Mỗi Ngày Một Chuyện
KINH "TRƯA" - CAO MỴ NHÂN
KINH
"TRƯA" - CAO MỴ NHÂN
Cái cửa sổ bên hông căn phòng của tôi chiếm 1/3 diện tích vách tường đó .
Từ chiếc giường tôi nhìn ra ngoài trời, buổi trưa nào tôi cũng thấy những đám
mây mầu trắng thật mỏng, hình như không bay , cứ đứng lặng lờ , lơ đễnh , buồn
tênh ...trước mặt ...
Tôi không muốn nghe điện thoại, mà cũng chẳng muốn gọi đi đâu , cho ai, ở cái
giờ đứng bóng này. Nó sẽ xáo trộn một lúc , mà tôi lại đang buồn tênh ...như
vừa "tự thán" ở trên kia.
Thế là lại mở IPad, có sẵn khung cửa HNPĐ, cứ việc " bước thẳng " vô
lâu đài " Lá Cải " của nhà văn Nguyễn Trọng Hoàn , xem quý vị ấy đang
làm gì? Trước hết tôi thấy quan "Đồ Ngu", cái bóng của người chủ biên
...tôi, cứ băn khoăn trước rừng tin tức gần xa .
Tôi đã nhiều lần định hỏi quan "Đồ Ngu" là ông viết ra "Kinh Khổ"
làm gì, khi đã bươn chải trên đường ...
"Kinh Đời" khá mệt mỏi rồi .
Chính tôi cũng chưa biết giới hạn của 2 đường Kinh đó
khổ và đời như thế nào .
A mà Chủ biên ...tôi, nhà văn Nguyễn Trọng Hoàn là tay ngôn ngữ học, ông đã
"cô đơn" trong ý nghĩ mỗi lần thiết lập một chương mới cho cái sân
chơi HNPĐ từ trước tới nay rồi.
Thành tôi phải tự hiểu là "Đời - Khổ", vì Kinh Đời có trước,
Kinh Khổ mới đây, nên phải nói theo thứ tự Đời Khổ .
Chứ không phải "Khổ - Đời" như tôi hiểu mò Khổ Đời , còn có nghĩa
là : khổ vì cái đời phức tạp, trong lúc quan "Đồ Ngu" vừa nho nhã,
vừa thiền ...mộng rằng "Đời Khổ" miên man, chẳng làm sao nguôi ngoai
được.
Đời khổ, Nam Mô, đời khổ mọi mặt, đời khổ vô cùng, còn tại thế, còn đời khổ
vậy.
Buồn quá, đời khổ vậy, mà sao quý vị trong và ngoài Ban Biên Tập có vẻ hân hoan
yêu đời quá đỗi?
Đã có quý vị hỏi tôi là: bạn có vẻ lạc quan, yêu...người
lắm sao, mà cứ ngợi ca, tin tưởng vào vườn cải bốn mùa, đều là mùa xuân rỡ ràng
hoa bướm hoàng kim thế kia?
Tôi vốn mang bản tính hồn nhiên, nên vui vẻ quá trời đi, trả lời rằng: ai cũng
vậy thôi, phàm ở đời, nếu ta muốn gì thì phải tạo dựng, tức là làm ra điều ấy.
Tất nhiên, lâu đài "Lá Cải" cũng không biệt lệ tư tưởng cổ nhân:
Ở đời muôn sự của chung
Hơn nhau một tiếng anh hùng mà thôi.( ? )
Ý tôi muốn nói là: trong cái riêng tư , có cái chung ...cuộc. Chung cuộc ở đây
là quy về một mối, một sự nghiệp chung chẳng hạn, không phải chung cuộc là kết
thúc cuộc sống .
Hay nói nôm na như vầy cho gọn: đến với HNPĐ, vì tìm thấy ở đấy có sẵn những
điều mình đang suy nghĩ, đang thao thức, đang mong ước về một tiền đồ, một công
trình, một sự kiện vv thí dụ thế.
Với tinh thần người lính, thì còn gì đáp ứng hơn có cả một không gian riêng, để
huynh đệ chi binh gặp gỡ, hoan hỉ và chia xẻ.
Quan "Đồ Ngu" sẽ cười ngất:
Thì có gì lạ đâu, câu "châm ngôn" của HNPĐ đã nói lên tất cả những gị
sâu kín ở tâm hồn bấy nay:
"Vẫn nghe âm hưởng đâu đây, tiếng súng của một thời trận mạc ..."
Hãy nắn nót viết câu trên, mở lời cho những trang kinh
"đời khổ" sao đó, để tích lũy khổ đời, hầu vững bước trên đường
trường gió bụi, trong bất cứ hoàn cảnh nào cần phải chiến thắng.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
KINH "TRƯA" - CAO MỴ NHÂN
KINH
"TRƯA" - CAO MỴ NHÂN
Cái cửa sổ bên hông căn phòng của tôi chiếm 1/3 diện tích vách tường đó .
Từ chiếc giường tôi nhìn ra ngoài trời, buổi trưa nào tôi cũng thấy những đám
mây mầu trắng thật mỏng, hình như không bay , cứ đứng lặng lờ , lơ đễnh , buồn
tênh ...trước mặt ...
Tôi không muốn nghe điện thoại, mà cũng chẳng muốn gọi đi đâu , cho ai, ở cái
giờ đứng bóng này. Nó sẽ xáo trộn một lúc , mà tôi lại đang buồn tênh ...như
vừa "tự thán" ở trên kia.
Thế là lại mở IPad, có sẵn khung cửa HNPĐ, cứ việc " bước thẳng " vô
lâu đài " Lá Cải " của nhà văn Nguyễn Trọng Hoàn , xem quý vị ấy đang
làm gì? Trước hết tôi thấy quan "Đồ Ngu", cái bóng của người chủ biên
...tôi, cứ băn khoăn trước rừng tin tức gần xa .
Tôi đã nhiều lần định hỏi quan "Đồ Ngu" là ông viết ra "Kinh Khổ"
làm gì, khi đã bươn chải trên đường ...
"Kinh Đời" khá mệt mỏi rồi .
Chính tôi cũng chưa biết giới hạn của 2 đường Kinh đó
khổ và đời như thế nào .
A mà Chủ biên ...tôi, nhà văn Nguyễn Trọng Hoàn là tay ngôn ngữ học, ông đã
"cô đơn" trong ý nghĩ mỗi lần thiết lập một chương mới cho cái sân
chơi HNPĐ từ trước tới nay rồi.
Thành tôi phải tự hiểu là "Đời - Khổ", vì Kinh Đời có trước,
Kinh Khổ mới đây, nên phải nói theo thứ tự Đời Khổ .
Chứ không phải "Khổ - Đời" như tôi hiểu mò Khổ Đời , còn có nghĩa
là : khổ vì cái đời phức tạp, trong lúc quan "Đồ Ngu" vừa nho nhã,
vừa thiền ...mộng rằng "Đời Khổ" miên man, chẳng làm sao nguôi ngoai
được.
Đời khổ, Nam Mô, đời khổ mọi mặt, đời khổ vô cùng, còn tại thế, còn đời khổ
vậy.
Buồn quá, đời khổ vậy, mà sao quý vị trong và ngoài Ban Biên Tập có vẻ hân hoan
yêu đời quá đỗi?
Đã có quý vị hỏi tôi là: bạn có vẻ lạc quan, yêu...người
lắm sao, mà cứ ngợi ca, tin tưởng vào vườn cải bốn mùa, đều là mùa xuân rỡ ràng
hoa bướm hoàng kim thế kia?
Tôi vốn mang bản tính hồn nhiên, nên vui vẻ quá trời đi, trả lời rằng: ai cũng
vậy thôi, phàm ở đời, nếu ta muốn gì thì phải tạo dựng, tức là làm ra điều ấy.
Tất nhiên, lâu đài "Lá Cải" cũng không biệt lệ tư tưởng cổ nhân:
Ở đời muôn sự của chung
Hơn nhau một tiếng anh hùng mà thôi.( ? )
Ý tôi muốn nói là: trong cái riêng tư , có cái chung ...cuộc. Chung cuộc ở đây
là quy về một mối, một sự nghiệp chung chẳng hạn, không phải chung cuộc là kết
thúc cuộc sống .
Hay nói nôm na như vầy cho gọn: đến với HNPĐ, vì tìm thấy ở đấy có sẵn những
điều mình đang suy nghĩ, đang thao thức, đang mong ước về một tiền đồ, một công
trình, một sự kiện vv thí dụ thế.
Với tinh thần người lính, thì còn gì đáp ứng hơn có cả một không gian riêng, để
huynh đệ chi binh gặp gỡ, hoan hỉ và chia xẻ.
Quan "Đồ Ngu" sẽ cười ngất:
Thì có gì lạ đâu, câu "châm ngôn" của HNPĐ đã nói lên tất cả những gị
sâu kín ở tâm hồn bấy nay:
"Vẫn nghe âm hưởng đâu đây, tiếng súng của một thời trận mạc ..."
Hãy nắn nót viết câu trên, mở lời cho những trang kinh
"đời khổ" sao đó, để tích lũy khổ đời, hầu vững bước trên đường
trường gió bụi, trong bất cứ hoàn cảnh nào cần phải chiến thắng.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)