Mỗi Ngày Một Chuyện
HÀNH TRÌNH - CAO MỴ NHÂN
HÀNH TRÌNH - CAO MỴ NHÂN
Phải
đứng trên một đỉnh núi, một vòng đèo mà một bên là biển, hay vực sâu, một bên là rừng hun
hút cây lá dày đặc, hay vách đá cheo leo, để bất ngờ chứng kiến một trận cuồng
phong đúng nghĩa, quý vị mới thấy sự sợ hãi ...thiên nhiên đến thế nào.
Thời
gian đó là mùa thu năm 1968, ở trên đỉnh đèo Hải Vân, nơi phân chia rõ ràng,
phía Bắc thuộc tỉnh Thừa Thiên, có thị xã Huế, phía nam thuộc
tỉnh Quảng nam, có thành phố Đà Nẵng của...tôi.
Phái
đoàn chúng tôi 5 người, kể cả tài xế, mà nhét vô một chiếc xe Jeep, gồm đại tá Tham Mưu Phó
CTCT trưởng đoàn, theo thứ tự tới tôi, cô nhân viên xã hội cấp trung sĩ, và một
phóng viên Tâm Lý Chiến chuyên chụp hình chiến trường, đơn vị...
Đoàn
vừa xong công tác, trở vô Đà Nẵng, lại vào một ngày cuối tuần, nên ai cũng nôn
nóng, mặc dầu miền địa đầu giới tuyến, vẫn làm việc cả thứ bảy.
Đại
tá Tham Mưu Phó rất linh hoạt, cũng hơi năng nổ, nên ông cứ cầm tay lái, cho
tài xế ra cái bục sắt phía sau ngồi, và tôi luôn luôn được ngồi ghế trước bên
tay phải.
Cho
tới bây giờ thú thực, tôi vẫn không muốn ngồi như thế, tôi luôn luôn muốn tài
xế lái xe cho đúng nguyên tắc, trưởng đoàn cứ việc ngồi ghế trước, để tôi ra
sau ngồi với cô nhân viên tôi và anh chàng phóng viên, tha hồ nói chuyện trời
trăng ...
Xe
phải lách né qua những đám mù trắng xám cuộn vòng với khói đen, tạo thành lớp
...khí thiêng sông núi khiếp đảm ...
Đã
thế đại tá Trưởng đoàn còn thao thao bất tuyệt ... kể cho mọi người nghe chuyện
rớt đèo của một nhân vật tên tuổi, mà ...chẳng sao cả, có nghe bao giờ chưa?
Gió
bắt đầu quấn chặt lấy chiếc xe Jeep, thì đoàn xe cũng đã tới đỉnh Hải Vân .
Dù
muốn hay không, cũng phải tìm chỗ núp gió bão, mặc dầu xe cũng có những cảnh
cửa bằng vải Ka ki dày.
Trong
mấy vách núi, có một đồn gác chênh vênh ... mấy người lính " trấn
thủ" cũng đang co ro, đóng quân ở đó, cửa ngõ vào Quảng Đà.
Cảnh
vật dù đẹp tới đâu, những lúc trời nắng ấm, vẫn có nỗi buồn riêng.
Những
người lính phải thay phiên trú đóng ở đó đã đành, còn mấy quán hàng ăn trên
đỉnh đèo " phục vụ" khách đường xa đi vãn cảnh, lỡ độ đường, hay xe
hư vv...thì chẳng lẽ lại nói họ mê thiên nhiên lắm sao ?
Không
, thưa quý vị, là một kế sinh nhai đó thôi. Các gia đình bán quán đó, chắc cũng
thay phiên như lính ...nhà tôi vậy .
Không
nghe tiếng sóng vỗ dạt dào dưới lũng sâu, có lẽ tại tiếng mưa, tiếng gió, và cả
tiếng trăm người hoà lẫn như
một
bản trường ca hoang dã.
Phải
2 tiếng đồng hồ sau, mưa mới ngớt, khởi sự là những tia nắng sáng lóng lánh như
pha lê xuyên ngang những tầng lá bên bìa vực thẳm, rồi từng đoàn chim núi bay
ra ngoài trời , lượn kín không gian...
Sau
cơn mưa, trời lại sáng thật ...Có điều cảnh vật vui vẻ thế, mà tất cả lại trầm
tư, thoáng chút buồn buồn , cả Đại tá Tham Mưu Phó CTCT chúng tôi, tưởng như là
vướng víu chuyện mưa làm trễ nải mọi việc .
Có
lẽ 2 ngày nói chuyện nhiều quá rồi, từ trong nhà ra ngoài ngõ, bây giờ lặng
thinh, chờ xuống đèo xong, sẽ nhà ai nấy về là thích nhất .
Tôi
nhìn xuống một lũng vực sâu, có bãi cát, có những căn nhà dựng tạm năm xưa,
thật xưa, là nơi một trại cùi mà theo chương trình của dòng tu Nữ Tử Bác Ái do
các ma soeurs ...tôi phụ trách, " Làng cùi Hải Vân " là một trong 9
trại cùi sâu thẳm nhất, vì địa thế ở lũng ven biển, để cách biệt hẳn xã hội
...người bình thường.
Phải
nói rằng lòng thương người tận khổ, sự hy sinh vô bờ của quý soeurs không bút
nào tả hết.
Xe
đã rời vòng đèo cuối cùng, bỏ lại Liên Chiểu với những bồn săng mà cũng có lần bị
phát hỏa, cháy khủng khiếp, thắp sáng cả một vùng trời rực lửa ...
Đoạn
đường quốc lộ chia đôi đồng cát Nam Ô, làng xóm buồn phiền bên những gò cát nổi tha ma mộ địa ...
Trời
đã thực sự chiều ...
Hoà
Khánh năm ấy còn chưa hình thành được rõ rệt khu nhà máy dệt quy mô như sau
này, trước 30-4-1975, thời VNCH đệ nhị, đã khởi sự sinh hoạt tổ chức dệt công
nghiệp rộng lớn ...ôm một vòng đai kỹ nghệ dệt với đầu tỉnh là Hoà Khánh lượn
theo ven biên Đà Nẵng , tới cuối tỉnh là hệ thống dệt lâu đời Hoà Vang, từ thời
VNCH đệ nhất .
Mấy
ngày xa nhà đã xong, một ngày di chuyển từ Đông Hà Quảng Trị về Đà Nẵng cũng đã hoàn tất
...
Đã
kết thúc bài viết, không thấy bóng dáng...anh trong đó, tôi như người đi lạc,
hay là bị lạc mất người mình đi tìm, tôi vội vã chạy từ đầu thành tới cuối tỉnh ...bâng
khuâng .
Giống
như một người lạc mà bất kể tuổi tác nào, ở Mỹ hay thấy xuất hiện cùng lượt với
những tờ quảng cáo hàng hoá bán trong các chợ Mỹ, tôi cúi xuống lòng tôi, tìm
mãi một ảnh hình...
Anh
gởi lời ...an ủi và khích lệ: " Đừng ...kiếm nữa, chúng ta không hề bị lạc nhau, bởi trong
những nhân vật rất thật Cao Mỵ Nhân viết ra, là đã có tôi, tức anh, trong đó cả
rồi " .
Vâng
, đúng thế, chúng ta đã hiện diện trong suốt cuộc chiến vừa qua, nên không thấy
ở thời gian này, thì đang ở thời gian khác...
Và,
không thấy ở không gian này , thì cũng đang ở không gian khác mà thôi, làm sao lọt đi đâu
được, khi chúng ta mang cả một hành trình thời son trẻ ở quê hương lửa đạn tơi
bời chứ ?
Ô
mà Cao Mỵ Nhân quên rồi ư ?
Nhà
cửa công ăn việc làm của gia đình anh, là anh đã kể hơn một lần nhưng mình
không nhớ đấy, rằng sau cái Tết Mậu Thân 1968 đó, nó gây cho gia đình anh một
nỗi Kinh hoàng, gia đình đã rời vô nam, kể cả bản thân anh, cũng đã thay đổi
đường hướng trước mặt...
Xếp
bút nghiền theo việc đao cung, để bước kịp hành trình
"
Trai thời loạn " chứ.
Ố
ô, như vậy chúng mình " cuối tỉnh đầu thành " ngay từ khi hạnh ngộ
rồi, có lẽ khi chuyến xe Quảng Trị - Đà Nẵng nêu trên, chạy ngang thành phố
Huế, là tôi, tức anh đang đứng nhìn theo những cánh chim trời, chúng ta thấy
chúng ta từng bước khởi sự, cho tới khi kết thúc ...
Thôi
đủ rồi, chúng ta đã ở cạnh nhau suốt hành trình lý tưởng, nên bây giờ, quen
thuộc từng suy nghĩ và từng cả cử chỉ của nhau ...nào có thất lạc nhau đâu ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
HÀNH TRÌNH - CAO MỴ NHÂN
HÀNH TRÌNH - CAO MỴ NHÂN
Phải
đứng trên một đỉnh núi, một vòng đèo mà một bên là biển, hay vực sâu, một bên là rừng hun
hút cây lá dày đặc, hay vách đá cheo leo, để bất ngờ chứng kiến một trận cuồng
phong đúng nghĩa, quý vị mới thấy sự sợ hãi ...thiên nhiên đến thế nào.
Thời
gian đó là mùa thu năm 1968, ở trên đỉnh đèo Hải Vân, nơi phân chia rõ ràng,
phía Bắc thuộc tỉnh Thừa Thiên, có thị xã Huế, phía nam thuộc
tỉnh Quảng nam, có thành phố Đà Nẵng của...tôi.
Phái
đoàn chúng tôi 5 người, kể cả tài xế, mà nhét vô một chiếc xe Jeep, gồm đại tá Tham Mưu Phó
CTCT trưởng đoàn, theo thứ tự tới tôi, cô nhân viên xã hội cấp trung sĩ, và một
phóng viên Tâm Lý Chiến chuyên chụp hình chiến trường, đơn vị...
Đoàn
vừa xong công tác, trở vô Đà Nẵng, lại vào một ngày cuối tuần, nên ai cũng nôn
nóng, mặc dầu miền địa đầu giới tuyến, vẫn làm việc cả thứ bảy.
Đại
tá Tham Mưu Phó rất linh hoạt, cũng hơi năng nổ, nên ông cứ cầm tay lái, cho
tài xế ra cái bục sắt phía sau ngồi, và tôi luôn luôn được ngồi ghế trước bên
tay phải.
Cho
tới bây giờ thú thực, tôi vẫn không muốn ngồi như thế, tôi luôn luôn muốn tài
xế lái xe cho đúng nguyên tắc, trưởng đoàn cứ việc ngồi ghế trước, để tôi ra
sau ngồi với cô nhân viên tôi và anh chàng phóng viên, tha hồ nói chuyện trời
trăng ...
Xe
phải lách né qua những đám mù trắng xám cuộn vòng với khói đen, tạo thành lớp
...khí thiêng sông núi khiếp đảm ...
Đã
thế đại tá Trưởng đoàn còn thao thao bất tuyệt ... kể cho mọi người nghe chuyện
rớt đèo của một nhân vật tên tuổi, mà ...chẳng sao cả, có nghe bao giờ chưa?
Gió
bắt đầu quấn chặt lấy chiếc xe Jeep, thì đoàn xe cũng đã tới đỉnh Hải Vân .
Dù
muốn hay không, cũng phải tìm chỗ núp gió bão, mặc dầu xe cũng có những cảnh
cửa bằng vải Ka ki dày.
Trong
mấy vách núi, có một đồn gác chênh vênh ... mấy người lính " trấn
thủ" cũng đang co ro, đóng quân ở đó, cửa ngõ vào Quảng Đà.
Cảnh
vật dù đẹp tới đâu, những lúc trời nắng ấm, vẫn có nỗi buồn riêng.
Những
người lính phải thay phiên trú đóng ở đó đã đành, còn mấy quán hàng ăn trên
đỉnh đèo " phục vụ" khách đường xa đi vãn cảnh, lỡ độ đường, hay xe
hư vv...thì chẳng lẽ lại nói họ mê thiên nhiên lắm sao ?
Không
, thưa quý vị, là một kế sinh nhai đó thôi. Các gia đình bán quán đó, chắc cũng
thay phiên như lính ...nhà tôi vậy .
Không
nghe tiếng sóng vỗ dạt dào dưới lũng sâu, có lẽ tại tiếng mưa, tiếng gió, và cả
tiếng trăm người hoà lẫn như
một
bản trường ca hoang dã.
Phải
2 tiếng đồng hồ sau, mưa mới ngớt, khởi sự là những tia nắng sáng lóng lánh như
pha lê xuyên ngang những tầng lá bên bìa vực thẳm, rồi từng đoàn chim núi bay
ra ngoài trời , lượn kín không gian...
Sau
cơn mưa, trời lại sáng thật ...Có điều cảnh vật vui vẻ thế, mà tất cả lại trầm
tư, thoáng chút buồn buồn , cả Đại tá Tham Mưu Phó CTCT chúng tôi, tưởng như là
vướng víu chuyện mưa làm trễ nải mọi việc .
Có
lẽ 2 ngày nói chuyện nhiều quá rồi, từ trong nhà ra ngoài ngõ, bây giờ lặng
thinh, chờ xuống đèo xong, sẽ nhà ai nấy về là thích nhất .
Tôi
nhìn xuống một lũng vực sâu, có bãi cát, có những căn nhà dựng tạm năm xưa,
thật xưa, là nơi một trại cùi mà theo chương trình của dòng tu Nữ Tử Bác Ái do
các ma soeurs ...tôi phụ trách, " Làng cùi Hải Vân " là một trong 9
trại cùi sâu thẳm nhất, vì địa thế ở lũng ven biển, để cách biệt hẳn xã hội
...người bình thường.
Phải
nói rằng lòng thương người tận khổ, sự hy sinh vô bờ của quý soeurs không bút
nào tả hết.
Xe
đã rời vòng đèo cuối cùng, bỏ lại Liên Chiểu với những bồn săng mà cũng có lần bị
phát hỏa, cháy khủng khiếp, thắp sáng cả một vùng trời rực lửa ...
Đoạn
đường quốc lộ chia đôi đồng cát Nam Ô, làng xóm buồn phiền bên những gò cát nổi tha ma mộ địa ...
Trời
đã thực sự chiều ...
Hoà
Khánh năm ấy còn chưa hình thành được rõ rệt khu nhà máy dệt quy mô như sau
này, trước 30-4-1975, thời VNCH đệ nhị, đã khởi sự sinh hoạt tổ chức dệt công
nghiệp rộng lớn ...ôm một vòng đai kỹ nghệ dệt với đầu tỉnh là Hoà Khánh lượn
theo ven biên Đà Nẵng , tới cuối tỉnh là hệ thống dệt lâu đời Hoà Vang, từ thời
VNCH đệ nhất .
Mấy
ngày xa nhà đã xong, một ngày di chuyển từ Đông Hà Quảng Trị về Đà Nẵng cũng đã hoàn tất
...
Đã
kết thúc bài viết, không thấy bóng dáng...anh trong đó, tôi như người đi lạc,
hay là bị lạc mất người mình đi tìm, tôi vội vã chạy từ đầu thành tới cuối tỉnh ...bâng
khuâng .
Giống
như một người lạc mà bất kể tuổi tác nào, ở Mỹ hay thấy xuất hiện cùng lượt với
những tờ quảng cáo hàng hoá bán trong các chợ Mỹ, tôi cúi xuống lòng tôi, tìm
mãi một ảnh hình...
Anh
gởi lời ...an ủi và khích lệ: " Đừng ...kiếm nữa, chúng ta không hề bị lạc nhau, bởi trong
những nhân vật rất thật Cao Mỵ Nhân viết ra, là đã có tôi, tức anh, trong đó cả
rồi " .
Vâng
, đúng thế, chúng ta đã hiện diện trong suốt cuộc chiến vừa qua, nên không thấy
ở thời gian này, thì đang ở thời gian khác...
Và,
không thấy ở không gian này , thì cũng đang ở không gian khác mà thôi, làm sao lọt đi đâu
được, khi chúng ta mang cả một hành trình thời son trẻ ở quê hương lửa đạn tơi
bời chứ ?
Ô
mà Cao Mỵ Nhân quên rồi ư ?
Nhà
cửa công ăn việc làm của gia đình anh, là anh đã kể hơn một lần nhưng mình
không nhớ đấy, rằng sau cái Tết Mậu Thân 1968 đó, nó gây cho gia đình anh một
nỗi Kinh hoàng, gia đình đã rời vô nam, kể cả bản thân anh, cũng đã thay đổi
đường hướng trước mặt...
Xếp
bút nghiền theo việc đao cung, để bước kịp hành trình
"
Trai thời loạn " chứ.
Ố
ô, như vậy chúng mình " cuối tỉnh đầu thành " ngay từ khi hạnh ngộ
rồi, có lẽ khi chuyến xe Quảng Trị - Đà Nẵng nêu trên, chạy ngang thành phố
Huế, là tôi, tức anh đang đứng nhìn theo những cánh chim trời, chúng ta thấy
chúng ta từng bước khởi sự, cho tới khi kết thúc ...
Thôi
đủ rồi, chúng ta đã ở cạnh nhau suốt hành trình lý tưởng, nên bây giờ, quen
thuộc từng suy nghĩ và từng cả cử chỉ của nhau ...nào có thất lạc nhau đâu ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)