Mỗi Ngày Một Chuyện
ĐÔI MÁI TÓC - CAO MỴ NHÂN
ĐÔI MÁI TÓC - CAO MỴ NHÂN
Ngày xưa... có một
chàng... thiếu uý (?), mình liếc vào mặt kính viễn vọng, bắt gặp ngay đôi mắt
có những tia nhìn khôi hài của anh (!).
Anh có cử chỉ của một
khán thính giả đi coi hài kịch, cười vừa thông cảm, vừa bao dung, hất hàm nhè
nhẹ:
"tưởng khoe ông
tướng, ông tá gì, một chàng thiếu uý nai tơ, rồi làm sao?"
Vậy thôi không nói
nữa, chưa kể đã... chê rồi, bộ ai cũng phải:
Râu hầm, hàm én, mày
ngài
Vai năm thước rộng,
thân mười thước cao ...sao?
(Đoạn trường
tân thanh - Nguyễn Du)
Có "thiếu uý"
mới thơ mộng, hào hoa được chứ, tá tướng sắp ...già rồi, chỉ "Mã thượng
chinh yên" suốt cả đời, khiến nhiều cuộc tình sầu đơn lẻ buồn tênh, cứ xẩy
ra.
Chứ không phải Cao Mỵ
Nhân lúc nào cũng tôn sùng một "anh hùng hào kiệt" QL/VNCH đó à.
Thì "Thiếu uý"
cũng hào hoa tuấn kiệt như tướng tá vậy, còn chưa kể là quý đấng "uý"
này, đã dám ...lăn xả vào tình yêu, như xung phong đánh giặc đấy ông ạ.
Được, thế rồi thì sao,
kể tiếp, chàng thiếu uý ấy tên gì, số quân, đơn vị tác chiến hay tham mưu, quân
binh chủng nào?
Khiếp quá, người ta
đang đáo nhậm "tình buồn" đã muốn biết ngay cái kết quả: địch tổn
thất bao nhiêu nhân mạng, bị thương và bị bắt bao nhiêu, ta thiệt hại không
đáng kể, thu được vũ khí nặng, nhẹ thế nào vv...
Trong kính viễn vọng,
anh đang nhớ lại "thủa đăng đồ mai chưa dạn gió" của nữ sĩ Đoàn Thị
Điểm, viết cho quý nàng chinh phụ, dung nhan anh có xáo trộn nét vui buồn,
thương cảm hiền thê.
Nhưng anh vẫn không bỏ
qua câu chuyện chàng "thiếu uý" đó của ...mình. Anh biết chắc chắn
mình sẽ kể ra một mạch bây giờ.
Vì ngày xưa, một lần
mình đang nói chuyện công tác tiền đồn, quả pháo địch đã cắt đứt cuộc hạnh ngộ
đơn vị X đó.
Tất cả ứng chiến, mình
khóc ngay trước mặt mọi người, chàng thiếu uý tử thương vô lý nhất, là anh ta
đã bị một miểng đạn pháo địch, có 3 chữ: "Việt Trung Sô" khốn nạn bắn
tới.
Mấy ngày sau đó, người
yêu của anh có đôi mắt đẹp kinh hồn, áo dài trắng, tóc thề đen nhánh bệt nước
mắt, gục trên ngực anh lính chưa kịp toại mộng công hầu.
Tóc cô người yêu của
lính, phủ đầy áo chiến chàng thiếu uý biên phương thời đó, trước khi ban tang
lễ đặt chàng vô cỗ sự.
Mình bỗng ngừng lại,
không phải quên, mà vì muốn kể qua chuyện khác...
Anh cười chế diễu:
Lãng, chưa xong chuyện chàng thiếu uý, đã bắt qua đề mục gì vậy?
Thì vẫn chàng thiếu uý
đó thôi, nhưng là bạn chàng ta cơ...
Thế là cái gì, lung
tung quá, lạc đề, cho 2 điểm cố gắng thôi, về chỗ soạn lại bài vở nghe.
Mình mỉm cười một
mình, ngày xưa biết bao chuyện ...thơ mộng, mà đau thưong hết biết ...thí
dụ:
Mình phải về chùa Vĩnh
Nghiêm, dự đám tang của cố Trung tá B. Phu Nhân Trung tá B quá đẹp, mặc
tang phục mầu đen, đôi mắt, lại đôi mắt rợp lông mi dài và cong tự nhiên, không
phải như bây giờ phụ nữ ta đi nối mi ở tiệm bên Mỹ này.
Phu Nhân cố Trung
tá phó Nội an Thừa Thiên và thành phố Huế, đang cùng bầy con 5 đứa, tất cả
dưới15 tuổi (1968), ông bị tử thương trong lúc phản công VC đánh vô Huế
"Tết Mậu Thân".
Đám ma làm tại sảnh
đường lớn ở tầng trệt chùa Vĩnh Nghiêm Saigon.
Phút thiêng liêng nhất
sắp bắt đầu, thì ...
Bỗng một phụ nữ dắt
díu 2 bé thơ, hớt hải chạy tới, bà vừa chạy, vừa khóc, vừa té ...
Quý vị hiện diện vừa
hốt hoảng, vừa ngạc nhiên ...cứ lầm tưởng đệ nhị phu nhân vị trung tá tử sĩ, lâu
nay sống thầm trong xa cách, nay nghe hung tin, chạy tới phục tang ...
Người phụ nữ này không
kịp chuẩn bị sô gai tang tóc cho cả 3 mẹ con. Nào ngờ chỉ là sự lầm lẫn tên
tuổi đấng chinh phu, do đâu và vì sao báo tới, thật tai hại.
Tới khi giáp mặt anh
hùng trên bức chân dung cố Trung tá B. mới hay sự thể đau đớn của chiến tranh
VN thật muôn hình vạn trạng.
Sự kiện nêu trên,
chứng tỏ mối hoài nghi sống chết không bao giờ rời khỏi cuộc sống lênh đênh,
bất trắc của lính và gia đình họ.
Thế là : Phu Nhân cố
Trung tá B. ngơ ngác lạ lùng... Dung nhan phu nhân thoắt lạnh băng lại, tất cả
phải nhập cuộc, hết lời giải thích, rằng trong cuộc chiến sôi động thủa đó,
biết bao chuyện lầm lẫn và lầm lỡ kinh hoàng, lạ lẫm nữa.
Phu Nhân cố Trung tá B
nói một câu khổ như chưa từng khổ hơn: "Thế là bà may mắn hơn tôi, vì
người chết, không phải ông nhà..."
Sự kiện bi hài đến nỗi
mọi người hiện diện buổi đó đều thương cho cả 2 hoàn cảnh, gia đình tử sĩ thật,
và gia đình bị lầm... tử sĩ, vô lý quá.
Nhưng, đó không phải là
một hoàn cảnh trớ trêu, mà là những thương tâm, bi luỵ của chiến tranh.
Không thể trách ai
được, không ai có lỗi trong bất cứ sự việc gì lỡ xẩy ra.
Bởi vì lỗi lầm lớn
nhất, sơ suất lớn nhất, cũng tại chiến tranh mà thôi.
Đám tang của thiếu uý
đơn vị X nêu ở phần đầu, anh ta còn trẻ quá, tình xuân còn chan chứa, người yêu
chàng còn đang đi học cơ mà ..,
Đại uý quyền tiểu đoàn
trưởng là tay mê thi nhạc giao duyên, nên ông thản nhiên hỏi tôi có định đọc
mấy câu thơ tiễn biệt "chàng thiếu uý" bất hạnh trong vinh quang
không?"
Tôi lắc đầu "chẳng
vui gì, thơ với nhạc càng thêm buồn..."
Đại uý quyền tiểu đoàn
trưởng nói nhỏ:
Nè thiếu uý đại đội
phó Chiến tranh chính trị đó, là chàng thất lộc, có người yêu tóc dài phủ trên
ngực chàng, kể hồi nãy, mấy lần đợi di quân, cà phê lai rai, cứ hát câu:
"Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn..."
Bây giờ tôi mới
biết "mùa thu tóc ngắn đó là ...cô đấy chứ".
Tôi nghiêm mặt: "có
biết giai nhân tóc dài đang thống khổ không hở, rỡn trong khuôn khổ thôi
nha".
Biết rồi, chúng tôi
mỗi lần có dịp nhắc tới cô, là chỉ nhớ mái tóc ngắn "trứ danh" ấy
mà.
Vâng, cám ơn, có phải
mình tôi tóc ngắn đâu, toàn thể Nữ quân Nhân chúng tôi phải cắt tóc ngắn trên
cổ áo đấy ông ạ.
Lâu nay mình định hỏi
anh là: "Có phải người Huế nào cũng thích mái tóc dài không? Vì ông xã
mình ngày xưa, người Huế, cứ vẽ một cô Huế mặc áo dài tím, tóc dài ngang lưng,
thả gió bay xiêu xiêu..."
Chắc chắn anh sẽ cười
ghê lắm, điều "tóc dài thả gió" ông xã mình đã từng nói cười hô hố
với người đại uý truyền tin tên Tịnh: "Tui thích lấy vợ Bắc, nhưng thích
có người yêu Huế tóc dài tề, để ngắm dáng xiêu xiêu, tóc bay bay..."
Đại uý Tịnh, bạn xã
mình lén đưa mắt ngó mình, bấy giờ mới "thiếu uý", tóc ngắn thật
...xinh: "Ông mới lạ, có vợ tóc ngắn rồi, mà cứ mơ tóc dài là răng?"
Chu choa, từ thủa nào
quá xa xưa, cho tới tận bây giờ, chẳng còn ở trong quân đội nữa, mà có khi nào
mình để tóc dài được đâu. Trước nhất không quen, kế tới cứ như nóng quá, để tóc
dài mà bới lên, thì thà cắt ngắn gọn hơn.
Ôi, mùa thu tóc ngắn
trong một bài thơ của vị thi sĩ lớn được phổ nhạc, và đã được... bạn lính từ
xưa hay hát chơi chơi khi gặp, hay không gặp mình, mỗi lần nghĩ tới...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
ĐÔI MÁI TÓC - CAO MỴ NHÂN
ĐÔI MÁI TÓC - CAO MỴ NHÂN
Ngày xưa... có một
chàng... thiếu uý (?), mình liếc vào mặt kính viễn vọng, bắt gặp ngay đôi mắt
có những tia nhìn khôi hài của anh (!).
Anh có cử chỉ của một
khán thính giả đi coi hài kịch, cười vừa thông cảm, vừa bao dung, hất hàm nhè
nhẹ:
"tưởng khoe ông
tướng, ông tá gì, một chàng thiếu uý nai tơ, rồi làm sao?"
Vậy thôi không nói
nữa, chưa kể đã... chê rồi, bộ ai cũng phải:
Râu hầm, hàm én, mày
ngài
Vai năm thước rộng,
thân mười thước cao ...sao?
(Đoạn trường
tân thanh - Nguyễn Du)
Có "thiếu uý"
mới thơ mộng, hào hoa được chứ, tá tướng sắp ...già rồi, chỉ "Mã thượng
chinh yên" suốt cả đời, khiến nhiều cuộc tình sầu đơn lẻ buồn tênh, cứ xẩy
ra.
Chứ không phải Cao Mỵ
Nhân lúc nào cũng tôn sùng một "anh hùng hào kiệt" QL/VNCH đó à.
Thì "Thiếu uý"
cũng hào hoa tuấn kiệt như tướng tá vậy, còn chưa kể là quý đấng "uý"
này, đã dám ...lăn xả vào tình yêu, như xung phong đánh giặc đấy ông ạ.
Được, thế rồi thì sao,
kể tiếp, chàng thiếu uý ấy tên gì, số quân, đơn vị tác chiến hay tham mưu, quân
binh chủng nào?
Khiếp quá, người ta
đang đáo nhậm "tình buồn" đã muốn biết ngay cái kết quả: địch tổn
thất bao nhiêu nhân mạng, bị thương và bị bắt bao nhiêu, ta thiệt hại không
đáng kể, thu được vũ khí nặng, nhẹ thế nào vv...
Trong kính viễn vọng,
anh đang nhớ lại "thủa đăng đồ mai chưa dạn gió" của nữ sĩ Đoàn Thị
Điểm, viết cho quý nàng chinh phụ, dung nhan anh có xáo trộn nét vui buồn,
thương cảm hiền thê.
Nhưng anh vẫn không bỏ
qua câu chuyện chàng "thiếu uý" đó của ...mình. Anh biết chắc chắn
mình sẽ kể ra một mạch bây giờ.
Vì ngày xưa, một lần
mình đang nói chuyện công tác tiền đồn, quả pháo địch đã cắt đứt cuộc hạnh ngộ
đơn vị X đó.
Tất cả ứng chiến, mình
khóc ngay trước mặt mọi người, chàng thiếu uý tử thương vô lý nhất, là anh ta
đã bị một miểng đạn pháo địch, có 3 chữ: "Việt Trung Sô" khốn nạn bắn
tới.
Mấy ngày sau đó, người
yêu của anh có đôi mắt đẹp kinh hồn, áo dài trắng, tóc thề đen nhánh bệt nước
mắt, gục trên ngực anh lính chưa kịp toại mộng công hầu.
Tóc cô người yêu của
lính, phủ đầy áo chiến chàng thiếu uý biên phương thời đó, trước khi ban tang
lễ đặt chàng vô cỗ sự.
Mình bỗng ngừng lại,
không phải quên, mà vì muốn kể qua chuyện khác...
Anh cười chế diễu:
Lãng, chưa xong chuyện chàng thiếu uý, đã bắt qua đề mục gì vậy?
Thì vẫn chàng thiếu uý
đó thôi, nhưng là bạn chàng ta cơ...
Thế là cái gì, lung
tung quá, lạc đề, cho 2 điểm cố gắng thôi, về chỗ soạn lại bài vở nghe.
Mình mỉm cười một
mình, ngày xưa biết bao chuyện ...thơ mộng, mà đau thưong hết biết ...thí
dụ:
Mình phải về chùa Vĩnh
Nghiêm, dự đám tang của cố Trung tá B. Phu Nhân Trung tá B quá đẹp, mặc
tang phục mầu đen, đôi mắt, lại đôi mắt rợp lông mi dài và cong tự nhiên, không
phải như bây giờ phụ nữ ta đi nối mi ở tiệm bên Mỹ này.
Phu Nhân cố Trung
tá phó Nội an Thừa Thiên và thành phố Huế, đang cùng bầy con 5 đứa, tất cả
dưới15 tuổi (1968), ông bị tử thương trong lúc phản công VC đánh vô Huế
"Tết Mậu Thân".
Đám ma làm tại sảnh
đường lớn ở tầng trệt chùa Vĩnh Nghiêm Saigon.
Phút thiêng liêng nhất
sắp bắt đầu, thì ...
Bỗng một phụ nữ dắt
díu 2 bé thơ, hớt hải chạy tới, bà vừa chạy, vừa khóc, vừa té ...
Quý vị hiện diện vừa
hốt hoảng, vừa ngạc nhiên ...cứ lầm tưởng đệ nhị phu nhân vị trung tá tử sĩ, lâu
nay sống thầm trong xa cách, nay nghe hung tin, chạy tới phục tang ...
Người phụ nữ này không
kịp chuẩn bị sô gai tang tóc cho cả 3 mẹ con. Nào ngờ chỉ là sự lầm lẫn tên
tuổi đấng chinh phu, do đâu và vì sao báo tới, thật tai hại.
Tới khi giáp mặt anh
hùng trên bức chân dung cố Trung tá B. mới hay sự thể đau đớn của chiến tranh
VN thật muôn hình vạn trạng.
Sự kiện nêu trên,
chứng tỏ mối hoài nghi sống chết không bao giờ rời khỏi cuộc sống lênh đênh,
bất trắc của lính và gia đình họ.
Thế là : Phu Nhân cố
Trung tá B. ngơ ngác lạ lùng... Dung nhan phu nhân thoắt lạnh băng lại, tất cả
phải nhập cuộc, hết lời giải thích, rằng trong cuộc chiến sôi động thủa đó,
biết bao chuyện lầm lẫn và lầm lỡ kinh hoàng, lạ lẫm nữa.
Phu Nhân cố Trung tá B
nói một câu khổ như chưa từng khổ hơn: "Thế là bà may mắn hơn tôi, vì
người chết, không phải ông nhà..."
Sự kiện bi hài đến nỗi
mọi người hiện diện buổi đó đều thương cho cả 2 hoàn cảnh, gia đình tử sĩ thật,
và gia đình bị lầm... tử sĩ, vô lý quá.
Nhưng, đó không phải là
một hoàn cảnh trớ trêu, mà là những thương tâm, bi luỵ của chiến tranh.
Không thể trách ai
được, không ai có lỗi trong bất cứ sự việc gì lỡ xẩy ra.
Bởi vì lỗi lầm lớn
nhất, sơ suất lớn nhất, cũng tại chiến tranh mà thôi.
Đám tang của thiếu uý
đơn vị X nêu ở phần đầu, anh ta còn trẻ quá, tình xuân còn chan chứa, người yêu
chàng còn đang đi học cơ mà ..,
Đại uý quyền tiểu đoàn
trưởng là tay mê thi nhạc giao duyên, nên ông thản nhiên hỏi tôi có định đọc
mấy câu thơ tiễn biệt "chàng thiếu uý" bất hạnh trong vinh quang
không?"
Tôi lắc đầu "chẳng
vui gì, thơ với nhạc càng thêm buồn..."
Đại uý quyền tiểu đoàn
trưởng nói nhỏ:
Nè thiếu uý đại đội
phó Chiến tranh chính trị đó, là chàng thất lộc, có người yêu tóc dài phủ trên
ngực chàng, kể hồi nãy, mấy lần đợi di quân, cà phê lai rai, cứ hát câu:
"Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn..."
Bây giờ tôi mới
biết "mùa thu tóc ngắn đó là ...cô đấy chứ".
Tôi nghiêm mặt: "có
biết giai nhân tóc dài đang thống khổ không hở, rỡn trong khuôn khổ thôi
nha".
Biết rồi, chúng tôi
mỗi lần có dịp nhắc tới cô, là chỉ nhớ mái tóc ngắn "trứ danh" ấy
mà.
Vâng, cám ơn, có phải
mình tôi tóc ngắn đâu, toàn thể Nữ quân Nhân chúng tôi phải cắt tóc ngắn trên
cổ áo đấy ông ạ.
Lâu nay mình định hỏi
anh là: "Có phải người Huế nào cũng thích mái tóc dài không? Vì ông xã
mình ngày xưa, người Huế, cứ vẽ một cô Huế mặc áo dài tím, tóc dài ngang lưng,
thả gió bay xiêu xiêu..."
Chắc chắn anh sẽ cười
ghê lắm, điều "tóc dài thả gió" ông xã mình đã từng nói cười hô hố
với người đại uý truyền tin tên Tịnh: "Tui thích lấy vợ Bắc, nhưng thích
có người yêu Huế tóc dài tề, để ngắm dáng xiêu xiêu, tóc bay bay..."
Đại uý Tịnh, bạn xã
mình lén đưa mắt ngó mình, bấy giờ mới "thiếu uý", tóc ngắn thật
...xinh: "Ông mới lạ, có vợ tóc ngắn rồi, mà cứ mơ tóc dài là răng?"
Chu choa, từ thủa nào
quá xa xưa, cho tới tận bây giờ, chẳng còn ở trong quân đội nữa, mà có khi nào
mình để tóc dài được đâu. Trước nhất không quen, kế tới cứ như nóng quá, để tóc
dài mà bới lên, thì thà cắt ngắn gọn hơn.
Ôi, mùa thu tóc ngắn
trong một bài thơ của vị thi sĩ lớn được phổ nhạc, và đã được... bạn lính từ
xưa hay hát chơi chơi khi gặp, hay không gặp mình, mỗi lần nghĩ tới...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)