Mỗi Ngày Một Chuyện
ĐÊM VỀ SÁNG - CAO MỴ NHÂN
ĐÊM VỀ SÁNG - CAO MỴ NHÂN
Sau
khi ghi một chữ "Thôi" trên bức hoa tiên mở lớn, tôi biết rằng lúc
anh mở xem, anh chẳng ngạc nhiên, bởi vì anh biết tính mình quá trời rồi, giống
như cái bài hát có 2 tiếng: có, không ...gì đó, mình luôn mong anh hồi đáp trái
lại ...
Tức
là nếu anh coi cái chữ " Thôi " kia, anh phải hiểu cho rằng mình mong
muốn " nữa " cơ. Rắc rối quá trời ạ.
Song
anh lại là bậc chính nhân quân tử, thêm vào tính chất hào hoa Tây phương, nếu
mình dại dột phán "Thôi ", anh lập tức cho bộ máy đang sinh hoạt
ngưng cái một .
Mình
cũng chẳng cần, hay đúng ra, mình chẳng dám hỏi anh, như có lần cách đây nửa
năm, mình tiết lộ cho anh biết là với anh, mình " sợ một phép " .
Sự
thực mình rất thân thương quý mến kính trọng anh, có thể phá bỏ cái hàng rào
ngăn đôi hàng xóm tình cảm, nhưng mình quả là không muốn rỡ vòng rào ấy, với
anh, mình cảm thấy sợ một phép ... thật.
Đêm
qua, bỗng nằm mơ thấy anh lụ khụ như cụ chín mươi, mặc dầu hằng ngày mình dư
biết anh còn phong độ tưởng chưa hề một lần ...cổ lai hy ấy chớ .
Trong
mơ mình khóc cách nào mà khi chợt tỉnh dậy, mặt gối ướt đẫm nước mắt. Và mình
rơi lệ tiếp khi đã thức hẳn .
Giữa
lúc thực hư lẫn lộn trước lúc bình minh, mình bắt gặp một chuỗi ảnh toàn hoa
mùa thu do người bạn thơ cổ điển gởi tặng, với tiêu đề: " Rồi hoa lại nở
" .
Nếu
thi sĩ Phùng Quán năm xưa ca tụng thơ làm lớn dậy con
người,
hay vịn thơ đứng dậy...có nghĩa là nhờ thơ, người ta có thể bình tĩnh lại, ngõ
hầu tâm tư không bị xáo trộn, tình cảm không bị lúng túng trước mọi hoàn
cảnh...
Tôi
bèn viết mấy câu cho chuỗi ảnh đó, rằng:
Rồi
hoa lại nở thực không
Hay
hoa còn ủ trong lòng thiên thu
Bởi
sương khói phủ mịt mù
Sắc
không chỉ một mầu tu hành buồn ( Cao Mỵ Nhân )
Tác
giả chuỗi ảnh hoa, vốn chơi " nhiếp ảnh " như một thú đam mê để chèn lấp một nỗi buồn không thể phá bỏ
được , nên ông ta đã kiên nhẫn nhờ sắc mầu lý giải tâm sự đang nặng trĩu ...sầu
tư.
Ông
bạn nghệ sĩ này đợi chờ hoa nở đúng nghĩa, là để mở máy hình trong suốt nhiều
giờ đồng hồ, từ lúc hoa đang hé nụ, tới khi hoa nở bung ra ...
Đã
đành hoa cũng hư không
Mà
sao cánh rã chạm lòng ngàn thu
Ngoài
kia gió cuốn bụi mù
Buồn
tình lại muốn đi tu...sợ buồn ... ( Nguyễn Vô Cùng )
Tôi
cũng có một nỗi buồn không phá bỏ được, nhưng trong cái nỗi buồn to lớn ấy, tôi
vẫn có những niềm vui, mới là ...kỳ quái.
Số
là liên tiếp đắm say cuộc tình diễm ảo của mình thôi.
Tôi
chưa khi nào muốn nén chặt tâm tư mình ...tôi miệt mài làm thơ suy tụng cuộc
tình và người tình, đến nỗi chính tôi cũng bất lực trước sự việc phá bỏ nỗi
buồn kia...
Có
thể tôi cũng giống người thi sĩ nhiếp ảnh gia nêu trên, là đã biến nỗi buồn của
mình thành thú đam mê thần bí, nên chỉ có anh mới rõ tận tường tôi vui hay buồn
thực sự .
Vị
bác sĩ tâm lý người Ấn Độ, kể một chuyện ngoại tình của lý trí...
Một
cặp vợ chồng trung niên kia, chở tơ lụa bằng một con lạc đà từ xứ Ả Rập nào đó,
qua một nước Âu châu.
Vì
có nhiều mối tơ lụa, nên họ bán hàng không được dễ dàng. Người chồng có ý định
đi thẳng sang các nước Trung Á.
Đêm
sau cùng họ đi chơi ở một hộp đêm của thành phố sang trọng và rực rỡ nhất châu
Âu.
Bấy
giờ nhà chọc trời 10 tầng đã là cao nhất rồi, vợ chồng người bán tơ lụa thuê
một phòng trên thượng đỉnh lầu, gần sàn khiêu vũ " Trời xanh " .
Vợ
chồng người bán tơ lụa buổi cuối bị mệt quá, ngủ thiếp đi .
Nửa
đêm về sáng, người vợ chợt thức, tiếng nhạc ngoài sàn nhảy, làm tỉnh luôn giấc
ngủ người vợ .
Vầng
trăng thật to, soi thẳng vào căn phòng vãng lai, đổ chan hoà thứ ánh sáng vàng
diệp lên giường chiếu gối chăn đôi vợ chồng người bán tơ lụa ...
Người
vợ lần ra cửa sổ ngắm nguyên vẹn vầng trăng mầu vàng diệp . Người chồng trở
mình, quơ tay mấy lần không thấy vợ, mệt quá vì vất vả, ông ta ngủ thiếp đi.
Người
vợ ngồi bên cửa sổ tới sáng, nghe nhạc và ngắm trăng ...
Bình
mình tới, tiếng nhạc đã im, vầng trăng đã khuất, chỉ còn người phụ nữ bán tơ
với thứ cảm giác lạ ...
Người
chồng không tin những gì người vợ kể lại ...ông ta ngó thật sâu vào đôi mắt mệt
mỏi của vợ, rồi đau khổ thốt :
Đại
họa rồi, bà không chung thủy với tôi, đêm qua bà đi đâu, hay ai đã tới đây, hớp
hồn bà, đôi mắt tang thương của bà nói lên điều ấy.
Người
vợ khóc thảm thiết, khăng khăng nói chỉ vì vầng trăng to quá , trời đẹp quá, và
tiếng nhạc đưa bà bay bổng lên cao...
Bà
đó đã ngoại tình cùng thiên nhiên ...
Vị
bác sĩ Ấn Độ chuyên ngành Tâm lý, có cặp mắt sâu thăm thẳm, chậm rãi hỏi tôi:
"
Qua câu chuyện vừa kể, bà cho tôi biết cả hai nhân vật truyện đều sai, hay có
một người đúng ?"
Tôi
không biết nữa , riêng tôi không bịnh với cái kiểu bác sĩ vừa nói đâu.
Tôi
không cảm kích hay là mất thì giờ với thiên nhiên quá độ vậy.
Thiên
nhiên chỉ giúp tôi thăng bằng tư tưởng, tôi đau thực sự, bịnh tầm thường của
trần gian này, yêu say đắm cuộc tình mình, nên vấn đề thật rõ rệt ...
Như
trên tôi đã trình bầy, người bạn nhiếp ảnh đã phải vận dụng mầu sắc để chèn lấp
nỗi khổ của ông ta.
Tôi
làm thơ ca tụng nỗi buồn của tôi, nghĩa là không có sự bi thiết nào cần phải
chèn lấp.
Vả
lại, thưa bác sĩ, trong cuộc tình gọi là buồn đấy, không có ai nghi ngờ ai, vì
hình như cả hai nhân vật truyện tình, đều hết lòng với nhau ...
Vị
bác sĩ tâm lý cười: "Nếu bịnh nhân nào cũng như bà, có lẽ tôi, bác sĩ, nên
đổi nghề khác"...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
ĐÊM VỀ SÁNG - CAO MỴ NHÂN
ĐÊM VỀ SÁNG - CAO MỴ NHÂN
Sau
khi ghi một chữ "Thôi" trên bức hoa tiên mở lớn, tôi biết rằng lúc
anh mở xem, anh chẳng ngạc nhiên, bởi vì anh biết tính mình quá trời rồi, giống
như cái bài hát có 2 tiếng: có, không ...gì đó, mình luôn mong anh hồi đáp trái
lại ...
Tức
là nếu anh coi cái chữ " Thôi " kia, anh phải hiểu cho rằng mình mong
muốn " nữa " cơ. Rắc rối quá trời ạ.
Song
anh lại là bậc chính nhân quân tử, thêm vào tính chất hào hoa Tây phương, nếu
mình dại dột phán "Thôi ", anh lập tức cho bộ máy đang sinh hoạt
ngưng cái một .
Mình
cũng chẳng cần, hay đúng ra, mình chẳng dám hỏi anh, như có lần cách đây nửa
năm, mình tiết lộ cho anh biết là với anh, mình " sợ một phép " .
Sự
thực mình rất thân thương quý mến kính trọng anh, có thể phá bỏ cái hàng rào
ngăn đôi hàng xóm tình cảm, nhưng mình quả là không muốn rỡ vòng rào ấy, với
anh, mình cảm thấy sợ một phép ... thật.
Đêm
qua, bỗng nằm mơ thấy anh lụ khụ như cụ chín mươi, mặc dầu hằng ngày mình dư
biết anh còn phong độ tưởng chưa hề một lần ...cổ lai hy ấy chớ .
Trong
mơ mình khóc cách nào mà khi chợt tỉnh dậy, mặt gối ướt đẫm nước mắt. Và mình
rơi lệ tiếp khi đã thức hẳn .
Giữa
lúc thực hư lẫn lộn trước lúc bình minh, mình bắt gặp một chuỗi ảnh toàn hoa
mùa thu do người bạn thơ cổ điển gởi tặng, với tiêu đề: " Rồi hoa lại nở
" .
Nếu
thi sĩ Phùng Quán năm xưa ca tụng thơ làm lớn dậy con
người,
hay vịn thơ đứng dậy...có nghĩa là nhờ thơ, người ta có thể bình tĩnh lại, ngõ
hầu tâm tư không bị xáo trộn, tình cảm không bị lúng túng trước mọi hoàn
cảnh...
Tôi
bèn viết mấy câu cho chuỗi ảnh đó, rằng:
Rồi
hoa lại nở thực không
Hay
hoa còn ủ trong lòng thiên thu
Bởi
sương khói phủ mịt mù
Sắc
không chỉ một mầu tu hành buồn ( Cao Mỵ Nhân )
Tác
giả chuỗi ảnh hoa, vốn chơi " nhiếp ảnh " như một thú đam mê để chèn lấp một nỗi buồn không thể phá bỏ
được , nên ông ta đã kiên nhẫn nhờ sắc mầu lý giải tâm sự đang nặng trĩu ...sầu
tư.
Ông
bạn nghệ sĩ này đợi chờ hoa nở đúng nghĩa, là để mở máy hình trong suốt nhiều
giờ đồng hồ, từ lúc hoa đang hé nụ, tới khi hoa nở bung ra ...
Đã
đành hoa cũng hư không
Mà
sao cánh rã chạm lòng ngàn thu
Ngoài
kia gió cuốn bụi mù
Buồn
tình lại muốn đi tu...sợ buồn ... ( Nguyễn Vô Cùng )
Tôi
cũng có một nỗi buồn không phá bỏ được, nhưng trong cái nỗi buồn to lớn ấy, tôi
vẫn có những niềm vui, mới là ...kỳ quái.
Số
là liên tiếp đắm say cuộc tình diễm ảo của mình thôi.
Tôi
chưa khi nào muốn nén chặt tâm tư mình ...tôi miệt mài làm thơ suy tụng cuộc
tình và người tình, đến nỗi chính tôi cũng bất lực trước sự việc phá bỏ nỗi
buồn kia...
Có
thể tôi cũng giống người thi sĩ nhiếp ảnh gia nêu trên, là đã biến nỗi buồn của
mình thành thú đam mê thần bí, nên chỉ có anh mới rõ tận tường tôi vui hay buồn
thực sự .
Vị
bác sĩ tâm lý người Ấn Độ, kể một chuyện ngoại tình của lý trí...
Một
cặp vợ chồng trung niên kia, chở tơ lụa bằng một con lạc đà từ xứ Ả Rập nào đó,
qua một nước Âu châu.
Vì
có nhiều mối tơ lụa, nên họ bán hàng không được dễ dàng. Người chồng có ý định
đi thẳng sang các nước Trung Á.
Đêm
sau cùng họ đi chơi ở một hộp đêm của thành phố sang trọng và rực rỡ nhất châu
Âu.
Bấy
giờ nhà chọc trời 10 tầng đã là cao nhất rồi, vợ chồng người bán tơ lụa thuê
một phòng trên thượng đỉnh lầu, gần sàn khiêu vũ " Trời xanh " .
Vợ
chồng người bán tơ lụa buổi cuối bị mệt quá, ngủ thiếp đi .
Nửa
đêm về sáng, người vợ chợt thức, tiếng nhạc ngoài sàn nhảy, làm tỉnh luôn giấc
ngủ người vợ .
Vầng
trăng thật to, soi thẳng vào căn phòng vãng lai, đổ chan hoà thứ ánh sáng vàng
diệp lên giường chiếu gối chăn đôi vợ chồng người bán tơ lụa ...
Người
vợ lần ra cửa sổ ngắm nguyên vẹn vầng trăng mầu vàng diệp . Người chồng trở
mình, quơ tay mấy lần không thấy vợ, mệt quá vì vất vả, ông ta ngủ thiếp đi.
Người
vợ ngồi bên cửa sổ tới sáng, nghe nhạc và ngắm trăng ...
Bình
mình tới, tiếng nhạc đã im, vầng trăng đã khuất, chỉ còn người phụ nữ bán tơ
với thứ cảm giác lạ ...
Người
chồng không tin những gì người vợ kể lại ...ông ta ngó thật sâu vào đôi mắt mệt
mỏi của vợ, rồi đau khổ thốt :
Đại
họa rồi, bà không chung thủy với tôi, đêm qua bà đi đâu, hay ai đã tới đây, hớp
hồn bà, đôi mắt tang thương của bà nói lên điều ấy.
Người
vợ khóc thảm thiết, khăng khăng nói chỉ vì vầng trăng to quá , trời đẹp quá, và
tiếng nhạc đưa bà bay bổng lên cao...
Bà
đó đã ngoại tình cùng thiên nhiên ...
Vị
bác sĩ Ấn Độ chuyên ngành Tâm lý, có cặp mắt sâu thăm thẳm, chậm rãi hỏi tôi:
"
Qua câu chuyện vừa kể, bà cho tôi biết cả hai nhân vật truyện đều sai, hay có
một người đúng ?"
Tôi
không biết nữa , riêng tôi không bịnh với cái kiểu bác sĩ vừa nói đâu.
Tôi
không cảm kích hay là mất thì giờ với thiên nhiên quá độ vậy.
Thiên
nhiên chỉ giúp tôi thăng bằng tư tưởng, tôi đau thực sự, bịnh tầm thường của
trần gian này, yêu say đắm cuộc tình mình, nên vấn đề thật rõ rệt ...
Như
trên tôi đã trình bầy, người bạn nhiếp ảnh đã phải vận dụng mầu sắc để chèn lấp
nỗi khổ của ông ta.
Tôi
làm thơ ca tụng nỗi buồn của tôi, nghĩa là không có sự bi thiết nào cần phải
chèn lấp.
Vả
lại, thưa bác sĩ, trong cuộc tình gọi là buồn đấy, không có ai nghi ngờ ai, vì
hình như cả hai nhân vật truyện tình, đều hết lòng với nhau ...
Vị
bác sĩ tâm lý cười: "Nếu bịnh nhân nào cũng như bà, có lẽ tôi, bác sĩ, nên
đổi nghề khác"...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)