Mỗi Ngày Một Chuyện
MÂY MẦU BI KỊCH - CAO MỴ NHÂN
MÂY MẦU BI KỊCH - CAO MỴ NHÂN
Chắc mỗi người ở đời...tất nhiên, không ở đời thì ở thiên đường hay địa ngục đây ? Ấm ớ quá à ...
Ý tôi muốn nói, mỗi người có một lối xử thế riêng, dù có thể đúng hay ...sai .
Tôi thì lúc nào cũng nghĩ mình ...đúng mới chết chứ.
Là vì tôi đã chịu khó đi tìm chân lý sống ở chính quý vị , từ lời ca tụng đến lẽ chê bai, rồi tạm hiểu lờ mờ ..." những người chê ta là thầy ta "
Nên từ đó suy ra, cha chả, sống bình thường đã khó rồi, giờ lại làm như ... không bình thường, mà chúng ta cứ phải xài tiếng ngoại cho khỏi đau lòng mình, người thân và tha nhân là : " abnormal " .
Thế thì " Los anormales " tức những không bình thường, hay ...lệch lạc mà trong đó có tôi...có trầm kha lắm không ?
Không, xin thưa 100% không bao ...vờ ( giờ ) tôi muốn mất lòng ai, đừng nói hại ai nhá .
Số là hôm kía, tức cách đây 4 ngày lận. Sự thực tôi có một việc phải gặp một người.
Tôi bèn kêu điện thoại cho ông ta, không có Alo, tới lần hai, cách lần một 40' , tôi vốn ưa con số 4, thì có máy trả lời, như vậy cũng tạm yên lòng, ổng bận hay đi vắng thôi.
Thế rồi thần hồn nát thần tính, tức là một hình thức tự kỷ ám thị, tôi cho rằng người đó chưa tiện trả lời, tôi tức tốc text bạn ta, rằng sao không trả lời phone tôi .
Lẽ thường thấy vậy, nhắn hẳn hoi vậy, thì thế nào bạn cũng hồi âm ngay.
Nhưng hôm kia, không có thói quen thường lệ mong chờ. Đó là một vấn đề phải đặt ra, đối với tôi, một người ôm đồm, ham hố, đa đoan ...
Chỉ có những trở ngại bắt buộc mới khiến khách " mày râu " phải lặng lờ, và như thế cũng khá rõ ràng để tiện bề đối xử với nhau rồi đấy .
Là một người ưa thử thách những khó khăn, tôi ngắm cái buổi chiều, nó thường hiện ra những đám mây mầu tím thẫm cạnh đỏ cam, biến thành một bức tranh mà người Nga họ bảo là mầu " tragedy " , mầu bi kịch ...
Tôi call cho người tôi muốn nghe cái giọng thân quen lần chót hôm ấy, thì bạn ta trả lời trong một tư thế rất đúng với suy nghĩ của tôi lâu nay, ở đời này ...
Biết rồi, khổ lắm, nói mãi ...
Trưa hôm sau, tôi nhận cú phone thăm dò, xem nỗi muộn phiền của tôi ...sầu thảm tới đâu. Lòng tôi đã mau chóng tự san bằng thương nhớ ...bất thường, vì việc thương nhớ đó không ...phải của tôi, tôi cứ như người trồng cây kiểng...ngắm cho đẹp chút.
Hôm sau nữa, tức hôm qua, tôi ra trước gương soi mặt buổi tối, tôi muốn ...xỉ vả tôi một trận, cho thức hẳn , xa lánh cái giấc xuân phai mỗi ngày một lạt thêm.
" Bạn lòng yêu mến, đây giây phút tình tôi ..." là một câu hát đã xưa lắm rồi, có lẽ từ thủa đệ nhất Cộng Hoà ở miền Nam, nhưng lại chợt đến khi người bỗng gọi cho tôi, trên đường từ đâu đó, trở về chỗ đã ra đi .
Tôi cũng chẳng hơn gì một khách tình si, sẵn sàng bỏ qua hết, nhưng lại nhớ sâu thăm thẳm những sự kiện ở đời .
Trọn buổi sáng hôm nay , chỉ nằm nghe mỗi bài hát " Hẹn Hò " của nhạc sĩ Phạm Duy, có lẽ lời nhạc của cụ Phạm cứ đời này sang kiếp khác, trẻ mãi không già .
Bởi vì tôi hơi ngoa ngôn, là cho dù quý nhạc sĩ trẻ mới tinh tuổi tác, cũng khó mà tìm ra thứ ngôn ngữ của tình yêu như cố nhạc sĩ Phạm Duy, một vị lão luyện trong âm điệu lãng mạn, mà vẫn tỉnh táo trong cơn mê lầm .
Chỉ 4 chữ : " nước chảy, mưa rơi " ...thôi, mà khách mộ điệu cũng đánh giá được mức độ trình diễn của ca sĩ.
Từ Thái Thanh, Thanh Thuý, Lệ Thu, Ngọc Hạ, tới giọng nam của Tuấn Ngọc, Duy Quang, Quang Dũng ...tôi cứ nghe xem " mưa rơi , mưa rơi..." như thế nào ...cách luyến láy, thả giọng của mỗi ca sĩ, tưởng như một cách xử thế riêng rẽ hẳn .
Không phải cứ đến những câu đặc biệt nào của bài hát là đều hát giống nhau đâu.
Mưa rơi, mưa rơi của nhạc sĩ Phạm Duy trong bài " Hẹn Hò " là một ma thuật, để các ca sĩ nói lên tiếng lòng mình .
Bởi vì câu kết luận cho cuộc hẹn hò mơ màng ấy, mưa rơi mãi thì đã ngừng ngang đầu, mà khiến người trong cuộc phải nhờ sông nước cho gần nhau, ôi thật là bi thảm ...
Nào là :
Một người bèn ra ven sông im nghe nước chảy về đâu
Một người chim sâu trong khi mưa Ngâu bỗng ngừng ngang đầu ...
( Hẹn Hò Phạm Duy )
Chuyện chả có gì, rất bình thường, hai người không được đời cho gần nhau, nên tự đầy thân xác trôi theo dòng nước .. .
Nhưng, chuyện bình thường đó, chuyện tầm thường đó, lại là " Los Anormales ".
Tuy nhiên, vẫn có thể công nhận điều: " Hẹn hò gặp nhau thiên thu cho phong phú đời người sau ..." .
( Hẹn Hò. Phạm Duy )
Người ơi, dẫu có nghe nhạc hay nghe phone, sẽ cứ mãi bặt thiệp, mã thượng, như đang nghe tiếng ai hát vẳng vọng ở bên trời nhé ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
MÂY MẦU BI KỊCH - CAO MỴ NHÂN
MÂY MẦU BI KỊCH - CAO MỴ NHÂN
Chắc mỗi người ở đời...tất nhiên, không ở đời thì ở thiên đường hay địa ngục đây ? Ấm ớ quá à ...
Ý tôi muốn nói, mỗi người có một lối xử thế riêng, dù có thể đúng hay ...sai .
Tôi thì lúc nào cũng nghĩ mình ...đúng mới chết chứ.
Là vì tôi đã chịu khó đi tìm chân lý sống ở chính quý vị , từ lời ca tụng đến lẽ chê bai, rồi tạm hiểu lờ mờ ..." những người chê ta là thầy ta "
Nên từ đó suy ra, cha chả, sống bình thường đã khó rồi, giờ lại làm như ... không bình thường, mà chúng ta cứ phải xài tiếng ngoại cho khỏi đau lòng mình, người thân và tha nhân là : " abnormal " .
Thế thì " Los anormales " tức những không bình thường, hay ...lệch lạc mà trong đó có tôi...có trầm kha lắm không ?
Không, xin thưa 100% không bao ...vờ ( giờ ) tôi muốn mất lòng ai, đừng nói hại ai nhá .
Số là hôm kía, tức cách đây 4 ngày lận. Sự thực tôi có một việc phải gặp một người.
Tôi bèn kêu điện thoại cho ông ta, không có Alo, tới lần hai, cách lần một 40' , tôi vốn ưa con số 4, thì có máy trả lời, như vậy cũng tạm yên lòng, ổng bận hay đi vắng thôi.
Thế rồi thần hồn nát thần tính, tức là một hình thức tự kỷ ám thị, tôi cho rằng người đó chưa tiện trả lời, tôi tức tốc text bạn ta, rằng sao không trả lời phone tôi .
Lẽ thường thấy vậy, nhắn hẳn hoi vậy, thì thế nào bạn cũng hồi âm ngay.
Nhưng hôm kia, không có thói quen thường lệ mong chờ. Đó là một vấn đề phải đặt ra, đối với tôi, một người ôm đồm, ham hố, đa đoan ...
Chỉ có những trở ngại bắt buộc mới khiến khách " mày râu " phải lặng lờ, và như thế cũng khá rõ ràng để tiện bề đối xử với nhau rồi đấy .
Là một người ưa thử thách những khó khăn, tôi ngắm cái buổi chiều, nó thường hiện ra những đám mây mầu tím thẫm cạnh đỏ cam, biến thành một bức tranh mà người Nga họ bảo là mầu " tragedy " , mầu bi kịch ...
Tôi call cho người tôi muốn nghe cái giọng thân quen lần chót hôm ấy, thì bạn ta trả lời trong một tư thế rất đúng với suy nghĩ của tôi lâu nay, ở đời này ...
Biết rồi, khổ lắm, nói mãi ...
Trưa hôm sau, tôi nhận cú phone thăm dò, xem nỗi muộn phiền của tôi ...sầu thảm tới đâu. Lòng tôi đã mau chóng tự san bằng thương nhớ ...bất thường, vì việc thương nhớ đó không ...phải của tôi, tôi cứ như người trồng cây kiểng...ngắm cho đẹp chút.
Hôm sau nữa, tức hôm qua, tôi ra trước gương soi mặt buổi tối, tôi muốn ...xỉ vả tôi một trận, cho thức hẳn , xa lánh cái giấc xuân phai mỗi ngày một lạt thêm.
" Bạn lòng yêu mến, đây giây phút tình tôi ..." là một câu hát đã xưa lắm rồi, có lẽ từ thủa đệ nhất Cộng Hoà ở miền Nam, nhưng lại chợt đến khi người bỗng gọi cho tôi, trên đường từ đâu đó, trở về chỗ đã ra đi .
Tôi cũng chẳng hơn gì một khách tình si, sẵn sàng bỏ qua hết, nhưng lại nhớ sâu thăm thẳm những sự kiện ở đời .
Trọn buổi sáng hôm nay , chỉ nằm nghe mỗi bài hát " Hẹn Hò " của nhạc sĩ Phạm Duy, có lẽ lời nhạc của cụ Phạm cứ đời này sang kiếp khác, trẻ mãi không già .
Bởi vì tôi hơi ngoa ngôn, là cho dù quý nhạc sĩ trẻ mới tinh tuổi tác, cũng khó mà tìm ra thứ ngôn ngữ của tình yêu như cố nhạc sĩ Phạm Duy, một vị lão luyện trong âm điệu lãng mạn, mà vẫn tỉnh táo trong cơn mê lầm .
Chỉ 4 chữ : " nước chảy, mưa rơi " ...thôi, mà khách mộ điệu cũng đánh giá được mức độ trình diễn của ca sĩ.
Từ Thái Thanh, Thanh Thuý, Lệ Thu, Ngọc Hạ, tới giọng nam của Tuấn Ngọc, Duy Quang, Quang Dũng ...tôi cứ nghe xem " mưa rơi , mưa rơi..." như thế nào ...cách luyến láy, thả giọng của mỗi ca sĩ, tưởng như một cách xử thế riêng rẽ hẳn .
Không phải cứ đến những câu đặc biệt nào của bài hát là đều hát giống nhau đâu.
Mưa rơi, mưa rơi của nhạc sĩ Phạm Duy trong bài " Hẹn Hò " là một ma thuật, để các ca sĩ nói lên tiếng lòng mình .
Bởi vì câu kết luận cho cuộc hẹn hò mơ màng ấy, mưa rơi mãi thì đã ngừng ngang đầu, mà khiến người trong cuộc phải nhờ sông nước cho gần nhau, ôi thật là bi thảm ...
Nào là :
Một người bèn ra ven sông im nghe nước chảy về đâu
Một người chim sâu trong khi mưa Ngâu bỗng ngừng ngang đầu ...
( Hẹn Hò Phạm Duy )
Chuyện chả có gì, rất bình thường, hai người không được đời cho gần nhau, nên tự đầy thân xác trôi theo dòng nước .. .
Nhưng, chuyện bình thường đó, chuyện tầm thường đó, lại là " Los Anormales ".
Tuy nhiên, vẫn có thể công nhận điều: " Hẹn hò gặp nhau thiên thu cho phong phú đời người sau ..." .
( Hẹn Hò. Phạm Duy )
Người ơi, dẫu có nghe nhạc hay nghe phone, sẽ cứ mãi bặt thiệp, mã thượng, như đang nghe tiếng ai hát vẳng vọng ở bên trời nhé ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)