnh lẽo
...anh sẽ đến, thắp dùm mình một que diêm...
Chúng
ta sẽ thắp sáng đời nhau, rồi đốt cháy không gian, để xoá đi tất cả dẫu đêm
không thực sự dài, lòng không hề vẩn đục, tâm tư anh trong suốt như pha lê ở
đời này và tất cả những kiếp sau nếu có tái hồi hạnh ngộ mình ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
ĐÊM KHÔNG DÀI - CAO MỴ NHÂN
ĐÊM KHÔNG DÀI - CAO MỴ NHÂN
Bị
ám ảnh bởi 2 câu ca dao:
Thức
lâu mới biết đêm dài
Ở
lâu mới biết lòng người có nhân...
Mình
quả không cố tình muốn thức lâu để xem đêm dài thế nào, dài bao nhiêu trượng,
xa bao nhiêu dặm ...
Đồng
thời với sự so sánh hồ đồ ở lâu mới biết lòng người có nhân. Nhân là nhân đức,
nhân đạo, nhân từ, nhân ảnh , nhân văn, nhân ái vv...
Nhiều
nhân quá, nên phải lọc ra cái " nhân" gì nó phù hợp với điều mình
muốn đề cập đến hôm nay ?
Tất
nhiên lại muốn nói về anh phải không? Đó là nhân từ bác ái đấy ...
Thế
thì còn muốn gì hơn nữa hở ? Với tôi, là anh, trong nhân từ bác ái là chẳng
những có đức, có đạo, còn có yêu, có dấu nữa.
Ô,
chi lạ rứa, chi lạ rứa ? Có yêu thì được rồi, có "dấu" là sao vậy cà
?
Anh
đang lừ mắt trong tấm gương" thiên lý kính" , mà mình đã làm ma
thuật, để dinh từ nhà họ Lã, trong làng El Camino cách đây một tuần, về khuôn
viên "xơ xác điêu tàn vì ai " của mình, chỉ với mục đích " rình
anh" .
"
Ố ô, rứa tui làm chi mô, răng rình tui hè ? "
Không
mần chi cả, thích thì làm thôi. Chớ hôm xưa anh đi rình mình, mình tức
"cành hông " ra, mà mình cũng " chín bỏ làm mười " đó thôi.
Nhưng
đừng tỏ thái độ " bình dân học vụ" quá thế !
Đã
sống với vần điệu thi ca, thì nên xử sự cho uyển chuyển văn chương một chút
nào.
Xin
thưa tôi chỉ thực sự muốn biết thật rõ cái đêm dài nó như thế nào thôi, còn
lòng người thì chả cần "ở lâu " đâu, thời buổi văn minh tinh tế này,
chỉ thoáng qua vài cử chỉ của cô Kiều :
Khi
tựa gối, khi cúi đầu
Khi
vò chín khúc, khi chau đôi mày
( Đoạn
Trường Tân Thanh. - Nguyễn Du )
Là
biết ngay lòng dạ ai rồi, huống chi muốn coi thử lòng anh là dại dột vô cùng .
Có
nghĩa là với anh thì rõ như ban ngày, đúng câu tục ngữ phong dao nói : "
rõ như ban ngày " sao mình cứ phải quẹo lối thức đêm, anh là lính không
cần đa tình nữa, mọi chuyện ở đời này, và bất cứ đời nào, cũng chỉ là sự lập
lại đó thôi, hiểu chưa... người thơ ?
Trưa
nay, người bạn thơ cổ điển đã khẳng định : tất cả chỉ là sự lặp lại, có điều
những sự lặp lại không giống nhau, nó sẽ buồn nản hay hân hoan tuỳ theo hiện
tượng .
Thì
ai chẳng biết điều đó chứ, nhưng mình đang muốn sự lập lại đó mới mẻ, lạc quan
hơn trước cả ngàn lần cơ.
Nếu
thế thì phải khổ công tu luyện hơn, như đại phu luyện linh đan, thần dược cho
người bịnh u mê, say đắm ân tình là...mình này .
Anh,
hay vị đại phu, không mất công lên núi, vô rừng kiếm thuốc, bởi lẽ cái không
gian thức khuya hay ở lâu xưa nay đối với mình đã trở thành quen thuộc rồi.
Mình
đã xử dụng thời gian dung dãn, du di thì đúng hơn, ấy là không gò bó mọi sự
việc vào một nguyên tắc nhất định nào .
Chẳng
hạn như hôm nay, mới 9 giờ tối mình đã ngủ thiếp đi, rồi gần 1 giờ sáng, bỗng
tỉnh giấc, mình thức một lèo luôn tới sáng, để làm gì, tại sao không dỗ giấc
cho êm dịu, để ngủ tiếp nhỉ ?
Bởi lẽ, nếu anh biết được mình thức vì
sao, anh đã không vui rồi, lại nói thức vì anh, thì chắc chắn anh giận lắm, là
anh có mượn mình phải khổ thế đâu.
Cũng
chẳng cần ngó kính viễn vọng lâu nay, hay tấm gương 157 năm El Camino, gọi tắt
thế, mình mới thấy được anh chau đôi mày ...chu choa, mình làm phiền anh, sẽ khiến anh có cảm
giác liên đới chịu trách nhiệm, nếu mình nằm vật ra mà ...đi đời nhà ma...vì
nhớ nhung anh quá xá.
Chúng
ta đừng bao giờ đem cái nỗi khổ tâm của mình gán cho người khác sự phiền bực,
mới là cao thủ ...tâm lý chiến nhá.
Anh
bảo ngày xưa anh không thích lắm cái lối hành văn nghị luận luân lý, với các đề
tài cổ lỗ sĩ như :
Một
con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ ...
Bầu
ơi thương lấy bí cùng
Tuy
rằng khác giống, nhưng chung một giàn ...
Vv
và vv...chẳng
hạn . Vì loại văn này, nó khiến cho học sinh trình bày khó vừa lòng thày bà,
hay là nói bao nhiêu cũng không hết được ý tưởng mình, lý luận bao nhiêu vẫn
phải thua thày cô giảng dạy hằng ngày .
Nhưng
thời đại này, hầu như 80% sáng tác của quý văn thi sĩ là : ký sự, hồi ký, bút
ký...Do đó viết văn hiện nay là viết hồi ký, viết lại đời mình, không cần hư
cấu, tưởng tượng nữa .
Và,
cũng không cần phải là quý danh gia vọng tộc, thân hào nhân sĩ, nhân vật tiếng
tăm gì, mà hầu hết đều có thể bấm phím lên đường viết lách thênh thang...
Thế
thì có gì trở ngại đâu khiến phải " thức lâu, ở lâu " chớ .
Lại
trở về đề tài " anh " của mình thôi, có nghĩa là mình chưa chán anh,
hay đúng "anh " là cái kho chất liệu, dữ kiện cho mình viết lách, kể lể, không dám lạm
dụng từ ngữ sáng tác để tránh ...mất lòng thiên hạ.
Viết
tới đây, mình cảm thấy thân thương kính trọng anh quá đỗi, anh chính là thành
trì bao quanh cái tôi đáng "ghét" của mình, vì bay nhảy, bơi lặn
trong cái khuôn viên bé nhỏ nhưng đầy hoa thơm, cỏ lạ, mình đã thực sự thoải
mái hơn bất cứ nơi đâu mình đã ngang qua.
Biết
thế, thì thức đêm để làm gì ? Ố la la, để biết được toàn vẹn, để không gọi là
phiến diện khi nghe bàng quang thiên hạ phê phán một nhân vật, một sự việc gì,
tránh thiếu sót bởi vội vàng quá, phe đảng quá.
Rồi
đây thời gian sẽ không còn rảnh rang rong chơi, mình sẽ ở yên trong tháp ngà
quá khứ, những trang thơ rồi những trang thơ, sẽ phủ kín mộ tình lạnh lẽo
...anh sẽ đến, thắp dùm mình một que diêm...
Chúng
ta sẽ thắp sáng đời nhau, rồi đốt cháy không gian, để xoá đi tất cả dẫu đêm
không thực sự dài, lòng không hề vẩn đục, tâm tư anh trong suốt như pha lê ở
đời này và tất cả những kiếp sau nếu có tái hồi hạnh ngộ mình ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)