Mỗi Ngày Một Chuyện
LÀM HỎNG ĐỜI NHAU - CAO MỴ NHÂN
LÀM HỎNG ĐỜI NHAU - CAO MỴ NHÂN
Có
tới một tháng trời mình không gặp anh trên nỗi nhớ.
Bận
quá, không thấy cả mặt trời, ngày nào cũng rời nhà sớm và trở về muộn.
Khi
xe chạy trên Fwy, các thành phố trôi tuột lại đằng sau, không kịp nhìn tên
đường exit...
Từ
đó mang cảm giác chuyến đi dài dằng dặc, mặc dầu đã sắp tới nhà .
Cuộc
đời người nào cũng chạy miết theo bánh xe thời gian.
Một
bạn gởi cho bài thơ : " sinh nhật 10/10 - 77 tuổi " . Quà mừng sẽ chỉ
là thơ mừng sinh nhật, như thường lệ của quý vị ưa dùng vần điệu diễn tả tâm tư
tình cảm đối với nhau.
Thật
là không mấy vui, khi bạn ôm đống quà ra giữa nhà, mở từng gói kết hoa thật
đẹp, reo lên vui mừng theo vật thể bên trong:
Này
là Iphone đời mới nhất.
Này
là áo đầm thời trang sang trọng nhất.
Này
là chuỗi kim cương giả mà nhìn như thật .
Này
là ...mà thôi, bắt đầu chung chung rồi, chẳng có gì đặc biệt, kể cả những tấm
gìft card, có trị giá cả trăm .
Tấm thiệp chép 8 câu thơ trang trọng,
kiểu quan hôn tang tế , tức là lễ nghi ở đời, người được tặng không có thì giờ
đọc để hiểu hết tinh hoa của lời chúc nữa .
Thôi
thì cứ để trên nóc tủ, mở tiệc đã, mai mốt đọc, thơ chứ có phải nước hoa quên
đậy nắp đâu mà bay hơi...
OK
vui quá hà, chấm dứt nha.
May
quá, tôi không phải là người tặng thơ cho madame X , ông bạn tôi từ tiểu bang
ĐÁ trân trọng gởi về tặng bạn ta , còn hỏi tôi : " Bà thấy X cảm động
không ? "
Chẳng
lẽ tôi tả lại cho ông bạn ấy nghe cảnh mở quà sinh nhật.
Sau
các gói, hộp lớn nhỏ, thì đến bao thơ gởi over night cấp tốc cho kịp "
Happy birthday X ", bao thơ thuộc loại hình thức cột ruban ( giây nơ ),
nên cũng phải mở ra, và như trình bầy trên, một cách ơ hờ.
Song
kế tới là hàng loạt bao thư mầu sắc lì xì, bên trong đựng Gift card, nên nếu
tính loại hàng văn vẻ vì tất cả trong bao thơ, thì bao thơ chính hiệu của ông
bạn tiểu bang " ĐÁ ", đựng bài thơ, đứng hàng đầu chớ phải nghèo nàn
lạc hậu gì đâu.
Tôi
mang cảm giác buồn bã như chính mình bị từ khước cuộc vui. Tôi ra balcon đứng
ngắm đất trời bao la ...
77
năm trước bạn X của tôi ra đời, chưa ai dám khẳng định đời bạn sướng khổ ra
sao.
Nay
thì 3/4 thế kỷ rồi, may hưởng nốt phần đời còn lại, chẳng là bao mà vẫn phải
cầu xin Thượng Đế ban thưởng cho năm tháng cuối cùng.
Thế
nhưng X lạc quan quá, nghĩ rằng sống tới đây, đã thoát được những vòng xe thời
gian nghiệt ngã, phần còn lại thì cũng thế thôi, bạn không nghĩ tới những bất
trắc cam go, bạn hồn nhiên tận hưởng các điều mong ước .
Thì
cứ xem như có phúc, có phận. Theo thuyết lý nhà Phật, có lẽ bạn công phu tu đạo
mấy kiếp, mới an nhiên tự tại kiếp này được .
Ông
bạn tiểu bang ĐÁ nhờ tôi thăm hỏi một số việc nhỏ, để ông sẽ về Cali thăm X ,
tự ý cả hai thất lạc nhau đúng 60 năm.
Tức
là ông ấy đã giữ hình ảnh X từ thủa X mới 17 tuổi.
Tôi
là bạn X, tôi không dám nói với ông " tiểu bang ĐÁ " : Chẳng biết X bây giờ còn thực sự muốn gặp ông bạn
thủa thiếu niên ấy không, là vì mấy năm nay, X bỗng đắm say một hình ảnh, mà X
hân hoan, hãnh diện kể cho tôi nghe từng chi tiết một, tại sao X thấy được
luồng ánh sáng rực rỡ soi rọi chùm lấp thân thể, như hơi ấm của mặt trời cho X
niềm tin chan hoà cuộc sống .
Cùng
lúc tôi cảm thấy thất vọng khủng khiếp, vì tôi có tâm hồn rất giống X.
Giả
như anh cũng giống ông bạn ở tiểu bang ĐÁ, tôi sẽ thế nào, niềm tin to lớn của
tôi sẽ vỡ vụn ra, và tôi nếu không vô tâm như X, thì chỉ có nước chết thôi, vì
chết để chấm dứt những ân hận dày vò chính mình.
Ông
" Tiểu bang ĐÁ " hỏi tôi rằng X lâu nay vui hay buồn ?
Đã
3/4 vòng quay thế kỷ, cho dẫu ông không ở cạnh X , cũng như anh không ở cạnh
mình, hỏi vui buồn là hơi đáng trách . Nhưng tôi mỗi lần vui buồn, anh vẫn có
thể chia sẻ, chăm sóc cách khác người thiên hạ.
Chính
vì những yếu tố đó, hình như chưa bao giờ tôi muốn xa anh. Không bao giờ tôi
muốn phản bội anh.
Như
trên tôi đã trình bầy, anh là nguồn ánh sáng rực rỡ chùm lấp thân tôi, tôi thầm
lặng hay là tôi vùng vẫy, anh vẫn là thành quách bao quanh tôi, tôi không muốn
thoát khỏi vòng cương toả của anh. Và sung sướng trong nguồn hạnh phúc đơn điệu
nhưng kỳ bí đó .
Ông
tiểu bang ĐÁ trầm ngâm: " Chắc chắn tôi không được như người lý tưởng của
cô rồi, vì tôi chưa bao giờ quyết đoán mọi sự việc .
Nếu
ai cũng như tôi, thì chúng ta làm hỏng đời nhau quá chứ .
Tôi
ngó ông bạn tiểu bang ĐÁ ngây ngô, khờ khạo, vụng về ...
Đã
suốt cuộc đời rồi mà vẫn vô tư, hồn nhiên ...
Đứng
ngay trước mặt hạnh phúc mà vẫn than van khổ luỵ , sầu tình ...thì Thượng Đế
cũng phiền buồn, đừng nói là mình.
Hỡi
anh thân kính, anh có thấy thế không ?
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
LÀM HỎNG ĐỜI NHAU - CAO MỴ NHÂN
LÀM HỎNG ĐỜI NHAU - CAO MỴ NHÂN
Có
tới một tháng trời mình không gặp anh trên nỗi nhớ.
Bận
quá, không thấy cả mặt trời, ngày nào cũng rời nhà sớm và trở về muộn.
Khi
xe chạy trên Fwy, các thành phố trôi tuột lại đằng sau, không kịp nhìn tên
đường exit...
Từ
đó mang cảm giác chuyến đi dài dằng dặc, mặc dầu đã sắp tới nhà .
Cuộc
đời người nào cũng chạy miết theo bánh xe thời gian.
Một
bạn gởi cho bài thơ : " sinh nhật 10/10 - 77 tuổi " . Quà mừng sẽ chỉ
là thơ mừng sinh nhật, như thường lệ của quý vị ưa dùng vần điệu diễn tả tâm tư
tình cảm đối với nhau.
Thật
là không mấy vui, khi bạn ôm đống quà ra giữa nhà, mở từng gói kết hoa thật
đẹp, reo lên vui mừng theo vật thể bên trong:
Này
là Iphone đời mới nhất.
Này
là áo đầm thời trang sang trọng nhất.
Này
là chuỗi kim cương giả mà nhìn như thật .
Này
là ...mà thôi, bắt đầu chung chung rồi, chẳng có gì đặc biệt, kể cả những tấm
gìft card, có trị giá cả trăm .
Tấm thiệp chép 8 câu thơ trang trọng,
kiểu quan hôn tang tế , tức là lễ nghi ở đời, người được tặng không có thì giờ
đọc để hiểu hết tinh hoa của lời chúc nữa .
Thôi
thì cứ để trên nóc tủ, mở tiệc đã, mai mốt đọc, thơ chứ có phải nước hoa quên
đậy nắp đâu mà bay hơi...
OK
vui quá hà, chấm dứt nha.
May
quá, tôi không phải là người tặng thơ cho madame X , ông bạn tôi từ tiểu bang
ĐÁ trân trọng gởi về tặng bạn ta , còn hỏi tôi : " Bà thấy X cảm động
không ? "
Chẳng
lẽ tôi tả lại cho ông bạn ấy nghe cảnh mở quà sinh nhật.
Sau
các gói, hộp lớn nhỏ, thì đến bao thơ gởi over night cấp tốc cho kịp "
Happy birthday X ", bao thơ thuộc loại hình thức cột ruban ( giây nơ ),
nên cũng phải mở ra, và như trình bầy trên, một cách ơ hờ.
Song
kế tới là hàng loạt bao thư mầu sắc lì xì, bên trong đựng Gift card, nên nếu
tính loại hàng văn vẻ vì tất cả trong bao thơ, thì bao thơ chính hiệu của ông
bạn tiểu bang " ĐÁ ", đựng bài thơ, đứng hàng đầu chớ phải nghèo nàn
lạc hậu gì đâu.
Tôi
mang cảm giác buồn bã như chính mình bị từ khước cuộc vui. Tôi ra balcon đứng
ngắm đất trời bao la ...
77
năm trước bạn X của tôi ra đời, chưa ai dám khẳng định đời bạn sướng khổ ra
sao.
Nay
thì 3/4 thế kỷ rồi, may hưởng nốt phần đời còn lại, chẳng là bao mà vẫn phải
cầu xin Thượng Đế ban thưởng cho năm tháng cuối cùng.
Thế
nhưng X lạc quan quá, nghĩ rằng sống tới đây, đã thoát được những vòng xe thời
gian nghiệt ngã, phần còn lại thì cũng thế thôi, bạn không nghĩ tới những bất
trắc cam go, bạn hồn nhiên tận hưởng các điều mong ước .
Thì
cứ xem như có phúc, có phận. Theo thuyết lý nhà Phật, có lẽ bạn công phu tu đạo
mấy kiếp, mới an nhiên tự tại kiếp này được .
Ông
bạn tiểu bang ĐÁ nhờ tôi thăm hỏi một số việc nhỏ, để ông sẽ về Cali thăm X ,
tự ý cả hai thất lạc nhau đúng 60 năm.
Tức
là ông ấy đã giữ hình ảnh X từ thủa X mới 17 tuổi.
Tôi
là bạn X, tôi không dám nói với ông " tiểu bang ĐÁ " : Chẳng biết X bây giờ còn thực sự muốn gặp ông bạn
thủa thiếu niên ấy không, là vì mấy năm nay, X bỗng đắm say một hình ảnh, mà X
hân hoan, hãnh diện kể cho tôi nghe từng chi tiết một, tại sao X thấy được
luồng ánh sáng rực rỡ soi rọi chùm lấp thân thể, như hơi ấm của mặt trời cho X
niềm tin chan hoà cuộc sống .
Cùng
lúc tôi cảm thấy thất vọng khủng khiếp, vì tôi có tâm hồn rất giống X.
Giả
như anh cũng giống ông bạn ở tiểu bang ĐÁ, tôi sẽ thế nào, niềm tin to lớn của
tôi sẽ vỡ vụn ra, và tôi nếu không vô tâm như X, thì chỉ có nước chết thôi, vì
chết để chấm dứt những ân hận dày vò chính mình.
Ông
" Tiểu bang ĐÁ " hỏi tôi rằng X lâu nay vui hay buồn ?
Đã
3/4 vòng quay thế kỷ, cho dẫu ông không ở cạnh X , cũng như anh không ở cạnh
mình, hỏi vui buồn là hơi đáng trách . Nhưng tôi mỗi lần vui buồn, anh vẫn có
thể chia sẻ, chăm sóc cách khác người thiên hạ.
Chính
vì những yếu tố đó, hình như chưa bao giờ tôi muốn xa anh. Không bao giờ tôi
muốn phản bội anh.
Như
trên tôi đã trình bầy, anh là nguồn ánh sáng rực rỡ chùm lấp thân tôi, tôi thầm
lặng hay là tôi vùng vẫy, anh vẫn là thành quách bao quanh tôi, tôi không muốn
thoát khỏi vòng cương toả của anh. Và sung sướng trong nguồn hạnh phúc đơn điệu
nhưng kỳ bí đó .
Ông
tiểu bang ĐÁ trầm ngâm: " Chắc chắn tôi không được như người lý tưởng của
cô rồi, vì tôi chưa bao giờ quyết đoán mọi sự việc .
Nếu
ai cũng như tôi, thì chúng ta làm hỏng đời nhau quá chứ .
Tôi
ngó ông bạn tiểu bang ĐÁ ngây ngô, khờ khạo, vụng về ...
Đã
suốt cuộc đời rồi mà vẫn vô tư, hồn nhiên ...
Đứng
ngay trước mặt hạnh phúc mà vẫn than van khổ luỵ , sầu tình ...thì Thượng Đế
cũng phiền buồn, đừng nói là mình.
Hỡi
anh thân kính, anh có thấy thế không ?
CAO MỴ NHÂN (HNPD)