Kinh Khổ
Mặt lợn!
Nó về nhà soi gương, nhìn lại mặt mình, ngẫm nghĩ: “ ...Hay là lời của ông bác sỹ có thuốc “biến đổi gien” linh nghiệm. Suốt ngày chỉ nghĩ về lợn, mặt mình thành mặt lợn!!!”.
Nó nhiều tiền. Tiền nhiều như cát sông Hồng.
Căn nguyên có nhiều tiền, đơn giản, toàn gian lận cả. Từ chuyện đánh bài
đến buôn gỗ lậu, hàng quốc cấm...nhờ uy của chị, lúc đó làm chủ tịch
huyện, nên, công an bắt lại tha, học ngu hơn bò, vẫn đỗ.
Giờ chị của nó lên chủ tịch tỉnh, nó làm giám đốc sở, uy to hơn hơn vạn
quả đồi. Vẫn dựa uy của chị, nó dựng lên dự án “ Phá núi lấy đá làm
đường xây dựng nông thôn mới” mà thực chất là liên kết với một doanh
nghiệp tư nhân khai thác kim loại quý hiếm bán qua biên giới, rồi dựa
vào dự án thủy điện mà thực chất phá rừng lấy gỗ...
Tiền đấy! Sướng! Nó xây biệt phủ to nhất vùng...
Có tiền, phải ăn chơi. Nó nghe bên kia biên giới có một ông bác sỹ giỏi
thuốc, chữa bệnh tài như thần. Đặc biệt, ông có một loại thuốc, uống vào
, làm “ biến đổi gien”, cứ nghĩ thế nào, hình hài bên ngoài, nhất là
nét mặt sẽ từa tựa như thế...
Nó tìm đến ông bác sỹ đó, nó muốn mặt phải đẹp như Lý Hùng, Chánh Tín,
Thế Anh...thời trẻ. Mất một khoản tiền lớn, ông bác sỹ cho nó thang
thuốc quý, dặn rất kỹ càng: “ Anh uống vào, cứ nghĩ đến nét mặt của ai,
thật chăm chú, thật sâu, càng lâu, càng tốt... nét mặt của anh trông sẽ
gần giống với nét mặt của người ấy. Nhớ lời tôi dặn nhé, phải nghĩ
nhiều, thật lâu, thật sâu...”
Lời ông bác sỹ quá tuyệt vời, nó uống thuốc của ông, ai cũng bảo nó trẻ
ra, đẹp ra, nhất là vào phòng hát caraoke, mấy em chân dài ôm nó, khen
nức nở: “ Không ai đẹp bằng anh !”.
Tưởng đường “sướng” của nó hanh thông, ai ngờ...
Báo chí vào cuộc, rồi thanh tra, rồi dư luận... nhất là thằng “ Phây
buốc” phanh phui tất tần tật tội ác của nó, được bà chị nâng đỡ. Chị em
nó chạy như kiến trong chảo nóng, sợ vãi linh hồn. Làm sao chứng minh
được khối tài sản khủng mà nó có! Nhất là khu biệt phủ nằm án ngữ nửa
quả đồi???
Nửa đêm, chị nó đánh xe ,chạy đến nói ngay:
-Tao nghĩ ra rồi, chỉ có phương sách này cứu được mày. Mày nói tiền tôi
có là do nuôi lợn. Tôi nuôi lợn đến thối cả móng tay, mới nên cơ ngơi
này...
-Nhưng em có biết nuôi lợn đâu!
-Ngu! Giờ thì... mày phải đến mấy trang trại nuôi lợn mà học, rồi giở
sách chăn nuôi ra mà nghiền ngẫm, rồi bắt chước người ta, mày cho xây
phía sau biệt phủ một chuồng lợn, chiều tối, sáng sớm trèo ra, trèo
vào...để chứng tỏ là mày biết nuôi lợn!Nghe tao đi, thằng ngu ạ.
Nó làm theo lời của chị, mà nó vẫn tự hào “ Khổng Minh cái giáng thế “.
Suốt ngày chỉ nghĩ về lợn, từ cách nuôi, chăm sóc, xẻ thịt, thậm chí
tiếng lợn kêu như thế nào nó cũng cố bắt chước...
Hôm họp báo ,giải trình về việc xây biệt phủ to, nó đứng dậy, nói hùng
hồn, xung quanh phóng viên các báo lớn bu đen, bu đỏ, đèn chớp lia lịa:
- Cơ ngơi ấy, là do tôi nuôi lợn mà có. Lợn đối với tôi như hơi thở, như
không khí, ngủ, ăn, cho đến lúc đi với bạn bè... tôi chỉ nghĩ về lợn –
Nó giơ bàn tay lên – Mọi người hãy nhìn đây, bài tay thái chuối, băm
bèo...làm thức ăn cho lợn, đã chai sạn – Rồi nó kéo ống quần lên cho mọi
người thấy – Bàn chân của tôi, vẫn còn mùi phân lợn....Không lao động
cần cù như thế, lấy tiền đâu để xây nhà...
Bên dưới ,có nhiều phóng viên lấy tay che miệng cười. Có người nói:
- Ờ ! ờ cái mặt ông này trông cũng giống mặt lợn thật!
Lời nói ấy đến tai nó.
Nó về nhà soi gương, nhìn lại mặt mình, ngẫm nghĩ: “ ...Hay là lời của
ông bác sỹ có thuốc “biến đổi gien” linh nghiệm. Suốt ngày chỉ nghĩ về
lợn, mặt mình thành mặt lợn!!!”.
Trần Kỳ Trung
(FB Trần Kỳ Trung)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Vài Chuyện Buồn 30 Tháng 4" - by Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Sinh Nhật Buồn" - by Khuất Đẩu / Trần Văn Giang (ghi lại).
- Sự thật về “Nước mắm Việt Hương” của Tàu (?) - by Kỳ Đỗ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Người Mỹ và người Việt khác nhau ở chỗ này !" - by Nguyễn Đắc Phúc / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Lịch sử và hoài nghi _ Trần Thế Kỷ
Mặt lợn!
Nó về nhà soi gương, nhìn lại mặt mình, ngẫm nghĩ: “ ...Hay là lời của ông bác sỹ có thuốc “biến đổi gien” linh nghiệm. Suốt ngày chỉ nghĩ về lợn, mặt mình thành mặt lợn!!!”.
Nó nhiều tiền. Tiền nhiều như cát sông Hồng.
Căn nguyên có nhiều tiền, đơn giản, toàn gian lận cả. Từ chuyện đánh bài
đến buôn gỗ lậu, hàng quốc cấm...nhờ uy của chị, lúc đó làm chủ tịch
huyện, nên, công an bắt lại tha, học ngu hơn bò, vẫn đỗ.
Giờ chị của nó lên chủ tịch tỉnh, nó làm giám đốc sở, uy to hơn hơn vạn
quả đồi. Vẫn dựa uy của chị, nó dựng lên dự án “ Phá núi lấy đá làm
đường xây dựng nông thôn mới” mà thực chất là liên kết với một doanh
nghiệp tư nhân khai thác kim loại quý hiếm bán qua biên giới, rồi dựa
vào dự án thủy điện mà thực chất phá rừng lấy gỗ...
Tiền đấy! Sướng! Nó xây biệt phủ to nhất vùng...
Có tiền, phải ăn chơi. Nó nghe bên kia biên giới có một ông bác sỹ giỏi
thuốc, chữa bệnh tài như thần. Đặc biệt, ông có một loại thuốc, uống vào
, làm “ biến đổi gien”, cứ nghĩ thế nào, hình hài bên ngoài, nhất là
nét mặt sẽ từa tựa như thế...
Nó tìm đến ông bác sỹ đó, nó muốn mặt phải đẹp như Lý Hùng, Chánh Tín,
Thế Anh...thời trẻ. Mất một khoản tiền lớn, ông bác sỹ cho nó thang
thuốc quý, dặn rất kỹ càng: “ Anh uống vào, cứ nghĩ đến nét mặt của ai,
thật chăm chú, thật sâu, càng lâu, càng tốt... nét mặt của anh trông sẽ
gần giống với nét mặt của người ấy. Nhớ lời tôi dặn nhé, phải nghĩ
nhiều, thật lâu, thật sâu...”
Lời ông bác sỹ quá tuyệt vời, nó uống thuốc của ông, ai cũng bảo nó trẻ
ra, đẹp ra, nhất là vào phòng hát caraoke, mấy em chân dài ôm nó, khen
nức nở: “ Không ai đẹp bằng anh !”.
Tưởng đường “sướng” của nó hanh thông, ai ngờ...
Báo chí vào cuộc, rồi thanh tra, rồi dư luận... nhất là thằng “ Phây
buốc” phanh phui tất tần tật tội ác của nó, được bà chị nâng đỡ. Chị em
nó chạy như kiến trong chảo nóng, sợ vãi linh hồn. Làm sao chứng minh
được khối tài sản khủng mà nó có! Nhất là khu biệt phủ nằm án ngữ nửa
quả đồi???
Nửa đêm, chị nó đánh xe ,chạy đến nói ngay:
-Tao nghĩ ra rồi, chỉ có phương sách này cứu được mày. Mày nói tiền tôi
có là do nuôi lợn. Tôi nuôi lợn đến thối cả móng tay, mới nên cơ ngơi
này...
-Nhưng em có biết nuôi lợn đâu!
-Ngu! Giờ thì... mày phải đến mấy trang trại nuôi lợn mà học, rồi giở
sách chăn nuôi ra mà nghiền ngẫm, rồi bắt chước người ta, mày cho xây
phía sau biệt phủ một chuồng lợn, chiều tối, sáng sớm trèo ra, trèo
vào...để chứng tỏ là mày biết nuôi lợn!Nghe tao đi, thằng ngu ạ.
Nó làm theo lời của chị, mà nó vẫn tự hào “ Khổng Minh cái giáng thế “.
Suốt ngày chỉ nghĩ về lợn, từ cách nuôi, chăm sóc, xẻ thịt, thậm chí
tiếng lợn kêu như thế nào nó cũng cố bắt chước...
Hôm họp báo ,giải trình về việc xây biệt phủ to, nó đứng dậy, nói hùng
hồn, xung quanh phóng viên các báo lớn bu đen, bu đỏ, đèn chớp lia lịa:
- Cơ ngơi ấy, là do tôi nuôi lợn mà có. Lợn đối với tôi như hơi thở, như
không khí, ngủ, ăn, cho đến lúc đi với bạn bè... tôi chỉ nghĩ về lợn –
Nó giơ bàn tay lên – Mọi người hãy nhìn đây, bài tay thái chuối, băm
bèo...làm thức ăn cho lợn, đã chai sạn – Rồi nó kéo ống quần lên cho mọi
người thấy – Bàn chân của tôi, vẫn còn mùi phân lợn....Không lao động
cần cù như thế, lấy tiền đâu để xây nhà...
Bên dưới ,có nhiều phóng viên lấy tay che miệng cười. Có người nói:
- Ờ ! ờ cái mặt ông này trông cũng giống mặt lợn thật!
Lời nói ấy đến tai nó.
Nó về nhà soi gương, nhìn lại mặt mình, ngẫm nghĩ: “ ...Hay là lời của
ông bác sỹ có thuốc “biến đổi gien” linh nghiệm. Suốt ngày chỉ nghĩ về
lợn, mặt mình thành mặt lợn!!!”.
Trần Kỳ Trung
(FB Trần Kỳ Trung)