Mỗi Ngày Một Chuyện
ĐÊM MÙA TỐI - CAO MỴ NHÂN
ĐÊM MÙA TỐI - CAO MỴ NHÂN
Mới
có 5 giờ chiều thôi, mùa này đang là tháng cuối thu, mà sao trời xuống thấp
thế, trời mặc áo mầu khói hương, giống quý vị Phật Tử mặc áo tràng sắc lam đi
chùa lễ Phật.
Vẫn
căn phòng của tôi có cửa sổ lớn trông về hướng nam, tôi chưa kéo cái màn gió
che bóng tối lại, dù cửa kính cứ 24/24 ít khi mở ra.
15
phút trước, tôi còn thấy đám mây mầu " ráng đỏ", cái ráng đỏ trong
thiên văn, dân ta cứ bảo là:
Ráng
vàng thì gió,
Ráng
đỏ thì mưa...
Tôi
nằm dài ra mà buồn, dẫu chẳng hề có chuyện gì buồn đến phải nằm dài ra, nghe
thời gian trôi từ từ vào cõi mộng .
Buồn
trôi lặng lẽ đến nỗi mình nghe được cả tiếng đập của trái tim mình đang chậm
rãi, ngập ngừng như muốn đứng lại lúc nào không hay.
Nhưng
cũng chính mình phải rời chỗ nằm, để ra nhắc con trai chuẩn bị chở cháu vô nội
trú năm thứ nhất đại học, ở cách nhà 2 tiếng đồng hồ xe chạy Fwy.
Mọi
sự, mọi việc, mọi ngày ...cứ liên tiếp " diễn ra " trong êm đềm, và
cứ mong như vậy, như bánh xe tầu hỏa chạy trên đường rầy...
Nếu
có trục trặc là không bình thường, là bất trắc, đáng lo ngại.
Tôi
nói : " Trời đất cũng như người ta, làm sao đoán và tránh được những điều
không như ý ở đời " .
Thế
rồi thì một mình tôi ở nhà đón chào giây phút đêm đen bắt đầu phủ tất cả những
gì mà trước đó mặt trời trao tặng cho thế nhân, những vinh quang, những
tủi nhục...
Song,
cuộc đời không phải chỉ có 2 điểm đối nghịch : vinh quang và tủi nhục đâu, mà còn biết bao cung bậc điều hoà, để
làm nên bản nhạc đời phức tạp, hợp xướng, giao hưởng vv...tất nhiên theo tôi,
phải hay, trong cái nghĩa tận cùng của cảm xúc đấy.
Bởi
hình như là hiếm có những bản nhạc vui tươi rộn rã, hay đến nỗi suốt ngày người ta chỉ nghe
bài hoan ca, mừng vui, thích thú một cách mê say.
Nhưng
nếu có bản tình ca nào nghe có vẻ buồn buồn não lòng một chút là y như tâm hồn
thính giả được dãn ra...còn cao hứng đắm chìm vào bi thương khổ lụy nữa .
Tôi
nhớ cảnh mùa thu năm ấy, cô em họ tôi từ Nha Trang vô Saigon, để sắm đồ đám
cưới cổ, cô bé ở lại nhà tôi, trên gác ...
Ngay
hôm sau, mới bảnh mắt ra, ba tôi và cả nhà đang lục tục thức dậy, thì cùng hốt
hoảng nghe câu hát :
"
Lòng cuồng điên vì nhớ ...nh...ớ...ớ..."
vang
lên như kêu thất thanh...ba tôi sợ quá, bảo chúng tôi lên coi cô em họ tôi bị
gì vậy.
Chưa
kể, còn có một thiếu phụ chưa tới ba mươi tuổi , đã lỡ ôm một kỷ niệm rắn chắc
như đá hoa cương, đi lấy chồng ...
Cũng
đã vài ba con nhỏ còn bé bỏng, tuy thương con cái lắm , nhưng hễ cứ nghe bài
hát " Sang ngang " của Đỗ Lễ, là lại chan hoà nước mắt mới ...không
lạ .
Điều
tôi định kể với quý vị về cái bóng đêm, nó san bằng, che phủ tất cả những ưu tư
phiền muộn, cũng như làm thức dậy những băn khoăn, lo lắng ...cho mỗi đời người
.
Tuy
nhiên bóng đêm cũng là điều xúc tác cho giới người phải nhờ nó để nổi bật lên
những hào quang, hào nhoáng của danh vọng.
Vì
không có nó, hoạt cảnh sẽ giảm đi phần nào ý nghĩa ...
thí
dụ đặc biệt là quý vị theo ngành kịch diễn, điện ảnh trên sân khấu, cần phải có
bóng đêm để làm nổi bật hệ thống ánh sáng, cho rực rỡ đời nhau, phải tầm thường
đâu.
Song
đêm nay của tôi, là một đêm bình thường của mùa tôi đặt tên là "Mùa tối
". Đêm dài từ 5 giờ chiều chạng vạng tới 7 giờ sáng tinh mơ...tức đêm
chiếm 14 tiếng đồng hồ ...
Nên
tôi có thể sống với ...anh trên Ipad một cách tự do, không sợ ai xàm tấu hay
bực bội, vì ở " Mùa tối " này, tôi đã liên tiếp làm việc và lai rai
ăn uống 10 giờ mỗi ngày rồi .
Thế
thì anh quả là quan trọng đối với cuộc sống tôi đấy chứ .
Bởi
thế cho nên chúng ta mới hiểu tại sao văn thi họa nhạc sĩ có khuynh hướng sáng
tác ban đêm ...
Phải
có cái bóng đêm kéo dài thời gian ra, để mà suy nghĩ hay tưởng tượng thêm, cho
công việc ngụy tạo ra những tác phẩm để đời.
Song
le, tôi cũng mở một dấu ngoặc là, với tôi ở " Mùa tối " này thôi, chứ
mai mốt " Mùa sáng ", thì tình trạng và hoàn cảnh thay đổi lại, mà
tôi chưa có thì giờ xem thử ngày có dài như đêm trong " Mùa tối "
không.
Tôi
chưa định sắp xếp cho ngày của tôi bao giờ, nhưng tôi biết chắc một điều, vì nó
đã xẩy ra rồi, ấy là, "Mùa sáng " của tôi mới qua một tuần nay, mỗi
đêm tôi chỉ ngủ có 4 hay 5 tiếng đồng hồ thôi, từ 12 giờ đêm tới 4.30 sớm.
Trời
chưa có chút ánh sáng nào, tôi đã thức dậy, như muốn đón chờ một ngày mới hoan
ca, lạc quan đến không kềm được lòng vui hớn hở thật là thú vị .
Vâng,
nếu quan niệm được rằng: yêu đời là yếu tố duy nhất để vượt qua những khó khăn,
trở ngại, rồi làm chủ cuộc sống mình, từ bất cứ khi nào cho tới ...chết , thì
cũng nên lắm.
Anh
sẽ lắc đầu, nói : Đồng ý rứa, răng mà phải thức tới 14 tiếng đồng hồ mỗi đêm
" Mùa tối " và 12 giờ mỗi đêm " Mùa sáng " cho mệt ra.
Ố
ô, không phải là thức trắng đêm như vậy mô, đó là thời gian khiến người Mỹ quan
tâm, đã nghiên cứu ra việc đổi giờ ngõ hầu cho ta điều hành được giờ ngủ,
nghỉ, sinh hoạt tuỳ theo mỗi quý vị thôi.
Nhưng
riêng tôi, thì như trình bày trên, là đêm dài " Mùa tối" này, tôi tha
hồ gặp anh qua Ipad, bởi chẳng lẽ tôi ngủ luôn 14 giờ đồng hồ sao ...
Nghĩa
là mùa có tối hay sáng, thời gian thì thay đổi theo ánh sáng mặt trời, nhưng
giấc ngủ của mỗi cơ thể tuỳ theo mỗi người chúng ta, tuổi tác và sức khỏe, như
tôi 5 tiếng ngủ mỗi đêm, thì quá dư dả để ...làm thơ thương nhớ anh chẳng hạn .
Biết
rồi, không nói nữa, anh thường mỗi khi không thích "khai triển" vấn
đề gì dính tới tình cảm là "không nói nữa" .
Vậy
thôi, kính chào...quý vị chuyện nhỏ "Mùa tối" hôm nay .
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
ĐÊM MÙA TỐI - CAO MỴ NHÂN
ĐÊM MÙA TỐI - CAO MỴ NHÂN
Mới
có 5 giờ chiều thôi, mùa này đang là tháng cuối thu, mà sao trời xuống thấp
thế, trời mặc áo mầu khói hương, giống quý vị Phật Tử mặc áo tràng sắc lam đi
chùa lễ Phật.
Vẫn
căn phòng của tôi có cửa sổ lớn trông về hướng nam, tôi chưa kéo cái màn gió
che bóng tối lại, dù cửa kính cứ 24/24 ít khi mở ra.
15
phút trước, tôi còn thấy đám mây mầu " ráng đỏ", cái ráng đỏ trong
thiên văn, dân ta cứ bảo là:
Ráng
vàng thì gió,
Ráng
đỏ thì mưa...
Tôi
nằm dài ra mà buồn, dẫu chẳng hề có chuyện gì buồn đến phải nằm dài ra, nghe
thời gian trôi từ từ vào cõi mộng .
Buồn
trôi lặng lẽ đến nỗi mình nghe được cả tiếng đập của trái tim mình đang chậm
rãi, ngập ngừng như muốn đứng lại lúc nào không hay.
Nhưng
cũng chính mình phải rời chỗ nằm, để ra nhắc con trai chuẩn bị chở cháu vô nội
trú năm thứ nhất đại học, ở cách nhà 2 tiếng đồng hồ xe chạy Fwy.
Mọi
sự, mọi việc, mọi ngày ...cứ liên tiếp " diễn ra " trong êm đềm, và
cứ mong như vậy, như bánh xe tầu hỏa chạy trên đường rầy...
Nếu
có trục trặc là không bình thường, là bất trắc, đáng lo ngại.
Tôi
nói : " Trời đất cũng như người ta, làm sao đoán và tránh được những điều
không như ý ở đời " .
Thế
rồi thì một mình tôi ở nhà đón chào giây phút đêm đen bắt đầu phủ tất cả những
gì mà trước đó mặt trời trao tặng cho thế nhân, những vinh quang, những
tủi nhục...
Song,
cuộc đời không phải chỉ có 2 điểm đối nghịch : vinh quang và tủi nhục đâu, mà còn biết bao cung bậc điều hoà, để
làm nên bản nhạc đời phức tạp, hợp xướng, giao hưởng vv...tất nhiên theo tôi,
phải hay, trong cái nghĩa tận cùng của cảm xúc đấy.
Bởi
hình như là hiếm có những bản nhạc vui tươi rộn rã, hay đến nỗi suốt ngày người ta chỉ nghe
bài hoan ca, mừng vui, thích thú một cách mê say.
Nhưng
nếu có bản tình ca nào nghe có vẻ buồn buồn não lòng một chút là y như tâm hồn
thính giả được dãn ra...còn cao hứng đắm chìm vào bi thương khổ lụy nữa .
Tôi
nhớ cảnh mùa thu năm ấy, cô em họ tôi từ Nha Trang vô Saigon, để sắm đồ đám
cưới cổ, cô bé ở lại nhà tôi, trên gác ...
Ngay
hôm sau, mới bảnh mắt ra, ba tôi và cả nhà đang lục tục thức dậy, thì cùng hốt
hoảng nghe câu hát :
"
Lòng cuồng điên vì nhớ ...nh...ớ...ớ..."
vang
lên như kêu thất thanh...ba tôi sợ quá, bảo chúng tôi lên coi cô em họ tôi bị
gì vậy.
Chưa
kể, còn có một thiếu phụ chưa tới ba mươi tuổi , đã lỡ ôm một kỷ niệm rắn chắc
như đá hoa cương, đi lấy chồng ...
Cũng
đã vài ba con nhỏ còn bé bỏng, tuy thương con cái lắm , nhưng hễ cứ nghe bài
hát " Sang ngang " của Đỗ Lễ, là lại chan hoà nước mắt mới ...không
lạ .
Điều
tôi định kể với quý vị về cái bóng đêm, nó san bằng, che phủ tất cả những ưu tư
phiền muộn, cũng như làm thức dậy những băn khoăn, lo lắng ...cho mỗi đời người
.
Tuy
nhiên bóng đêm cũng là điều xúc tác cho giới người phải nhờ nó để nổi bật lên
những hào quang, hào nhoáng của danh vọng.
Vì
không có nó, hoạt cảnh sẽ giảm đi phần nào ý nghĩa ...
thí
dụ đặc biệt là quý vị theo ngành kịch diễn, điện ảnh trên sân khấu, cần phải có
bóng đêm để làm nổi bật hệ thống ánh sáng, cho rực rỡ đời nhau, phải tầm thường
đâu.
Song
đêm nay của tôi, là một đêm bình thường của mùa tôi đặt tên là "Mùa tối
". Đêm dài từ 5 giờ chiều chạng vạng tới 7 giờ sáng tinh mơ...tức đêm
chiếm 14 tiếng đồng hồ ...
Nên
tôi có thể sống với ...anh trên Ipad một cách tự do, không sợ ai xàm tấu hay
bực bội, vì ở " Mùa tối " này, tôi đã liên tiếp làm việc và lai rai
ăn uống 10 giờ mỗi ngày rồi .
Thế
thì anh quả là quan trọng đối với cuộc sống tôi đấy chứ .
Bởi
thế cho nên chúng ta mới hiểu tại sao văn thi họa nhạc sĩ có khuynh hướng sáng
tác ban đêm ...
Phải
có cái bóng đêm kéo dài thời gian ra, để mà suy nghĩ hay tưởng tượng thêm, cho
công việc ngụy tạo ra những tác phẩm để đời.
Song
le, tôi cũng mở một dấu ngoặc là, với tôi ở " Mùa tối " này thôi, chứ
mai mốt " Mùa sáng ", thì tình trạng và hoàn cảnh thay đổi lại, mà
tôi chưa có thì giờ xem thử ngày có dài như đêm trong " Mùa tối "
không.
Tôi
chưa định sắp xếp cho ngày của tôi bao giờ, nhưng tôi biết chắc một điều, vì nó
đã xẩy ra rồi, ấy là, "Mùa sáng " của tôi mới qua một tuần nay, mỗi
đêm tôi chỉ ngủ có 4 hay 5 tiếng đồng hồ thôi, từ 12 giờ đêm tới 4.30 sớm.
Trời
chưa có chút ánh sáng nào, tôi đã thức dậy, như muốn đón chờ một ngày mới hoan
ca, lạc quan đến không kềm được lòng vui hớn hở thật là thú vị .
Vâng,
nếu quan niệm được rằng: yêu đời là yếu tố duy nhất để vượt qua những khó khăn,
trở ngại, rồi làm chủ cuộc sống mình, từ bất cứ khi nào cho tới ...chết , thì
cũng nên lắm.
Anh
sẽ lắc đầu, nói : Đồng ý rứa, răng mà phải thức tới 14 tiếng đồng hồ mỗi đêm
" Mùa tối " và 12 giờ mỗi đêm " Mùa sáng " cho mệt ra.
Ố
ô, không phải là thức trắng đêm như vậy mô, đó là thời gian khiến người Mỹ quan
tâm, đã nghiên cứu ra việc đổi giờ ngõ hầu cho ta điều hành được giờ ngủ,
nghỉ, sinh hoạt tuỳ theo mỗi quý vị thôi.
Nhưng
riêng tôi, thì như trình bày trên, là đêm dài " Mùa tối" này, tôi tha
hồ gặp anh qua Ipad, bởi chẳng lẽ tôi ngủ luôn 14 giờ đồng hồ sao ...
Nghĩa
là mùa có tối hay sáng, thời gian thì thay đổi theo ánh sáng mặt trời, nhưng
giấc ngủ của mỗi cơ thể tuỳ theo mỗi người chúng ta, tuổi tác và sức khỏe, như
tôi 5 tiếng ngủ mỗi đêm, thì quá dư dả để ...làm thơ thương nhớ anh chẳng hạn .
Biết
rồi, không nói nữa, anh thường mỗi khi không thích "khai triển" vấn
đề gì dính tới tình cảm là "không nói nữa" .
Vậy
thôi, kính chào...quý vị chuyện nhỏ "Mùa tối" hôm nay .
CAO MỴ NHÂN (HNPD)