Mỗi Ngày Một Chuyện

DỌC ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) "Nhịp Tim bấy giờ không còn Thơ nữa", để má không còn lặn lội đông tây nam bắc thả hồn theo âm điệu mênh mang, các diễn giả luận về thơ tình Nhịp Tim Thơ Cao Mỵ Nhân không còn bâng khuân...


DỌC ĐƯỜNG   -   CAO MỴ NHÂN 

 

Ra khỏi thung lũng hoa vàng San Jose độ 2 tiếng đồng hồ , thì quanh một vòng đèo, nhưng không dốc lắm, đã 8 giờ sáng mà mặt trời vẫn còn ngái ngủ ở hướng đông ...

Hôm nay tôi phải trở về Los Angeles, vì đã xa nhà 4 ngày rồi, thường tôi ít khi đi lâu, cứ lo lo lắng lắng chuyện gia đình, chủ yếu là thằng cháu nội và con chó Minet, tôi nhận cái việc chăm sóc chúng, thay cho cặp con trai và con dâu phải đi làm. 

Lẽ ra đi máy bay, rồi lẽ ra đi xe đò Hoàng, rốt cuộc con trai thứ hai của tôi lấy 2 ngày phép, cộng với thứ 7 và chủ nhật nghỉ, thế là 2 mẹ con lên đường như đi cắm trại ở các hội đoàn thanh niên xưa, vui vẻ, lạc quan với hành trình trước mặt. 

 

Tôi lên San Jose để ra mắt lần thứ hai cuốn thơ tình Nhịp Tim Thơ mà tôi rất thích nó, vì nó đã ấp ủ tâm tư tình cảm tôi trong một thời gian ngắn, nhưng lại vĩnh viễn không thể rời xa...có thể là cả đời tôi khó viết được ...dòng cảm lụy này. 

Một tập thơ tình. Nào có gì khó khăn hay lạ đời với bất cứ ai đâu. Kể cả ai không là "thi sĩ" đi nữa, vẫn có thể ghép chữ với đôi chút vần điệu nỉ non, than van ...  là đều có thể được phong danh đôi tiếng " nhà thơ " . 

Một đám sương mù rất loãng từ đỉnh núi cao rơi nhẹ nhàng xuống lũng cạn, rồi  vài ba đám sương mù loãng nữa, rớt theo ...Một cột bảng nhỏ ghi mấy chữ phòng xa : " vùng gió lớn" . 

Chiếc xe loại SUV, chạy thản nhiên, vừa đổ đầy xăng, an tâm quá, còn sợ trở ngại gì nữa ? 

Ô mà có bất trắc cũng chịu thôi, vì bất trắc là  của trời đất đang chuyển dạ, nó sẽ hiền đi hay dữ dội thêm ... Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng vạt đồi bên phải, hướng tây, đang vỡ ra...

Cậu con trai gốc Huế của tôi, cứ dán mắt vào đường xá, bất giác hỏi tôi: "Có phải đèo Phước Trượng giống vầy không má"? 

Tôi ngạc nhiên hỏi cậu ta: "Hồi con xa Huế mới 4 tuổi, nhớ làm sao được Phước Trượng với chả Phú Gia ? " 

Hắn quầy quậy: " Phú Gia, Hải Vân chút nữa cơ, cái này mới là Phước Trượng thôi, vì núi chưa cao lắm " 

Sương vẫn bay từng lớp mỏng, mặt trời vẫn còn ẩm ướt, trên đường lúc đó, chẳng có chiếc xe nào, có lẽ còn sớm, thấp thoáng trong hồn sầu ...vạn cổ, nói theo kiểu cải lương: tôi cảm thấy nhớ nhiều nơi có núi và nhớ nhiều lúc có sương mù lãng đãng quá . 

Bây giờ những nơi dù trong nước ngày xưa hay ngoài nước hôm nay, dù bắc nam quê nội, hoặc đông tây xứ người , quang cảnh địa phương cứ trộn lẫn vào nhau, thành trước mặt chỉ còn là bức tranh vẫn hoà hợp sắc mầu, nhưng riêng lẻ nỗi buồn nhung nhớ khắp nơi...

 

Mặt trời đã cười tươi tắn trên vạt rẫy bên đường, cây là thấp và xanh ngắt buồn tênh nỗi nhớ nhà lạ lùng, nỗi nhớ day dứt , sao trước mặt giống Trảng Bom, Xuân Lộc ...

Rồi trước mặt lại giống Mỹ Sơn, Nam Ô  ...Thôi đừng giống gì hết, chả khi nào, chắc chắn chả khi nào tôi về những miền xa thẳm đó nữa ...

Con trai thủ thỉ: " Để con xin vacation cuối năm, đưa má về thăm lại những vùng đất xưa, xem thử bây giờ thế nào ? " 

Tôi đáp lạnh lùng : " Không cần, chắc chắn không cần " 

Cậu ta ngạc nhiên: " Sao lạ vậy, má đang nhớ núi rừng sông biển bên đó mà ? " 

Không nhớ đâu, thiệt với lòng, tôi không nhớ một chút gì, một nơi nào bên quê nhà, mà tôi đang nhớ tiếc thời gian trôi qua, đã không còn dừng lại, để cho tôi đi tiếp những phương trời viễn mộng . 

Chỉ cần 2 điều kiện tối thiểu: sức khỏe và tiền bạc ... 

Tôi nói với con trai tôi, như nói  cho chính tôi nghe : " Con có biết thanh niên nam nữ Mỹ chính tông, thời trẻ trung của họ, không phải là " lập thân " theo cái kiểu nhà ở, xe đi sang trọng, cũng ít ai đam mê một thích thú gì nhất định, ngoại trừ số ít đặc biệt thích cái " danh" chẳng lẽ lại nói là hão, mà họ muốn đi tới tất cả những danh lam thắng cảnh của tạo hoá. 

Họ đi làm, để dành tiền, mỗi năm đi chơi một miền đất lạ, phong cảnh VN cũng là một điểm du lịch thời thượng cơ đấy . 

Vì thế cho nên, những người ham đi như tôi, là muốn tới nơi nào mới mẻ, chứ không muốn về lại, không muốn thấy lại những nơi mình đã biết rồi . 

Thành nếu con đi đâu, chưa biết thời gian và không gian còn đứng lại đợi chờ mình, con hãy " tận mắt nhìn thật rõ những gì đang ở trước mặt ta, bởi lẽ có ai cứ tìm thăm đến cạn hết cuộc đời một nơi nào, trừ phi chốn ấy có người thân, rất thân của mình đang sinh sống chẳng hạn . 

 

Xe đã bắt đầu lên ngọn đèo cao nhất, để lát nữa xuống bên kia chuỗi núi tiếp nhau này là nơi tôi sắp phải trở về sau 4 ngày xa cách. Nơi đó là nam bang Cali .

Thành âm hưởng cứ mài mại như nam bắc đèo Hải Vân, mà những ngày tháng trước cuộc đổi đời bi thảm, tôi cư ngụ ở Đà Nẵng, nam đèo Hải Vân. 

Lại có những làn sương nhè nhẹ như màn tơ thả lững lờ trên mặt đường đèo, rồi lọt thỏm vô hốc núi đầy gió táp . 

Tôi nhớ đèo Hải Vân ...

Từ nam ra bắc, có một vách núi hình chữ V, mà trực thăng bay sát vòng đèo rồi , cũng vẫn phải bắt buộc nhấc bổng thân tàu lên để qua biển bắc . 

Ngó những hốc núi, gió phành phạch vậy mà cơ hồ vẫn có máy bay xấu số rớt xuống trùng khơi sau khi thân máy bay va mạnh vào vách đá thiên cổ kia . 

 

Chuyện thì gọi là xưa rồi, song với tôi như mới đó ...Những nước cùng non, những cây cùng đá ...đông tây đều do Chúa dựng, mà sao khi thân mật, lúc lại lạ lùng, lạc lõng ? 

Con trai tôi chỉ tay qua hướng trái, cậu ta nói rằng " ngọn đồi này của một  chủ nhân ông đó má ạ" . 

Tôi hỏi: "Chỉ một phần nào thôi chứ, sao lại cả quả đồi? " cậu ta cười nhẹ: "Còn nhiều quả đồi ở nơi khác cũng chỉ một chủ nhân thôi, chắc cả trăm năm sau, người vẫn chưa che kín được đất đai Mỹ. Người Tàu thèm lắm, họ mong có điền địa nhiều như Mỹ, để tháo gỡ cái dòng người của họ, sắp tới giai đoạn chỉ xếp đứng sinh hoạt được thôi, không còn quậy được  nữa ... " Như vậy họ phải đi tìm đất sống, họ tràn tới, nhào vô các ngóc ngách núi non ruộng rẫy của VN và các nước lân cận khác, đó là thời điểm của " 10 phần chết 7 còn 3 , 3/10 còn đó là những thánh nhân để lập lại thế giới mới. 

"Nhịp Tim bấy giờ không còn Thơ nữa", để má không còn lặn lội đông tây nam bắc thả hồn theo âm điệu mênh mang, các diễn giả luận về thơ tình Nhịp Tim Thơ Cao Mỵ Nhân không còn bâng khuâng để:

Cảm thấy  là thơ Cao Mỵ Nhân chỉ gồm :

3 chữ T: Tim, Tình, Thơ 

3 chữ V: Vô ngôn, Vô ưu, Vô thanh 

                  (Giáo Sư Ngô Đức Diễm) 

 

Xe đã tới cửa nhà, chuyến sơn Bắc diễn thơ đã được thoải mái suốt hành trình trở về, cùng với thắng cảnh dọc đường, và nguồn cảm hứng vô cùng mẫn cảm ...

 

             CAO MỴ NHÂN (HNPD)

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

DỌC ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) "Nhịp Tim bấy giờ không còn Thơ nữa", để má không còn lặn lội đông tây nam bắc thả hồn theo âm điệu mênh mang, các diễn giả luận về thơ tình Nhịp Tim Thơ Cao Mỵ Nhân không còn bâng khuân...


DỌC ĐƯỜNG   -   CAO MỴ NHÂN 

 

Ra khỏi thung lũng hoa vàng San Jose độ 2 tiếng đồng hồ , thì quanh một vòng đèo, nhưng không dốc lắm, đã 8 giờ sáng mà mặt trời vẫn còn ngái ngủ ở hướng đông ...

Hôm nay tôi phải trở về Los Angeles, vì đã xa nhà 4 ngày rồi, thường tôi ít khi đi lâu, cứ lo lo lắng lắng chuyện gia đình, chủ yếu là thằng cháu nội và con chó Minet, tôi nhận cái việc chăm sóc chúng, thay cho cặp con trai và con dâu phải đi làm. 

Lẽ ra đi máy bay, rồi lẽ ra đi xe đò Hoàng, rốt cuộc con trai thứ hai của tôi lấy 2 ngày phép, cộng với thứ 7 và chủ nhật nghỉ, thế là 2 mẹ con lên đường như đi cắm trại ở các hội đoàn thanh niên xưa, vui vẻ, lạc quan với hành trình trước mặt. 

 

Tôi lên San Jose để ra mắt lần thứ hai cuốn thơ tình Nhịp Tim Thơ mà tôi rất thích nó, vì nó đã ấp ủ tâm tư tình cảm tôi trong một thời gian ngắn, nhưng lại vĩnh viễn không thể rời xa...có thể là cả đời tôi khó viết được ...dòng cảm lụy này. 

Một tập thơ tình. Nào có gì khó khăn hay lạ đời với bất cứ ai đâu. Kể cả ai không là "thi sĩ" đi nữa, vẫn có thể ghép chữ với đôi chút vần điệu nỉ non, than van ...  là đều có thể được phong danh đôi tiếng " nhà thơ " . 

Một đám sương mù rất loãng từ đỉnh núi cao rơi nhẹ nhàng xuống lũng cạn, rồi  vài ba đám sương mù loãng nữa, rớt theo ...Một cột bảng nhỏ ghi mấy chữ phòng xa : " vùng gió lớn" . 

Chiếc xe loại SUV, chạy thản nhiên, vừa đổ đầy xăng, an tâm quá, còn sợ trở ngại gì nữa ? 

Ô mà có bất trắc cũng chịu thôi, vì bất trắc là  của trời đất đang chuyển dạ, nó sẽ hiền đi hay dữ dội thêm ... Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng vạt đồi bên phải, hướng tây, đang vỡ ra...

Cậu con trai gốc Huế của tôi, cứ dán mắt vào đường xá, bất giác hỏi tôi: "Có phải đèo Phước Trượng giống vầy không má"? 

Tôi ngạc nhiên hỏi cậu ta: "Hồi con xa Huế mới 4 tuổi, nhớ làm sao được Phước Trượng với chả Phú Gia ? " 

Hắn quầy quậy: " Phú Gia, Hải Vân chút nữa cơ, cái này mới là Phước Trượng thôi, vì núi chưa cao lắm " 

Sương vẫn bay từng lớp mỏng, mặt trời vẫn còn ẩm ướt, trên đường lúc đó, chẳng có chiếc xe nào, có lẽ còn sớm, thấp thoáng trong hồn sầu ...vạn cổ, nói theo kiểu cải lương: tôi cảm thấy nhớ nhiều nơi có núi và nhớ nhiều lúc có sương mù lãng đãng quá . 

Bây giờ những nơi dù trong nước ngày xưa hay ngoài nước hôm nay, dù bắc nam quê nội, hoặc đông tây xứ người , quang cảnh địa phương cứ trộn lẫn vào nhau, thành trước mặt chỉ còn là bức tranh vẫn hoà hợp sắc mầu, nhưng riêng lẻ nỗi buồn nhung nhớ khắp nơi...

 

Mặt trời đã cười tươi tắn trên vạt rẫy bên đường, cây là thấp và xanh ngắt buồn tênh nỗi nhớ nhà lạ lùng, nỗi nhớ day dứt , sao trước mặt giống Trảng Bom, Xuân Lộc ...

Rồi trước mặt lại giống Mỹ Sơn, Nam Ô  ...Thôi đừng giống gì hết, chả khi nào, chắc chắn chả khi nào tôi về những miền xa thẳm đó nữa ...

Con trai thủ thỉ: " Để con xin vacation cuối năm, đưa má về thăm lại những vùng đất xưa, xem thử bây giờ thế nào ? " 

Tôi đáp lạnh lùng : " Không cần, chắc chắn không cần " 

Cậu ta ngạc nhiên: " Sao lạ vậy, má đang nhớ núi rừng sông biển bên đó mà ? " 

Không nhớ đâu, thiệt với lòng, tôi không nhớ một chút gì, một nơi nào bên quê nhà, mà tôi đang nhớ tiếc thời gian trôi qua, đã không còn dừng lại, để cho tôi đi tiếp những phương trời viễn mộng . 

Chỉ cần 2 điều kiện tối thiểu: sức khỏe và tiền bạc ... 

Tôi nói với con trai tôi, như nói  cho chính tôi nghe : " Con có biết thanh niên nam nữ Mỹ chính tông, thời trẻ trung của họ, không phải là " lập thân " theo cái kiểu nhà ở, xe đi sang trọng, cũng ít ai đam mê một thích thú gì nhất định, ngoại trừ số ít đặc biệt thích cái " danh" chẳng lẽ lại nói là hão, mà họ muốn đi tới tất cả những danh lam thắng cảnh của tạo hoá. 

Họ đi làm, để dành tiền, mỗi năm đi chơi một miền đất lạ, phong cảnh VN cũng là một điểm du lịch thời thượng cơ đấy . 

Vì thế cho nên, những người ham đi như tôi, là muốn tới nơi nào mới mẻ, chứ không muốn về lại, không muốn thấy lại những nơi mình đã biết rồi . 

Thành nếu con đi đâu, chưa biết thời gian và không gian còn đứng lại đợi chờ mình, con hãy " tận mắt nhìn thật rõ những gì đang ở trước mặt ta, bởi lẽ có ai cứ tìm thăm đến cạn hết cuộc đời một nơi nào, trừ phi chốn ấy có người thân, rất thân của mình đang sinh sống chẳng hạn . 

 

Xe đã bắt đầu lên ngọn đèo cao nhất, để lát nữa xuống bên kia chuỗi núi tiếp nhau này là nơi tôi sắp phải trở về sau 4 ngày xa cách. Nơi đó là nam bang Cali .

Thành âm hưởng cứ mài mại như nam bắc đèo Hải Vân, mà những ngày tháng trước cuộc đổi đời bi thảm, tôi cư ngụ ở Đà Nẵng, nam đèo Hải Vân. 

Lại có những làn sương nhè nhẹ như màn tơ thả lững lờ trên mặt đường đèo, rồi lọt thỏm vô hốc núi đầy gió táp . 

Tôi nhớ đèo Hải Vân ...

Từ nam ra bắc, có một vách núi hình chữ V, mà trực thăng bay sát vòng đèo rồi , cũng vẫn phải bắt buộc nhấc bổng thân tàu lên để qua biển bắc . 

Ngó những hốc núi, gió phành phạch vậy mà cơ hồ vẫn có máy bay xấu số rớt xuống trùng khơi sau khi thân máy bay va mạnh vào vách đá thiên cổ kia . 

 

Chuyện thì gọi là xưa rồi, song với tôi như mới đó ...Những nước cùng non, những cây cùng đá ...đông tây đều do Chúa dựng, mà sao khi thân mật, lúc lại lạ lùng, lạc lõng ? 

Con trai tôi chỉ tay qua hướng trái, cậu ta nói rằng " ngọn đồi này của một  chủ nhân ông đó má ạ" . 

Tôi hỏi: "Chỉ một phần nào thôi chứ, sao lại cả quả đồi? " cậu ta cười nhẹ: "Còn nhiều quả đồi ở nơi khác cũng chỉ một chủ nhân thôi, chắc cả trăm năm sau, người vẫn chưa che kín được đất đai Mỹ. Người Tàu thèm lắm, họ mong có điền địa nhiều như Mỹ, để tháo gỡ cái dòng người của họ, sắp tới giai đoạn chỉ xếp đứng sinh hoạt được thôi, không còn quậy được  nữa ... " Như vậy họ phải đi tìm đất sống, họ tràn tới, nhào vô các ngóc ngách núi non ruộng rẫy của VN và các nước lân cận khác, đó là thời điểm của " 10 phần chết 7 còn 3 , 3/10 còn đó là những thánh nhân để lập lại thế giới mới. 

"Nhịp Tim bấy giờ không còn Thơ nữa", để má không còn lặn lội đông tây nam bắc thả hồn theo âm điệu mênh mang, các diễn giả luận về thơ tình Nhịp Tim Thơ Cao Mỵ Nhân không còn bâng khuâng để:

Cảm thấy  là thơ Cao Mỵ Nhân chỉ gồm :

3 chữ T: Tim, Tình, Thơ 

3 chữ V: Vô ngôn, Vô ưu, Vô thanh 

                  (Giáo Sư Ngô Đức Diễm) 

 

Xe đã tới cửa nhà, chuyến sơn Bắc diễn thơ đã được thoải mái suốt hành trình trở về, cùng với thắng cảnh dọc đường, và nguồn cảm hứng vô cùng mẫn cảm ...

 

             CAO MỴ NHÂN (HNPD)

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm