Kinh Khổ
Mấy vần thơ Tháng Tư _ Đỗ Bình
Tháng tư gío lạnh phương này /Bỗng dưng ta muốn thật say quên đời /Rượu chưa nhấp, lòng chơi vơi! /Đã nghe tiềm thức vọng thời tóc xanh.

TRĂN TRỞ
Tháng tư gío lạnh phương này
Bỗng dưng ta muốn thật say quên đời
Rượu chưa nhấp, lòng chơi vơi!
Đã nghe tiềm thức vọng thời tóc xanh.
Chiến trường sinh tử mong manh
Mịt mù khói lửa vây quanh lối về!
Bạn bè bỏ lại cõi mê
Hồn phiêu rũ sạch lời thề năm xưa.
Còn ta ngơ ngẩn bốn mùa
Ngồi đây gẫm cuộc được thua tháng ngày
Xót đàn chim hạc chân mây
Bờ quê biển đảo đổi thay chia lìa !
Bãi hoang vùi dấu mộ bia
Đồi xưa cỏ mọc buồn kia lưng trời !
TÀN CUỘC CHIẾN
Người lính trẻ lên đường ra chiến trận
Dù gian nguy nào có tiếc tuổi xuân
Vì tự do, cho sông núi vẹn phần
Tay ghìm súng lòng chưa mang oán hận.
Ngày quốc biến khắp nơi thành chiến địa,
Người cõng nhau chạy trốn đạn pháo kia
Tiếng xung phong, tiếng nổ, xác thân lìa,
Thịt người nóng đầu mình văng tứ phía
Những bàn chân, mảnh nón sắt, giày đinh,
Xác trẻ thơ trong ánh mắt tội tình
Chiếc nón cối rách bươm đầy máu dính.
Ôi chủ nghĩa toàn những lời lừa phỉnh !
Gây chiến tranh gieo máu lửa chập chùng
Mùi tử sĩ gío nồng tanh khói súng
Xác cụt tay vừa xong nợ kiếm cung
Mỗi giây phút từng thân người lá rụng
Bỏ nhân gian hồn về cõi chân mây.
Chiến trường im chỉ còn nỗi đọa đầy !..
Bên những xác, người qùy xuống chắp tay,
Nhìn chiến hữu một thời còn nằm đấy
Viên cuối cùng xin khấn trọn tình quê,
Người tử tiết bên những chàng lính trẻ.
Hòa bình ơi bạo lực chắn lối về !
Tàn cuộc chiến…khói ngút bay trần thế
HÒA BÌNH !
Ngày quốc biến con kéo cờ chiến thắng,
Mẹ ngậm ngùi xé áo quấn khăn tang.
Dòng sông Hương vẫn loang máu kinh hoàng,
Nơi phố Huế còn hồn oan lai vãng !
Ngày thống nhất xác xơ bờ lau sậy,
Cây cau buồn hiu hắt gío chiều lay
Hàng tre khô tan tác đã lâu ngày
Bầy se sẻ lạnh lùng không muốn nhảy.
Ngày con đến ngôi giáo đường xóm đạo
Vắng hồi chuông thiếu nhộn nhịp thuở nào
Cây cầu tre vắt vẻo dáng xanh xao
Cũng u uất vì bước chân giông bão !
Ngày chiến thắng mi giết người vô tội,
Lòng ta đau khiến ruột tím gan sôi.
Lũ vong nô dám dày xéo giống nòi
Theo tà thuyết cam làm bày lang sói !
NẠNG GỖ
Ngày tháng trôi đi, buồn vẫn đọng !
Trên dòng chinh chiến đã rêu phong.
Súng gươm lặng lẽ vào quên lãng,
Khấp khểnh đường chiều, chiếc nạng cong !
Đỗ Bình

TRĂN TRỞ
Tháng tư gío lạnh phương này
Bỗng dưng ta muốn thật say quên đời
Rượu chưa nhấp, lòng chơi vơi!
Đã nghe tiềm thức vọng thời tóc xanh.
Chiến trường sinh tử mong manh
Mịt mù khói lửa vây quanh lối về!
Bạn bè bỏ lại cõi mê
Hồn phiêu rũ sạch lời thề năm xưa.
Còn ta ngơ ngẩn bốn mùa
Ngồi đây gẫm cuộc được thua tháng ngày
Xót đàn chim hạc chân mây
Bờ quê biển đảo đổi thay chia lìa !
Bãi hoang vùi dấu mộ bia
Đồi xưa cỏ mọc buồn kia lưng trời !
TÀN CUỘC CHIẾN
Người lính trẻ lên đường ra chiến trận
Dù gian nguy nào có tiếc tuổi xuân
Vì tự do, cho sông núi vẹn phần
Tay ghìm súng lòng chưa mang oán hận.
Ngày quốc biến khắp nơi thành chiến địa,
Người cõng nhau chạy trốn đạn pháo kia
Tiếng xung phong, tiếng nổ, xác thân lìa,
Thịt người nóng đầu mình văng tứ phía
Những bàn chân, mảnh nón sắt, giày đinh,
Xác trẻ thơ trong ánh mắt tội tình
Chiếc nón cối rách bươm đầy máu dính.
Ôi chủ nghĩa toàn những lời lừa phỉnh !
Gây chiến tranh gieo máu lửa chập chùng
Mùi tử sĩ gío nồng tanh khói súng
Xác cụt tay vừa xong nợ kiếm cung
Mỗi giây phút từng thân người lá rụng
Bỏ nhân gian hồn về cõi chân mây.
Chiến trường im chỉ còn nỗi đọa đầy !..
Bên những xác, người qùy xuống chắp tay,
Nhìn chiến hữu một thời còn nằm đấy
Viên cuối cùng xin khấn trọn tình quê,
Người tử tiết bên những chàng lính trẻ.
Hòa bình ơi bạo lực chắn lối về !
Tàn cuộc chiến…khói ngút bay trần thế
HÒA BÌNH !
Ngày quốc biến con kéo cờ chiến thắng,
Mẹ ngậm ngùi xé áo quấn khăn tang.
Dòng sông Hương vẫn loang máu kinh hoàng,
Nơi phố Huế còn hồn oan lai vãng !
Ngày thống nhất xác xơ bờ lau sậy,
Cây cau buồn hiu hắt gío chiều lay
Hàng tre khô tan tác đã lâu ngày
Bầy se sẻ lạnh lùng không muốn nhảy.
Ngày con đến ngôi giáo đường xóm đạo
Vắng hồi chuông thiếu nhộn nhịp thuở nào
Cây cầu tre vắt vẻo dáng xanh xao
Cũng u uất vì bước chân giông bão !
Ngày chiến thắng mi giết người vô tội,
Lòng ta đau khiến ruột tím gan sôi.
Lũ vong nô dám dày xéo giống nòi
Theo tà thuyết cam làm bày lang sói !
NẠNG GỖ
Ngày tháng trôi đi, buồn vẫn đọng !
Trên dòng chinh chiến đã rêu phong.
Súng gươm lặng lẽ vào quên lãng,
Khấp khểnh đường chiều, chiếc nạng cong !
Đỗ Bình
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Vài Chuyện Buồn 30 Tháng 4" - by Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Sinh Nhật Buồn" - by Khuất Đẩu / Trần Văn Giang (ghi lại).
- Sự thật về “Nước mắm Việt Hương” của Tàu (?) - by Kỳ Đỗ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Người Mỹ và người Việt khác nhau ở chỗ này !" - by Nguyễn Đắc Phúc / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Lịch sử và hoài nghi _ Trần Thế Kỷ
Mấy vần thơ Tháng Tư _ Đỗ Bình
Tháng tư gío lạnh phương này /Bỗng dưng ta muốn thật say quên đời /Rượu chưa nhấp, lòng chơi vơi! /Đã nghe tiềm thức vọng thời tóc xanh.

TRĂN TRỞ
Tháng tư gío lạnh phương này
Bỗng dưng ta muốn thật say quên đời
Rượu chưa nhấp, lòng chơi vơi!
Đã nghe tiềm thức vọng thời tóc xanh.
Chiến trường sinh tử mong manh
Mịt mù khói lửa vây quanh lối về!
Bạn bè bỏ lại cõi mê
Hồn phiêu rũ sạch lời thề năm xưa.
Còn ta ngơ ngẩn bốn mùa
Ngồi đây gẫm cuộc được thua tháng ngày
Xót đàn chim hạc chân mây
Bờ quê biển đảo đổi thay chia lìa !
Bãi hoang vùi dấu mộ bia
Đồi xưa cỏ mọc buồn kia lưng trời !
TÀN CUỘC CHIẾN
Người lính trẻ lên đường ra chiến trận
Dù gian nguy nào có tiếc tuổi xuân
Vì tự do, cho sông núi vẹn phần
Tay ghìm súng lòng chưa mang oán hận.
Ngày quốc biến khắp nơi thành chiến địa,
Người cõng nhau chạy trốn đạn pháo kia
Tiếng xung phong, tiếng nổ, xác thân lìa,
Thịt người nóng đầu mình văng tứ phía
Những bàn chân, mảnh nón sắt, giày đinh,
Xác trẻ thơ trong ánh mắt tội tình
Chiếc nón cối rách bươm đầy máu dính.
Ôi chủ nghĩa toàn những lời lừa phỉnh !
Gây chiến tranh gieo máu lửa chập chùng
Mùi tử sĩ gío nồng tanh khói súng
Xác cụt tay vừa xong nợ kiếm cung
Mỗi giây phút từng thân người lá rụng
Bỏ nhân gian hồn về cõi chân mây.
Chiến trường im chỉ còn nỗi đọa đầy !..
Bên những xác, người qùy xuống chắp tay,
Nhìn chiến hữu một thời còn nằm đấy
Viên cuối cùng xin khấn trọn tình quê,
Người tử tiết bên những chàng lính trẻ.
Hòa bình ơi bạo lực chắn lối về !
Tàn cuộc chiến…khói ngút bay trần thế
HÒA BÌNH !
Ngày quốc biến con kéo cờ chiến thắng,
Mẹ ngậm ngùi xé áo quấn khăn tang.
Dòng sông Hương vẫn loang máu kinh hoàng,
Nơi phố Huế còn hồn oan lai vãng !
Ngày thống nhất xác xơ bờ lau sậy,
Cây cau buồn hiu hắt gío chiều lay
Hàng tre khô tan tác đã lâu ngày
Bầy se sẻ lạnh lùng không muốn nhảy.
Ngày con đến ngôi giáo đường xóm đạo
Vắng hồi chuông thiếu nhộn nhịp thuở nào
Cây cầu tre vắt vẻo dáng xanh xao
Cũng u uất vì bước chân giông bão !
Ngày chiến thắng mi giết người vô tội,
Lòng ta đau khiến ruột tím gan sôi.
Lũ vong nô dám dày xéo giống nòi
Theo tà thuyết cam làm bày lang sói !
NẠNG GỖ
Ngày tháng trôi đi, buồn vẫn đọng !
Trên dòng chinh chiến đã rêu phong.
Súng gươm lặng lẽ vào quên lãng,
Khấp khểnh đường chiều, chiếc nạng cong !
Đỗ Bình