Mỗi Ngày Một Chuyện
MỘT VÙNG TRỜI - CAO MỴ NHÂN
MỘT
VÙNG TRỜI
- CAO MỴ NHÂN
Thế là mình xa anh một ngày rồi.
Anh đừng cười chứ, mình dư biết lâu nay, mình
vẫn xa anh, chứ có gần bao giờ đâu, mà than xa với chả cách.
Nhưng vì thế này, lâu nay mình vốn chỉ ở
nhà. Tức là vẫn đóng đô ở một chỗ, là căn nhà này, vẫn liên lạc với anh từ căn
nhà này, thành nghĩ ở gần, chứ xa với gần gì đâu.
Nơi mình tới chỉ cách đây có 2 ngã tư
đường lớn, có đèn xanh đỏ ...
Mình sẽ phải xa anh một tuần theo dự trù,
tới một căn nhà khác cũng tương tự như nhà này thôi, và cũng ngồi chơi xơi nước
như đang ngồi chơi xơi nước lâu nay ở nhà này.
Ôi lỉnh kỉnh, nếu không muốn nói là ấm ớ
hội tề.
Trưa nay chiếc xe quen tới chở mình qua
ngôi nhà thứ hai, nói thế cho dễ hiểu, mình mang túi xách đựng mấy thứ gọi là
cần thiết gồm IPad , IPhone...để khả dĩ liên lạc với anh, dù anh đã sẵn câu trả
lời:
"No, no...cứ rong chơi thỏa thích đi,
tôi không có yêu cầu liên lạc với tôi, đã 3 tháng nay, không thấy à? Ngôi nhà
thứ nhất, tôi còn chưa đặt chân tới, nói chi chuyện ngôi nhà thứ hai? Mơ màng
quá người thơ ơi".
Sự việc đã khiến mình tức anh ách, mà
không trả lời được.
Mai đây sẽ có dịp ngồi nhớ lại, bấy giờ
tất cả ...người cho cũng như kẻ nhận đã và đang từ từ bước vào quá khứ.
Ố ô, nói gì thế, mọi người chung quanh và
cả chúng ta đang sống tốt tươi đó thôi.
Tôi, là nhân vật anh trong mỗi ngày một
chuyện, dù đáng yêu hay đáng giận, chứ không phải đáng ghét đâu nhá, bỗng thấy
mình chưng hửng trước những mất mát to lớn...người cho đi nào đó, đã không còn,
và người nhận về, đã biết thế nào là đơn chiếc...vì :
"Từ đây mãi mãi không thấy nhau...
Từ đây mãi mãi không thấy nhau ..."
Dù chưa nói ra, hay là chưa tỏ thái độ bực
tức, nghiêm khắc rằng: " Tại sao đang trong bình yên tâm tư, đang trong
xum vầy xã giao vui vẻ thế này, mà cứ lâu lâu lại đọc câu thần chú của
Guillaume Apollinaire, qua Bùi Giáng, rồi Phạm Duy...suy tụng L' Adieu, một
loài hoa chỉ có trong tiềm thức tưởng tượng, mơ mộng thôi, làm gì có nó trong
cuộc đời này chứ.
Thì cứ xem như thế đi, chúng ta đang lúc
nào cũng nhớ nhau trong mơ hồ đây này.
Hỡi anh thân kính, nó chẳng phải còn là mơ
hồ nữa, nó hiển hiện ra trước mắt chúng ta như khối tình sầu từ kiếp trước trở
về, nếu không đòi anh, thì cũng đòi mình chắc chắn.
Ngay từ thật sớm, anh gởi đến cho mình một
bông hoa trắng muốt ca tụng mối yêu thương hồn nhiên, trong sáng...
Tại sao tình anh có thể tinh khiết, thanh
thoát thế, mà lúc nào mình cũng thấy tâm hồn như ngây ngất, đắm say, như muốn
chìm hẳn vào cõi mộng vô cùng ...
Ngày tháng cứ trầm luân trong không gian
mù mịt ...
Vũ trụ đã mở ra xa bát ngát đường
mây...cánh chim buồn muôn thủa không bay hết được một vùng trời ...
Ngày thứ hai mình rời căn nhà thứ nhất,
căn nhà cư ngụ lâu nay, để tới căn nhà thứ hai này, mình muốn đổi qua khuôn
viên tươi mát hơn, để thôi nhớ nhung anh.
Ôi, đang trong đầm ấm, dịu dàng thế, mà
lại trốn tránh hình ảnh đã in sâu đậm vào tâm thức mình, mình đành để rơi những
giọt nước mắt ...vô tư.
Qua nỗi buồn vơi, sẽ hồn nhiên trở lại, sẽ
yêu đời hơn, và yêu người hơn nữa chứ.
Anh có biết ngôi nhà thứ hai này, không có
cây thiên tuế, mà cũng chẳng có những chậu hoa quỳnh...như bên ngôi nhà thứ
nhất của mình, vậy mà vẫn nhớ anh chi lạ...
Nhưng nơi đây là một làng nhỏ ngày xưa,
cách đây cả hơn một thế kỷ, làng El Camino ...
Song tất cả những dấu vết của thời gian
trên trăm năm đó, nó chỉ còn tên tuổi nơi đất đai, giấy tờ để lại, hay một vài
tập tục như mỗi năm có một ngày hội, như các gia đình ở đâu xa, về dự lễ hội
thật hân hoan theo mấy cây đàn và cái trống nhạc .
Những thành viên của họ vẫn giữ được một
điệu nhảy rất dễ khiến tất cả đều có thể đứng thành một vòng rồi nhảy
liên tục, rộn ràng không thấy chán.
Có thể nói lỡ ai chán đời, chỉ cần đến ngó
đám hội đó một lúc, là phấn khởi, hoan ca, yêu đời ngay thôi.
Tiếng trống xoá tan tục lụy, tiếng phong cầm giựt ngang chấm dứt một trường khúc, một đoạn
đời, tiếng guitar xen vào khuấy động niềm riêng...
Thế là chẳng ai còn mơ màng được nữa ...
Nhưng, tiếng trống vang lên như thôi thúc,
accordion nhập cuộc giành phần thắng không gian, guitar phụ họa kéo thời gian đứng lại...
Mình phải trở về ngôi nhà thứ nhất mau
chóng thôi, điều gì cũng khiến mình nôn nóng, nhung nhớ anh thêm ...đừng trốn
chạy, bởi vì anh đã hiện diện trên suốt hành trình cuộc đời mình rồi...
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
MỘT VÙNG TRỜI - CAO MỴ NHÂN
MỘT
VÙNG TRỜI
- CAO MỴ NHÂN
Thế là mình xa anh một ngày rồi.
Anh đừng cười chứ, mình dư biết lâu nay, mình
vẫn xa anh, chứ có gần bao giờ đâu, mà than xa với chả cách.
Nhưng vì thế này, lâu nay mình vốn chỉ ở
nhà. Tức là vẫn đóng đô ở một chỗ, là căn nhà này, vẫn liên lạc với anh từ căn
nhà này, thành nghĩ ở gần, chứ xa với gần gì đâu.
Nơi mình tới chỉ cách đây có 2 ngã tư
đường lớn, có đèn xanh đỏ ...
Mình sẽ phải xa anh một tuần theo dự trù,
tới một căn nhà khác cũng tương tự như nhà này thôi, và cũng ngồi chơi xơi nước
như đang ngồi chơi xơi nước lâu nay ở nhà này.
Ôi lỉnh kỉnh, nếu không muốn nói là ấm ớ
hội tề.
Trưa nay chiếc xe quen tới chở mình qua
ngôi nhà thứ hai, nói thế cho dễ hiểu, mình mang túi xách đựng mấy thứ gọi là
cần thiết gồm IPad , IPhone...để khả dĩ liên lạc với anh, dù anh đã sẵn câu trả
lời:
"No, no...cứ rong chơi thỏa thích đi,
tôi không có yêu cầu liên lạc với tôi, đã 3 tháng nay, không thấy à? Ngôi nhà
thứ nhất, tôi còn chưa đặt chân tới, nói chi chuyện ngôi nhà thứ hai? Mơ màng
quá người thơ ơi".
Sự việc đã khiến mình tức anh ách, mà
không trả lời được.
Mai đây sẽ có dịp ngồi nhớ lại, bấy giờ
tất cả ...người cho cũng như kẻ nhận đã và đang từ từ bước vào quá khứ.
Ố ô, nói gì thế, mọi người chung quanh và
cả chúng ta đang sống tốt tươi đó thôi.
Tôi, là nhân vật anh trong mỗi ngày một
chuyện, dù đáng yêu hay đáng giận, chứ không phải đáng ghét đâu nhá, bỗng thấy
mình chưng hửng trước những mất mát to lớn...người cho đi nào đó, đã không còn,
và người nhận về, đã biết thế nào là đơn chiếc...vì :
"Từ đây mãi mãi không thấy nhau...
Từ đây mãi mãi không thấy nhau ..."
Dù chưa nói ra, hay là chưa tỏ thái độ bực
tức, nghiêm khắc rằng: " Tại sao đang trong bình yên tâm tư, đang trong
xum vầy xã giao vui vẻ thế này, mà cứ lâu lâu lại đọc câu thần chú của
Guillaume Apollinaire, qua Bùi Giáng, rồi Phạm Duy...suy tụng L' Adieu, một
loài hoa chỉ có trong tiềm thức tưởng tượng, mơ mộng thôi, làm gì có nó trong
cuộc đời này chứ.
Thì cứ xem như thế đi, chúng ta đang lúc
nào cũng nhớ nhau trong mơ hồ đây này.
Hỡi anh thân kính, nó chẳng phải còn là mơ
hồ nữa, nó hiển hiện ra trước mắt chúng ta như khối tình sầu từ kiếp trước trở
về, nếu không đòi anh, thì cũng đòi mình chắc chắn.
Ngay từ thật sớm, anh gởi đến cho mình một
bông hoa trắng muốt ca tụng mối yêu thương hồn nhiên, trong sáng...
Tại sao tình anh có thể tinh khiết, thanh
thoát thế, mà lúc nào mình cũng thấy tâm hồn như ngây ngất, đắm say, như muốn
chìm hẳn vào cõi mộng vô cùng ...
Ngày tháng cứ trầm luân trong không gian
mù mịt ...
Vũ trụ đã mở ra xa bát ngát đường
mây...cánh chim buồn muôn thủa không bay hết được một vùng trời ...
Ngày thứ hai mình rời căn nhà thứ nhất,
căn nhà cư ngụ lâu nay, để tới căn nhà thứ hai này, mình muốn đổi qua khuôn
viên tươi mát hơn, để thôi nhớ nhung anh.
Ôi, đang trong đầm ấm, dịu dàng thế, mà
lại trốn tránh hình ảnh đã in sâu đậm vào tâm thức mình, mình đành để rơi những
giọt nước mắt ...vô tư.
Qua nỗi buồn vơi, sẽ hồn nhiên trở lại, sẽ
yêu đời hơn, và yêu người hơn nữa chứ.
Anh có biết ngôi nhà thứ hai này, không có
cây thiên tuế, mà cũng chẳng có những chậu hoa quỳnh...như bên ngôi nhà thứ
nhất của mình, vậy mà vẫn nhớ anh chi lạ...
Nhưng nơi đây là một làng nhỏ ngày xưa,
cách đây cả hơn một thế kỷ, làng El Camino ...
Song tất cả những dấu vết của thời gian
trên trăm năm đó, nó chỉ còn tên tuổi nơi đất đai, giấy tờ để lại, hay một vài
tập tục như mỗi năm có một ngày hội, như các gia đình ở đâu xa, về dự lễ hội
thật hân hoan theo mấy cây đàn và cái trống nhạc .
Những thành viên của họ vẫn giữ được một
điệu nhảy rất dễ khiến tất cả đều có thể đứng thành một vòng rồi nhảy
liên tục, rộn ràng không thấy chán.
Có thể nói lỡ ai chán đời, chỉ cần đến ngó
đám hội đó một lúc, là phấn khởi, hoan ca, yêu đời ngay thôi.
Tiếng trống xoá tan tục lụy, tiếng phong cầm giựt ngang chấm dứt một trường khúc, một đoạn
đời, tiếng guitar xen vào khuấy động niềm riêng...
Thế là chẳng ai còn mơ màng được nữa ...
Nhưng, tiếng trống vang lên như thôi thúc,
accordion nhập cuộc giành phần thắng không gian, guitar phụ họa kéo thời gian đứng lại...
Mình phải trở về ngôi nhà thứ nhất mau
chóng thôi, điều gì cũng khiến mình nôn nóng, nhung nhớ anh thêm ...đừng trốn
chạy, bởi vì anh đã hiện diện trên suốt hành trình cuộc đời mình rồi...
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)