Mỗi Ngày Một Chuyện
ĐÊM QUA NƠI "THIẾU PHỦ" - CAO M Ỵ NHÂN
ĐÊM QUA NƠI "THIẾU PHỦ" - CAO M Ỵ NHÂN
Đêm qua nơi thiếu phủ muộn phiền, có người đàn ông gốc Huế mà hễ nhắc đến tên thì hàng vạn người ở thành phố đó oán hận căm thù, vì ông và người em trai ông đã gây ra bao nhiêu tang tóc cách đây 47 năm.
Ông có một bài thơ ông làm "Đêm qua" gồm 7 đoạn mang mầu sắc cổ kim với những nét chấm phá thuỷ mạc, thành câu "thi trung hữu họa" có vẻ thấy trong những đoạn thơ này, thí dụ:
Thôi em cảm tạ con người
Đã thương đã ghét giữa trời mênh mông
Đêm qua rơi xuống cội lòng
Vàng in chiếc lá ngô đồng thiên thu
(Hoàng Phủ)
Đêm qua trong cuộc đời ông chập chờn thức ngủ, cứ thế bủa vây kiếp sống như một lầm lỡ, trái ngang, có lúc như hốt hoảng, kinh hoàng, như tiếng bom vừa đổ xuống, như tiếng đạn pháo vút bay lên, tiếng nổ sẽ bung ra chết chóc, uất nghẹn, bi thảm, thống hối ...
Song ông không hay là chưa định xin ai tha thứ, cũng chưa tỏ bầy điều ân hận đến muốn tự sát.
Tình cờ tôi gặp ông 2 lần cách nhau 26 năm. Lần thứ nhât khoảng đầu thập niên 60, lần thứ hai cuối thập niên 80 thế kỷ trước.
Lần đầu em gái bên chồng tôi bấy giờ học Cao đẳng Mỹ thuật Huế nhà ở đường Âm Hồn, cô hất hàm nói: Người đứng trầm ngâm suy nghĩ dưới bóng đèn đường có những con thiêu thân bay lượn quanh ánh hào quang kia là ... ông đó. Tại sao ông lại cố tạo ra nỗi cô đơn trong đêm mưa nhỏ hạt ở một phố buồn làm chi vậy. Lần thứ hai, đúng 20 năm sau tết Mậu Thân, một nhà hoàng tộc mời ăn trưa. Tôi thản nhiên nói: Anh em nhà ông làm vỡ tim bao cô gái Huế, tại sao làm vậy ?
Như vậy có thể nói là chỉ lần duy nhất ấy tôi vừa gặp mặt đã chia tay với ông.
Tôi thấy ông khắc khoải nỗi buồn thời thế, âm hưởng như cuộc tình của ai tan vỡ mà không do chính 2 người trong cuộc làm. Đó là cảm giác lỡ vận yên lành vì chính ông gây ra oan trái, hay như sự phản bội hàng vạn người cố đô Huế năm 1968.
Thơ "Đêm Qua" là một cái bóng mơ hồ cứ lượn lờ nhảy múa bên ông, cũng có lúc nó tan nhưng thực tế nó lại rỡn đùa trên lộ trình hiện tại, ông ngồi thu lu trong chiếc xe lăn cả chục năm qua rồi.
Không ai định làm cho ông chết, lỗi lầm như bản án treo, cũng như một cung đàn lỗi nhịp mà người lãng tử hôn mê.
Vậy thôi, hãy xem như giấc mộng "Đêm qua" lột cơn mê khủng khiếp của đời người hoang tưởng trầm kha ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
ĐÊM QUA NƠI "THIẾU PHỦ" - CAO M Ỵ NHÂN
ĐÊM QUA NƠI "THIẾU PHỦ" - CAO M Ỵ NHÂN
Đêm qua nơi thiếu phủ muộn phiền, có người đàn ông gốc Huế mà hễ nhắc đến tên thì hàng vạn người ở thành phố đó oán hận căm thù, vì ông và người em trai ông đã gây ra bao nhiêu tang tóc cách đây 47 năm.
Ông có một bài thơ ông làm "Đêm qua" gồm 7 đoạn mang mầu sắc cổ kim với những nét chấm phá thuỷ mạc, thành câu "thi trung hữu họa" có vẻ thấy trong những đoạn thơ này, thí dụ:
Thôi em cảm tạ con người
Đã thương đã ghét giữa trời mênh mông
Đêm qua rơi xuống cội lòng
Vàng in chiếc lá ngô đồng thiên thu
(Hoàng Phủ)
Đêm qua trong cuộc đời ông chập chờn thức ngủ, cứ thế bủa vây kiếp sống như một lầm lỡ, trái ngang, có lúc như hốt hoảng, kinh hoàng, như tiếng bom vừa đổ xuống, như tiếng đạn pháo vút bay lên, tiếng nổ sẽ bung ra chết chóc, uất nghẹn, bi thảm, thống hối ...
Song ông không hay là chưa định xin ai tha thứ, cũng chưa tỏ bầy điều ân hận đến muốn tự sát.
Tình cờ tôi gặp ông 2 lần cách nhau 26 năm. Lần thứ nhât khoảng đầu thập niên 60, lần thứ hai cuối thập niên 80 thế kỷ trước.
Lần đầu em gái bên chồng tôi bấy giờ học Cao đẳng Mỹ thuật Huế nhà ở đường Âm Hồn, cô hất hàm nói: Người đứng trầm ngâm suy nghĩ dưới bóng đèn đường có những con thiêu thân bay lượn quanh ánh hào quang kia là ... ông đó. Tại sao ông lại cố tạo ra nỗi cô đơn trong đêm mưa nhỏ hạt ở một phố buồn làm chi vậy. Lần thứ hai, đúng 20 năm sau tết Mậu Thân, một nhà hoàng tộc mời ăn trưa. Tôi thản nhiên nói: Anh em nhà ông làm vỡ tim bao cô gái Huế, tại sao làm vậy ?
Như vậy có thể nói là chỉ lần duy nhất ấy tôi vừa gặp mặt đã chia tay với ông.
Tôi thấy ông khắc khoải nỗi buồn thời thế, âm hưởng như cuộc tình của ai tan vỡ mà không do chính 2 người trong cuộc làm. Đó là cảm giác lỡ vận yên lành vì chính ông gây ra oan trái, hay như sự phản bội hàng vạn người cố đô Huế năm 1968.
Thơ "Đêm Qua" là một cái bóng mơ hồ cứ lượn lờ nhảy múa bên ông, cũng có lúc nó tan nhưng thực tế nó lại rỡn đùa trên lộ trình hiện tại, ông ngồi thu lu trong chiếc xe lăn cả chục năm qua rồi.
Không ai định làm cho ông chết, lỗi lầm như bản án treo, cũng như một cung đàn lỗi nhịp mà người lãng tử hôn mê.
Vậy thôi, hãy xem như giấc mộng "Đêm qua" lột cơn mê khủng khiếp của đời người hoang tưởng trầm kha ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)