Mỗi Ngày Một Chuyện
GIỌT LỆ THẦM - CAO MỴ NHÂN
GIỌT LỆ THẦM - CAO MỴ NHÂN
Sau 2 đợt trở về từ các trại tù cải tạo vào dịp
2-9-1987 và Tết Mậu Thìn 1988, các cấp sĩ quan QLVNCH, bị giam ở miền Bắc trước
đó, đã lục tục được chở vô Nam, có lẽ bạo quyền CS cũng được Hoa Kỳ liên lạc về.
chương trình HO hồi đó.
Năm 1987, còn chút hồ nghi, suy diễn, chứ qua gần
cuối 1988 là chuyện ra đi Mỹ gần như hiển nhiên, bởi vì các quận huyện, và cả
các tỉnh thuộc miền Nam xưa, công an đã bắt đầu nhận đơn ra đi theo "diện
HO" một cách chính thức.
Sự kiện đương nêu bình thường đến nỗi quý vị vừa
ra tù có thể an tâm, con cái chuẩn bị học những nghề mà nghĩ là sẽ thích ứng ở
bên Mỹ ... như thợ vàng, làm bánh tây ta, kể cả thợ may ...
Điều tôi cảm thấy vui vẻ nhất, là được gặp lại
quý vị sĩ quan xưa vốn quen biết từ trước 30-4-1975.
Đồng thời quen sau khi quý quan huynh đệ chi
binh, đã từ "Đại Học Máu" trở về, như Hà Thúc Sinh viết.
Khi đó tôi đang làm huấn luyện viên Dưỡng Sinh ở
Câu lạc bộ Dưỡng Sinh thuộc Viện Y Dược Học dân tộc, tọa lạc ngay
ngã tư đường Công Lý và Nguyễn Minh Chiếu quận Phú Nhuân cũ, nay họ đổi
là đường Nam Kỳ khởi nghĩa và Nguyễn trọng Tuyển.
Vốn quen biết khá đông phe ta, nên tôi luôn có
tin tức quý vị huynh đệ chi binh qua gia đình đến tập thể dục.
Như tôi có lần trình bày là tôi làm huấn luyện
viên kiêm thư ký văn phòng, để ghi danh tất cả những ai muốn đến tập thể dục
đó.
Một hôm, đúng buổi họp của câu lạc bộ Dưỡng
Sinh độ trên 10 người, thì có một vị "Nam tử ...Việt",
không phải Nam tử Hán của truyện Tàu, cao lênh khênh tới trước cửa phòng họp,
ông ta thản nhiên hỏi:
- Có phải cô Cao Mỵ Nhân ngồi
kia không?
Mọi người đều nhìn ra phía cửa, xem ai hỏi
vậy, tôi nghe giọng nói quen như từ ... Kiếp trước, bỗng mừng rỡ gật đầu. Ông
ta tiếp luôn:
- Cô có nhớ tôi là ai không?
Tôi trả lời ngay:
- Trung tá Nguyễn Đức Dương, thiết giáp chứ
còn ai.
Tới lượt ông ta nhìn một vòng bàn họp, tôi thản
nhiên giới thiệu: đây là quý vị trong Câu lạc bộ Dưỡng Sinh. . .
Đồng thờii mời quan 5 kỵ binh của ...tôi, vào
cái bàn tiếp học viên hàng ngày để hàn huyên thăm hỏi.
Trung tá Dương vừa tù cải tạo về nào sợ gì
ai, ông cứ việc nói bô bô, mà chính bô bô, thiên hạ mới nể.
- Cô có biết tại sao tôi biết Cô làm
việc ở đây không?
Tôi lắc đầu. Trung tá Dương cười: - số là
bà vợ tôi học Dưỡng Sinh ở đây, kể cho tôi nghe rằng: có một Cô người Bắc,
hay ngâm thơ cho học viên nghe vào những giờ nghỉ giữa lớp, vợ tôi nói tên
Cô ra, tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên.
Tôi hỏi Cô ấy dáng dấp thế nào, vợ tôi tả cô,
tôi chỉ hỏi thêm cô để tóc kiểu gì, bà nói tóc "bum
bê", thế là tôi biết ngay cô rồi, tôi tới tìm cô đây.
Sau buổi đó một số quý vị phe ta mới từ tù
cải tạo về, tới câu lạc bộ tập Dưỡng Sinh luôn.
Nào là quan 6 Công binh Lê Mộng Châu, quan 6
Khưu Đức Hùng, quan 6 lão thành Đàm Quang Yêu, người bất tín
nhiệm Thiệu Kỳ, sát cánh với Phật giáo miền Trung chống chính phủ VNCH
đệ II, năm 1966.
Quan 5 Nguyễn Đức Dương không học, ông bảo ở
trong tù ông là người chỉ cho anh em mấy thế ... Võ rồi, Cần
chi ba cái giơ chân, múa tay lẻ tẻ này.
Cuối cùng quan 5 và gia đình đi Úc vì đã có thân
nhân bển.
Ông là một trong quý vị sĩ quan ban Tham
mưu Trung Đoàn4 Thiết Giáp, đồn trú ở La Vang.
Sau đổi thành Thiết Đoan 17 Kỵ Binh, tham dự trận
Hạ Lào 71, nhưng lúc đó ông đã đổi về Quân Khu 4 rồi.
Ô...chỉ cần kể lại thôi, tôi đã lùi lại mấy chục
năm. Vì thủa đầu tiên ấy, ra đơn vị, tôi có mặt ở Trung Đoàn 4 Thiết
Giáp trên vùng đồi La Vang Quảng Trị.
Mỗi sáng chủ nhật, tôi ra cửa Trung
Đoàn, đón xe lam đi xem lễ ở nhà thờ La Vang, nơi Vương cung Thánh đường mà
tôi còn tự ý đặt là Lạ Vắng.
Lại chạnh nhớ ...xa xưa, khiến giọt lệ thầm thủa
xuân xanh được dịp trào ra khoé mắt ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
GIỌT LỆ THẦM - CAO MỴ NHÂN
GIỌT LỆ THẦM - CAO MỴ NHÂN
Sau 2 đợt trở về từ các trại tù cải tạo vào dịp
2-9-1987 và Tết Mậu Thìn 1988, các cấp sĩ quan QLVNCH, bị giam ở miền Bắc trước
đó, đã lục tục được chở vô Nam, có lẽ bạo quyền CS cũng được Hoa Kỳ liên lạc về.
chương trình HO hồi đó.
Năm 1987, còn chút hồ nghi, suy diễn, chứ qua gần
cuối 1988 là chuyện ra đi Mỹ gần như hiển nhiên, bởi vì các quận huyện, và cả
các tỉnh thuộc miền Nam xưa, công an đã bắt đầu nhận đơn ra đi theo "diện
HO" một cách chính thức.
Sự kiện đương nêu bình thường đến nỗi quý vị vừa
ra tù có thể an tâm, con cái chuẩn bị học những nghề mà nghĩ là sẽ thích ứng ở
bên Mỹ ... như thợ vàng, làm bánh tây ta, kể cả thợ may ...
Điều tôi cảm thấy vui vẻ nhất, là được gặp lại
quý vị sĩ quan xưa vốn quen biết từ trước 30-4-1975.
Đồng thời quen sau khi quý quan huynh đệ chi
binh, đã từ "Đại Học Máu" trở về, như Hà Thúc Sinh viết.
Khi đó tôi đang làm huấn luyện viên Dưỡng Sinh ở
Câu lạc bộ Dưỡng Sinh thuộc Viện Y Dược Học dân tộc, tọa lạc ngay
ngã tư đường Công Lý và Nguyễn Minh Chiếu quận Phú Nhuân cũ, nay họ đổi
là đường Nam Kỳ khởi nghĩa và Nguyễn trọng Tuyển.
Vốn quen biết khá đông phe ta, nên tôi luôn có
tin tức quý vị huynh đệ chi binh qua gia đình đến tập thể dục.
Như tôi có lần trình bày là tôi làm huấn luyện
viên kiêm thư ký văn phòng, để ghi danh tất cả những ai muốn đến tập thể dục
đó.
Một hôm, đúng buổi họp của câu lạc bộ Dưỡng
Sinh độ trên 10 người, thì có một vị "Nam tử ...Việt",
không phải Nam tử Hán của truyện Tàu, cao lênh khênh tới trước cửa phòng họp,
ông ta thản nhiên hỏi:
- Có phải cô Cao Mỵ Nhân ngồi
kia không?
Mọi người đều nhìn ra phía cửa, xem ai hỏi
vậy, tôi nghe giọng nói quen như từ ... Kiếp trước, bỗng mừng rỡ gật đầu. Ông
ta tiếp luôn:
- Cô có nhớ tôi là ai không?
Tôi trả lời ngay:
- Trung tá Nguyễn Đức Dương, thiết giáp chứ
còn ai.
Tới lượt ông ta nhìn một vòng bàn họp, tôi thản
nhiên giới thiệu: đây là quý vị trong Câu lạc bộ Dưỡng Sinh. . .
Đồng thờii mời quan 5 kỵ binh của ...tôi, vào
cái bàn tiếp học viên hàng ngày để hàn huyên thăm hỏi.
Trung tá Dương vừa tù cải tạo về nào sợ gì
ai, ông cứ việc nói bô bô, mà chính bô bô, thiên hạ mới nể.
- Cô có biết tại sao tôi biết Cô làm
việc ở đây không?
Tôi lắc đầu. Trung tá Dương cười: - số là
bà vợ tôi học Dưỡng Sinh ở đây, kể cho tôi nghe rằng: có một Cô người Bắc,
hay ngâm thơ cho học viên nghe vào những giờ nghỉ giữa lớp, vợ tôi nói tên
Cô ra, tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên.
Tôi hỏi Cô ấy dáng dấp thế nào, vợ tôi tả cô,
tôi chỉ hỏi thêm cô để tóc kiểu gì, bà nói tóc "bum
bê", thế là tôi biết ngay cô rồi, tôi tới tìm cô đây.
Sau buổi đó một số quý vị phe ta mới từ tù
cải tạo về, tới câu lạc bộ tập Dưỡng Sinh luôn.
Nào là quan 6 Công binh Lê Mộng Châu, quan 6
Khưu Đức Hùng, quan 6 lão thành Đàm Quang Yêu, người bất tín
nhiệm Thiệu Kỳ, sát cánh với Phật giáo miền Trung chống chính phủ VNCH
đệ II, năm 1966.
Quan 5 Nguyễn Đức Dương không học, ông bảo ở
trong tù ông là người chỉ cho anh em mấy thế ... Võ rồi, Cần
chi ba cái giơ chân, múa tay lẻ tẻ này.
Cuối cùng quan 5 và gia đình đi Úc vì đã có thân
nhân bển.
Ông là một trong quý vị sĩ quan ban Tham
mưu Trung Đoàn4 Thiết Giáp, đồn trú ở La Vang.
Sau đổi thành Thiết Đoan 17 Kỵ Binh, tham dự trận
Hạ Lào 71, nhưng lúc đó ông đã đổi về Quân Khu 4 rồi.
Ô...chỉ cần kể lại thôi, tôi đã lùi lại mấy chục
năm. Vì thủa đầu tiên ấy, ra đơn vị, tôi có mặt ở Trung Đoàn 4 Thiết
Giáp trên vùng đồi La Vang Quảng Trị.
Mỗi sáng chủ nhật, tôi ra cửa Trung
Đoàn, đón xe lam đi xem lễ ở nhà thờ La Vang, nơi Vương cung Thánh đường mà
tôi còn tự ý đặt là Lạ Vắng.
Lại chạnh nhớ ...xa xưa, khiến giọt lệ thầm thủa
xuân xanh được dịp trào ra khoé mắt ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)