Mỗi Ngày Một Chuyện
ĐƯỜNG GIÂY XA - CAO MỴ NHÂN
ĐƯỜNG GIÂY XA - CAO MỴ NHÂN
Mặt trời vừa lấp ló ở ngọn cây cam, sau vườn, tôi đã nghe một hồi chuông điện thoại "nhà", tức là trong cái quyển địa chỉ dày cộp, nay tôi bắt chước bạn bè hay ghi: tel xxx. H, yyy. c.
Thì hồi chuông đó của "me sừ" (Monsieur) Bùi Đức Đ. , cũng là một người hùng xưa, làm việc tại trung tâm hồ sơ cá nhân, Bộ Tổng Tham Mưu QL/VNCH, hiện ở Phoenix gọi về .
Mr Bùi Đ Đ vừa cười vừa nói thật vui vẻ, rằng thì là ông ta mới mở cái HNPĐ ra, thấy hình " Cụ Viên " đội mũ đỏ, nụ cười đẹp quá . Biết xem ở đâu không ?
Ở "Mỗi Ngày Một Chuyện" đó. Làm sao có hình đó vậy?
Trời ơi ông vừa nói thấy ở HNPĐ, thì ông phải hỏi net đó chứ, sao lại hỏi tôi ?
Là vì bài đó bà viết : " Họ hàng đại tộc KaKi ", hình "cụ Viên ", vừa mở ra ( Mr Bùi Đ Đ cười rất là thú vị ), nhớ quá là nhớ, và thương quá là thương biết không ?
Biết chứ, tôi cũng như ông, chúng ta đang cùng nhớ vị trưởng thượng, đại thụ, hay là Top trên Top, tôi rất thích bức hình đó, vì nó nói lên nhiều thứ lắm.
Khi tôi bắt đầu mở HNPĐ, bức hình lên từ từ, thoạt là chiếc mũ đỏ, sau cả dung nhan vị Tổng Tham Mưu Trưởng hiện ra, tươi tắn, hào hoa, nhất là nụ cười mỉm mà hơi bĩu môi khinh mạn .
Ô mà sao ông cứ gọi " Cụ Viên " vậy ? Quân đội có cấp bậc quân đội, ông phải thưa Đại Tướng chứ .
Biết rồi, nhưng chúng ta ai cũng phải cộng thêm 41 tuổi nữa bà à .
Cấm nói như thế nha, tất cả chúng ta đều bị dở dang công chuyện năm 1975 " khốn nạn " đó, tôi nói cho mà biết , đừng chọc giận nhau nhé.
Đại tướng Cao Văn Viên ( 1921 - 2008 ) với 24 năm quân vụ ( 1975 - 1951 ), kể như 10 năm giữ chức Tổng Tham Mưu Trưởng Bộ Tổng Tham Mưu QL/VNCH (1965 -1975), 14 năm kia là vừa ở Hoa Kỳ công vụ, tu nghiệp 4 năm, còn lại 10 năm tác chiến và tham mưu .
Chưa kể năm 1949, ông gia nhập quân đội Pháp, được đề cử đi học lớp sĩ quan ở Vũng Tàu, ra trường là Thiếu uý Thủ Khoa, hay chưa.
Lớp đó phải có cả sĩ quan Pháp, có 2 vị VN cùng khoá là ông Nguyễn Chánh Thi, cuối trào là Trung tướng, và ông Nguyễn Hữu Hạnh cuối cùng là chuẩn tướng nằm vùng của mặt trận giải phóng miền Nam, chu choa .
Tướng mạo công vụ của vị đại tướng, thì cả trăm sách về quân sử VNCH, và hàng ngàn tài liệu Việt Mỹ nhắc nhở đến.
Trong phạm vi điện thoại của họ hàng đại tộc KaKi, thì xin vài hàng lả lướt thôi .
Bên đầu giây Phoenix, Mr Bùi Đ Đ cứ nằn nì tôi :
Nếu Cao Mỵ Nhân muốn viết về vị nào, tôi, là ông Bùi sẵn sàng giúp cho những chi tiết đứng đắn.
Chúng tôi không muốn nhắc tới 2 chữ " Tài liệu " cho to chuyện, đơn giản là cái công việc của bạn ta ở giữa Trung Tâm hồ sơ cá nhân cơ mà. Tôi có vẻ buồn, nghĩ tới quý vị thượng cấp ở đại tộc KaKi, tôi hỏi thăm lần thứ bao nhiêu là :
Này ông, cuối cùng ông có được gì trong Trung Tâm Hồ Sơ Cá Nhân ở Tổng Tham Mưu ?
Không biết tôi nói chị có tin không nữa. Bọn tôi 4 người trúng tua trực hôm đó. Chẳng còn thượng cấp trực tiếp, bọn tôi đứa nào cũng là lính, cũng phải có súng ống chứ.
Tôi, là vẫn ông nêu trên, nói có sai thì trời bắt tôi chết đi, chúng tôi phá hủy được một mớ cần thiết .
Tất cả những hồ sơ quan trọng mà trong thời gian chúng tôi làm việc đã thuộc lòng chỗ xếp đặt đến quen tay luôn.
Tôi cười thực sự: làm cách nào trong giai đoạn dầu sôi lửa bỏng ấy ?
Ông Bùi có vẻ xúc động: Bọn tôi đứa nào cũng muốn bay về nhà, nhưng chị phải ở trong hoàn cảnh chúng tôi cơ, thiếu đường ôm nhau mà khóc, là vì tất cả ở đó , những bí mật Quốc phòng chớ .
Làm lính ai cũng có súng đạn, nên cái chuyện thiêu hủy phần nào cấp bách, thì làm được ngay thôi .
Cho tới khi chúng rầm rầm chạy vô như ăn cướp , chúng tôi đành ngừng tay .
Ông khai thế nào trong tù cải tạo ?
Trước nhất chị cũng biết tôi cấp nhỏ, khai để mà chơi chớ CS nó có xứng đáng để ta nói thật đâu.
Cả ngàn cách khai, mà cũng chẳng cần trung thực làm gì, lẽ ra nếu tôi, ông Bùi, mà là nó, tôi sẽ chỉ hỏi thằng nào đốt hồ sơ, và tôi vẫn là tôi, tôi sẽ nói: chính đạn pháo kích, đạn tự sát, lựu đạn của các anh, là chúng nó đấy , phát nổ .
Nói thiệt chị chớ thằng nào CS cũng lo đi ăn cướp cho mau, cho nhiều, vơ vét cho đầy những cái túi tham đem về Bắc, đứa nào nó đọc được cả ngàn trang kê khai lý lịch của tù cải tạo đâu, nhưng nó vẫn phải làm .
Rồi khi nào cần, nó lại bắt mình viết nữa .
Thôi được rồi, ai cũng biết vậy . Chúng ta chỉ tiếc rằng sau 30-4-1975, chúng ta giận quá, nên tới lúc gặp lại nhau, cái tình cảm cũng như chai sạn đi ...
Bây giờ có nghĩ lại, thì ...Thượng cấp của chúng ta, huynh đệ chi binh chúng ta cũng phần nào phai tình, lạt nghĩa vì tuổi tác, sức khoẻ , phương tiện đã giới hạn chúng ta, có khi còn vắng mặt vĩnh viễn nữa .
Chị Cao Mỵ Nhân, lúc nào chị định viết về ai, vị nào, tôi sẽ ghi lại cho đầy đủ hơn là chị ngồi tưởng tượng, hay nhớ lại, sẽ thiếu sót đấy ...
CAO MỴ NHÂN
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
ĐƯỜNG GIÂY XA - CAO MỴ NHÂN
ĐƯỜNG GIÂY XA - CAO MỴ NHÂN
Mặt trời vừa lấp ló ở ngọn cây cam, sau vườn, tôi đã nghe một hồi chuông điện thoại "nhà", tức là trong cái quyển địa chỉ dày cộp, nay tôi bắt chước bạn bè hay ghi: tel xxx. H, yyy. c.
Thì hồi chuông đó của "me sừ" (Monsieur) Bùi Đức Đ. , cũng là một người hùng xưa, làm việc tại trung tâm hồ sơ cá nhân, Bộ Tổng Tham Mưu QL/VNCH, hiện ở Phoenix gọi về .
Mr Bùi Đ Đ vừa cười vừa nói thật vui vẻ, rằng thì là ông ta mới mở cái HNPĐ ra, thấy hình " Cụ Viên " đội mũ đỏ, nụ cười đẹp quá . Biết xem ở đâu không ?
Ở "Mỗi Ngày Một Chuyện" đó. Làm sao có hình đó vậy?
Trời ơi ông vừa nói thấy ở HNPĐ, thì ông phải hỏi net đó chứ, sao lại hỏi tôi ?
Là vì bài đó bà viết : " Họ hàng đại tộc KaKi ", hình "cụ Viên ", vừa mở ra ( Mr Bùi Đ Đ cười rất là thú vị ), nhớ quá là nhớ, và thương quá là thương biết không ?
Biết chứ, tôi cũng như ông, chúng ta đang cùng nhớ vị trưởng thượng, đại thụ, hay là Top trên Top, tôi rất thích bức hình đó, vì nó nói lên nhiều thứ lắm.
Khi tôi bắt đầu mở HNPĐ, bức hình lên từ từ, thoạt là chiếc mũ đỏ, sau cả dung nhan vị Tổng Tham Mưu Trưởng hiện ra, tươi tắn, hào hoa, nhất là nụ cười mỉm mà hơi bĩu môi khinh mạn .
Ô mà sao ông cứ gọi " Cụ Viên " vậy ? Quân đội có cấp bậc quân đội, ông phải thưa Đại Tướng chứ .
Biết rồi, nhưng chúng ta ai cũng phải cộng thêm 41 tuổi nữa bà à .
Cấm nói như thế nha, tất cả chúng ta đều bị dở dang công chuyện năm 1975 " khốn nạn " đó, tôi nói cho mà biết , đừng chọc giận nhau nhé.
Đại tướng Cao Văn Viên ( 1921 - 2008 ) với 24 năm quân vụ ( 1975 - 1951 ), kể như 10 năm giữ chức Tổng Tham Mưu Trưởng Bộ Tổng Tham Mưu QL/VNCH (1965 -1975), 14 năm kia là vừa ở Hoa Kỳ công vụ, tu nghiệp 4 năm, còn lại 10 năm tác chiến và tham mưu .
Chưa kể năm 1949, ông gia nhập quân đội Pháp, được đề cử đi học lớp sĩ quan ở Vũng Tàu, ra trường là Thiếu uý Thủ Khoa, hay chưa.
Lớp đó phải có cả sĩ quan Pháp, có 2 vị VN cùng khoá là ông Nguyễn Chánh Thi, cuối trào là Trung tướng, và ông Nguyễn Hữu Hạnh cuối cùng là chuẩn tướng nằm vùng của mặt trận giải phóng miền Nam, chu choa .
Tướng mạo công vụ của vị đại tướng, thì cả trăm sách về quân sử VNCH, và hàng ngàn tài liệu Việt Mỹ nhắc nhở đến.
Trong phạm vi điện thoại của họ hàng đại tộc KaKi, thì xin vài hàng lả lướt thôi .
Bên đầu giây Phoenix, Mr Bùi Đ Đ cứ nằn nì tôi :
Nếu Cao Mỵ Nhân muốn viết về vị nào, tôi, là ông Bùi sẵn sàng giúp cho những chi tiết đứng đắn.
Chúng tôi không muốn nhắc tới 2 chữ " Tài liệu " cho to chuyện, đơn giản là cái công việc của bạn ta ở giữa Trung Tâm hồ sơ cá nhân cơ mà. Tôi có vẻ buồn, nghĩ tới quý vị thượng cấp ở đại tộc KaKi, tôi hỏi thăm lần thứ bao nhiêu là :
Này ông, cuối cùng ông có được gì trong Trung Tâm Hồ Sơ Cá Nhân ở Tổng Tham Mưu ?
Không biết tôi nói chị có tin không nữa. Bọn tôi 4 người trúng tua trực hôm đó. Chẳng còn thượng cấp trực tiếp, bọn tôi đứa nào cũng là lính, cũng phải có súng ống chứ.
Tôi, là vẫn ông nêu trên, nói có sai thì trời bắt tôi chết đi, chúng tôi phá hủy được một mớ cần thiết .
Tất cả những hồ sơ quan trọng mà trong thời gian chúng tôi làm việc đã thuộc lòng chỗ xếp đặt đến quen tay luôn.
Tôi cười thực sự: làm cách nào trong giai đoạn dầu sôi lửa bỏng ấy ?
Ông Bùi có vẻ xúc động: Bọn tôi đứa nào cũng muốn bay về nhà, nhưng chị phải ở trong hoàn cảnh chúng tôi cơ, thiếu đường ôm nhau mà khóc, là vì tất cả ở đó , những bí mật Quốc phòng chớ .
Làm lính ai cũng có súng đạn, nên cái chuyện thiêu hủy phần nào cấp bách, thì làm được ngay thôi .
Cho tới khi chúng rầm rầm chạy vô như ăn cướp , chúng tôi đành ngừng tay .
Ông khai thế nào trong tù cải tạo ?
Trước nhất chị cũng biết tôi cấp nhỏ, khai để mà chơi chớ CS nó có xứng đáng để ta nói thật đâu.
Cả ngàn cách khai, mà cũng chẳng cần trung thực làm gì, lẽ ra nếu tôi, ông Bùi, mà là nó, tôi sẽ chỉ hỏi thằng nào đốt hồ sơ, và tôi vẫn là tôi, tôi sẽ nói: chính đạn pháo kích, đạn tự sát, lựu đạn của các anh, là chúng nó đấy , phát nổ .
Nói thiệt chị chớ thằng nào CS cũng lo đi ăn cướp cho mau, cho nhiều, vơ vét cho đầy những cái túi tham đem về Bắc, đứa nào nó đọc được cả ngàn trang kê khai lý lịch của tù cải tạo đâu, nhưng nó vẫn phải làm .
Rồi khi nào cần, nó lại bắt mình viết nữa .
Thôi được rồi, ai cũng biết vậy . Chúng ta chỉ tiếc rằng sau 30-4-1975, chúng ta giận quá, nên tới lúc gặp lại nhau, cái tình cảm cũng như chai sạn đi ...
Bây giờ có nghĩ lại, thì ...Thượng cấp của chúng ta, huynh đệ chi binh chúng ta cũng phần nào phai tình, lạt nghĩa vì tuổi tác, sức khoẻ , phương tiện đã giới hạn chúng ta, có khi còn vắng mặt vĩnh viễn nữa .
Chị Cao Mỵ Nhân, lúc nào chị định viết về ai, vị nào, tôi sẽ ghi lại cho đầy đủ hơn là chị ngồi tưởng tượng, hay nhớ lại, sẽ thiếu sót đấy ...
CAO MỴ NHÂN