Mỗi Ngày Một Chuyện
MÀU ÁO - CAO MỴ NHÂN
MÀU ÁO - CAO MỴ NHÂN
Giữa
mùa hạ rồi, hình như mùa này, anh hay đi đại hội lắm .
Cứ
nghĩ anh đi tới tận các bang xa để hội ngộ, họp hành, là mình lại ...lo quá.
Bởi vì mình sẽ không làm được gì cả, nếu
vắng anh ở cõi người ta này.
Tại
sao mình tháo vát thế, mà cứ ỷ lại vào anh chứ ? Sẽ có một ngày anh nói cho mà
biết, rằng : " Tôi sẽ không làm gì cả, cho người thơ phải tự chăm sóc
mình, tại sao làm được hết mọi chuyện, mà cứ ì ra là thế nào ? "
Ì
ra bao giờ đâu, mình giống như người trồng hoa, phải có anh tỉa cành, giống như
người qua sông, phải có anh chặn sóng, và cuối cùng mình giống như ngưởi muốn
bay bổng, phải có anh chắp cánh nâng cao, cho mình vững đường mây...
Đơn
giản, mình không hoàn thiện được một sự việc gì, nếu không có anh bắt đầu hay
kết thúc sự việc đó giúp mình, thì mình lại bỗng dở dang hành trình.
Thật
sung sướng, nếu mình vẽ tranh, anh sẽ chấm phá cho mình những nét đan thanh của
cuộc đời này .
Cách
đây 3 năm ... giữa lúc nắng hạ đang xiết chặt không gian, khiến cả chiều ngang
nước Mỹ phải tự kéo không gian lại, mình say đắm ngó cánh hạc bay trên nền trời
bao la đó, chỉ tưởng tượng mà màu áo thời gian cũng đổi thay:
Lúc
em mặc áo lụa hồng
Anh
quay lưng ngó cánh đồng mạ non
Em
về thay áo hoàng hôn
Tương
tư cánh hạc bên cồn đợi trăng
Anh
đi hay anh về đều từ khi mặt trời đổ nắng xuống thế gian, cho tới lúc anh đến hay anh
trở lại , đã hoàng hôn vàng võ ...
Ôi
kiếp nhân sinh như sắc mầu trời đất đó, mình chỉ là người kể lại.
Thế
thì chiếc bóng của cuộc đời chúng ta, thoắt ẩn, thoắt hiện, nhưng chiếc bóng
đó, chắc chắn chẳng còn nhau lâu nữa, vì chúng ta đã sắp đi hết một vòng đời :
Bóng
ai vừa rẽ đường ngang
Áo
em đã đổi sắc vàng từ lâu
Tháng
năm cũng chẳng còn nhau
Gạt
bao sầu tủi, niềm đau vẫn đầy
Tại
sao cuộc đời hay kiếp người thấp thoáng thế chứ, không, cuộc đời này, và kiếp
người này rất quý giá, mộng mơ...chỉ thiếu chúng ta nhiệt tình hơn, để phong
phú hơn những kỷ niệm mà chẳng bao giờ gặp lại, chẳng bao giờ có lại mới đúng ,
nên mở rộng vòng tay .
Có
đắn đo, nghiệt ngã tới mấy, thì một thời nào đó, cũng đành tự sự kể ra :
Áo
em giờ tựa khói bay
Anh
nhìn theo mãi bè mây cuối trời ...
Vâng,
quả là không còn gì, áo xưa thay đổi sắc màu, nay sắc áo đã lẫn màu khói sương
ở cuối trời ...
Nhưng
, cuộc hạnh ngộ hồn nhiên như màu áo khi vui, khi thầm lặng u hoài, chính là lẽ
tự nhiên mà hiếm khi người đời có được .
Hoá
ra dông bão qua rồi
Thế
mà cứ tưởng cuộc đờ lặng yên ...
Anh
có trắc ẩn tình mình, thì tình cũng đã trải rộng tới chân mây, vì ...những mầu
áo đổi thay cho anh ngó xa vời đó? không phải lạt phai, tự nó sẽ tàn sắc, tan
hương để hoà lẫn cùng vũ trụ, tự nhiên phải thế .
Năm
nay, anh có không xa mình, thì mai mốt cũng phải cách biệt thôi, hình như khi
ấy tiếng khóc với tiếng cười đưa ta về thủa hạnh ngộ ban đầu ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
MÀU ÁO - CAO MỴ NHÂN
MÀU ÁO - CAO MỴ NHÂN
Giữa
mùa hạ rồi, hình như mùa này, anh hay đi đại hội lắm .
Cứ
nghĩ anh đi tới tận các bang xa để hội ngộ, họp hành, là mình lại ...lo quá.
Bởi vì mình sẽ không làm được gì cả, nếu
vắng anh ở cõi người ta này.
Tại
sao mình tháo vát thế, mà cứ ỷ lại vào anh chứ ? Sẽ có một ngày anh nói cho mà
biết, rằng : " Tôi sẽ không làm gì cả, cho người thơ phải tự chăm sóc
mình, tại sao làm được hết mọi chuyện, mà cứ ì ra là thế nào ? "
Ì
ra bao giờ đâu, mình giống như người trồng hoa, phải có anh tỉa cành, giống như
người qua sông, phải có anh chặn sóng, và cuối cùng mình giống như ngưởi muốn
bay bổng, phải có anh chắp cánh nâng cao, cho mình vững đường mây...
Đơn
giản, mình không hoàn thiện được một sự việc gì, nếu không có anh bắt đầu hay
kết thúc sự việc đó giúp mình, thì mình lại bỗng dở dang hành trình.
Thật
sung sướng, nếu mình vẽ tranh, anh sẽ chấm phá cho mình những nét đan thanh của
cuộc đời này .
Cách
đây 3 năm ... giữa lúc nắng hạ đang xiết chặt không gian, khiến cả chiều ngang
nước Mỹ phải tự kéo không gian lại, mình say đắm ngó cánh hạc bay trên nền trời
bao la đó, chỉ tưởng tượng mà màu áo thời gian cũng đổi thay:
Lúc
em mặc áo lụa hồng
Anh
quay lưng ngó cánh đồng mạ non
Em
về thay áo hoàng hôn
Tương
tư cánh hạc bên cồn đợi trăng
Anh
đi hay anh về đều từ khi mặt trời đổ nắng xuống thế gian, cho tới lúc anh đến hay anh
trở lại , đã hoàng hôn vàng võ ...
Ôi
kiếp nhân sinh như sắc mầu trời đất đó, mình chỉ là người kể lại.
Thế
thì chiếc bóng của cuộc đời chúng ta, thoắt ẩn, thoắt hiện, nhưng chiếc bóng
đó, chắc chắn chẳng còn nhau lâu nữa, vì chúng ta đã sắp đi hết một vòng đời :
Bóng
ai vừa rẽ đường ngang
Áo
em đã đổi sắc vàng từ lâu
Tháng
năm cũng chẳng còn nhau
Gạt
bao sầu tủi, niềm đau vẫn đầy
Tại
sao cuộc đời hay kiếp người thấp thoáng thế chứ, không, cuộc đời này, và kiếp
người này rất quý giá, mộng mơ...chỉ thiếu chúng ta nhiệt tình hơn, để phong
phú hơn những kỷ niệm mà chẳng bao giờ gặp lại, chẳng bao giờ có lại mới đúng ,
nên mở rộng vòng tay .
Có
đắn đo, nghiệt ngã tới mấy, thì một thời nào đó, cũng đành tự sự kể ra :
Áo
em giờ tựa khói bay
Anh
nhìn theo mãi bè mây cuối trời ...
Vâng,
quả là không còn gì, áo xưa thay đổi sắc màu, nay sắc áo đã lẫn màu khói sương
ở cuối trời ...
Nhưng
, cuộc hạnh ngộ hồn nhiên như màu áo khi vui, khi thầm lặng u hoài, chính là lẽ
tự nhiên mà hiếm khi người đời có được .
Hoá
ra dông bão qua rồi
Thế
mà cứ tưởng cuộc đờ lặng yên ...
Anh
có trắc ẩn tình mình, thì tình cũng đã trải rộng tới chân mây, vì ...những mầu
áo đổi thay cho anh ngó xa vời đó? không phải lạt phai, tự nó sẽ tàn sắc, tan
hương để hoà lẫn cùng vũ trụ, tự nhiên phải thế .
Năm
nay, anh có không xa mình, thì mai mốt cũng phải cách biệt thôi, hình như khi
ấy tiếng khóc với tiếng cười đưa ta về thủa hạnh ngộ ban đầu ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)