Mỗi Ngày Một Chuyện

MƯA VÀ CƯỜI - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Bởi thế tuy thân tình, nhưng tôi vẫn là người thua ông nhiều tuổi, kính trọng ông, còn phục tài đọc và dịch Anh, Pháp ngữ ra tiếng Việt, ông có đầy kinh nghiệm sống ở đời.


MƯA VÀ CƯỜI  -   CAO MỴ NHÂN 

Tháng giêng năm nay, cứ bao nhiêu ngày mưa, là bấy nhiêu ngày rơi nước mắt ...
Tại sao phải khóc, và tại sao khóc nhiều thế, khóc để làm gì chứ, có ai biết cho không ? 
Tới câu này thì nước mắt bỗng như dừng lại trên đôi gò má, và đôi mắt thì ...ráo hoảnh tức khắc. 
Ô hay, thế khóc vờ à, ai mời sắm vai lâm ly, thương cảm vậy ? 
Thế là, tôi nhớ lại thời quen biết khá thân với nhà văn nổi tiếng duy nhất về chuyện Cười ở miền Nam xưa.Với ý đồ...nhờ chuyện cười, may ra vơi được nỗi muộn sầu đó chăng...

Thoạt đầu tôi rất " ghét " ông ta...
Đọc truyện ông, " Chuyện cấm đàn bà ", gồm những mẩu chuyện ngắn được tập trung vào một quyển, nhưng có đến mấy quyển lận. 
Ông tác giả các tập truyện cười, lại thuộc đại tộc KaKi của ...tôi, nên huynh đệ chi binh từ quan tới lính, mến ông quá xá . 
Năm ấy, trung tá Trần Hữu Phước, trưởng phòng Chính Huấn Bộ Tư Lệnh QĐI/QKI, tổ chức sinh nhật thứ bao nhiêu của tá, tôi quên rồi, ở tư thất trong cư xá Thống Nhất. Đà Nẵng.
Vốn tôi lại rất thân ông bà Trần Hữu Phước, nhưng tôi cáo lỗi vắng mặt,  chỉ vì tôi biết được có vị khách quý họ Đặng từ Saigon nhân dịp ra công tác, là bạn của Trung Tá Phước, sẽ đến dự sinh nhật ông . 
Sẵn có người " biếu" tôi tập truyện hay, " Những bức thư tình hay nhất thế giới ", tổng hợp thư từ của các danh nhân hàng quốc tế, được dịch ra Việt Ngữ, giờ tôi cũng chả nhớ của ai, đặc biệt là người tặng không dám, hay không ...nỡ đề tặng tôi, sợ tôi giận. 
Do đó, tôi gói thật đẹp tặng quan năm Phước, cho đỡ tốn tiền mua quà sinh nhật. 
Ai ngờ hôm sau đi làm, trung tá Phước mang cho tôi 1 gói quà, cũng là cuốn sách, mở sách thấy hàng chữ: " Quý mến tặng nữ Thiếu Tá Trưởng Phòng Xã Hội QĐI/ QKI với lời chúc luôn vui vẻ " . 
Tôi nổi quạu hỏi Trung tá Trần Hữu Phước: " tại sao ông ấy lại biết Cao Mỵ Nhân ở đây, và có thích sách này đâu, mà tặng người ta". 
Trung tá Trần Hữu Phước cười: 
" Ông Đặng Trần Huân mở cuốn sách Mỵ tặng tôi, nên đề tặng Cao Mỵ Nhân tác phẩm của ông ấy, có lời chúc vui đó thôi, đọc đi ". 
Trời, coi đã ở các báo rồi, ở cả Chiến Sĩ Cộng Hoà nữa, toàn là tiếu lâm à . 
Tuy nhiên thời gian qua đi, dù có thơ tình đẹp, hay truyện cười vui...ai nấy cũng quên đi, vì cuộc sống trước mặt đang đảo lộn mọi thứ, mọi việc ...

Cho tới khi thường xuyên gặp nhà văn Đặng Trần Huân ở Văn phòng công an quận Phú Nhuận, để nộp hồ sơ ra đi tị nạn HO, tôi vẫn ngại đứng gần ông, vì vẫn có ấn tượng Chuyện cấm đàn bà, rồi cấm cười vv...còn lảng vảng khôi hài trêu trọc. 
Chúng tôi xuất cảnh có lẽ chỉ xê xích nhau mấy tháng , tới Hoa Kỳ rồi, ông với tôi bỗng trở nên thân, ông hay điện thoại cho tôi, ông đúng là mẫu người kẻ cả nhưng từ tốn vô cùng ...
Ngay khi ông bắt đầu bị đau, ông đã tin cho tôi biết, câu đầu tiên tôi hỏi ông là: "Thế đại huynh đã cổ lai hy chưa?" Ông trả lời vui vẻ: " Lâu r...ô ...ồi..." 
Tại sao tôi lại hỏi tuổi ông, để xem ông có chịu được cơn đau không. Và tất nhiên là trong tình huống ấy, cũng chẳng ai vui gì. 
Ông giả vờ phê bình tập " Thơ Mỵ" 1997 của tôi, ông bảo: " Cao Mỵ Nhân tặng thơ thì quý rồi, nhưng tặng cho một nhà phê bình sách đã liều, mà tặng cho người chuyên viết chuyện cười như tôi, là Đặng Trần Huân , thì còn liều lĩnh hơn." 
Quả tình tôi chưa kịp hiểu, ông đã cười dí dỏm: 
" Thì đây này, cả tập Thơ Mỵ 2, do Duy Lam giới thiệu tận tình cho Cao Mỵ Nhân, mà có 2 câu hay nhất, thì lại quên đơn cử " . 
Tôi biết là Đặng Trần Huân với biệt tài biến hoá chuyện cười, thế nào cũng lái thơ tôi vào kho tiếu lâm của ông. 
Đặng Trần Huân, ông nói 2 câu gì đâu ? 
Ông ngó tôi cười: Trong bài Chia Xẻ trang 50, Tập Thơ Mỵ 1997 đó. Tôi đọc cho nghe nhá: 

Một lần " nói nhỏ " bên anh
Lững lờ, lơ lửng, long lanh, lạ lùng ...
          ( Chia xẻ.  cao mỵ nhân ) 
Ủa, Cao Mỵ Nhân định nói gì vậy ? 
Nói gì là thế nào ? Làm thơ thì phải vậy, chớ có phải chuyện cười đâu mà huỵch toẹt. 
Đặng Trần Huân nghĩ tôi giận ông, nên cứ ...dỗ dành: Không phải tôi chê thơ cô đâu, mà dùng những chữ đó thì quả cũng lạ. 
Tôi lại quạu : " Lạ gì mà lạ, ông không được nhắc tới ở bài vở gì của ông đấy nhé, không nghe là tôi giận ông luôn đấy . 
Nhưng ông không cười nữa, mà lại nghiêm trang nói về 2 câu nêu trên, rằng thơ Cao Mỵ Nhân thì hồn nhiên lắm, nhưng phải là thân tình với tác giả, mới hiểu nổi...

Ai đọc truyện cười của ông, cứ tưởng ông thoải mái, hoan ca, sự thực ở ngoài đời, ông hoà hoãn đấy, nhưng nghiêm khắc vô cùng. 
Bởi thế tuy thân tình, nhưng tôi vẫn là người thua ông nhiều tuổi, kính trọng ông, còn phục tài đọc và dịch Anh, Pháp ngữ ra tiếng Việt, ông có đầy kinh nghiệm sống ở đời.
Hơn một lần ông khuyên tôi rằng: " Đã đành làm thơ thì phải xúc động rồi, nhưng chẳng nên để mình tự khiến mình uỷ mị nhé, có hại cho sức khoẻ lắm ..."
Nói vậy, song ông vẫn nhờ bạn văn đi tìm tôi, vì thời gian chẳng còn bao lâu, ông đang nằm ở nhà thưong X trong lúc tôi đi chơi xa cả tháng . 
Nên khi gặp lại, cũng còn kịp thấy nhau lần cuối. 
Tôi rất ghét cái cảnh này. Tôi không muốn thiếu một ai khi đã thân tình với nhau ...
Nhưng mỗi lúc mỗi ngắn dần năm tháng, bạn bè mỗi lúc mỗi hư hao...buồn quá, đến trời còn phải khóc nữa là tôi ...
Ôi trọn tháng giêng năm nay, tôi  chỉ thấy thấp thoáng những tia nắng vội vàng, mờ nhạt trong mưa dai dẳng buồn phiền, thành làm sao vui được, nên không sao ngăn được dòng lệ cảm hoài ...tưởng cũng là chuyện bình thường ...

          CAO MỴ NHÂN (HNPD)

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

MƯA VÀ CƯỜI - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Bởi thế tuy thân tình, nhưng tôi vẫn là người thua ông nhiều tuổi, kính trọng ông, còn phục tài đọc và dịch Anh, Pháp ngữ ra tiếng Việt, ông có đầy kinh nghiệm sống ở đời.


MƯA VÀ CƯỜI  -   CAO MỴ NHÂN 

Tháng giêng năm nay, cứ bao nhiêu ngày mưa, là bấy nhiêu ngày rơi nước mắt ...
Tại sao phải khóc, và tại sao khóc nhiều thế, khóc để làm gì chứ, có ai biết cho không ? 
Tới câu này thì nước mắt bỗng như dừng lại trên đôi gò má, và đôi mắt thì ...ráo hoảnh tức khắc. 
Ô hay, thế khóc vờ à, ai mời sắm vai lâm ly, thương cảm vậy ? 
Thế là, tôi nhớ lại thời quen biết khá thân với nhà văn nổi tiếng duy nhất về chuyện Cười ở miền Nam xưa.Với ý đồ...nhờ chuyện cười, may ra vơi được nỗi muộn sầu đó chăng...

Thoạt đầu tôi rất " ghét " ông ta...
Đọc truyện ông, " Chuyện cấm đàn bà ", gồm những mẩu chuyện ngắn được tập trung vào một quyển, nhưng có đến mấy quyển lận. 
Ông tác giả các tập truyện cười, lại thuộc đại tộc KaKi của ...tôi, nên huynh đệ chi binh từ quan tới lính, mến ông quá xá . 
Năm ấy, trung tá Trần Hữu Phước, trưởng phòng Chính Huấn Bộ Tư Lệnh QĐI/QKI, tổ chức sinh nhật thứ bao nhiêu của tá, tôi quên rồi, ở tư thất trong cư xá Thống Nhất. Đà Nẵng.
Vốn tôi lại rất thân ông bà Trần Hữu Phước, nhưng tôi cáo lỗi vắng mặt,  chỉ vì tôi biết được có vị khách quý họ Đặng từ Saigon nhân dịp ra công tác, là bạn của Trung Tá Phước, sẽ đến dự sinh nhật ông . 
Sẵn có người " biếu" tôi tập truyện hay, " Những bức thư tình hay nhất thế giới ", tổng hợp thư từ của các danh nhân hàng quốc tế, được dịch ra Việt Ngữ, giờ tôi cũng chả nhớ của ai, đặc biệt là người tặng không dám, hay không ...nỡ đề tặng tôi, sợ tôi giận. 
Do đó, tôi gói thật đẹp tặng quan năm Phước, cho đỡ tốn tiền mua quà sinh nhật. 
Ai ngờ hôm sau đi làm, trung tá Phước mang cho tôi 1 gói quà, cũng là cuốn sách, mở sách thấy hàng chữ: " Quý mến tặng nữ Thiếu Tá Trưởng Phòng Xã Hội QĐI/ QKI với lời chúc luôn vui vẻ " . 
Tôi nổi quạu hỏi Trung tá Trần Hữu Phước: " tại sao ông ấy lại biết Cao Mỵ Nhân ở đây, và có thích sách này đâu, mà tặng người ta". 
Trung tá Trần Hữu Phước cười: 
" Ông Đặng Trần Huân mở cuốn sách Mỵ tặng tôi, nên đề tặng Cao Mỵ Nhân tác phẩm của ông ấy, có lời chúc vui đó thôi, đọc đi ". 
Trời, coi đã ở các báo rồi, ở cả Chiến Sĩ Cộng Hoà nữa, toàn là tiếu lâm à . 
Tuy nhiên thời gian qua đi, dù có thơ tình đẹp, hay truyện cười vui...ai nấy cũng quên đi, vì cuộc sống trước mặt đang đảo lộn mọi thứ, mọi việc ...

Cho tới khi thường xuyên gặp nhà văn Đặng Trần Huân ở Văn phòng công an quận Phú Nhuận, để nộp hồ sơ ra đi tị nạn HO, tôi vẫn ngại đứng gần ông, vì vẫn có ấn tượng Chuyện cấm đàn bà, rồi cấm cười vv...còn lảng vảng khôi hài trêu trọc. 
Chúng tôi xuất cảnh có lẽ chỉ xê xích nhau mấy tháng , tới Hoa Kỳ rồi, ông với tôi bỗng trở nên thân, ông hay điện thoại cho tôi, ông đúng là mẫu người kẻ cả nhưng từ tốn vô cùng ...
Ngay khi ông bắt đầu bị đau, ông đã tin cho tôi biết, câu đầu tiên tôi hỏi ông là: "Thế đại huynh đã cổ lai hy chưa?" Ông trả lời vui vẻ: " Lâu r...ô ...ồi..." 
Tại sao tôi lại hỏi tuổi ông, để xem ông có chịu được cơn đau không. Và tất nhiên là trong tình huống ấy, cũng chẳng ai vui gì. 
Ông giả vờ phê bình tập " Thơ Mỵ" 1997 của tôi, ông bảo: " Cao Mỵ Nhân tặng thơ thì quý rồi, nhưng tặng cho một nhà phê bình sách đã liều, mà tặng cho người chuyên viết chuyện cười như tôi, là Đặng Trần Huân , thì còn liều lĩnh hơn." 
Quả tình tôi chưa kịp hiểu, ông đã cười dí dỏm: 
" Thì đây này, cả tập Thơ Mỵ 2, do Duy Lam giới thiệu tận tình cho Cao Mỵ Nhân, mà có 2 câu hay nhất, thì lại quên đơn cử " . 
Tôi biết là Đặng Trần Huân với biệt tài biến hoá chuyện cười, thế nào cũng lái thơ tôi vào kho tiếu lâm của ông. 
Đặng Trần Huân, ông nói 2 câu gì đâu ? 
Ông ngó tôi cười: Trong bài Chia Xẻ trang 50, Tập Thơ Mỵ 1997 đó. Tôi đọc cho nghe nhá: 

Một lần " nói nhỏ " bên anh
Lững lờ, lơ lửng, long lanh, lạ lùng ...
          ( Chia xẻ.  cao mỵ nhân ) 
Ủa, Cao Mỵ Nhân định nói gì vậy ? 
Nói gì là thế nào ? Làm thơ thì phải vậy, chớ có phải chuyện cười đâu mà huỵch toẹt. 
Đặng Trần Huân nghĩ tôi giận ông, nên cứ ...dỗ dành: Không phải tôi chê thơ cô đâu, mà dùng những chữ đó thì quả cũng lạ. 
Tôi lại quạu : " Lạ gì mà lạ, ông không được nhắc tới ở bài vở gì của ông đấy nhé, không nghe là tôi giận ông luôn đấy . 
Nhưng ông không cười nữa, mà lại nghiêm trang nói về 2 câu nêu trên, rằng thơ Cao Mỵ Nhân thì hồn nhiên lắm, nhưng phải là thân tình với tác giả, mới hiểu nổi...

Ai đọc truyện cười của ông, cứ tưởng ông thoải mái, hoan ca, sự thực ở ngoài đời, ông hoà hoãn đấy, nhưng nghiêm khắc vô cùng. 
Bởi thế tuy thân tình, nhưng tôi vẫn là người thua ông nhiều tuổi, kính trọng ông, còn phục tài đọc và dịch Anh, Pháp ngữ ra tiếng Việt, ông có đầy kinh nghiệm sống ở đời.
Hơn một lần ông khuyên tôi rằng: " Đã đành làm thơ thì phải xúc động rồi, nhưng chẳng nên để mình tự khiến mình uỷ mị nhé, có hại cho sức khoẻ lắm ..."
Nói vậy, song ông vẫn nhờ bạn văn đi tìm tôi, vì thời gian chẳng còn bao lâu, ông đang nằm ở nhà thưong X trong lúc tôi đi chơi xa cả tháng . 
Nên khi gặp lại, cũng còn kịp thấy nhau lần cuối. 
Tôi rất ghét cái cảnh này. Tôi không muốn thiếu một ai khi đã thân tình với nhau ...
Nhưng mỗi lúc mỗi ngắn dần năm tháng, bạn bè mỗi lúc mỗi hư hao...buồn quá, đến trời còn phải khóc nữa là tôi ...
Ôi trọn tháng giêng năm nay, tôi  chỉ thấy thấp thoáng những tia nắng vội vàng, mờ nhạt trong mưa dai dẳng buồn phiền, thành làm sao vui được, nên không sao ngăn được dòng lệ cảm hoài ...tưởng cũng là chuyện bình thường ...

          CAO MỴ NHÂN (HNPD)

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm