Mỗi Ngày Một Chuyện
ĐƯỜNG THI KHÁCH - CAO MỴ NHÂN
ĐƯỜNG THI KHÁCH - CAO MỴ NHÂN
Mấy
lâu nay tôi có một thú vui đằm thắm, là thích lui tới các chiếu xướng hoạ thơ
Đường Luật.
Bỗng
ở giai đoạn này, khách Đường Thi từ quốc nội tới hải ngoại đông đảo chi lạ.
Đi
đâu cũng thấy thất ngôn, bát cú, hay là bát cú, ngũ vận , nói nôm na theo cách
hiểu của tôi, thì cứ nhìn bài thơ nào đếm được 8 câu, mỗi câu 7 chữ, tổng cộng
8 x7 = 56 chữ là xem như "Đường thi" đã.
Rồi
bắt đầu đi vào chi tiết:
8
câu, mỗi câu 7 chữ, hay bài thơ đó chỉ vỏn vẹn có 56 chữ mà thôi, nên khi xử
dụng 56 chữ này, cố gắng không dùng một chữ trên một lần .
Nghĩa
là 56 chữ riêng biệt, tránh điệp từ (xài lần 2 trở lên)
Sau
đó bắt đầu đi vào vần .
Chỉ
có 5 vần đồng âm thôi, vào cuối các câu : 1 2 4 6 8 (bằng)
Còn
cuối 3 câu : 3 5 7 không cần vần với nhau (trắc)
8
câu (7 chữ) mang nhiệm vụ khác nhau:
Câu
1 - Phá đề : Định nói về gì, trưng ý ra. Thí dụ : Cái nhà.
Câu
2- Thừa đề : Làm cho rõ nghĩa tựa bài . Thí dụ: nhà tranh
Hay vv khác.
Câu3
và câu 4: Thực hay Trạng . Là cặp đối thứ nhứt
Tinh thần của bài thơ.
Câu
5 và câu 6 : Luận. Là cặp đối thứ hai, làm rõ thêm
Về Tinh thần bài thơ đó.
Câu
7: Chuyển .
Chuyển toàn bộ các câu trên, tức là tóm gọn
để chuẩn bị
kết thúc bài thơ.
Câu
8: Kết . Tất nhiên là kết thúc bài thơ rồi. Do đó qua câu
này, tinh
thần bài thơ được thể hiện rõ ràng .
Bạn đọc sẽ
hiểu cái nhà diễn tả như thế nào, ở đâu,
có kỷ niệm
gì vv... chẳng hạn.
Thủa
còn ở bậc trung học, quả tình tôi không thích nên không chú tâm học hỏi thể
loại thơ "Đường luật". Một kỹ thuật thơ hết sức nguyên tắc, phải kiên
trì ghê lắm mới chịu đựng được cái cách diễn tả làm sao cho:
1/
Nói ít, hiểu nhiều mà phải đúng mới được.
2/
Nhiệm vụ của những câu nêu trên phải được chú trọng .
3/
Cẩn thận từ ngữ, nếu không bay bướm được thì phải chân
phương, đọc
lên hiểu ngay.
4/
Lời lời châu ngọc mà không cổ lỗ thì mới là... tao nhân,
mặc khách
được .
Tới
khi tôi từ trại tù cải tạo về, khoảng đầu thập niên 80 thế kỷ trước, tôi may
mắn được quý nữ sĩ Hội thơ Quỳnh Dao chuyên xướng hoạ Đường Thi mời gia nhập
hội trên.
Thoạt
tôi còn ngại ngùng vì lý do quý nữ sĩ như cụ Hồng Thiên, Chi Viên, Mộng Tuyết
Thất Tiểu Muội vv...quý vị niên trưởng như cụ Cao Ngọc Anh tên tuổi đã đi vào
văn học sử thế kỷ trước, tôi cứ tránh né.
Sau
nữ sĩ Tuệ Mai nói: "Cao Mỵ Nhân à, em nên gia nhập hội thơ Quỳnh Dao đi,
trước nhất em được học hỏi loại thơ uyên bác này, bổ túc cho sinh hoạt thơ ca
của em, thứ hai được gần gũi quý cụ phẩm chất đức hạnh, xa những phiền toái cám
dỗ ..."
Trong
khi đó, tôi lại được Thi sĩ Điền Đăng đưa nhị vị thi lão danh tiếng trong văn
học tiền chiến, là quý cụ Bàng Bá Lân và Bùi Khánh Đản, tới tận nhà khuyến khích gia nhập Đường
Thi vì quý cụ cũng đã đọc thơ mới của tôi nhiều rồi .
Nhưng
có một lẽ đơn giản nhất là: quý cụ nghe các nhà thơ trẻ bàn tán, tôi vốn là một
sĩ quan Nữ quân nhân VNCH mới từ trại tù cải tạo về, hoá cho nên quý cụ cũng có
chút ngạc nhiên, bảo rằng: "Nữ sĩ mà dám làm thơ tự nhận là một khách kỷ
nhân hồi", phóng khoáng như nam nhi có đúng không?
Sự
kiện đã khiến thi lão Quách Tấn, tác giả thâm Nho được mệnh danh là nét chấm
phá cuối cùng, qua tác phẩm "Mùa Cổ Điển" đánh dấu giai đoạn :
"
Quẳng bút lông đi, viết bút chì " (Cụ Tú Xương)
Cụ
Quách Tấn đã đi xe lửa từ Nha Trang vô Saigon năm 1982, vừa về nhà con cháu ở
ngã ba Hàng Xanh Thị Nghè, đã bắt cháu trai chở honda qua khu nhà thờ Ba
Chuông, để bất thần đến nhà chị gái tôi số 541/14 Huỳnh Văn Bánh (Nguyễn Huỳnh
Đức Phú Nhuận) coi thử "Cao Mỵ Nhân phải thực là nữ sĩ, hay ông sĩ quan
nào trong Quân Đội tự nhận".
Tới
lúc thấy Cao Mỵ Nhân rồi, cụ Quách Tấn vẫn chưa tin cô đứng trước mặt cụ là "Khách kỷ nhân
hồi", cụ chỉ tay mời tôi ngồi ( thay vì tôi phải mời cụ, vì cụ là quý
khách từ xa tới chứ ) .
Cụ
bảo tiếp:
Chắc
chắn tui là ai cô biết rồi, mới làm quen tui chớ, nay tôi bỏ công đi từ Nha
Trang vô đây, tui muốn xác thực một sự thật, tui không bị đám hậu sinh phỉnh
gạt.
Cụ
mở cà táp mang theo, rút ra xấp giấy trắng và cây viết bic, hất hàm nói tôi hãy
viết lại một bài thơ, tất nhiên là Đường Luật ưng ý nhứt cho cụ xem .
Tôi
buồn cười quá, tôi thưa rằng cụ quá thân với nữ sĩ Mộng Tuyết, phu nhân cụ Đông
Hồ, thì tôi xin đưa cụ Quách Tấn lên Úc Viên thăm, như thế là rõ không ai dám
ngộ nhận rồi.
Cụ
nói: "Không sao, cứ viết đi".
Chao
ôi, bình sinh không làm thơ cũng chẳng ai dám rỡn đùa quý cụ bô lão, nay mang
tiếng làm thơ , mà làm thơ luật thất ngôn bát cú, tôi đâu dám khuynh loát các
bậc cha chú mình, huống chi tôi là một phụ nữ .
Tôi
bèn bình tĩnh chép lại bài thơ mới hoạ với nhà thơ Vĩnh Mạnh Thường Quân hôm
trước (một ngày vừa ráo mực):
SAU CHẤN SONG
Đồng ca hay đối thoại trong lồng
Vẫn một tiêu đề : Vượt chấn song
Xanh thẳm mây trời cao quyến rũ
Vàng tươi đồng lúa rộng chờ mong
Nhạc buồn thao thức quyên thăm hỏi
Hoa muộn tàn phai nước ngóng trông
Kỷ niệm còn đây: khung cửa hẹp
Đôi chim thương nhớ một dòng sông
Phú Nhuận hè
1982
CAO MỴ NHÂN
Viết
xong, chẳng những tôi trao cụ, mà còn tức cảnh, xin phép được trình bày bài thơ
của mình luôn.
Cụ
Quách Tấn gật đầu, phê: Toàn bộ bài thơ "nhất khí", có phải cô, là
tôi, muốn diễn tả cuộc sống trong tù qua hình ảnh đôi con chim trong lồng ,
chúng có hoà chung tiếng hót vẫn mục đích vượt thoát đó không?
Tôi
nín thinh, vì bấy giờ chế độ công an khu vực còn tản mác khắp xóm phường, tôi
lặng lẽ thực sự buồn.
Song
hình như cái điều cuối cùng cụ Quách Tấn muốn nói cho tôi hiểu ý cụ, lại chẳng
nơi ngưỡng cửa Đường Thi, thay vì cụ đang hướng dẫn cho hằng loạt quý vị muốn
chơi thơ Đường từ Nha Trang, Phú Yên ra tới Quảng Ngãi thủa ấy, đầu thập niên
80 thế kỷ trước, cụ khuyên tôi hãy bỏ thơ ĐƯỜNG đi, vì sẽ khổ vì nó lắm đó.
Tôi
ngần ngừ chưa hiểu, cụ bảo rằng: Cụ Quách Tấn, người mộ thơ cổ điển, đã làm
2000 (hai ngàn) bài Đường Luật từ xưa tới nay (1982 ), cụ lựa chỉ lấy được 200
(hai trăm) bài thôi, song phút chót, cụ cảm thấy chỉ có 20 (hai mươi) bài cụ
xài được, cụ trầm ngâm, cười tuy hoà nhã mà như khó hiểu.
Bản
tính tôi hay đùa rỡn, tôi vui vẻ tiếp lời:
"Thưa
cụ, cháu thấy, có lẽ theo ý cụ, thì trong 20 bài tận tuyển đó, chắc chỉ có 2
(hai) bài để gọi là ưng ý phải không ạ, và thưa cụ Quách Tấn , cháu muốn được
phép thưa rằng chỉ còn 2 chữ "ĐƯỜNG THI", một bức tranh vẽ ra nền văn
hoá rất lý thú nhưng cũng rất cầu kỳ, phức tạp .
Cụ
Quách Tấn ra xe honda nói cháu trai chở cụ về ngã ba Hàng Xanh hôm ấy, tôi thấy
hình như là bức tượng Lý Đỗ tự đổ xuống công viên Hán Tự. Nhưng sao
tôi vẫn dạo loanh quanh nơi khu vườn thanh âm bát ngát điệu vần đó...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
ĐƯỜNG THI KHÁCH - CAO MỴ NHÂN
ĐƯỜNG THI KHÁCH - CAO MỴ NHÂN
Mấy
lâu nay tôi có một thú vui đằm thắm, là thích lui tới các chiếu xướng hoạ thơ
Đường Luật.
Bỗng
ở giai đoạn này, khách Đường Thi từ quốc nội tới hải ngoại đông đảo chi lạ.
Đi
đâu cũng thấy thất ngôn, bát cú, hay là bát cú, ngũ vận , nói nôm na theo cách
hiểu của tôi, thì cứ nhìn bài thơ nào đếm được 8 câu, mỗi câu 7 chữ, tổng cộng
8 x7 = 56 chữ là xem như "Đường thi" đã.
Rồi
bắt đầu đi vào chi tiết:
8
câu, mỗi câu 7 chữ, hay bài thơ đó chỉ vỏn vẹn có 56 chữ mà thôi, nên khi xử
dụng 56 chữ này, cố gắng không dùng một chữ trên một lần .
Nghĩa
là 56 chữ riêng biệt, tránh điệp từ (xài lần 2 trở lên)
Sau
đó bắt đầu đi vào vần .
Chỉ
có 5 vần đồng âm thôi, vào cuối các câu : 1 2 4 6 8 (bằng)
Còn
cuối 3 câu : 3 5 7 không cần vần với nhau (trắc)
8
câu (7 chữ) mang nhiệm vụ khác nhau:
Câu
1 - Phá đề : Định nói về gì, trưng ý ra. Thí dụ : Cái nhà.
Câu
2- Thừa đề : Làm cho rõ nghĩa tựa bài . Thí dụ: nhà tranh
Hay vv khác.
Câu3
và câu 4: Thực hay Trạng . Là cặp đối thứ nhứt
Tinh thần của bài thơ.
Câu
5 và câu 6 : Luận. Là cặp đối thứ hai, làm rõ thêm
Về Tinh thần bài thơ đó.
Câu
7: Chuyển .
Chuyển toàn bộ các câu trên, tức là tóm gọn
để chuẩn bị
kết thúc bài thơ.
Câu
8: Kết . Tất nhiên là kết thúc bài thơ rồi. Do đó qua câu
này, tinh
thần bài thơ được thể hiện rõ ràng .
Bạn đọc sẽ
hiểu cái nhà diễn tả như thế nào, ở đâu,
có kỷ niệm
gì vv... chẳng hạn.
Thủa
còn ở bậc trung học, quả tình tôi không thích nên không chú tâm học hỏi thể
loại thơ "Đường luật". Một kỹ thuật thơ hết sức nguyên tắc, phải kiên
trì ghê lắm mới chịu đựng được cái cách diễn tả làm sao cho:
1/
Nói ít, hiểu nhiều mà phải đúng mới được.
2/
Nhiệm vụ của những câu nêu trên phải được chú trọng .
3/
Cẩn thận từ ngữ, nếu không bay bướm được thì phải chân
phương, đọc
lên hiểu ngay.
4/
Lời lời châu ngọc mà không cổ lỗ thì mới là... tao nhân,
mặc khách
được .
Tới
khi tôi từ trại tù cải tạo về, khoảng đầu thập niên 80 thế kỷ trước, tôi may
mắn được quý nữ sĩ Hội thơ Quỳnh Dao chuyên xướng hoạ Đường Thi mời gia nhập
hội trên.
Thoạt
tôi còn ngại ngùng vì lý do quý nữ sĩ như cụ Hồng Thiên, Chi Viên, Mộng Tuyết
Thất Tiểu Muội vv...quý vị niên trưởng như cụ Cao Ngọc Anh tên tuổi đã đi vào
văn học sử thế kỷ trước, tôi cứ tránh né.
Sau
nữ sĩ Tuệ Mai nói: "Cao Mỵ Nhân à, em nên gia nhập hội thơ Quỳnh Dao đi,
trước nhất em được học hỏi loại thơ uyên bác này, bổ túc cho sinh hoạt thơ ca
của em, thứ hai được gần gũi quý cụ phẩm chất đức hạnh, xa những phiền toái cám
dỗ ..."
Trong
khi đó, tôi lại được Thi sĩ Điền Đăng đưa nhị vị thi lão danh tiếng trong văn
học tiền chiến, là quý cụ Bàng Bá Lân và Bùi Khánh Đản, tới tận nhà khuyến khích gia nhập Đường
Thi vì quý cụ cũng đã đọc thơ mới của tôi nhiều rồi .
Nhưng
có một lẽ đơn giản nhất là: quý cụ nghe các nhà thơ trẻ bàn tán, tôi vốn là một
sĩ quan Nữ quân nhân VNCH mới từ trại tù cải tạo về, hoá cho nên quý cụ cũng có
chút ngạc nhiên, bảo rằng: "Nữ sĩ mà dám làm thơ tự nhận là một khách kỷ
nhân hồi", phóng khoáng như nam nhi có đúng không?
Sự
kiện đã khiến thi lão Quách Tấn, tác giả thâm Nho được mệnh danh là nét chấm
phá cuối cùng, qua tác phẩm "Mùa Cổ Điển" đánh dấu giai đoạn :
"
Quẳng bút lông đi, viết bút chì " (Cụ Tú Xương)
Cụ
Quách Tấn đã đi xe lửa từ Nha Trang vô Saigon năm 1982, vừa về nhà con cháu ở
ngã ba Hàng Xanh Thị Nghè, đã bắt cháu trai chở honda qua khu nhà thờ Ba
Chuông, để bất thần đến nhà chị gái tôi số 541/14 Huỳnh Văn Bánh (Nguyễn Huỳnh
Đức Phú Nhuận) coi thử "Cao Mỵ Nhân phải thực là nữ sĩ, hay ông sĩ quan
nào trong Quân Đội tự nhận".
Tới
lúc thấy Cao Mỵ Nhân rồi, cụ Quách Tấn vẫn chưa tin cô đứng trước mặt cụ là "Khách kỷ nhân
hồi", cụ chỉ tay mời tôi ngồi ( thay vì tôi phải mời cụ, vì cụ là quý
khách từ xa tới chứ ) .
Cụ
bảo tiếp:
Chắc
chắn tui là ai cô biết rồi, mới làm quen tui chớ, nay tôi bỏ công đi từ Nha
Trang vô đây, tui muốn xác thực một sự thật, tui không bị đám hậu sinh phỉnh
gạt.
Cụ
mở cà táp mang theo, rút ra xấp giấy trắng và cây viết bic, hất hàm nói tôi hãy
viết lại một bài thơ, tất nhiên là Đường Luật ưng ý nhứt cho cụ xem .
Tôi
buồn cười quá, tôi thưa rằng cụ quá thân với nữ sĩ Mộng Tuyết, phu nhân cụ Đông
Hồ, thì tôi xin đưa cụ Quách Tấn lên Úc Viên thăm, như thế là rõ không ai dám
ngộ nhận rồi.
Cụ
nói: "Không sao, cứ viết đi".
Chao
ôi, bình sinh không làm thơ cũng chẳng ai dám rỡn đùa quý cụ bô lão, nay mang
tiếng làm thơ , mà làm thơ luật thất ngôn bát cú, tôi đâu dám khuynh loát các
bậc cha chú mình, huống chi tôi là một phụ nữ .
Tôi
bèn bình tĩnh chép lại bài thơ mới hoạ với nhà thơ Vĩnh Mạnh Thường Quân hôm
trước (một ngày vừa ráo mực):
SAU CHẤN SONG
Đồng ca hay đối thoại trong lồng
Vẫn một tiêu đề : Vượt chấn song
Xanh thẳm mây trời cao quyến rũ
Vàng tươi đồng lúa rộng chờ mong
Nhạc buồn thao thức quyên thăm hỏi
Hoa muộn tàn phai nước ngóng trông
Kỷ niệm còn đây: khung cửa hẹp
Đôi chim thương nhớ một dòng sông
Phú Nhuận hè
1982
CAO MỴ NHÂN
Viết
xong, chẳng những tôi trao cụ, mà còn tức cảnh, xin phép được trình bày bài thơ
của mình luôn.
Cụ
Quách Tấn gật đầu, phê: Toàn bộ bài thơ "nhất khí", có phải cô, là
tôi, muốn diễn tả cuộc sống trong tù qua hình ảnh đôi con chim trong lồng ,
chúng có hoà chung tiếng hót vẫn mục đích vượt thoát đó không?
Tôi
nín thinh, vì bấy giờ chế độ công an khu vực còn tản mác khắp xóm phường, tôi
lặng lẽ thực sự buồn.
Song
hình như cái điều cuối cùng cụ Quách Tấn muốn nói cho tôi hiểu ý cụ, lại chẳng
nơi ngưỡng cửa Đường Thi, thay vì cụ đang hướng dẫn cho hằng loạt quý vị muốn
chơi thơ Đường từ Nha Trang, Phú Yên ra tới Quảng Ngãi thủa ấy, đầu thập niên
80 thế kỷ trước, cụ khuyên tôi hãy bỏ thơ ĐƯỜNG đi, vì sẽ khổ vì nó lắm đó.
Tôi
ngần ngừ chưa hiểu, cụ bảo rằng: Cụ Quách Tấn, người mộ thơ cổ điển, đã làm
2000 (hai ngàn) bài Đường Luật từ xưa tới nay (1982 ), cụ lựa chỉ lấy được 200
(hai trăm) bài thôi, song phút chót, cụ cảm thấy chỉ có 20 (hai mươi) bài cụ
xài được, cụ trầm ngâm, cười tuy hoà nhã mà như khó hiểu.
Bản
tính tôi hay đùa rỡn, tôi vui vẻ tiếp lời:
"Thưa
cụ, cháu thấy, có lẽ theo ý cụ, thì trong 20 bài tận tuyển đó, chắc chỉ có 2
(hai) bài để gọi là ưng ý phải không ạ, và thưa cụ Quách Tấn , cháu muốn được
phép thưa rằng chỉ còn 2 chữ "ĐƯỜNG THI", một bức tranh vẽ ra nền văn
hoá rất lý thú nhưng cũng rất cầu kỳ, phức tạp .
Cụ
Quách Tấn ra xe honda nói cháu trai chở cụ về ngã ba Hàng Xanh hôm ấy, tôi thấy
hình như là bức tượng Lý Đỗ tự đổ xuống công viên Hán Tự. Nhưng sao
tôi vẫn dạo loanh quanh nơi khu vườn thanh âm bát ngát điệu vần đó...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)