Mỗi Ngày Một Chuyện
KIẾP KHÁC - CAO MỴ NHÂN
KIẾP KHÁC - CAO MỴ NHÂN
Còn
mấy tiếng đồng hồ nữa mới đêm, mà sao mắt mình cứ nhíp lại, miệng ngáp vặt,
muốn đi ngủ sớm, lại cứ mong phone anh.
Cuối
cùng mình nghĩ tới một điều mấy hôm nay, anh muốn phục hồi cho mình giọng văn
...tỉnh bơ, lạc quan, đầy sức "thuyết phục " chung chung, hơn là mình
soi ngắm tư riêng nhiều quá .
Vì
thế, mình cảm thấy buồn buồn chút xíu.
Nỗi
buồn của sự để lạc mất tâm tư tình cảm ở chốn nào, kiếm chưa ra.
Nếu
anh phụ tìm cho mình những dòng thư ướt át trong mưa lệ, chắc tâm tình ấy được
hong khô phần nào ...
Nói
chi lạ rứa, trời đang khô queo cả bầu khí quyển, mà mưa lệ với chả bão tình, bớ
lai tỉnh đi " tám " .
Anh
muốn mình " tám " cho yêu đời, thì mình "tám "
nha.
Số
là người ta ở đời, là ông nọ, bà kia, hay dân dã quanh năm, cũng có lúc "
buồn vô cớ " phải không ạ?
Thế
thì ban nãy, khi tôi định là ngủ trước giờ gà lên chuồng, cho quên niềm cay
đắng, ý mà tại răng cay đắng hè ?
Chu
choa, làm dáng tình cảm cho thơ mộng đó mà, mùa hạ khô khan nên phải "
tửng " một chút buồn cho ướt át tâm tư, ngõ hầu " tám " tiếp .
Kể
về "buồn vô cớ" là sai rồi, tôi đang buồn có căn nguyên hẳn hoi.
Nỗi
buồn được ghi vào kinh điển buồn lận .
Trong
câu chuyện " Tóc Vương Từng Sợi " chưa xa lắm thời gian này, khi thấy
mái tóc trắng mầu mây mùa hạ, lẫn vô tấm bảng không còn bụi phấn, của vị giáo
sư tên tuồi ở thành Cam, ông đang chăm chú trước một khoá học toàn ngành
"sư phạm" từ khắp miền trên thế giới về hội thảo nơi thủ đô tị nạn Bolsa.
Thì
hình ảnh vừa nêu, đã khiến một " nhà văn trẻ " bất giác liên tưởng
đến cánh hạc chơi vơi trong văn chương cổ kim, mà ái ngại bóng hạc...lênh đênh
cô đơn...
Qua
câu chuyện nêu trên, tôi tặng cô nhà văn ẩn dật đó, bài thơ mái tóc đã phai vì
thời gian xếp nhiều nếp gấp trên tháng năm quá.
Chẳng
ai trong cõi đời này bỏ bớt hay tăng thêm tuổi tác ngoại trừ sức khoẻ.
Do đó vị giáo sư quan niệm theo hội
chứng linh cảm, là bất cứ ai có thâm tình với nhau ở đời này, thì chắc chắn sẽ
hội ngộ ở kiếp khác .
Bởi
vì những chuyến đi từ đời này tới kiếp khác, rồi kiếp khác tới kiếp khác nữa
miên man, khiến mãi cứ còn trong nguyện ước của thế nhân .
Vị
giáo sư bảo là những mối thâm tình quyến luyến đó dản dị như lời dặn dò của
người trong một gia đình, một đoàn thể vv chẳng hạn, nếu ai tới kiếp khác trước,
thì cứ an tâm đợi chờ, người đi sau tới, sẽ gặp lại thôi.
Ôi,
chỉ có việc phải đến kiếp sau, hay những kiếp sau mới hạnh ngộ, hội ngộ, hoặc
tái ngộ, tương ngộ, thì gian nan, cực khổ quá đi.
Bởi
vì chẳng những kiếp sau của đời này thôi, mà còn có thể phải thêm kiếp sau của
kiếp sau nữa, mới hội ngộ được, thì chao ôi, mệt mỏi quá xá trời ạ.
Nên
để rút ngắn giai đoạn tương phùng trong nghi hoặc, vì đã chắc gì điều suy nghĩ " có lòng với nhau, sẽ gặp ở kiếp
sau " là đúng.
Chúng
ta nên gặp ngay nhau ở đời này, chờ thêm một vài kiếp sau làm gì cho vất vả
cuộc đợi hẹn hàng thiên niên kỷ ấy.
Viết
thế, nhưng tôi vẫn " hầm " anh lắm.
Cho
dẫu có hẹn hò đi nữa, thì cũng phải chan hoà tư tưởng một chút chứ.
Phải
có giấy thông hành, hộ chiếu, hay chút rắc rối liên hệ về sự việc có lòng, có
dạ với nhau, để gọi là làm tin.
Thí
dụ : Anh với
mình, phải có những dòng chữ, những hình ảnh, những cam kết, những kỷ vật, thì
khi ở cái kiếp khác đó nhận ra ngay, chớ ai là người có phép thần thông, ngó
xuyên thấu đám đông, đứng chỗ nào, ới một tiếng là OK gặp được đâu, vì đợi mãi,
biết người trông mong có tới hay không kìa.
Ố
ô, đi từ đời này qua kiếp khác , thì phải lâu rồi, là vì người ta đang khoẻ
mạnh, tức đang ở đời này, sao vội vã sang kiếp khác chớ ?
Tất
nhiên không kể những ai ốm yếu, tim mạch bất thường như mình đây, mới dễ qua
kiếp khác được .
Nhưng
qua kiếp khác, mà người có thâm tình, có lòng với mình còn khoẻ, còn chưa đáo
hạn qua đời, thì làm sao hẹn vội, mất công chưa đủ hành trang để lên đường đi
kiếp khác vậy .
Viết
tới đây thì mắt tôi đã ráo hoảnh rồi, không chừng đêm nay còn mất ngủ, hầu lan
man tìm hiểu siêu hình, đạo học, coi có thật cái thế giới bên kia nó tương tự
thế giới bên này.
Tương
tự cả những nơi hẹn hò, chờ đợi và cả những nụ cười ma quái, hay
những giọt nước mắt thần linh...
Tất
cả đều mang vẻ những kiếp khác ...đều không thật, vì không phải những dữ kiện ở
đời này ...mà thật 100 % được.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
KIẾP KHÁC - CAO MỴ NHÂN
KIẾP KHÁC - CAO MỴ NHÂN
Còn
mấy tiếng đồng hồ nữa mới đêm, mà sao mắt mình cứ nhíp lại, miệng ngáp vặt,
muốn đi ngủ sớm, lại cứ mong phone anh.
Cuối
cùng mình nghĩ tới một điều mấy hôm nay, anh muốn phục hồi cho mình giọng văn
...tỉnh bơ, lạc quan, đầy sức "thuyết phục " chung chung, hơn là mình
soi ngắm tư riêng nhiều quá .
Vì
thế, mình cảm thấy buồn buồn chút xíu.
Nỗi
buồn của sự để lạc mất tâm tư tình cảm ở chốn nào, kiếm chưa ra.
Nếu
anh phụ tìm cho mình những dòng thư ướt át trong mưa lệ, chắc tâm tình ấy được
hong khô phần nào ...
Nói
chi lạ rứa, trời đang khô queo cả bầu khí quyển, mà mưa lệ với chả bão tình, bớ
lai tỉnh đi " tám " .
Anh
muốn mình " tám " cho yêu đời, thì mình "tám "
nha.
Số
là người ta ở đời, là ông nọ, bà kia, hay dân dã quanh năm, cũng có lúc "
buồn vô cớ " phải không ạ?
Thế
thì ban nãy, khi tôi định là ngủ trước giờ gà lên chuồng, cho quên niềm cay
đắng, ý mà tại răng cay đắng hè ?
Chu
choa, làm dáng tình cảm cho thơ mộng đó mà, mùa hạ khô khan nên phải "
tửng " một chút buồn cho ướt át tâm tư, ngõ hầu " tám " tiếp .
Kể
về "buồn vô cớ" là sai rồi, tôi đang buồn có căn nguyên hẳn hoi.
Nỗi
buồn được ghi vào kinh điển buồn lận .
Trong
câu chuyện " Tóc Vương Từng Sợi " chưa xa lắm thời gian này, khi thấy
mái tóc trắng mầu mây mùa hạ, lẫn vô tấm bảng không còn bụi phấn, của vị giáo
sư tên tuồi ở thành Cam, ông đang chăm chú trước một khoá học toàn ngành
"sư phạm" từ khắp miền trên thế giới về hội thảo nơi thủ đô tị nạn Bolsa.
Thì
hình ảnh vừa nêu, đã khiến một " nhà văn trẻ " bất giác liên tưởng
đến cánh hạc chơi vơi trong văn chương cổ kim, mà ái ngại bóng hạc...lênh đênh
cô đơn...
Qua
câu chuyện nêu trên, tôi tặng cô nhà văn ẩn dật đó, bài thơ mái tóc đã phai vì
thời gian xếp nhiều nếp gấp trên tháng năm quá.
Chẳng
ai trong cõi đời này bỏ bớt hay tăng thêm tuổi tác ngoại trừ sức khoẻ.
Do đó vị giáo sư quan niệm theo hội
chứng linh cảm, là bất cứ ai có thâm tình với nhau ở đời này, thì chắc chắn sẽ
hội ngộ ở kiếp khác .
Bởi
vì những chuyến đi từ đời này tới kiếp khác, rồi kiếp khác tới kiếp khác nữa
miên man, khiến mãi cứ còn trong nguyện ước của thế nhân .
Vị
giáo sư bảo là những mối thâm tình quyến luyến đó dản dị như lời dặn dò của
người trong một gia đình, một đoàn thể vv chẳng hạn, nếu ai tới kiếp khác trước,
thì cứ an tâm đợi chờ, người đi sau tới, sẽ gặp lại thôi.
Ôi,
chỉ có việc phải đến kiếp sau, hay những kiếp sau mới hạnh ngộ, hội ngộ, hoặc
tái ngộ, tương ngộ, thì gian nan, cực khổ quá đi.
Bởi
vì chẳng những kiếp sau của đời này thôi, mà còn có thể phải thêm kiếp sau của
kiếp sau nữa, mới hội ngộ được, thì chao ôi, mệt mỏi quá xá trời ạ.
Nên
để rút ngắn giai đoạn tương phùng trong nghi hoặc, vì đã chắc gì điều suy nghĩ " có lòng với nhau, sẽ gặp ở kiếp
sau " là đúng.
Chúng
ta nên gặp ngay nhau ở đời này, chờ thêm một vài kiếp sau làm gì cho vất vả
cuộc đợi hẹn hàng thiên niên kỷ ấy.
Viết
thế, nhưng tôi vẫn " hầm " anh lắm.
Cho
dẫu có hẹn hò đi nữa, thì cũng phải chan hoà tư tưởng một chút chứ.
Phải
có giấy thông hành, hộ chiếu, hay chút rắc rối liên hệ về sự việc có lòng, có
dạ với nhau, để gọi là làm tin.
Thí
dụ : Anh với
mình, phải có những dòng chữ, những hình ảnh, những cam kết, những kỷ vật, thì
khi ở cái kiếp khác đó nhận ra ngay, chớ ai là người có phép thần thông, ngó
xuyên thấu đám đông, đứng chỗ nào, ới một tiếng là OK gặp được đâu, vì đợi mãi,
biết người trông mong có tới hay không kìa.
Ố
ô, đi từ đời này qua kiếp khác , thì phải lâu rồi, là vì người ta đang khoẻ
mạnh, tức đang ở đời này, sao vội vã sang kiếp khác chớ ?
Tất
nhiên không kể những ai ốm yếu, tim mạch bất thường như mình đây, mới dễ qua
kiếp khác được .
Nhưng
qua kiếp khác, mà người có thâm tình, có lòng với mình còn khoẻ, còn chưa đáo
hạn qua đời, thì làm sao hẹn vội, mất công chưa đủ hành trang để lên đường đi
kiếp khác vậy .
Viết
tới đây thì mắt tôi đã ráo hoảnh rồi, không chừng đêm nay còn mất ngủ, hầu lan
man tìm hiểu siêu hình, đạo học, coi có thật cái thế giới bên kia nó tương tự
thế giới bên này.
Tương
tự cả những nơi hẹn hò, chờ đợi và cả những nụ cười ma quái, hay
những giọt nước mắt thần linh...
Tất
cả đều mang vẻ những kiếp khác ...đều không thật, vì không phải những dữ kiện ở
đời này ...mà thật 100 % được.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)