Mỗi Ngày Một Chuyện
DỌC ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
DỌC ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
Ra
khỏi thung lũng hoa vàng San Jose độ 2 tiếng đồng hồ , thì quanh một vòng đèo,
nhưng không dốc lắm, đã 8 giờ sáng mà mặt trời vẫn còn ngái ngủ ở hướng đông
...
Hôm
nay tôi phải trở về Los Angeles, vì đã xa nhà 4 ngày rồi, thường tôi ít khi đi
lâu, cứ lo lo lắng lắng chuyện gia đình, chủ yếu là thằng cháu nội và con chó
Minet, tôi nhận cái việc chăm sóc chúng, thay cho cặp con trai và con dâu phải
đi làm.
Lẽ
ra đi máy bay, rồi lẽ ra đi xe đò Hoàng, rốt cuộc con trai thứ hai của tôi lấy
2 ngày phép, cộng với thứ 7 và chủ nhật nghỉ, thế là 2 mẹ con lên đường như đi
cắm trại ở các hội đoàn thanh niên xưa, vui vẻ, lạc quan với hành trình trước
mặt.
Tôi
lên San Jose để ra mắt lần thứ hai cuốn thơ tình Nhịp Tim Thơ mà tôi rất thích
nó, vì nó đã ấp ủ tâm tư tình cảm tôi trong một thời gian ngắn, nhưng lại vĩnh
viễn không thể rời xa...có thể là cả đời tôi khó viết được ...dòng cảm lụy này.
Một
tập thơ tình. Nào có gì khó khăn hay lạ đời với bất cứ ai đâu. Kể cả ai không
là "thi sĩ" đi nữa, vẫn có thể ghép chữ với đôi chút vần điệu nỉ non,
than van ... là đều có
thể được phong danh đôi tiếng " nhà thơ " .
Một
đám sương mù rất loãng từ đỉnh núi cao rơi nhẹ nhàng xuống lũng cạn, rồi vài ba đám
sương mù loãng nữa, rớt theo ...Một cột bảng nhỏ ghi mấy chữ phòng xa : "
vùng gió lớn" .
Chiếc
xe loại SUV, chạy thản nhiên, vừa đổ đầy xăng, an tâm quá, còn sợ trở ngại gì
nữa ?
Ô
mà có bất trắc cũng chịu thôi, vì bất trắc là của trời đất
đang chuyển dạ, nó sẽ hiền đi hay dữ dội thêm ... Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng
vạt đồi bên phải, hướng tây, đang vỡ ra...
Cậu
con trai gốc Huế của tôi, cứ dán mắt vào đường xá, bất giác hỏi tôi: "Có
phải đèo Phước Trượng giống vầy không má"?
Tôi
ngạc nhiên hỏi cậu ta: "Hồi con xa Huế mới 4 tuổi, nhớ làm sao được Phước
Trượng với chả Phú Gia ? "
Hắn
quầy quậy: " Phú Gia, Hải Vân chút nữa cơ, cái này mới là Phước Trượng
thôi, vì núi chưa cao lắm "
Sương
vẫn bay từng lớp mỏng, mặt trời vẫn còn ẩm ướt, trên đường lúc đó, chẳng có
chiếc xe nào, có lẽ còn sớm, thấp thoáng trong hồn sầu ...vạn cổ, nói theo kiểu
cải lương: tôi cảm thấy nhớ nhiều nơi có núi và nhớ nhiều lúc có sương mù lãng
đãng quá .
Bây
giờ những nơi dù trong nước ngày xưa hay ngoài nước hôm nay, dù bắc nam quê
nội, hoặc đông tây xứ người , quang cảnh địa phương cứ trộn lẫn vào nhau, thành
trước mặt chỉ còn là bức tranh vẫn hoà hợp sắc mầu, nhưng riêng lẻ nỗi buồn
nhung nhớ khắp nơi...
Mặt
trời đã cười tươi tắn trên vạt rẫy bên đường, cây là thấp và xanh ngắt buồn
tênh nỗi nhớ nhà lạ lùng, nỗi nhớ day dứt , sao trước mặt giống Trảng Bom, Xuân
Lộc ...
Rồi
trước mặt lại giống Mỹ Sơn, Nam Ô ...Thôi đừng
giống gì hết, chả khi nào, chắc chắn chả khi nào tôi về những miền xa thẳm đó
nữa ...
Con
trai thủ thỉ: " Để con xin vacation cuối năm, đưa má về thăm lại những
vùng đất xưa, xem thử bây giờ thế nào ? "
Tôi
đáp lạnh lùng : " Không cần, chắc chắn không cần "
Cậu
ta ngạc nhiên: " Sao lạ vậy, má đang nhớ núi rừng sông biển bên đó mà ?
"
Không
nhớ đâu, thiệt với lòng, tôi không nhớ một chút gì, một nơi nào bên quê nhà, mà
tôi đang nhớ tiếc thời gian trôi qua, đã không còn dừng lại, để cho tôi đi tiếp
những phương trời viễn mộng .
Chỉ
cần 2 điều kiện tối thiểu: sức khỏe và tiền bạc ...
Tôi
nói với con trai tôi, như nói cho chính
tôi nghe : " Con có biết thanh niên nam nữ Mỹ chính tông, thời trẻ trung
của họ, không phải là " lập thân " theo cái kiểu nhà ở, xe đi sang
trọng, cũng ít ai đam mê một thích thú gì nhất định, ngoại trừ số ít đặc biệt
thích cái " danh" chẳng lẽ lại nói là hão, mà họ muốn đi tới tất cả
những danh lam thắng cảnh của tạo hoá.
Họ
đi làm, để dành tiền, mỗi năm đi chơi một miền đất lạ, phong cảnh VN cũng là một điểm du lịch thời thượng cơ
đấy .
Vì
thế cho nên, những người ham đi như tôi, là muốn tới nơi nào mới mẻ, chứ không
muốn về lại, không muốn thấy lại những nơi mình đã biết rồi .
Thành
nếu con đi đâu, chưa biết thời gian và không gian còn đứng lại đợi chờ mình,
con hãy " tận mắt nhìn thật rõ những gì đang ở trước mặt ta, bởi lẽ có ai
cứ tìm thăm đến cạn hết cuộc đời một nơi nào, trừ phi chốn ấy có người thân,
rất thân của mình đang sinh sống chẳng hạn .
Xe
đã bắt đầu lên ngọn đèo cao nhất, để lát nữa xuống bên kia chuỗi núi tiếp nhau
này là nơi tôi sắp phải trở về sau 4 ngày xa cách. Nơi đó là nam bang Cali .
Thành
âm hưởng cứ mài mại như nam bắc đèo Hải Vân, mà những ngày tháng trước cuộc đổi
đời bi thảm, tôi cư ngụ ở Đà Nẵng, nam đèo Hải Vân.
Lại
có những làn sương nhè nhẹ như màn tơ thả lững lờ trên mặt đường đèo, rồi lọt
thỏm vô hốc núi đầy gió táp .
Tôi
nhớ đèo Hải Vân ...
Từ
nam ra bắc, có một vách núi hình chữ V, mà trực thăng bay sát vòng đèo rồi ,
cũng vẫn phải bắt buộc nhấc bổng thân tàu lên để qua biển bắc .
Ngó
những hốc núi, gió phành phạch vậy mà cơ hồ vẫn có máy bay xấu số rớt xuống
trùng khơi sau khi thân máy bay va mạnh vào vách đá thiên cổ kia .
Chuyện
thì gọi là xưa rồi, song với tôi như mới đó ...Những nước cùng non, những cây
cùng đá ...đông tây đều do Chúa dựng, mà sao khi thân mật, lúc lại lạ lùng, lạc
lõng ?
Con
trai tôi chỉ tay qua hướng trái, cậu ta nói rằng " ngọn đồi này của một chủ nhân ông
đó má ạ" .
Tôi
hỏi: "Chỉ một phần nào thôi chứ, sao lại cả quả đồi? " cậu ta cười
nhẹ: "Còn nhiều quả đồi ở nơi khác cũng chỉ một chủ nhân thôi, chắc cả
trăm năm sau, người vẫn chưa che kín được đất đai Mỹ. Người Tàu thèm lắm, họ
mong có điền địa nhiều như Mỹ, để tháo gỡ cái dòng người của họ, sắp tới giai
đoạn chỉ xếp đứng sinh hoạt được thôi, không còn quậy được nữa ... "
Như vậy họ phải đi tìm đất sống, họ tràn tới, nhào vô các ngóc ngách núi non
ruộng rẫy của VN và các nước lân cận khác, đó là thời điểm của " 10 phần
chết 7 còn 3 , 3/10 còn đó là những thánh nhân để lập lại thế giới mới.
"Nhịp
Tim bấy giờ không còn Thơ nữa", để má không còn lặn lội đông tây nam bắc
thả hồn theo âm điệu mênh mang, các diễn giả luận về thơ tình Nhịp Tim Thơ Cao
Mỵ Nhân không còn bâng khuâng để:
Cảm
thấy là thơ Cao
Mỵ Nhân chỉ gồm :
3
chữ T: Tim, Tình, Thơ
3
chữ V: Vô ngôn, Vô ưu, Vô thanh
(Giáo Sư Ngô Đức Diễm)
Xe
đã tới cửa nhà, chuyến sơn Bắc diễn thơ đã được thoải mái suốt hành trình trở
về, cùng với thắng cảnh dọc đường, và nguồn cảm hứng vô cùng mẫn cảm ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
DỌC ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
DỌC ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
Ra
khỏi thung lũng hoa vàng San Jose độ 2 tiếng đồng hồ , thì quanh một vòng đèo,
nhưng không dốc lắm, đã 8 giờ sáng mà mặt trời vẫn còn ngái ngủ ở hướng đông
...
Hôm
nay tôi phải trở về Los Angeles, vì đã xa nhà 4 ngày rồi, thường tôi ít khi đi
lâu, cứ lo lo lắng lắng chuyện gia đình, chủ yếu là thằng cháu nội và con chó
Minet, tôi nhận cái việc chăm sóc chúng, thay cho cặp con trai và con dâu phải
đi làm.
Lẽ
ra đi máy bay, rồi lẽ ra đi xe đò Hoàng, rốt cuộc con trai thứ hai của tôi lấy
2 ngày phép, cộng với thứ 7 và chủ nhật nghỉ, thế là 2 mẹ con lên đường như đi
cắm trại ở các hội đoàn thanh niên xưa, vui vẻ, lạc quan với hành trình trước
mặt.
Tôi
lên San Jose để ra mắt lần thứ hai cuốn thơ tình Nhịp Tim Thơ mà tôi rất thích
nó, vì nó đã ấp ủ tâm tư tình cảm tôi trong một thời gian ngắn, nhưng lại vĩnh
viễn không thể rời xa...có thể là cả đời tôi khó viết được ...dòng cảm lụy này.
Một
tập thơ tình. Nào có gì khó khăn hay lạ đời với bất cứ ai đâu. Kể cả ai không
là "thi sĩ" đi nữa, vẫn có thể ghép chữ với đôi chút vần điệu nỉ non,
than van ... là đều có
thể được phong danh đôi tiếng " nhà thơ " .
Một
đám sương mù rất loãng từ đỉnh núi cao rơi nhẹ nhàng xuống lũng cạn, rồi vài ba đám
sương mù loãng nữa, rớt theo ...Một cột bảng nhỏ ghi mấy chữ phòng xa : "
vùng gió lớn" .
Chiếc
xe loại SUV, chạy thản nhiên, vừa đổ đầy xăng, an tâm quá, còn sợ trở ngại gì
nữa ?
Ô
mà có bất trắc cũng chịu thôi, vì bất trắc là của trời đất
đang chuyển dạ, nó sẽ hiền đi hay dữ dội thêm ... Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng
vạt đồi bên phải, hướng tây, đang vỡ ra...
Cậu
con trai gốc Huế của tôi, cứ dán mắt vào đường xá, bất giác hỏi tôi: "Có
phải đèo Phước Trượng giống vầy không má"?
Tôi
ngạc nhiên hỏi cậu ta: "Hồi con xa Huế mới 4 tuổi, nhớ làm sao được Phước
Trượng với chả Phú Gia ? "
Hắn
quầy quậy: " Phú Gia, Hải Vân chút nữa cơ, cái này mới là Phước Trượng
thôi, vì núi chưa cao lắm "
Sương
vẫn bay từng lớp mỏng, mặt trời vẫn còn ẩm ướt, trên đường lúc đó, chẳng có
chiếc xe nào, có lẽ còn sớm, thấp thoáng trong hồn sầu ...vạn cổ, nói theo kiểu
cải lương: tôi cảm thấy nhớ nhiều nơi có núi và nhớ nhiều lúc có sương mù lãng
đãng quá .
Bây
giờ những nơi dù trong nước ngày xưa hay ngoài nước hôm nay, dù bắc nam quê
nội, hoặc đông tây xứ người , quang cảnh địa phương cứ trộn lẫn vào nhau, thành
trước mặt chỉ còn là bức tranh vẫn hoà hợp sắc mầu, nhưng riêng lẻ nỗi buồn
nhung nhớ khắp nơi...
Mặt
trời đã cười tươi tắn trên vạt rẫy bên đường, cây là thấp và xanh ngắt buồn
tênh nỗi nhớ nhà lạ lùng, nỗi nhớ day dứt , sao trước mặt giống Trảng Bom, Xuân
Lộc ...
Rồi
trước mặt lại giống Mỹ Sơn, Nam Ô ...Thôi đừng
giống gì hết, chả khi nào, chắc chắn chả khi nào tôi về những miền xa thẳm đó
nữa ...
Con
trai thủ thỉ: " Để con xin vacation cuối năm, đưa má về thăm lại những
vùng đất xưa, xem thử bây giờ thế nào ? "
Tôi
đáp lạnh lùng : " Không cần, chắc chắn không cần "
Cậu
ta ngạc nhiên: " Sao lạ vậy, má đang nhớ núi rừng sông biển bên đó mà ?
"
Không
nhớ đâu, thiệt với lòng, tôi không nhớ một chút gì, một nơi nào bên quê nhà, mà
tôi đang nhớ tiếc thời gian trôi qua, đã không còn dừng lại, để cho tôi đi tiếp
những phương trời viễn mộng .
Chỉ
cần 2 điều kiện tối thiểu: sức khỏe và tiền bạc ...
Tôi
nói với con trai tôi, như nói cho chính
tôi nghe : " Con có biết thanh niên nam nữ Mỹ chính tông, thời trẻ trung
của họ, không phải là " lập thân " theo cái kiểu nhà ở, xe đi sang
trọng, cũng ít ai đam mê một thích thú gì nhất định, ngoại trừ số ít đặc biệt
thích cái " danh" chẳng lẽ lại nói là hão, mà họ muốn đi tới tất cả
những danh lam thắng cảnh của tạo hoá.
Họ
đi làm, để dành tiền, mỗi năm đi chơi một miền đất lạ, phong cảnh VN cũng là một điểm du lịch thời thượng cơ
đấy .
Vì
thế cho nên, những người ham đi như tôi, là muốn tới nơi nào mới mẻ, chứ không
muốn về lại, không muốn thấy lại những nơi mình đã biết rồi .
Thành
nếu con đi đâu, chưa biết thời gian và không gian còn đứng lại đợi chờ mình,
con hãy " tận mắt nhìn thật rõ những gì đang ở trước mặt ta, bởi lẽ có ai
cứ tìm thăm đến cạn hết cuộc đời một nơi nào, trừ phi chốn ấy có người thân,
rất thân của mình đang sinh sống chẳng hạn .
Xe
đã bắt đầu lên ngọn đèo cao nhất, để lát nữa xuống bên kia chuỗi núi tiếp nhau
này là nơi tôi sắp phải trở về sau 4 ngày xa cách. Nơi đó là nam bang Cali .
Thành
âm hưởng cứ mài mại như nam bắc đèo Hải Vân, mà những ngày tháng trước cuộc đổi
đời bi thảm, tôi cư ngụ ở Đà Nẵng, nam đèo Hải Vân.
Lại
có những làn sương nhè nhẹ như màn tơ thả lững lờ trên mặt đường đèo, rồi lọt
thỏm vô hốc núi đầy gió táp .
Tôi
nhớ đèo Hải Vân ...
Từ
nam ra bắc, có một vách núi hình chữ V, mà trực thăng bay sát vòng đèo rồi ,
cũng vẫn phải bắt buộc nhấc bổng thân tàu lên để qua biển bắc .
Ngó
những hốc núi, gió phành phạch vậy mà cơ hồ vẫn có máy bay xấu số rớt xuống
trùng khơi sau khi thân máy bay va mạnh vào vách đá thiên cổ kia .
Chuyện
thì gọi là xưa rồi, song với tôi như mới đó ...Những nước cùng non, những cây
cùng đá ...đông tây đều do Chúa dựng, mà sao khi thân mật, lúc lại lạ lùng, lạc
lõng ?
Con
trai tôi chỉ tay qua hướng trái, cậu ta nói rằng " ngọn đồi này của một chủ nhân ông
đó má ạ" .
Tôi
hỏi: "Chỉ một phần nào thôi chứ, sao lại cả quả đồi? " cậu ta cười
nhẹ: "Còn nhiều quả đồi ở nơi khác cũng chỉ một chủ nhân thôi, chắc cả
trăm năm sau, người vẫn chưa che kín được đất đai Mỹ. Người Tàu thèm lắm, họ
mong có điền địa nhiều như Mỹ, để tháo gỡ cái dòng người của họ, sắp tới giai
đoạn chỉ xếp đứng sinh hoạt được thôi, không còn quậy được nữa ... "
Như vậy họ phải đi tìm đất sống, họ tràn tới, nhào vô các ngóc ngách núi non
ruộng rẫy của VN và các nước lân cận khác, đó là thời điểm của " 10 phần
chết 7 còn 3 , 3/10 còn đó là những thánh nhân để lập lại thế giới mới.
"Nhịp
Tim bấy giờ không còn Thơ nữa", để má không còn lặn lội đông tây nam bắc
thả hồn theo âm điệu mênh mang, các diễn giả luận về thơ tình Nhịp Tim Thơ Cao
Mỵ Nhân không còn bâng khuâng để:
Cảm
thấy là thơ Cao
Mỵ Nhân chỉ gồm :
3
chữ T: Tim, Tình, Thơ
3
chữ V: Vô ngôn, Vô ưu, Vô thanh
(Giáo Sư Ngô Đức Diễm)
Xe
đã tới cửa nhà, chuyến sơn Bắc diễn thơ đã được thoải mái suốt hành trình trở
về, cùng với thắng cảnh dọc đường, và nguồn cảm hứng vô cùng mẫn cảm ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)