Mỗi Ngày Một Chuyện
DƯỚI GÁC CHUÔNG NHÀ THỜ - CAO MỴ NHÂN
DƯỚI
GÁC CHUÔNG NHÀ THỜ - CAO MỴ NHÂN
Có những mơ ước rất bình thường, mà mãi đến cuối đời, người ta cũng không
đạt được, không phải tốn phí hay khó khăn gì, mà chỉ vì chưa tiện, hay kẹt một
tích tắc,một lưỡng lự chẳng hạn .
Gia đình chị tôi ở khu nhà thờ Ba Chuông, như lâu nay tôi vẫn kể chuyện ... tầm
phào, thì hoá ra lại là nơi ... đụng độ của nhiều suy nghĩ ...đặc biệt, quanh
cái gác Chuông nhà thờ Thánh Thomas, của người dân giáo xứ Đa Minh rất là
ngoan đạo.
Sự kiện kính Chúa , yêu Người , cứ lan tỏa cao vời, mênh mông, khi những hồi
chuông vào Lễ hay tan Lễ, vang lên. Khiến ai cũng cảm thấy không gian như rộng
hẳn ra, thời gian như đứng lại , Tâm hồn bình yên chi lạ .
Có thời gian tôi phải tá túc ở nhà chị tôi , sau khi đi tù cải tạo về . Tôi cứ
như là xa lánh mọi người, để không ai làm phiền mình . ..
Buổi trưa tôi thường vô nhà thờ, lặng lẽ ngồi ở một góc khuất , cầu xin Đấng
Tối Cao, cho gia đình tôi vượt qua được những khó khăn.
Tôi ngồi mãi, như là đợi trái đất ngừng xoay, để Chúa ngó thấy những nỗi khổ
của tôi rõ ràng hơn. Bấy giờ vốn liếng đã vơi dần, mà vẫn chưa tìm được một lối
thoát, khả dĩ an tâm kiếm kế sinh nhai .
Mấy tiếng sau thì giờ nguyện bắt đầu, nên lòng nhà thờ đã đầy ắp chiên lành
.
Hồi chuông nhà thờ lại vang lên ...
Ai cũng có cảm tưởng tiếng chuông trong sáng, phá tan dần những niềm đau khổ,
những nỗi ưu tư, trả lại sự bình yên cho mọi người...
Tôi đã rời nhà thờ, về lại nhà, bà chị tôi thầm thì:
Bà Tuyển, ở cạnh nhà của chị tôi, có lẽ sắp được Chúa gọi đi rồi , lân bang
hàng xóm tới lui thăm viếng ,
Nên chị em tôi cũng qua thăm một chút .
Nụ cười của người bịnh héo hắt nhưng vẫn nở ra đón mừng khách viếng . Chồng bà
lặng lẽ ngồi bên cạnh giường, vẻ tuyệt vọng .
Bà nói với chị tôi, rằng ở ngoài Bắc có cái món canh rau cải xanh nấu với giò sống,
hay nấu với thịt nạc băm, hoặc sườn non , ngon lắm .
Thủa trước chiến tranh, còn thỉnh thoảng được ăn , chứ gần hai chục năm rồi ,
chưa hề ăn lại, e tới chết cũng vẫn nhịn thèm thôi .
Bà gốc Hà Nội, không di cư vào Nam năm 1954, rồi lấy chồng là một người Nam tập
kết, nay trở về quê chồng, được vài năm thì đau nặng luôn.
Người chồng Nam Bộ của bà tính buông tuồng, thản nhiên trước lòng ước mơ của vợ
sắp mất, ông ta nói :
Bà ấy cầu kỳ quá, sao không ăn hủ tíu thịt heo, hay bún mọc cũng có giò sống,
mà cứ muốn hoài cái tô canh rau cải tầm thường vậy .
Hình như chị tôi về nhà mà ...băn khoăn mãi, bấy giờ đã chiều tối , nên tự hẹn
là sáng sau sẽ đi chợ mua rau cải và giò sống nấu canh kiểu Bắc xưa , biếu bà
hàng xóm.
Tất nhiên chị tôi nhớ, vì sáng nào chị cũng phải đi chợ , gần nhà thôi, định
bụng không có giò sống, chị sẽ mua thịt nạc về giã cho nhuyễn, tức là thêm việc
giã giò, rồi thực hiện canh rau cải nấu giò sống như bà láng giềng hẩm hiu đang
gần đất xa trời, ước mong được ăn cơm gạo tám thơm với canh rau cải xanh
nấu giò sống nóng bỏng thủa Hà Nội xa xôi nào.
Khi cơm nóng, canh sốt vừa đặt vào cái khay nhỏ, chị tôi sắp sửa mang qua nhà
bà hàng xóm đau ốm nghiệt ngã đó, thì tiếng khóc nhà bên cạnh vẳng sang,
và khu xóm bắt đầu có tiếng xôn xao , bà Tuyển đã qua đời thật rồi.
Tôi vẫn tiếp tục đi nhà thờ buổi trưa, hai cánh cửa lớn "nhà Chúa"
vẫn mở toang, chuyện nhà hàng xóm nào có gì vui, cuộc sống tôi vẫn đầy lo lắng
.
Cha xứ đang nói chuyện gì với khách , một trong mấy người khách có quen tôi,
nhưng sao anh ta trông thấy tôi mà lơ thế, còn có vẻ vội vã lắm ...
Nhìn theo bóng dáng bạn ta, như có điều gì ...khủng khiếp lắm , tôi thấy
lòng bình yên, đâu phải chuyện của mình mà thắc mắc ...
Cha bảo rằng mẹ người "vội" đó vừa rời trại tị nạn, tới Mỹ, thì phải
vô nhà thương cấp cứu và đi rồi . Anh ta không thể xin xuất cảnh được. Đành xin
lễ, cầu nguyện , chúc phúc ở đây.
Một lần nữa , tôi lại thấy lòng thật bình thản.
Có lẽ chỉ cần sống tốt, sống lành , mọi sự để Thượng Đế sắp xếp . Cha cười thật
hồn nhiên: ngay đến Cha , là Linh mục , cũng cần sống tốt , đặt mình trọn vẹn
vào tay Chúa, tinh thần sẽ sáng hẳn ra ...
Hồi Chuông nhà thờ rộn rã như reo vui, vang xa ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
DƯỚI GÁC CHUÔNG NHÀ THỜ - CAO MỴ NHÂN
DƯỚI
GÁC CHUÔNG NHÀ THỜ - CAO MỴ NHÂN
Có những mơ ước rất bình thường, mà mãi đến cuối đời, người ta cũng không
đạt được, không phải tốn phí hay khó khăn gì, mà chỉ vì chưa tiện, hay kẹt một
tích tắc,một lưỡng lự chẳng hạn .
Gia đình chị tôi ở khu nhà thờ Ba Chuông, như lâu nay tôi vẫn kể chuyện ... tầm
phào, thì hoá ra lại là nơi ... đụng độ của nhiều suy nghĩ ...đặc biệt, quanh
cái gác Chuông nhà thờ Thánh Thomas, của người dân giáo xứ Đa Minh rất là
ngoan đạo.
Sự kiện kính Chúa , yêu Người , cứ lan tỏa cao vời, mênh mông, khi những hồi
chuông vào Lễ hay tan Lễ, vang lên. Khiến ai cũng cảm thấy không gian như rộng
hẳn ra, thời gian như đứng lại , Tâm hồn bình yên chi lạ .
Có thời gian tôi phải tá túc ở nhà chị tôi , sau khi đi tù cải tạo về . Tôi cứ
như là xa lánh mọi người, để không ai làm phiền mình . ..
Buổi trưa tôi thường vô nhà thờ, lặng lẽ ngồi ở một góc khuất , cầu xin Đấng
Tối Cao, cho gia đình tôi vượt qua được những khó khăn.
Tôi ngồi mãi, như là đợi trái đất ngừng xoay, để Chúa ngó thấy những nỗi khổ
của tôi rõ ràng hơn. Bấy giờ vốn liếng đã vơi dần, mà vẫn chưa tìm được một lối
thoát, khả dĩ an tâm kiếm kế sinh nhai .
Mấy tiếng sau thì giờ nguyện bắt đầu, nên lòng nhà thờ đã đầy ắp chiên lành
.
Hồi chuông nhà thờ lại vang lên ...
Ai cũng có cảm tưởng tiếng chuông trong sáng, phá tan dần những niềm đau khổ,
những nỗi ưu tư, trả lại sự bình yên cho mọi người...
Tôi đã rời nhà thờ, về lại nhà, bà chị tôi thầm thì:
Bà Tuyển, ở cạnh nhà của chị tôi, có lẽ sắp được Chúa gọi đi rồi , lân bang
hàng xóm tới lui thăm viếng ,
Nên chị em tôi cũng qua thăm một chút .
Nụ cười của người bịnh héo hắt nhưng vẫn nở ra đón mừng khách viếng . Chồng bà
lặng lẽ ngồi bên cạnh giường, vẻ tuyệt vọng .
Bà nói với chị tôi, rằng ở ngoài Bắc có cái món canh rau cải xanh nấu với giò sống,
hay nấu với thịt nạc băm, hoặc sườn non , ngon lắm .
Thủa trước chiến tranh, còn thỉnh thoảng được ăn , chứ gần hai chục năm rồi ,
chưa hề ăn lại, e tới chết cũng vẫn nhịn thèm thôi .
Bà gốc Hà Nội, không di cư vào Nam năm 1954, rồi lấy chồng là một người Nam tập
kết, nay trở về quê chồng, được vài năm thì đau nặng luôn.
Người chồng Nam Bộ của bà tính buông tuồng, thản nhiên trước lòng ước mơ của vợ
sắp mất, ông ta nói :
Bà ấy cầu kỳ quá, sao không ăn hủ tíu thịt heo, hay bún mọc cũng có giò sống,
mà cứ muốn hoài cái tô canh rau cải tầm thường vậy .
Hình như chị tôi về nhà mà ...băn khoăn mãi, bấy giờ đã chiều tối , nên tự hẹn
là sáng sau sẽ đi chợ mua rau cải và giò sống nấu canh kiểu Bắc xưa , biếu bà
hàng xóm.
Tất nhiên chị tôi nhớ, vì sáng nào chị cũng phải đi chợ , gần nhà thôi, định
bụng không có giò sống, chị sẽ mua thịt nạc về giã cho nhuyễn, tức là thêm việc
giã giò, rồi thực hiện canh rau cải nấu giò sống như bà láng giềng hẩm hiu đang
gần đất xa trời, ước mong được ăn cơm gạo tám thơm với canh rau cải xanh
nấu giò sống nóng bỏng thủa Hà Nội xa xôi nào.
Khi cơm nóng, canh sốt vừa đặt vào cái khay nhỏ, chị tôi sắp sửa mang qua nhà
bà hàng xóm đau ốm nghiệt ngã đó, thì tiếng khóc nhà bên cạnh vẳng sang,
và khu xóm bắt đầu có tiếng xôn xao , bà Tuyển đã qua đời thật rồi.
Tôi vẫn tiếp tục đi nhà thờ buổi trưa, hai cánh cửa lớn "nhà Chúa"
vẫn mở toang, chuyện nhà hàng xóm nào có gì vui, cuộc sống tôi vẫn đầy lo lắng
.
Cha xứ đang nói chuyện gì với khách , một trong mấy người khách có quen tôi,
nhưng sao anh ta trông thấy tôi mà lơ thế, còn có vẻ vội vã lắm ...
Nhìn theo bóng dáng bạn ta, như có điều gì ...khủng khiếp lắm , tôi thấy
lòng bình yên, đâu phải chuyện của mình mà thắc mắc ...
Cha bảo rằng mẹ người "vội" đó vừa rời trại tị nạn, tới Mỹ, thì phải
vô nhà thương cấp cứu và đi rồi . Anh ta không thể xin xuất cảnh được. Đành xin
lễ, cầu nguyện , chúc phúc ở đây.
Một lần nữa , tôi lại thấy lòng thật bình thản.
Có lẽ chỉ cần sống tốt, sống lành , mọi sự để Thượng Đế sắp xếp . Cha cười thật
hồn nhiên: ngay đến Cha , là Linh mục , cũng cần sống tốt , đặt mình trọn vẹn
vào tay Chúa, tinh thần sẽ sáng hẳn ra ...
Hồi Chuông nhà thờ rộn rã như reo vui, vang xa ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)