Mỗi Ngày Một Chuyện
MÙA XUÂN BẤT TẬN - CAO MỴ NHÂN
MÙA XUÂN BẤT TẬN
- CAO MỴ NHÂN
Thế là năm mới đã xong 10 cái mùng rồi ( từ mùng 1 tới mùng 10
Tết đó), mười một là chính thức ra giêng, tức tháng giêng , thêm cái rằm lớn
đầu năm: thượng nguyên, hay nguyên tiêu, rồi thì là, thì là...
Rồi thì là sao, anh hỏi, cứ đem ba cái chấm ra để dứt một câu
ngang phè ...
Ngang phè thế nào được, một câu văn hoa che lấp những điều khó
nói, những chuyện còn băn khoăn, nên nói thế nào cho khỏi mất lòng nhau.
Hay chính là một câu dang dở, cả trong chữ viết lẫn ngoài ngôn
ngữ .
Thế anh có bao giờ viết hay nói như vậy không ?
Tôi á hả? " Thằng này " là lính, nói là phải ngay ngắn
từng câu , lính mà dấu diếm quanh co, thì làm sao chỉ huy, làm sao thi hành
?
Nè , định nói gì trong 3 cái chấm đó ? Hay ra giêng rồi thế nào?
Chẳng thế nào cả, ý nói xong tháng giêng rồi là năm sẽ cũ lại
như năm ngoái vv...
Lại vv...3 chấm tiếp .
Là thế này này, chúng ta đang bắt đầu một năm mới tinh khôi, nó,
cái năm mới đó, nó sẽ chỉ còn 11 tháng, nhưng không nguyên vẹn đâu. Nó sẽ cũ thoạt
thì còn lịch sự lai rai, sau nó cũ thiệt nhanh ...
Nó cũ tới tháng chạp, là chu choa, mọi nhà lại chuẩn bị đưa ông
Táo, đón ông bà từ khắp nơi âm phủ trở về .
Nhưng quý ông bà đang tàng hình bên ta, chung quanh ta, nên ta
chẳng thấy gì, ta còn sợ ông bà soi thấu các sơ sót, lỗi lầm của ta
nữa .
Trở lại 10 mùng cơ bản của mùa tết nhất Mậu Tuất.
Bản danh sách quý bậc trưởng thượng và quý thân hữu của tôi, đã
xén bớt e 1/4.
Tôi định lười biếng, lấy bút gạch một dấu X chéo trên cái ô ghi
chép tên tuổi, địa chỉ, tel, email, fax nếu có ...
Nhưng sau thấy mặt giấy ô dề quá, tôi ngồi chép lại " danh
sách " thủa ban đầu,ta gặp nhau,rồi buổi cuối cùng ta đưa tiễn, đoàn tầu
đã ngắn dần, ngắn dần ...
Rứa tên tôi đang ở khoảng nào ? Anh hỏi .
Tôi nhìn kính viễn vọng, thấy anh ngoan hiền quá, tại sao anh
lại ngoan, lại hiền thế nhỉ ?
Tôi nhớ ở hải ngoại này, có một chữ mà chỉ sau cuộc đổi
đời
Khốn nạn nhất, 30- 4 - 1975 mới thấy cộng đồng ta xử dụng, ấy là
" ngoan cường " .
Tôi hỏi anh rằng ngoan thì đi đôi với hiền , còn kiên mới đi đôi
với cường. Vậy anh thích tôi chúc mừng năm mới anh ngoan hiền hay kiên cường
?
Anh bảo ở bên Mỹ không cần chúc, vì chúc suốt mấy
ngày tết mệt quá, ta hãy yên lặng nhìn nhau ...say đắm là đủ rồi
.
Chu choa, lạ hoắc lạ hươ mà say đắm gì cho tổn thương ngôn ngữ
.
Cả năm ngoái quen miệng cứ say đắm, đắm say cố sát, khiến có nên
thân nên phận gì đâu. Năm nay phải thận trọng để vạn sự tốt lành, may mắn trong
thơ, ngõ hầu gửi lại
cho đời những tập thơ tình đúng nghĩa tình thơ nhé.
Chứ anh không biết là mình vừa bâng khuâng đình lại cuộc ra mắt
tập thơ " Tình Muộn " vào giữa tháng 3 sắp tới, chỉ vì mùa
xuân lụp chụp quá.
Nói tới thơ là phải phong, hoa, tuyết, nguyệt ...trái với phương
châm: " thừa thắng xông lên, tái chiếm lãnh thổ ", cho dẫu tác giả
cũng là lính nhé.
Anh không tin hẳn điều mình vừa nói về cuốn thơ
" Tình Muộn " mình chưa đưa nó đi giới thiệu với làng
xóm thơ ca, và khách mộ điệu...chỉ vì mình không thích tình anh đối với mình là
một thứ tình muộn, mặc dầu nó muộn đến mấy chục năm .
Trưa nay ngồi ăn cơm một mình ở cái view từ bếp ngó ra đường. Cứ
mỗi muỗng cơm là một giọt nước mắt rơi...
Tại sao thế ? Vì ăn cơm một mình, vì nhớ nhung anh, hay vì không
ra mắt tập thơ " Tình Muộn " đẹp tuyệt vời đó ?
Mình cảm thấy không tất cả 3 cái lý do trên, hay tổng hợp cả 3
cái lý do rất " người " đó , lồng trong khuôn sáo của trời đất, là
chúng ta không thoát khỏi lẽ ... vô thường .
Lẽ vô thường hay vạn sự vạn điều đều ở trong quy ước của Thượng
Đế, cuộc sống hữu hạn mà vạn vật không thể tách rời ...
Chắc anh ngoan hiền của ...mình cũng chỉ thở dài thôi, anh sẽ
nói rằng: " Hãy sống cho hôm nay thật trọn vẹn " .
Mình nhớ rất không quên một sự kiện, là ngày gặp anh, không phải
tình cờ, mà giống như ...bất định. Hoá cho nên cũng chẳng nhìn nhau, mà lại
thấy ...tất cả, sao mình chủ quan thế, anh chỉ cười duy nhất một lần, rất bình
thường, khi anh quay lại đằng sau...
Chẳng lẽ anh cười chung với mọi người, mình cũng đứng ở phía
sau, vừa nhớ lại giây phút đó, mình thoắt rơi nước mắt nữa . Ô lạ, nếu cứ duy
trì " thảm cảnh" này, mình sẽ trầm cảm nặng thôi.
Tại sao anh ngoan hiền thế, như một người lính chất phác, mặc
dầu anh không là người chất phác ...Hình như anh không muốn làm lớn
dậy con người anh ở một khía cạnh khác .
Thôi thì thôi, như một lời ca trong bài Thánh vịnh dành cho
người cùng khổ, mà lời lẽ lại rất cao vời.
Với Thượng Đế có nhiều mâu thuẫn trầm trọng mà tín hữu tin là
hợp lý lắm.
Mình cũng tin những mâu thuẫn đó họp lại thành bản tình ca không
cần chứng minh hay giải thích, Thượng Đế cho ta sự mặc khải lạ lùng, mà thanh
thoát làm sao.
Rồi năm sẽ cũ đi, nhưng tình anh lại cứ mới hoài, khiến mình
chạy theo không kịp ...thở.
Thì cứ nín lặng, vì tình đó từ thiên nhiên đem tới, tự bao giờ
nó chứa đầy trong trái tim, những phế nang căng phồng dưỡng khí để dự trữ cho
một lần thở dồn dập, rồi bặt đi giữa nụ cười ...bất định, cũng sẽ bình thường
lại, như khi hạnh ngộ anh, vô thường, đừng nói thêm, anh tiếp tục tịnh ngôn đối
với mình, mùa xuân an lạc quá chứ.
Ôi thiên nhiên bình yên, an vui ...chúng ta sẽ lại gặp nhau
trong những mùa xuân trước mặt, những mùa xuân được kết bằng ngàn vạn sắc hoa
tươi thắm mà người khiếm thị cũng nhận ra, đừng nói là đôi mắt còn
sáng rỡ, linh diệu thế kia ...
Hỡi anh thân kính, mùa xuân còn bất tận trong đời ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
MÙA XUÂN BẤT TẬN - CAO MỴ NHÂN
MÙA XUÂN BẤT TẬN
- CAO MỴ NHÂN
Thế là năm mới đã xong 10 cái mùng rồi ( từ mùng 1 tới mùng 10
Tết đó), mười một là chính thức ra giêng, tức tháng giêng , thêm cái rằm lớn
đầu năm: thượng nguyên, hay nguyên tiêu, rồi thì là, thì là...
Rồi thì là sao, anh hỏi, cứ đem ba cái chấm ra để dứt một câu
ngang phè ...
Ngang phè thế nào được, một câu văn hoa che lấp những điều khó
nói, những chuyện còn băn khoăn, nên nói thế nào cho khỏi mất lòng nhau.
Hay chính là một câu dang dở, cả trong chữ viết lẫn ngoài ngôn
ngữ .
Thế anh có bao giờ viết hay nói như vậy không ?
Tôi á hả? " Thằng này " là lính, nói là phải ngay ngắn
từng câu , lính mà dấu diếm quanh co, thì làm sao chỉ huy, làm sao thi hành
?
Nè , định nói gì trong 3 cái chấm đó ? Hay ra giêng rồi thế nào?
Chẳng thế nào cả, ý nói xong tháng giêng rồi là năm sẽ cũ lại
như năm ngoái vv...
Lại vv...3 chấm tiếp .
Là thế này này, chúng ta đang bắt đầu một năm mới tinh khôi, nó,
cái năm mới đó, nó sẽ chỉ còn 11 tháng, nhưng không nguyên vẹn đâu. Nó sẽ cũ thoạt
thì còn lịch sự lai rai, sau nó cũ thiệt nhanh ...
Nó cũ tới tháng chạp, là chu choa, mọi nhà lại chuẩn bị đưa ông
Táo, đón ông bà từ khắp nơi âm phủ trở về .
Nhưng quý ông bà đang tàng hình bên ta, chung quanh ta, nên ta
chẳng thấy gì, ta còn sợ ông bà soi thấu các sơ sót, lỗi lầm của ta
nữa .
Trở lại 10 mùng cơ bản của mùa tết nhất Mậu Tuất.
Bản danh sách quý bậc trưởng thượng và quý thân hữu của tôi, đã
xén bớt e 1/4.
Tôi định lười biếng, lấy bút gạch một dấu X chéo trên cái ô ghi
chép tên tuổi, địa chỉ, tel, email, fax nếu có ...
Nhưng sau thấy mặt giấy ô dề quá, tôi ngồi chép lại " danh
sách " thủa ban đầu,ta gặp nhau,rồi buổi cuối cùng ta đưa tiễn, đoàn tầu
đã ngắn dần, ngắn dần ...
Rứa tên tôi đang ở khoảng nào ? Anh hỏi .
Tôi nhìn kính viễn vọng, thấy anh ngoan hiền quá, tại sao anh
lại ngoan, lại hiền thế nhỉ ?
Tôi nhớ ở hải ngoại này, có một chữ mà chỉ sau cuộc đổi
đời
Khốn nạn nhất, 30- 4 - 1975 mới thấy cộng đồng ta xử dụng, ấy là
" ngoan cường " .
Tôi hỏi anh rằng ngoan thì đi đôi với hiền , còn kiên mới đi đôi
với cường. Vậy anh thích tôi chúc mừng năm mới anh ngoan hiền hay kiên cường
?
Anh bảo ở bên Mỹ không cần chúc, vì chúc suốt mấy
ngày tết mệt quá, ta hãy yên lặng nhìn nhau ...say đắm là đủ rồi
.
Chu choa, lạ hoắc lạ hươ mà say đắm gì cho tổn thương ngôn ngữ
.
Cả năm ngoái quen miệng cứ say đắm, đắm say cố sát, khiến có nên
thân nên phận gì đâu. Năm nay phải thận trọng để vạn sự tốt lành, may mắn trong
thơ, ngõ hầu gửi lại
cho đời những tập thơ tình đúng nghĩa tình thơ nhé.
Chứ anh không biết là mình vừa bâng khuâng đình lại cuộc ra mắt
tập thơ " Tình Muộn " vào giữa tháng 3 sắp tới, chỉ vì mùa
xuân lụp chụp quá.
Nói tới thơ là phải phong, hoa, tuyết, nguyệt ...trái với phương
châm: " thừa thắng xông lên, tái chiếm lãnh thổ ", cho dẫu tác giả
cũng là lính nhé.
Anh không tin hẳn điều mình vừa nói về cuốn thơ
" Tình Muộn " mình chưa đưa nó đi giới thiệu với làng
xóm thơ ca, và khách mộ điệu...chỉ vì mình không thích tình anh đối với mình là
một thứ tình muộn, mặc dầu nó muộn đến mấy chục năm .
Trưa nay ngồi ăn cơm một mình ở cái view từ bếp ngó ra đường. Cứ
mỗi muỗng cơm là một giọt nước mắt rơi...
Tại sao thế ? Vì ăn cơm một mình, vì nhớ nhung anh, hay vì không
ra mắt tập thơ " Tình Muộn " đẹp tuyệt vời đó ?
Mình cảm thấy không tất cả 3 cái lý do trên, hay tổng hợp cả 3
cái lý do rất " người " đó , lồng trong khuôn sáo của trời đất, là
chúng ta không thoát khỏi lẽ ... vô thường .
Lẽ vô thường hay vạn sự vạn điều đều ở trong quy ước của Thượng
Đế, cuộc sống hữu hạn mà vạn vật không thể tách rời ...
Chắc anh ngoan hiền của ...mình cũng chỉ thở dài thôi, anh sẽ
nói rằng: " Hãy sống cho hôm nay thật trọn vẹn " .
Mình nhớ rất không quên một sự kiện, là ngày gặp anh, không phải
tình cờ, mà giống như ...bất định. Hoá cho nên cũng chẳng nhìn nhau, mà lại
thấy ...tất cả, sao mình chủ quan thế, anh chỉ cười duy nhất một lần, rất bình
thường, khi anh quay lại đằng sau...
Chẳng lẽ anh cười chung với mọi người, mình cũng đứng ở phía
sau, vừa nhớ lại giây phút đó, mình thoắt rơi nước mắt nữa . Ô lạ, nếu cứ duy
trì " thảm cảnh" này, mình sẽ trầm cảm nặng thôi.
Tại sao anh ngoan hiền thế, như một người lính chất phác, mặc
dầu anh không là người chất phác ...Hình như anh không muốn làm lớn
dậy con người anh ở một khía cạnh khác .
Thôi thì thôi, như một lời ca trong bài Thánh vịnh dành cho
người cùng khổ, mà lời lẽ lại rất cao vời.
Với Thượng Đế có nhiều mâu thuẫn trầm trọng mà tín hữu tin là
hợp lý lắm.
Mình cũng tin những mâu thuẫn đó họp lại thành bản tình ca không
cần chứng minh hay giải thích, Thượng Đế cho ta sự mặc khải lạ lùng, mà thanh
thoát làm sao.
Rồi năm sẽ cũ đi, nhưng tình anh lại cứ mới hoài, khiến mình
chạy theo không kịp ...thở.
Thì cứ nín lặng, vì tình đó từ thiên nhiên đem tới, tự bao giờ
nó chứa đầy trong trái tim, những phế nang căng phồng dưỡng khí để dự trữ cho
một lần thở dồn dập, rồi bặt đi giữa nụ cười ...bất định, cũng sẽ bình thường
lại, như khi hạnh ngộ anh, vô thường, đừng nói thêm, anh tiếp tục tịnh ngôn đối
với mình, mùa xuân an lạc quá chứ.
Ôi thiên nhiên bình yên, an vui ...chúng ta sẽ lại gặp nhau
trong những mùa xuân trước mặt, những mùa xuân được kết bằng ngàn vạn sắc hoa
tươi thắm mà người khiếm thị cũng nhận ra, đừng nói là đôi mắt còn
sáng rỡ, linh diệu thế kia ...
Hỡi anh thân kính, mùa xuân còn bất tận trong đời ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)