Mỗi Ngày Một Chuyện
MÙA XUÂN RIÊNG - CAO MỴ NHÂN
MÙA XUÂN RIÊNG - CAO MỴ NHÂN
Ôi dào bốn mùa xuân, hạ, thu, đông ...thì của chung nhân loại rồi, thiên hạ ở đông hay tây, nam hay bắc, hiện tại hay xa xưa đều có chung mùa xuân, chỉ tuỳ theo thời khí, không khí...Là nó, mùa xuân xê xích nhau thôi.
Thế nhưng ông vẫn bảo ông có mùa xuân riêng, ở trong tâm
thức, không phải ở ngoài ...đời.
Bà tống miếng bánh tét vô miệng, cảm thấy miếng bánh "nếp một" nhân thịt nửa mỡ, nửa nạc, tiêu thơm
phức thế, nó đang mềm dẻo thơm ơi là thơm, bỗng chai cứng, như là...đá.
Tết nhất trở nên kỳ cục trước cái gàn xuất thần của ông. Bà
hỏi ông cảm thấy trong người thế nào, có đau ốm gì không.
Ông đang gởi hồn ra bát ngát không gian, nếu nhìn tổng quát thì mùa xuân đồng điệu thật, nhưng phân tích ra, rất
nhiều góc cạnh mùa xuân, từ chỗ thật tối tăm, tới nơi
quang đãng...Vô cùng, thật vô cùng cách biệt.
Chưa nghe ông trả lời câu hỏi ốm đau, lại thấy ông cứ lặng
lẽ, mùa xuân thì đang ở trước mặt, hoa lá khắp
nơi đang hồi sinh ...
Sao ông chưa nói cho tôi biết ông đang thế nào, bà nhắc lại.
Đang thế nào là thế nào chứ, có thế nào đâu, tôi có
một mùa xuân riêng.
Tức là ông không ăn Tết với cả nhà hả?
Sao lại không ăn Tết với cả nhà? Ăn thì cứ ăn, mùa
xuân riêng thì cứ riêng thôi. Có gì khác thiên hạ đâu.
Ông nói thế mà nghe được à, còn chưa kể là ích kỷ nữa.
Thay vì như mọi lần trước, cứ mâu thuẫn lời ăn tiếng nói là
ông bực mình vì sự đơn giản khuôn khổ của phụ nữ từ ngàn
đời, lúc nào cũng muốn đếm từng đốt ngón tay chồng xem có đúng 14 đốt mỗi bàn tay không, ông sẽ la toáng lên, lần này ông ngó bà chăm chú, mong đừng có những giọt nước mắt ân
tình rơi ra, vì trong hoàn cảnh vợ chồng nào,
bộc bạch ra nỗi riêng tư rất khó bày tỏ, nhất là vấn đề...trừu tượng...
Chẳng phải vì yêu ai, vì mê thích một sự nghiệp, vì
ước vọng một lý tưởng cao vời gì, bởi tình trạng đó
mới đánh đồng với chuyện gọi là phản bội, đã
chia xẻ thời gian và tình cảm cho...tha nhân.
Ông muốn được thảnh thơi chốc lát, muốn có một chút yên lặng riêng
tư.
Đồng ý, nhưng trong chút yên lặng riêng tư đó, sự
việc gì tồn tại, nó hoàn toàn không phải là một mặt bằng của tâm hồn chứ?
Thì làm sao mặt bằng được, vì mùa xuân ở đấy đôi khi nó...mới lạ, nó lại cũng như quen thuộc thời gian thủa đầu
đời của mỗi con người, ông muốn bà cũng như ông, có
một mùa xuân riêng tư, để thấy không bị chi phối bởi những...thực
tế nhàm chán, hoặc bắt buộc, lệ thuộc.
Bà thở dài thườn thượt: tôi biết chứ, những nhàm
chán, bắt buộc, lệ thuộc lại là những mong ước được mãi thế, cho tới chết, nên ta thường muốn bình thường
như mọi ngày..., như những lời chúc tụng mỗi mùa xuân chung của mọi
người và của chúng ta.
Có lẽ bà chưa, nhưng bà cũng sẽ giống tôi, ấy là thích có
mùa xuân riêng để giãi bầy cho chính mình cái điều đang tồn
tại, vì không tri Bỉ thì chẳng tri Kỷ được.
Bà gật gật cái đầu, nói như thì thầm với chính bà: ông cao siêu quá, ông cô đơn quá, tôi cũng như ông
nay mai thôi, mỗi người trong chúng ta cần có một mùa xuân
riêng để nghỉ ngơi...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
MÙA XUÂN RIÊNG - CAO MỴ NHÂN
MÙA XUÂN RIÊNG - CAO MỴ NHÂN
Ôi dào bốn mùa xuân, hạ, thu, đông ...thì của chung nhân loại rồi, thiên hạ ở đông hay tây, nam hay bắc, hiện tại hay xa xưa đều có chung mùa xuân, chỉ tuỳ theo thời khí, không khí...Là nó, mùa xuân xê xích nhau thôi.
Thế nhưng ông vẫn bảo ông có mùa xuân riêng, ở trong tâm
thức, không phải ở ngoài ...đời.
Bà tống miếng bánh tét vô miệng, cảm thấy miếng bánh "nếp một" nhân thịt nửa mỡ, nửa nạc, tiêu thơm
phức thế, nó đang mềm dẻo thơm ơi là thơm, bỗng chai cứng, như là...đá.
Tết nhất trở nên kỳ cục trước cái gàn xuất thần của ông. Bà
hỏi ông cảm thấy trong người thế nào, có đau ốm gì không.
Ông đang gởi hồn ra bát ngát không gian, nếu nhìn tổng quát thì mùa xuân đồng điệu thật, nhưng phân tích ra, rất
nhiều góc cạnh mùa xuân, từ chỗ thật tối tăm, tới nơi
quang đãng...Vô cùng, thật vô cùng cách biệt.
Chưa nghe ông trả lời câu hỏi ốm đau, lại thấy ông cứ lặng
lẽ, mùa xuân thì đang ở trước mặt, hoa lá khắp
nơi đang hồi sinh ...
Sao ông chưa nói cho tôi biết ông đang thế nào, bà nhắc lại.
Đang thế nào là thế nào chứ, có thế nào đâu, tôi có
một mùa xuân riêng.
Tức là ông không ăn Tết với cả nhà hả?
Sao lại không ăn Tết với cả nhà? Ăn thì cứ ăn, mùa
xuân riêng thì cứ riêng thôi. Có gì khác thiên hạ đâu.
Ông nói thế mà nghe được à, còn chưa kể là ích kỷ nữa.
Thay vì như mọi lần trước, cứ mâu thuẫn lời ăn tiếng nói là
ông bực mình vì sự đơn giản khuôn khổ của phụ nữ từ ngàn
đời, lúc nào cũng muốn đếm từng đốt ngón tay chồng xem có đúng 14 đốt mỗi bàn tay không, ông sẽ la toáng lên, lần này ông ngó bà chăm chú, mong đừng có những giọt nước mắt ân
tình rơi ra, vì trong hoàn cảnh vợ chồng nào,
bộc bạch ra nỗi riêng tư rất khó bày tỏ, nhất là vấn đề...trừu tượng...
Chẳng phải vì yêu ai, vì mê thích một sự nghiệp, vì
ước vọng một lý tưởng cao vời gì, bởi tình trạng đó
mới đánh đồng với chuyện gọi là phản bội, đã
chia xẻ thời gian và tình cảm cho...tha nhân.
Ông muốn được thảnh thơi chốc lát, muốn có một chút yên lặng riêng
tư.
Đồng ý, nhưng trong chút yên lặng riêng tư đó, sự
việc gì tồn tại, nó hoàn toàn không phải là một mặt bằng của tâm hồn chứ?
Thì làm sao mặt bằng được, vì mùa xuân ở đấy đôi khi nó...mới lạ, nó lại cũng như quen thuộc thời gian thủa đầu
đời của mỗi con người, ông muốn bà cũng như ông, có
một mùa xuân riêng tư, để thấy không bị chi phối bởi những...thực
tế nhàm chán, hoặc bắt buộc, lệ thuộc.
Bà thở dài thườn thượt: tôi biết chứ, những nhàm
chán, bắt buộc, lệ thuộc lại là những mong ước được mãi thế, cho tới chết, nên ta thường muốn bình thường
như mọi ngày..., như những lời chúc tụng mỗi mùa xuân chung của mọi
người và của chúng ta.
Có lẽ bà chưa, nhưng bà cũng sẽ giống tôi, ấy là thích có
mùa xuân riêng để giãi bầy cho chính mình cái điều đang tồn
tại, vì không tri Bỉ thì chẳng tri Kỷ được.
Bà gật gật cái đầu, nói như thì thầm với chính bà: ông cao siêu quá, ông cô đơn quá, tôi cũng như ông
nay mai thôi, mỗi người trong chúng ta cần có một mùa xuân
riêng để nghỉ ngơi...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)