Mỗi Ngày Một Chuyện
ĐƯỜNG TRƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
ĐƯỜNG TRƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
Nửa
năm, nó như một vạc dầu sôi trên lò lửa ngọn, đồng thời lại như một gáo nước
lạnh hất vào mặt, cho tỉnh ngủ...
Ô,
mình có ngủ quên bao giờ đâu mà phải hất nước lạnh cho mình tỉnh ngủ nhỉ ?
Nhưng
nếu anh biết được chuyện mất bình tĩnh của mình, đến phải ví von một cách vô
tâm vô tình như trên, thì anh có thể nghĩ: " Bó tay thôi, nếu mình không
tự trấn an, thì ...đổ vỡ hết những công trình xây dựng lâu nay..." cho dù
anh hỗ trợ hết mình ...
Nghĩ
vậy, nhưng cũng vô phương, xe đò đã sắp sửa ra Fwy mình sẽ phải khởi sự xa anh
6 tiếng đồng hồ, thì cứ thử xa anh đi, 6 tiếng đồng hồ, chao ôi, nếu có ở nhà,
mình với anh cũng có gặp nhau đâu...
Xe
cứ chạy băng băng trên những dặm đường, rồi những dặm đồi, rồi những dặm đời...
Mình
lơ mơ ngủ trên xe, để khỏi phải nhìn, khỏi phải trả lời ...
Người
ngồi ghế cạnh mình là một bà có vẻ cùng trang lứa với mình, nhưng chẳng biết
nội tâm thế nào, chứ hình thức thì một trời một vực ...
Ấy
tôi định nói bà đồng hành xe đò là trời hay là vực đây ...
Nói
tới trời vực là nói tới 2 thái cực khác nhau hoàn toàn, chứ không phải cái
nghĩa tốt xấu hay hơn kém gì đâu.
Nhưng
đã đề cập tới 2 chữ thái cực thì mặc nhiên phải có sự minh định thái quá và bất
cập.
Vậy
thì cái gì, điều gì ngăn giữa 2 thái cực ấy chứ .
Theo
như điều học lỏm của tôi, cái vách ngăn đôi, sợi dây chăng giữa 2 trạng thái đó
, là sự kiện trung dung, thái độ trung dung cho dễ hiểu .
Ôi
chao, chỉ chuyện tầm phơ 2 thái cực một trời một vực thôi, mà tôi đưa cả cái
...thuyết trung dung ra cơ à.
Thì
vầy, để thuyết minh cho " trung dung " muốn là cái điều, nguyên lý
hay học thuyết đi nữa, ta cũng phải hiểu thực tế một chút, cho đỡ ...lung tung
.
Thì
trung là trung bình, trung hoà, tức là ở giữa rồi ...
Còn
dung là dáng vẻ, không thay đổi, vững vàng vv...
Vậy
chớ hình thức bà đồng xe, đồng ghế với tôi thế này : bà mập, tôi ốm, bà son
phấn, tôi không trang điểm ...vv, đã đủ nói lên trời, xuống vực chưa ?
Hình
như một bên phải bớt đi, một bên phải thêm vào, mới đúng thuyết trung dung
được.
Tức
khắc tôi lại nghĩ tới anh, trong mọi sinh hoạt, có lần anh nói : " Chỉ nên
vừa thôi, không phải trung dung là mặc nhiên cho số phận đẩy đưa, mà phải cố
gắng làm vừa với những gì mình đang có, nhưng không quá khích ..."
Tôi
còn đang ngần ngừ chưa chịu hiểu ý anh, anh hình như "tặc lưỡi " rất nhẹ, và mình
chưa kịp cười, anh đã thốt: " Tuỳ cơm gắp mắm " nghe.
Ôi
sao mình thích câu nói rất Huế của anh, nó biến anh thành một ôn cao niên khi
ôn nói mãi, mà đàn con không hiểu chi cả .
Đã
qua một trạm nghỉ dọc đường, những chiếc xe vô, rồi những chiếc xe ra...Fwy 5
N, anh đang ở hướng south, nghĩa là anh cũng đang trong trạng thái đối nghịch
với mình, mình đang lên north...
Không
phải bây giờ, mà ngay khi mới quen, anh đã khẳng định, dù buổi ấy mình không
yêu cầu anh phải nói ra. Thật rất
tình
cờ anh cứ " nhận định tình hình " kiểu ta với địch ngày xưa, rằng làm
sao mà hợp nhất được, điều gì cũng khác biệt .
Ngay khi mình viết những dòng này, mình
vẫn nghe rõ tiếng anh nói bên tai ...mình miên man chạy theo ý nghĩ không dứt .
Đã
tới San Jose, bà bạn đã đứng đợi, tươi cười hỏi:
"Đi xa quá mệt không ? Sao mình thấy Mỵ phờ phạc quá, đang buồn hả ?"
Tại
sao mình có thể dở đến thế, vui buồn lộ ngay ra nét mặt, như vậy thì " trung dung " sao được
...mình trả lời bà bạn:
Mình
đang suy nghĩ về thuyết " trung dung " đó mà .
Bà
bạn cười phá lên : " Trời ơi, bậc hiền triết đi lạc rồi , trung dung, luận
ngữ nào ở đây, đi chơi mà trung với dung gì, cứ làm như thông thuộc Tứ Thư, Ngũ
Kinh không bằng ..."
Đi
chơi thì đi chứ, 6 tiếng đồng hồ mà không " đọc sách" làm sao qua
được đường trường thiên lý hả?
Bạn thử cho tôi biết " Tứ Thư, Ngũ
Kinh " là gì đi .
Tất
nhiên là sách của các bậc thánh hiền ... rồi, cứ mở Google ra là đủ hết. Có
điều cụ Khổng Tử dặt Kinh Thi mở đầu cho bộ 5 kinh ( Ngũ Kinh), còn nhấn mạnh
đại ý : tôi nhớ tầm phào thôi nhé, rằng ở đời không biết Thơ, tức là Thi, làm
sao ...nói năng đây ?
Có
phải ý muốn nói năng nhẹ nhàng như ...thơ ấy hả ? Ai mà biết cụ Khổng nói gì,
nhưng quả người VN là bất cứ ai cũng thuộc Kinh Thi, vì mỗi người VN là một thi
sĩ lâu đời rồi .
Tôi
loay hoay với cái Ipad, căn nhà mobile homes của bà bạn đẹp và tiện nghi như
nhà house vậy, cũng 2 phòng ngủ, một phòng tắm rưỡi, phòng khách rộng, bếp và chỗ
để bàn ăn, còn thêm một khoảnh nhỏ dư ra, chính là chỗ " làm việc"
của bà ấy, tủ sách , bàn viết, bàn máy computer, bà bạn đang cười thú vị với
những email, Facebook của bà ...
Bà
nói tôi cứ ngủ trước đi, bà còn "computer" ít nhất 1 giờ khuya mới
đi ngủ ...
Tôi
nằm dài ra cạnh cái Ipad đem theo từ nhà, cái Ipad duy nhất còn dính líu tới
anh...gọi là dính líu trên nguyên tắc thôi, viết và chuyển thơ văn cho đúng ý
mình...
Những
ngày xưa thân ái, tôi còn ỷ lại vào anh, có khi 11 giờ đêm còn phone nhờ anh
sửa câu này, lời nọ, cho đúng với bài mình đã viết, mà chưa vừa ý ...
Rồi
từ hôm dó ...đã nửa năm nay, mình trở về với trạng thái đầu tiên...là sự mất
thăng bằng trong suy nghĩ ...
Thế
thì đầy bàn mỹ vị cao lương, chẳng còn "cơm với mắm" để thưởng lãm
thuyết trung dung, mà mình nghĩ về anh trong lý lẽ xuân thu, hạnh phúc rất giản
đơn nhưng cũng vô cùng phức tạp, khó kiếm ...ở đời ...
Hình
như bà bạn kêu tôi mấy lần, nhưng tôi làm bộ im lặng giả vờ ngủ như đi xa mệt
quá chẳng hạn . Song, tôi vẫn ôm cái Ipad, mơ mơ màng màng ...
Bà
bạn đã tới bên cạnh giường, nói nhỏ:
"
Ủa, Mỵ ơi, ngủ chưa, sao lại thầm mang nỗi buồn lên đây vậy ? "
Tôi
choàng mở mắt, bà lấy một tờ giấy mỏng thơm phức để trong hộp nơi bàn nhỏ đầu
giường, trao cho tôi, bà thẫn thờ nói, không chờ tôi trả lời, nhẹ bước ra khỏi
phòng tôi đang nghỉ lại nhà bà:
"Đi
chơi mà cũng khóc nữa, khổ quá!" ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
ĐƯỜNG TRƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
ĐƯỜNG TRƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
Nửa
năm, nó như một vạc dầu sôi trên lò lửa ngọn, đồng thời lại như một gáo nước
lạnh hất vào mặt, cho tỉnh ngủ...
Ô,
mình có ngủ quên bao giờ đâu mà phải hất nước lạnh cho mình tỉnh ngủ nhỉ ?
Nhưng
nếu anh biết được chuyện mất bình tĩnh của mình, đến phải ví von một cách vô
tâm vô tình như trên, thì anh có thể nghĩ: " Bó tay thôi, nếu mình không
tự trấn an, thì ...đổ vỡ hết những công trình xây dựng lâu nay..." cho dù
anh hỗ trợ hết mình ...
Nghĩ
vậy, nhưng cũng vô phương, xe đò đã sắp sửa ra Fwy mình sẽ phải khởi sự xa anh
6 tiếng đồng hồ, thì cứ thử xa anh đi, 6 tiếng đồng hồ, chao ôi, nếu có ở nhà,
mình với anh cũng có gặp nhau đâu...
Xe
cứ chạy băng băng trên những dặm đường, rồi những dặm đồi, rồi những dặm đời...
Mình
lơ mơ ngủ trên xe, để khỏi phải nhìn, khỏi phải trả lời ...
Người
ngồi ghế cạnh mình là một bà có vẻ cùng trang lứa với mình, nhưng chẳng biết
nội tâm thế nào, chứ hình thức thì một trời một vực ...
Ấy
tôi định nói bà đồng hành xe đò là trời hay là vực đây ...
Nói
tới trời vực là nói tới 2 thái cực khác nhau hoàn toàn, chứ không phải cái
nghĩa tốt xấu hay hơn kém gì đâu.
Nhưng
đã đề cập tới 2 chữ thái cực thì mặc nhiên phải có sự minh định thái quá và bất
cập.
Vậy
thì cái gì, điều gì ngăn giữa 2 thái cực ấy chứ .
Theo
như điều học lỏm của tôi, cái vách ngăn đôi, sợi dây chăng giữa 2 trạng thái đó
, là sự kiện trung dung, thái độ trung dung cho dễ hiểu .
Ôi
chao, chỉ chuyện tầm phơ 2 thái cực một trời một vực thôi, mà tôi đưa cả cái
...thuyết trung dung ra cơ à.
Thì
vầy, để thuyết minh cho " trung dung " muốn là cái điều, nguyên lý
hay học thuyết đi nữa, ta cũng phải hiểu thực tế một chút, cho đỡ ...lung tung
.
Thì
trung là trung bình, trung hoà, tức là ở giữa rồi ...
Còn
dung là dáng vẻ, không thay đổi, vững vàng vv...
Vậy
chớ hình thức bà đồng xe, đồng ghế với tôi thế này : bà mập, tôi ốm, bà son
phấn, tôi không trang điểm ...vv, đã đủ nói lên trời, xuống vực chưa ?
Hình
như một bên phải bớt đi, một bên phải thêm vào, mới đúng thuyết trung dung
được.
Tức
khắc tôi lại nghĩ tới anh, trong mọi sinh hoạt, có lần anh nói : " Chỉ nên
vừa thôi, không phải trung dung là mặc nhiên cho số phận đẩy đưa, mà phải cố
gắng làm vừa với những gì mình đang có, nhưng không quá khích ..."
Tôi
còn đang ngần ngừ chưa chịu hiểu ý anh, anh hình như "tặc lưỡi " rất nhẹ, và mình
chưa kịp cười, anh đã thốt: " Tuỳ cơm gắp mắm " nghe.
Ôi
sao mình thích câu nói rất Huế của anh, nó biến anh thành một ôn cao niên khi
ôn nói mãi, mà đàn con không hiểu chi cả .
Đã
qua một trạm nghỉ dọc đường, những chiếc xe vô, rồi những chiếc xe ra...Fwy 5
N, anh đang ở hướng south, nghĩa là anh cũng đang trong trạng thái đối nghịch
với mình, mình đang lên north...
Không
phải bây giờ, mà ngay khi mới quen, anh đã khẳng định, dù buổi ấy mình không
yêu cầu anh phải nói ra. Thật rất
tình
cờ anh cứ " nhận định tình hình " kiểu ta với địch ngày xưa, rằng làm
sao mà hợp nhất được, điều gì cũng khác biệt .
Ngay khi mình viết những dòng này, mình
vẫn nghe rõ tiếng anh nói bên tai ...mình miên man chạy theo ý nghĩ không dứt .
Đã
tới San Jose, bà bạn đã đứng đợi, tươi cười hỏi:
"Đi xa quá mệt không ? Sao mình thấy Mỵ phờ phạc quá, đang buồn hả ?"
Tại
sao mình có thể dở đến thế, vui buồn lộ ngay ra nét mặt, như vậy thì " trung dung " sao được
...mình trả lời bà bạn:
Mình
đang suy nghĩ về thuyết " trung dung " đó mà .
Bà
bạn cười phá lên : " Trời ơi, bậc hiền triết đi lạc rồi , trung dung, luận
ngữ nào ở đây, đi chơi mà trung với dung gì, cứ làm như thông thuộc Tứ Thư, Ngũ
Kinh không bằng ..."
Đi
chơi thì đi chứ, 6 tiếng đồng hồ mà không " đọc sách" làm sao qua
được đường trường thiên lý hả?
Bạn thử cho tôi biết " Tứ Thư, Ngũ
Kinh " là gì đi .
Tất
nhiên là sách của các bậc thánh hiền ... rồi, cứ mở Google ra là đủ hết. Có
điều cụ Khổng Tử dặt Kinh Thi mở đầu cho bộ 5 kinh ( Ngũ Kinh), còn nhấn mạnh
đại ý : tôi nhớ tầm phào thôi nhé, rằng ở đời không biết Thơ, tức là Thi, làm
sao ...nói năng đây ?
Có
phải ý muốn nói năng nhẹ nhàng như ...thơ ấy hả ? Ai mà biết cụ Khổng nói gì,
nhưng quả người VN là bất cứ ai cũng thuộc Kinh Thi, vì mỗi người VN là một thi
sĩ lâu đời rồi .
Tôi
loay hoay với cái Ipad, căn nhà mobile homes của bà bạn đẹp và tiện nghi như
nhà house vậy, cũng 2 phòng ngủ, một phòng tắm rưỡi, phòng khách rộng, bếp và chỗ
để bàn ăn, còn thêm một khoảnh nhỏ dư ra, chính là chỗ " làm việc"
của bà ấy, tủ sách , bàn viết, bàn máy computer, bà bạn đang cười thú vị với
những email, Facebook của bà ...
Bà
nói tôi cứ ngủ trước đi, bà còn "computer" ít nhất 1 giờ khuya mới
đi ngủ ...
Tôi
nằm dài ra cạnh cái Ipad đem theo từ nhà, cái Ipad duy nhất còn dính líu tới
anh...gọi là dính líu trên nguyên tắc thôi, viết và chuyển thơ văn cho đúng ý
mình...
Những
ngày xưa thân ái, tôi còn ỷ lại vào anh, có khi 11 giờ đêm còn phone nhờ anh
sửa câu này, lời nọ, cho đúng với bài mình đã viết, mà chưa vừa ý ...
Rồi
từ hôm dó ...đã nửa năm nay, mình trở về với trạng thái đầu tiên...là sự mất
thăng bằng trong suy nghĩ ...
Thế
thì đầy bàn mỹ vị cao lương, chẳng còn "cơm với mắm" để thưởng lãm
thuyết trung dung, mà mình nghĩ về anh trong lý lẽ xuân thu, hạnh phúc rất giản
đơn nhưng cũng vô cùng phức tạp, khó kiếm ...ở đời ...
Hình
như bà bạn kêu tôi mấy lần, nhưng tôi làm bộ im lặng giả vờ ngủ như đi xa mệt
quá chẳng hạn . Song, tôi vẫn ôm cái Ipad, mơ mơ màng màng ...
Bà
bạn đã tới bên cạnh giường, nói nhỏ:
"
Ủa, Mỵ ơi, ngủ chưa, sao lại thầm mang nỗi buồn lên đây vậy ? "
Tôi
choàng mở mắt, bà lấy một tờ giấy mỏng thơm phức để trong hộp nơi bàn nhỏ đầu
giường, trao cho tôi, bà thẫn thờ nói, không chờ tôi trả lời, nhẹ bước ra khỏi
phòng tôi đang nghỉ lại nhà bà:
"Đi
chơi mà cũng khóc nữa, khổ quá!" ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)