Mỗi Ngày Một Chuyện
Đối xử tốt với mọi người trước khi muốn người khác đối xử tốt với mình
Mười năm sau ngày ba tôi mất, cuối cùng thì mẹ cũng chấp thuận đến ở với chúng tôi sau rất nhiều lần thuyết phục. Lúc đó tôi đã 40 còn mẹ tôi thì 70 tuổi.
Mười năm sau ngày ba tôi mất, cuối cùng thì mẹ cũng chấp thuận đến ở
với chúng tôi sau rất nhiều lần thuyết phục. Lúc đó tôi đã 40 còn mẹ tôi
thì 70 tuổi.
Gia đình tôi có 4 anh chị em, ba con gái và một con trai; tôi là con út.
Vào ngày bà chuyển đến, bà khăng khăng đòi mang theo hai túi bột mới
xay. Hóa ra bà đã giấu 2.000 Nhân dân tệ trong các túi bột đó; bà đã
tiết kiệm số tiền đó để mua một cái xe cho con trai tôi. Sao bà có thể
tiết kiệm được số tiền lớn như vậy mà tôi hoàn toàn không biết gì.
Sau khi chuyển đến, bà lo toan tất cả mọi việc nhà, bao gồm cả việc nấu
ăn. Tôi không cần ra ngoài mua đồ ăn nữa; với sự giúp sức của bà, chúng
tôi đã có không khí gia đình thoải mái và ấm cúng.
Tụ họp
Hai tuần sau ngày bà đến, bà muốn chồng tôi mời bạn cùng lớp, đồng
nghiệp và bạn bè tới nhà dự một bữa tiệc gia đình. Vào thời điểm đó, mọi
người thường tụ tập ở nhà hàng thay vì ở nhà do cuộc sống quá bận rộn.
Chồng tôi đã chiều lòng bà, dù bà đã phải dành suốt hai ngày trời để
chuẩn bị đồ ăn nhẹ, bánh ngọt, và các đồ ăn khác cho buổi tiệc.
Mọi người đều thích các món ăn bà nấu, nhiều người trong số họ đã không
được thưởng thức đồ ăn ngon như vậy từ rất lâu rồi. Mẹ lại mời tất cả
mọi người một bữa khác. Bữa tiệc thật tuyệt vời; chúng tôi đã nói chuyện
rất nhiều, và chỉ uống một chút. Chúng tôi có cơ hội để nói về nhiều
chủ đề mà thường không được nói đến ở nơi công cộng hoặc ở nhà hàng.
Nhà chúng tôi đã trở thành một điểm hẹn thường xuyên cho mọi người sau
đó. Mẹ tôi thật sự thích thú, bà nói: “Cuộc sống lẽ ra phải như thế; mọi
người cần gắn bó với nhau.”
Nhà chúng tôi đã trở thành một điểm hẹn thường xuyên cho mọi người
sau đó. Mẹ tôi thật sự thích thú, bà nói: “Cuộc sống lẽ ra phải như thế
này; mọi người cần gắn bó với nhau.”(Ảnh: Pixabay/CC0 Public Domain)
Những người hàng xóm
Một hôm tôi ra mở cửa sau tiếng gõ. Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy trước
cửa là người hàng xóm nhà đối diện với một một đĩa anh đào tươi rói trên
tay. Chúng tôi đã có một cuộc cãi vã vài năm trước và không nói chuyện
với nhau từ đó.
Cô nói: “Tôi mua một vài thứ cho mẹ cô và hy vọng bà thích chúng.” Tôi
cảm thấy hơi lạ, và cô ấy đỏ mặt và nói tiếp: “Lũ trẻ nhà tôi thích
những thứ mà mẹ cô làm.”
Tôi đã nhận ra rằng những việc nhỏ của mẹ tôi đã giúp chúng tôi xây dựng
mối quan hệ thân thiện với hàng xóm. Sau đó chúng tôi đã làm bạn trở
lại và bọn trẻ nhà cô ấy từ đó qua lại nhà chúng tôi thường xuyên hơn và
coi mẹ tôi như bà ngoại của chúng vậy.
Mẹ tôi không chỉ quan tâm tới người hàng xóm đối diện bên kia đường, bà
cũng quan tâm đến những người khác trong khu. Bà làm bạn với bố mẹ của
những người bạn của chồng tôi, và trông nom những đứa cháu nhỏ của họ.
Người hàng xóm mà chúng tôi đã không trò chuyện trong nhiều năm, bất
ngờ tới thăm chúng tôi với một đĩa anh đào chín mọng. (Ảnh: Pixabay/CC0
Public Domain)
Thăng chức
Khi mẹ tôi biết con trai đồng nghiệp của chồng tôi có bệnh u lympho, bà
đã đề nghị chúng tôi giúp họ một khoản tiền. Dù họ không mấy thân thiết
với chồng tôi, nhưng mẹ tôi rất cương quyết về việc này.
Bà nói: “Khi người khác đang gặp lúc khó khăn, chúng ta cần phải làm tất
cả những gì có thể để giúp đỡ. Chúng ta phải biết cho trước khi có thể
nhận được.”
Sau khi bà chuyển đến được sáu tháng, chồng tôi được thăng cấp thông qua
khuyến nghị từ các đồng nghiệp – bằng phiếu bầu phổ thông. Chồng tôi
nói: “Mẹ đã bỏ những lá phiếu đó cho anh.” Sau đó chúng tôi đã nhận ra
rằng chúng tôi đã thực sự có các mối quan hệ ấm áp hơn nhiều với những
người quanh.
Mẹ tôi, một người phụ nữ không biết chữ từ một ngôi làng ở nông thôn,
lặng lẽ thu phục trái tim của mọi người mà chúng tôi có nằm mơ cũng
chẳng thể có, bởi vì bà luôn sẵn lòng cho đi.
Tôi nhớ bà từng nói:
Con phải đối xử tốt với mọi người trước khi muốn họ đối xử tốt với mình.
Một lý lẽ đơn giản, nhưng nó thật khó để thực hành.
Thăm quan công viên
Mẹ tôi bị say xe, vì vậy bà không thể đi bằng xe hơi. Một ngày cuối
tuần, tôi quyết định làm cho bà một ân huệ nhỏ và đưa bà đến sở thú, vì
bà chưa bao giờ thấy một con voi.
Bà muốn đi bộ, nhưng tôi nghĩ rằng quá xa để đi bộ ở tuổi của bà. Cuối
cùng bà chấp thuận để tôi chở bà bằng xe đạp. Tôi đạp xe qua một ngã tư
và chúng tôi đã bị chặn lại bởi một cảnh sát trẻ.
Anh ta sắp ghi cho tôi một phiếu phạt vì vi phạm luật giao thông. Thấy
vậy mẹ tôi đã không muốn tiếp tục đi bằng xe đạp nữa. Tôi xin lỗi viên
cảnh sát và giải thích rằng mẹ tôi không thể đi xe hơi.
Viên cảnh sát chợt nhận ra rằng pháp luật chỉ cấm trẻ em khi đi xe đạp
như thế này, mà không áp dụng đối với người già. Anh ta liền chào chúng
tôi, ra hiệu tất cả những chiếc xe phải dừng lại để xe của tôi qua
đường. Oa, tôi đã rất xúc động – Tôi chưa bao giờ nhận được sự tôn trọng
nhiều như thế này trong đời.
Một chút quan tâm chăm sóc cho mẹ làm tôi có được rất nhiều niềm vui!
Bà muốn đi bộ, nhưng tôi nghĩ rằng quá xa để đi bộ ở tuổi của bà.
Cuối cùng bà chấp thuận để tôi chở bà bằng xe đạp. (Ảnh: Pixabay/CC0
Public Domain)
Cuối đời
Sống chung với chúng tôi được ba năm, mẹ tôi được chẩn đoán bị ung thư
phổi. Một người bạn bác sĩ của chúng tôi cho rằng ở tuổi của mẹ tôi thì
không nên phẫu thuật, và nên để căn bệnh diễn tiến tự nhiên.
Chồng tôi và tôi đã thảo luận về điều này và đồng ý rằng đó là lựa chọn
tốt nhất cho bà. Chúng tôi đưa bà về nhà, và nói với bà sự thật. Bà bình
thản chấp nhận, và nói: “Đó là điều đúng đắn phải làm.”
Tuy nhiên, bà muốn được quay trở về làng mình.
Tôi đã về quê ở với mẹ tôi những tháng ngày cuối cùng của bà. Tôi đưa mẹ
ra ngoài trời để hít thở không khí trong lành mỗi khi mặt trời lên. Bà
luôn mỉm cười mỗi khi bà tỉnh táo. Tôi để bà dùng thuốc chỉ đủ để kiểm
soát cơn đau.
Một ngày, bà nói với tôi rằng cha tôi đang mong chờ bà. Tôi nắm chặt lấy
bàn tay gầy gò của bà và nói thật khó để chấp nhận cho bà rời xa tôi.
Nhưng mẹ tôi mỉm cười và nói: “Hãy để cho mẹ đi”!
Khi bà rút bàn tay khỏi tay tôi, trái tim tôi tan vỡ!
Sau ba năm sống với chúng tôi, Mẹ bị ung thư. Tôi nắm chặt lấy bàn
tay gầy gò của mẹ và nói thật khó để chấp nhận cho bà rời xa tôi. Nhưng
mẹ tôi mỉm cười và nói: “Hãy để cho mẹ đi” (Ảnh: Pixabay/CC0 Public
Domain)
Lễ tang
Vào ngày tang lễ của mẹ tôi, đã có một đám rước lớn – bao gồm tất cả mọi
người trong làng, bạn bè của chúng tôi và hàng xóm trong khu tôi ở.
Đám rước chầm chậm ra khỏi làng, và nhiều người qua đường thắc mắc đây
phải chăng là một đám tang của một quan chức cao cấp hay cha mẹ của một
quan chức nào đó.
Không, mẹ tôi chưa từng được đến trường cũng chẳng hề có chức tước. Bà
chỉ là một người nông dân giản dị với một tấm lòng rộng mở.
Vào ngày tang lễ của mẹ tôi, đã có một đám rước lớn – bao gồm tất cả
mọi người trong làng, bạn bè của chúng tôi và hàng xóm trong khu tôi ở.
(Image:Pixabay/CC0 Public Domain)
Tác giả: Yi Ming, Vision Times | Dịch giả: DDT
(Việt Đại Kỷ Nguyên)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
Đối xử tốt với mọi người trước khi muốn người khác đối xử tốt với mình
Mười năm sau ngày ba tôi mất, cuối cùng thì mẹ cũng chấp thuận đến ở với chúng tôi sau rất nhiều lần thuyết phục. Lúc đó tôi đã 40 còn mẹ tôi thì 70 tuổi.
Mười năm sau ngày ba tôi mất, cuối cùng thì mẹ cũng chấp thuận đến ở
với chúng tôi sau rất nhiều lần thuyết phục. Lúc đó tôi đã 40 còn mẹ tôi
thì 70 tuổi.
Gia đình tôi có 4 anh chị em, ba con gái và một con trai; tôi là con út.
Vào ngày bà chuyển đến, bà khăng khăng đòi mang theo hai túi bột mới
xay. Hóa ra bà đã giấu 2.000 Nhân dân tệ trong các túi bột đó; bà đã
tiết kiệm số tiền đó để mua một cái xe cho con trai tôi. Sao bà có thể
tiết kiệm được số tiền lớn như vậy mà tôi hoàn toàn không biết gì.
Sau khi chuyển đến, bà lo toan tất cả mọi việc nhà, bao gồm cả việc nấu
ăn. Tôi không cần ra ngoài mua đồ ăn nữa; với sự giúp sức của bà, chúng
tôi đã có không khí gia đình thoải mái và ấm cúng.
Tụ họp
Hai tuần sau ngày bà đến, bà muốn chồng tôi mời bạn cùng lớp, đồng
nghiệp và bạn bè tới nhà dự một bữa tiệc gia đình. Vào thời điểm đó, mọi
người thường tụ tập ở nhà hàng thay vì ở nhà do cuộc sống quá bận rộn.
Chồng tôi đã chiều lòng bà, dù bà đã phải dành suốt hai ngày trời để
chuẩn bị đồ ăn nhẹ, bánh ngọt, và các đồ ăn khác cho buổi tiệc.
Mọi người đều thích các món ăn bà nấu, nhiều người trong số họ đã không
được thưởng thức đồ ăn ngon như vậy từ rất lâu rồi. Mẹ lại mời tất cả
mọi người một bữa khác. Bữa tiệc thật tuyệt vời; chúng tôi đã nói chuyện
rất nhiều, và chỉ uống một chút. Chúng tôi có cơ hội để nói về nhiều
chủ đề mà thường không được nói đến ở nơi công cộng hoặc ở nhà hàng.
Nhà chúng tôi đã trở thành một điểm hẹn thường xuyên cho mọi người sau
đó. Mẹ tôi thật sự thích thú, bà nói: “Cuộc sống lẽ ra phải như thế; mọi
người cần gắn bó với nhau.”
Nhà chúng tôi đã trở thành một điểm hẹn thường xuyên cho mọi người
sau đó. Mẹ tôi thật sự thích thú, bà nói: “Cuộc sống lẽ ra phải như thế
này; mọi người cần gắn bó với nhau.”(Ảnh: Pixabay/CC0 Public Domain)
Những người hàng xóm
Một hôm tôi ra mở cửa sau tiếng gõ. Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy trước
cửa là người hàng xóm nhà đối diện với một một đĩa anh đào tươi rói trên
tay. Chúng tôi đã có một cuộc cãi vã vài năm trước và không nói chuyện
với nhau từ đó.
Cô nói: “Tôi mua một vài thứ cho mẹ cô và hy vọng bà thích chúng.” Tôi
cảm thấy hơi lạ, và cô ấy đỏ mặt và nói tiếp: “Lũ trẻ nhà tôi thích
những thứ mà mẹ cô làm.”
Tôi đã nhận ra rằng những việc nhỏ của mẹ tôi đã giúp chúng tôi xây dựng
mối quan hệ thân thiện với hàng xóm. Sau đó chúng tôi đã làm bạn trở
lại và bọn trẻ nhà cô ấy từ đó qua lại nhà chúng tôi thường xuyên hơn và
coi mẹ tôi như bà ngoại của chúng vậy.
Mẹ tôi không chỉ quan tâm tới người hàng xóm đối diện bên kia đường, bà
cũng quan tâm đến những người khác trong khu. Bà làm bạn với bố mẹ của
những người bạn của chồng tôi, và trông nom những đứa cháu nhỏ của họ.
Người hàng xóm mà chúng tôi đã không trò chuyện trong nhiều năm, bất
ngờ tới thăm chúng tôi với một đĩa anh đào chín mọng. (Ảnh: Pixabay/CC0
Public Domain)
Thăng chức
Khi mẹ tôi biết con trai đồng nghiệp của chồng tôi có bệnh u lympho, bà
đã đề nghị chúng tôi giúp họ một khoản tiền. Dù họ không mấy thân thiết
với chồng tôi, nhưng mẹ tôi rất cương quyết về việc này.
Bà nói: “Khi người khác đang gặp lúc khó khăn, chúng ta cần phải làm tất
cả những gì có thể để giúp đỡ. Chúng ta phải biết cho trước khi có thể
nhận được.”
Sau khi bà chuyển đến được sáu tháng, chồng tôi được thăng cấp thông qua
khuyến nghị từ các đồng nghiệp – bằng phiếu bầu phổ thông. Chồng tôi
nói: “Mẹ đã bỏ những lá phiếu đó cho anh.” Sau đó chúng tôi đã nhận ra
rằng chúng tôi đã thực sự có các mối quan hệ ấm áp hơn nhiều với những
người quanh.
Mẹ tôi, một người phụ nữ không biết chữ từ một ngôi làng ở nông thôn,
lặng lẽ thu phục trái tim của mọi người mà chúng tôi có nằm mơ cũng
chẳng thể có, bởi vì bà luôn sẵn lòng cho đi.
Tôi nhớ bà từng nói:
Con phải đối xử tốt với mọi người trước khi muốn họ đối xử tốt với mình.
Một lý lẽ đơn giản, nhưng nó thật khó để thực hành.
Thăm quan công viên
Mẹ tôi bị say xe, vì vậy bà không thể đi bằng xe hơi. Một ngày cuối
tuần, tôi quyết định làm cho bà một ân huệ nhỏ và đưa bà đến sở thú, vì
bà chưa bao giờ thấy một con voi.
Bà muốn đi bộ, nhưng tôi nghĩ rằng quá xa để đi bộ ở tuổi của bà. Cuối
cùng bà chấp thuận để tôi chở bà bằng xe đạp. Tôi đạp xe qua một ngã tư
và chúng tôi đã bị chặn lại bởi một cảnh sát trẻ.
Anh ta sắp ghi cho tôi một phiếu phạt vì vi phạm luật giao thông. Thấy
vậy mẹ tôi đã không muốn tiếp tục đi bằng xe đạp nữa. Tôi xin lỗi viên
cảnh sát và giải thích rằng mẹ tôi không thể đi xe hơi.
Viên cảnh sát chợt nhận ra rằng pháp luật chỉ cấm trẻ em khi đi xe đạp
như thế này, mà không áp dụng đối với người già. Anh ta liền chào chúng
tôi, ra hiệu tất cả những chiếc xe phải dừng lại để xe của tôi qua
đường. Oa, tôi đã rất xúc động – Tôi chưa bao giờ nhận được sự tôn trọng
nhiều như thế này trong đời.
Một chút quan tâm chăm sóc cho mẹ làm tôi có được rất nhiều niềm vui!
Bà muốn đi bộ, nhưng tôi nghĩ rằng quá xa để đi bộ ở tuổi của bà.
Cuối cùng bà chấp thuận để tôi chở bà bằng xe đạp. (Ảnh: Pixabay/CC0
Public Domain)
Cuối đời
Sống chung với chúng tôi được ba năm, mẹ tôi được chẩn đoán bị ung thư
phổi. Một người bạn bác sĩ của chúng tôi cho rằng ở tuổi của mẹ tôi thì
không nên phẫu thuật, và nên để căn bệnh diễn tiến tự nhiên.
Chồng tôi và tôi đã thảo luận về điều này và đồng ý rằng đó là lựa chọn
tốt nhất cho bà. Chúng tôi đưa bà về nhà, và nói với bà sự thật. Bà bình
thản chấp nhận, và nói: “Đó là điều đúng đắn phải làm.”
Tuy nhiên, bà muốn được quay trở về làng mình.
Tôi đã về quê ở với mẹ tôi những tháng ngày cuối cùng của bà. Tôi đưa mẹ
ra ngoài trời để hít thở không khí trong lành mỗi khi mặt trời lên. Bà
luôn mỉm cười mỗi khi bà tỉnh táo. Tôi để bà dùng thuốc chỉ đủ để kiểm
soát cơn đau.
Một ngày, bà nói với tôi rằng cha tôi đang mong chờ bà. Tôi nắm chặt lấy
bàn tay gầy gò của bà và nói thật khó để chấp nhận cho bà rời xa tôi.
Nhưng mẹ tôi mỉm cười và nói: “Hãy để cho mẹ đi”!
Khi bà rút bàn tay khỏi tay tôi, trái tim tôi tan vỡ!
Sau ba năm sống với chúng tôi, Mẹ bị ung thư. Tôi nắm chặt lấy bàn
tay gầy gò của mẹ và nói thật khó để chấp nhận cho bà rời xa tôi. Nhưng
mẹ tôi mỉm cười và nói: “Hãy để cho mẹ đi” (Ảnh: Pixabay/CC0 Public
Domain)
Lễ tang
Vào ngày tang lễ của mẹ tôi, đã có một đám rước lớn – bao gồm tất cả mọi
người trong làng, bạn bè của chúng tôi và hàng xóm trong khu tôi ở.
Đám rước chầm chậm ra khỏi làng, và nhiều người qua đường thắc mắc đây
phải chăng là một đám tang của một quan chức cao cấp hay cha mẹ của một
quan chức nào đó.
Không, mẹ tôi chưa từng được đến trường cũng chẳng hề có chức tước. Bà
chỉ là một người nông dân giản dị với một tấm lòng rộng mở.
Vào ngày tang lễ của mẹ tôi, đã có một đám rước lớn – bao gồm tất cả
mọi người trong làng, bạn bè của chúng tôi và hàng xóm trong khu tôi ở.
(Image:Pixabay/CC0 Public Domain)
Tác giả: Yi Ming, Vision Times | Dịch giả: DDT
(Việt Đại Kỷ Nguyên)