Mỗi Ngày Một Chuyện
MƯA VÀ CƯỜI - CAO MỴ NHÂN
MƯA VÀ CƯỜI - CAO MỴ NHÂN
Tháng giêng năm nay, cứ bao nhiêu ngày mưa, là bấy nhiêu ngày rơi nước mắt ...
Tại sao phải khóc, và tại sao khóc nhiều thế, khóc để làm gì chứ, có ai biết
cho không ?
Tới câu này thì nước mắt bỗng như dừng lại trên đôi gò má, và đôi mắt thì
...ráo hoảnh tức khắc.
Ô hay, thế khóc vờ à, ai mời sắm vai lâm ly, thương cảm vậy ?
Thế là, tôi nhớ lại thời quen biết khá thân với nhà văn nổi tiếng duy nhất về
chuyện Cười ở miền Nam xưa.Với ý đồ...nhờ chuyện cười, may ra vơi được nỗi
muộn sầu đó chăng...
Thoạt đầu tôi rất " ghét " ông ta...
Đọc truyện ông, " Chuyện cấm đàn bà ", gồm những mẩu chuyện ngắn được
tập trung vào một quyển, nhưng có đến mấy quyển lận.
Ông tác giả các tập truyện cười, lại thuộc đại tộc KaKi của ...tôi, nên huynh
đệ chi binh từ quan tới lính, mến ông quá xá .
Năm ấy, trung tá Trần Hữu Phước, trưởng phòng Chính Huấn Bộ Tư Lệnh QĐI/QKI, tổ
chức sinh nhật thứ bao nhiêu của tá, tôi quên rồi, ở tư thất trong cư xá Thống
Nhất. Đà Nẵng.
Vốn tôi lại rất thân ông bà Trần Hữu Phước, nhưng tôi cáo lỗi vắng mặt,
chỉ vì tôi biết được có vị khách quý họ Đặng từ Saigon nhân dịp ra công tác, là
bạn của Trung Tá Phước, sẽ đến dự sinh nhật ông .
Sẵn có người " biếu" tôi tập truyện hay, " Những bức thư tình
hay nhất thế giới ", tổng hợp thư từ của các danh nhân hàng quốc tế, được
dịch ra Việt Ngữ, giờ tôi cũng chả nhớ của ai, đặc biệt là người tặng không
dám, hay không ...nỡ đề tặng tôi, sợ tôi giận.
Do đó, tôi gói thật đẹp tặng quan năm Phước, cho đỡ tốn tiền mua quà sinh
nhật.
Ai ngờ hôm sau đi làm, trung tá Phước mang cho tôi 1 gói quà, cũng là cuốn
sách, mở sách thấy hàng chữ: " Quý mến tặng nữ Thiếu Tá Trưởng Phòng Xã
Hội QĐI/ QKI với lời chúc luôn vui vẻ " .
Tôi nổi quạu hỏi Trung tá Trần Hữu Phước: " tại sao ông ấy lại biết Cao Mỵ
Nhân ở đây, và có thích sách này đâu, mà tặng người ta".
Trung tá Trần Hữu Phước cười:
" Ông Đặng Trần Huân mở cuốn sách Mỵ tặng tôi, nên đề tặng Cao Mỵ Nhân tác
phẩm của ông ấy, có lời chúc vui đó thôi, đọc đi ".
Trời, coi đã ở các báo rồi, ở cả Chiến Sĩ Cộng Hoà nữa, toàn là tiếu lâm à
.
Tuy nhiên thời gian qua đi, dù có thơ tình đẹp, hay truyện cười vui...ai nấy
cũng quên đi, vì cuộc sống trước mặt đang đảo lộn mọi thứ, mọi việc ...
Cho tới khi thường xuyên gặp nhà văn Đặng Trần Huân ở Văn phòng công an quận
Phú Nhuận, để nộp hồ sơ ra đi tị nạn HO, tôi vẫn ngại đứng gần ông, vì vẫn có
ấn tượng Chuyện cấm đàn bà, rồi cấm cười vv...còn lảng vảng khôi hài trêu
trọc.
Chúng tôi xuất cảnh có lẽ chỉ xê xích nhau mấy tháng , tới Hoa Kỳ rồi, ông với
tôi bỗng trở nên thân, ông hay điện thoại cho tôi, ông đúng là mẫu người kẻ cả
nhưng từ tốn vô cùng ...
Ngay khi ông bắt đầu bị đau, ông đã tin cho tôi biết, câu đầu tiên tôi hỏi ông
là: "Thế đại huynh đã cổ lai hy chưa?" Ông trả lời vui vẻ: " Lâu
r...ô ...ồi..."
Tại sao tôi lại hỏi tuổi ông, để xem ông có chịu được cơn đau không. Và tất
nhiên là trong tình huống ấy, cũng chẳng ai vui gì.
Ông giả vờ phê bình tập " Thơ Mỵ" 1997 của tôi, ông bảo: " Cao
Mỵ Nhân tặng thơ thì quý rồi, nhưng tặng cho một nhà phê bình sách đã liều, mà
tặng cho người chuyên viết chuyện cười như tôi, là Đặng Trần Huân , thì còn
liều lĩnh hơn."
Quả tình tôi chưa kịp hiểu, ông đã cười dí dỏm:
" Thì đây này, cả tập Thơ Mỵ 2, do Duy Lam giới thiệu tận tình cho Cao Mỵ
Nhân, mà có 2 câu hay nhất, thì lại quên đơn cử " .
Tôi biết là Đặng Trần Huân với biệt tài biến hoá chuyện cười, thế nào cũng lái
thơ tôi vào kho tiếu lâm của ông.
Đặng Trần Huân, ông nói 2 câu gì đâu ?
Ông ngó tôi cười: Trong bài Chia Xẻ trang 50, Tập Thơ Mỵ 1997 đó. Tôi đọc cho
nghe nhá:
Một lần " nói nhỏ " bên anh
Lững lờ, lơ lửng, long lanh, lạ lùng ...
( Chia xẻ. cao mỵ nhân )
Ủa, Cao Mỵ Nhân định nói gì vậy ?
Nói gì là thế nào ? Làm thơ thì phải vậy, chớ có phải chuyện cười đâu mà huỵch toẹt.
Đặng Trần Huân nghĩ tôi giận ông, nên cứ ...dỗ dành: Không phải tôi chê thơ cô
đâu, mà dùng những chữ đó thì quả cũng lạ.
Tôi lại quạu : " Lạ gì mà lạ, ông không được nhắc tới ở bài vở gì của ông
đấy nhé, không nghe là tôi giận ông luôn đấy .
Nhưng ông không cười nữa, mà lại nghiêm trang nói về 2 câu nêu trên, rằng thơ
Cao Mỵ Nhân thì hồn nhiên lắm, nhưng phải là thân tình với tác giả, mới hiểu
nổi...
Ai đọc truyện cười của ông, cứ tưởng ông thoải mái, hoan ca, sự thực ở ngoài
đời, ông hoà hoãn đấy, nhưng nghiêm khắc vô cùng.
Bởi thế tuy thân tình, nhưng tôi vẫn là người thua ông nhiều tuổi, kính trọng
ông, còn phục tài đọc và dịch Anh, Pháp ngữ ra tiếng Việt, ông có đầy kinh
nghiệm sống ở đời.
Hơn một lần ông khuyên tôi rằng: " Đã đành làm thơ thì phải xúc động rồi,
nhưng chẳng nên để mình tự khiến mình uỷ mị nhé, có hại cho sức khoẻ lắm
..."
Nói vậy, song ông vẫn nhờ bạn văn đi tìm tôi, vì thời gian chẳng còn bao lâu,
ông đang nằm ở nhà thưong X trong lúc tôi đi chơi xa cả tháng .
Nên khi gặp lại, cũng còn kịp thấy nhau lần cuối.
Tôi rất ghét cái cảnh này. Tôi không muốn thiếu một ai khi đã thân tình với
nhau ...
Nhưng mỗi lúc mỗi ngắn dần năm tháng, bạn bè mỗi lúc mỗi hư hao...buồn quá, đến
trời còn phải khóc nữa là tôi ...
Ôi trọn tháng giêng năm nay, tôi chỉ thấy thấp thoáng những tia nắng vội
vàng, mờ nhạt trong mưa dai dẳng buồn phiền, thành làm sao vui được, nên không
sao ngăn được dòng lệ cảm hoài ...tưởng cũng là chuyện bình thường ...
CAO
MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
MƯA VÀ CƯỜI - CAO MỴ NHÂN
MƯA VÀ CƯỜI - CAO MỴ NHÂN
Tháng giêng năm nay, cứ bao nhiêu ngày mưa, là bấy nhiêu ngày rơi nước mắt ...
Tại sao phải khóc, và tại sao khóc nhiều thế, khóc để làm gì chứ, có ai biết
cho không ?
Tới câu này thì nước mắt bỗng như dừng lại trên đôi gò má, và đôi mắt thì
...ráo hoảnh tức khắc.
Ô hay, thế khóc vờ à, ai mời sắm vai lâm ly, thương cảm vậy ?
Thế là, tôi nhớ lại thời quen biết khá thân với nhà văn nổi tiếng duy nhất về
chuyện Cười ở miền Nam xưa.Với ý đồ...nhờ chuyện cười, may ra vơi được nỗi
muộn sầu đó chăng...
Thoạt đầu tôi rất " ghét " ông ta...
Đọc truyện ông, " Chuyện cấm đàn bà ", gồm những mẩu chuyện ngắn được
tập trung vào một quyển, nhưng có đến mấy quyển lận.
Ông tác giả các tập truyện cười, lại thuộc đại tộc KaKi của ...tôi, nên huynh
đệ chi binh từ quan tới lính, mến ông quá xá .
Năm ấy, trung tá Trần Hữu Phước, trưởng phòng Chính Huấn Bộ Tư Lệnh QĐI/QKI, tổ
chức sinh nhật thứ bao nhiêu của tá, tôi quên rồi, ở tư thất trong cư xá Thống
Nhất. Đà Nẵng.
Vốn tôi lại rất thân ông bà Trần Hữu Phước, nhưng tôi cáo lỗi vắng mặt,
chỉ vì tôi biết được có vị khách quý họ Đặng từ Saigon nhân dịp ra công tác, là
bạn của Trung Tá Phước, sẽ đến dự sinh nhật ông .
Sẵn có người " biếu" tôi tập truyện hay, " Những bức thư tình
hay nhất thế giới ", tổng hợp thư từ của các danh nhân hàng quốc tế, được
dịch ra Việt Ngữ, giờ tôi cũng chả nhớ của ai, đặc biệt là người tặng không
dám, hay không ...nỡ đề tặng tôi, sợ tôi giận.
Do đó, tôi gói thật đẹp tặng quan năm Phước, cho đỡ tốn tiền mua quà sinh
nhật.
Ai ngờ hôm sau đi làm, trung tá Phước mang cho tôi 1 gói quà, cũng là cuốn
sách, mở sách thấy hàng chữ: " Quý mến tặng nữ Thiếu Tá Trưởng Phòng Xã
Hội QĐI/ QKI với lời chúc luôn vui vẻ " .
Tôi nổi quạu hỏi Trung tá Trần Hữu Phước: " tại sao ông ấy lại biết Cao Mỵ
Nhân ở đây, và có thích sách này đâu, mà tặng người ta".
Trung tá Trần Hữu Phước cười:
" Ông Đặng Trần Huân mở cuốn sách Mỵ tặng tôi, nên đề tặng Cao Mỵ Nhân tác
phẩm của ông ấy, có lời chúc vui đó thôi, đọc đi ".
Trời, coi đã ở các báo rồi, ở cả Chiến Sĩ Cộng Hoà nữa, toàn là tiếu lâm à
.
Tuy nhiên thời gian qua đi, dù có thơ tình đẹp, hay truyện cười vui...ai nấy
cũng quên đi, vì cuộc sống trước mặt đang đảo lộn mọi thứ, mọi việc ...
Cho tới khi thường xuyên gặp nhà văn Đặng Trần Huân ở Văn phòng công an quận
Phú Nhuận, để nộp hồ sơ ra đi tị nạn HO, tôi vẫn ngại đứng gần ông, vì vẫn có
ấn tượng Chuyện cấm đàn bà, rồi cấm cười vv...còn lảng vảng khôi hài trêu
trọc.
Chúng tôi xuất cảnh có lẽ chỉ xê xích nhau mấy tháng , tới Hoa Kỳ rồi, ông với
tôi bỗng trở nên thân, ông hay điện thoại cho tôi, ông đúng là mẫu người kẻ cả
nhưng từ tốn vô cùng ...
Ngay khi ông bắt đầu bị đau, ông đã tin cho tôi biết, câu đầu tiên tôi hỏi ông
là: "Thế đại huynh đã cổ lai hy chưa?" Ông trả lời vui vẻ: " Lâu
r...ô ...ồi..."
Tại sao tôi lại hỏi tuổi ông, để xem ông có chịu được cơn đau không. Và tất
nhiên là trong tình huống ấy, cũng chẳng ai vui gì.
Ông giả vờ phê bình tập " Thơ Mỵ" 1997 của tôi, ông bảo: " Cao
Mỵ Nhân tặng thơ thì quý rồi, nhưng tặng cho một nhà phê bình sách đã liều, mà
tặng cho người chuyên viết chuyện cười như tôi, là Đặng Trần Huân , thì còn
liều lĩnh hơn."
Quả tình tôi chưa kịp hiểu, ông đã cười dí dỏm:
" Thì đây này, cả tập Thơ Mỵ 2, do Duy Lam giới thiệu tận tình cho Cao Mỵ
Nhân, mà có 2 câu hay nhất, thì lại quên đơn cử " .
Tôi biết là Đặng Trần Huân với biệt tài biến hoá chuyện cười, thế nào cũng lái
thơ tôi vào kho tiếu lâm của ông.
Đặng Trần Huân, ông nói 2 câu gì đâu ?
Ông ngó tôi cười: Trong bài Chia Xẻ trang 50, Tập Thơ Mỵ 1997 đó. Tôi đọc cho
nghe nhá:
Một lần " nói nhỏ " bên anh
Lững lờ, lơ lửng, long lanh, lạ lùng ...
( Chia xẻ. cao mỵ nhân )
Ủa, Cao Mỵ Nhân định nói gì vậy ?
Nói gì là thế nào ? Làm thơ thì phải vậy, chớ có phải chuyện cười đâu mà huỵch toẹt.
Đặng Trần Huân nghĩ tôi giận ông, nên cứ ...dỗ dành: Không phải tôi chê thơ cô
đâu, mà dùng những chữ đó thì quả cũng lạ.
Tôi lại quạu : " Lạ gì mà lạ, ông không được nhắc tới ở bài vở gì của ông
đấy nhé, không nghe là tôi giận ông luôn đấy .
Nhưng ông không cười nữa, mà lại nghiêm trang nói về 2 câu nêu trên, rằng thơ
Cao Mỵ Nhân thì hồn nhiên lắm, nhưng phải là thân tình với tác giả, mới hiểu
nổi...
Ai đọc truyện cười của ông, cứ tưởng ông thoải mái, hoan ca, sự thực ở ngoài
đời, ông hoà hoãn đấy, nhưng nghiêm khắc vô cùng.
Bởi thế tuy thân tình, nhưng tôi vẫn là người thua ông nhiều tuổi, kính trọng
ông, còn phục tài đọc và dịch Anh, Pháp ngữ ra tiếng Việt, ông có đầy kinh
nghiệm sống ở đời.
Hơn một lần ông khuyên tôi rằng: " Đã đành làm thơ thì phải xúc động rồi,
nhưng chẳng nên để mình tự khiến mình uỷ mị nhé, có hại cho sức khoẻ lắm
..."
Nói vậy, song ông vẫn nhờ bạn văn đi tìm tôi, vì thời gian chẳng còn bao lâu,
ông đang nằm ở nhà thưong X trong lúc tôi đi chơi xa cả tháng .
Nên khi gặp lại, cũng còn kịp thấy nhau lần cuối.
Tôi rất ghét cái cảnh này. Tôi không muốn thiếu một ai khi đã thân tình với
nhau ...
Nhưng mỗi lúc mỗi ngắn dần năm tháng, bạn bè mỗi lúc mỗi hư hao...buồn quá, đến
trời còn phải khóc nữa là tôi ...
Ôi trọn tháng giêng năm nay, tôi chỉ thấy thấp thoáng những tia nắng vội
vàng, mờ nhạt trong mưa dai dẳng buồn phiền, thành làm sao vui được, nên không
sao ngăn được dòng lệ cảm hoài ...tưởng cũng là chuyện bình thường ...
CAO
MỴ NHÂN (HNPD)