Mỗi Ngày Một Chuyện
NGÀY ĐÃ LẬP XUÂN - CAO MỴ NHÂN
NGÀY ĐÃ LẬP XUÂN - CAO MỴ NHÂN
Mùa
đông năm nay đến và đi thật lẹ làng, nhẹ nhàng dễ sợ, mới đó mà trời đã lập
xuân được mấy ngày ...
Tôi
có vẻ chờ ngày đại tuyết, đông chí, để xem thử năm nay tôi phải chịu đựng cái
rét lạnh của mùa đông thế nào, vì mấy năm trước tôi đều mặc tới 4,5 áo len, mà
vẫn như là run lên cầm cập .
Viết
thế, quý vị nữ lưu trẻ tuổi hay trung niên lại cười ngất, cho rằng tôi ốm o gầy
mòn, chẳng có chút lipit nào, để chống trả với :
"
Mùa đông gió lạnh lùng, gió lạnh lùng
Chim
thôi bay nhìn mưa gió hãi hùng..."
Ôi,
đó là mùa đông của quân nhân các cấp đang trấn thủ biên phòng cơ ...ông ạ.
Chớ
trong thành phố, mà lại miền nam chỉ có mưa nắng hai mùa thôi, vì cái mùa đông
tháng giá đó nó... chết lịm ở bên kia Bến Hải rồi.
Ngay
Saigon quý cô, bà cứ việc diện Jean với áo thung 3 lỗ, 2 dây, là mát mẻ du xuân
đến tối mịt mới cần về nhà để vệ sinh một chút, rồi đi chơi tiếp sợ gì .
Tất
nhiên là vậy trước 1975, miền nam ở tuổi nào cũng lạc quan, yêu đời...
Nay
dắt díu nhau sang đây, Cali đi dễ khó về, trai đi tị nạn, gái về lưu vong...
Chu
choa, nói chuyện tào sao, đang kêu ca mùa đông qua loa ở thành Thiên Thần, tức
Los Angeles này, vì không khí tổng hợp của cả trăm sắc tộc, nên bỗng mùa đông
đôi khi mang mầu sắc hỗn hợp .
Có
một hôm tôi đi xe bus từ Los Angeles xuống Orange county ...
Đúng
ra là thủa tôi còn đi làm " lao động uyển chuyển " tức không hẳn trí
thức, cũng chẳng phải chân tay gì.
Song
công việc thì chân tay quá đi chứ, đó là làm thư ký trong một trường thẩm
mỹ...với hàng trăm hồ sơ nhập học, mãn khoá hằng ngày ...
Bấy
giờ có một bà khách Mỹ chính tông trắng bóc, làm việc ở Disney's land cùng đi
xe bus với tôi mỗi ngày ...
Chúng
tôi phải sát cánh nhau trên 3 chuyến xe, mới có thể tới nơi làm việc cận kề
trên cùng con đường Harbor.
Tôi
cứ quen không khí lạnh ở vùng trời hướng bắc, hoá cho nên mặc đồ chằng đụp
khủng khiếp.
Bà
Mỹ đồng hành với tôi xử dụng áo quần rất nhẹ nhõm, bà mặc váy đầm với độ 5, 6
cái áo dài ngắn phủ lấp lên nhau, và hình ảnh này cũng là duy nhất từ ngày tôi
đến Mỹ.
Bà
nói với tôi thủa thanh xuân thì không kể, bây giờ bà cũng có tuổi rồi, nên bà
mặc áo như vậy ...
Rồi
đường trường di chuyển, hay ở nơi làm việc, bà cứ nhịp nhàng bỏ bớt hoặc thêm
vào theo thời tiết những chiếc áo trên người ...ngay trong một ngày thôi.
Chẳng
rắc rối gì với mỗi cái áo, quen rồi, không làm thế, cứ như thiếu một điều gì
trong ngày ấy.
Là
mùa fall thôi, các mùa kia thì bình thường như thiên hạ .
Do
đó tôi quen mùa đông qua hình ảnh bà Mỹ trắng trung lưu này.
Tức
là mùa đông ở nơi tôi đang cư ngụ, nó có vẻ tổng hợp thêm sắc thái Saigon xưa,
như vầy:
"
Eo ê ( LA) ngày có 4 mùa
Sáng
xuân, trưa hạ, chiều là thu đông "
Nhưng
khi tôi đang viết mấy dòng này, đã 4 giờ chiều, theo lịch tây thì chưa hết mùa
đông ( đông : 12, 01, 02 ), mà lịch ta đã lập xuân cách đây 4 ngày rồi ( tiết
lập xuân kể từ ngày Táo quân lên trời tới khai hạ ) .
Tôi
chẳng lẩm cẩm gì, vì tôi là cái hàn thử biểu to ù, rõ ràng tôi đã bỏ mấy lớp áo
lạnh vài hôm nay, để chỉ còn 1 áo thung nỉ trong và 1 áo len dầy ngoài, thế
không phải năm nay với riêng
tôi, mùa đông lẻn đi lúc nào không hay à ?
Giống
anh vậy, anh như cơn gió đầu mùa, chợt tới, thoáng đi lúc nào không hay trong
tâm tư mình .
Ố
ô anh bảo là anh chẳng phải cái mùa đông mị ảo đó đâu, anh là một trận cuồng
phong nếu cần gây nên gió bão, song vẫn có thể anh là hơi lạnh đủ để se lòng,
một chút heo may nhắc nhở mình thương nhớ xót xa...
Tuy
nhiên, đừng lo, đừng ngại, anh vẫn là khói ấm chiều đông, mưa vương trời hạ,
sương mát mùa thu ...và nhất là chứa chan xuân tứ ...cho mình lúc nào cũng có
thể làm thơ một cách nồng nàn...
Biết
rồi, ngày đã lập xuân, tất cả thời gian, tất cả lá hoa cây cỏ dành cho việc tạo
dựng mùa xuân cuộc đời ...
Xuân
tái xuân lai, nhưng xuân mới mẻ, lạ lùng mãi ...
Nếu
không có sự mới lạ, thì trời đất cần gì không khí ấm áp để tạo dựng mùa xuân
mới mẻ, vui tươi, lạc quan, hứa hẹn hàng năm tràn đầy hy vọng hiến tặng cho
loài người bất cứ ở đâu, bất cứ là ai, ai cũng có quyền yêu đời của họ chứ.
Thượng
Đế tưởng là im lặng, tịnh ngôn...sự thực khi ta chiêm ngưỡng những công trình sáng tạo muôn
loài, hãy lắng nghe, là cả giàn đại hợp xướng vô bờ ...bất cứ một khí mảnh nào
từ nhỏ nhất đến bao la ...đều có ngôn ngữ của Ngài , đấng tối cao, tối thượng
vô thuỷ vô chung bao trùm vạn vật .
Cả
một trời hoa đầy hương sắc mang thông điệp yêu thương của Thượng Đế gởi cho chúng ta, nhân loại
trên trái đất này trong thời điểm lập xuân ấm áp đó
đây...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
NGÀY ĐÃ LẬP XUÂN - CAO MỴ NHÂN
NGÀY ĐÃ LẬP XUÂN - CAO MỴ NHÂN
Mùa
đông năm nay đến và đi thật lẹ làng, nhẹ nhàng dễ sợ, mới đó mà trời đã lập
xuân được mấy ngày ...
Tôi
có vẻ chờ ngày đại tuyết, đông chí, để xem thử năm nay tôi phải chịu đựng cái
rét lạnh của mùa đông thế nào, vì mấy năm trước tôi đều mặc tới 4,5 áo len, mà
vẫn như là run lên cầm cập .
Viết
thế, quý vị nữ lưu trẻ tuổi hay trung niên lại cười ngất, cho rằng tôi ốm o gầy
mòn, chẳng có chút lipit nào, để chống trả với :
"
Mùa đông gió lạnh lùng, gió lạnh lùng
Chim
thôi bay nhìn mưa gió hãi hùng..."
Ôi,
đó là mùa đông của quân nhân các cấp đang trấn thủ biên phòng cơ ...ông ạ.
Chớ
trong thành phố, mà lại miền nam chỉ có mưa nắng hai mùa thôi, vì cái mùa đông
tháng giá đó nó... chết lịm ở bên kia Bến Hải rồi.
Ngay
Saigon quý cô, bà cứ việc diện Jean với áo thung 3 lỗ, 2 dây, là mát mẻ du xuân
đến tối mịt mới cần về nhà để vệ sinh một chút, rồi đi chơi tiếp sợ gì .
Tất
nhiên là vậy trước 1975, miền nam ở tuổi nào cũng lạc quan, yêu đời...
Nay
dắt díu nhau sang đây, Cali đi dễ khó về, trai đi tị nạn, gái về lưu vong...
Chu
choa, nói chuyện tào sao, đang kêu ca mùa đông qua loa ở thành Thiên Thần, tức
Los Angeles này, vì không khí tổng hợp của cả trăm sắc tộc, nên bỗng mùa đông
đôi khi mang mầu sắc hỗn hợp .
Có
một hôm tôi đi xe bus từ Los Angeles xuống Orange county ...
Đúng
ra là thủa tôi còn đi làm " lao động uyển chuyển " tức không hẳn trí
thức, cũng chẳng phải chân tay gì.
Song
công việc thì chân tay quá đi chứ, đó là làm thư ký trong một trường thẩm
mỹ...với hàng trăm hồ sơ nhập học, mãn khoá hằng ngày ...
Bấy
giờ có một bà khách Mỹ chính tông trắng bóc, làm việc ở Disney's land cùng đi
xe bus với tôi mỗi ngày ...
Chúng
tôi phải sát cánh nhau trên 3 chuyến xe, mới có thể tới nơi làm việc cận kề
trên cùng con đường Harbor.
Tôi
cứ quen không khí lạnh ở vùng trời hướng bắc, hoá cho nên mặc đồ chằng đụp
khủng khiếp.
Bà
Mỹ đồng hành với tôi xử dụng áo quần rất nhẹ nhõm, bà mặc váy đầm với độ 5, 6
cái áo dài ngắn phủ lấp lên nhau, và hình ảnh này cũng là duy nhất từ ngày tôi
đến Mỹ.
Bà
nói với tôi thủa thanh xuân thì không kể, bây giờ bà cũng có tuổi rồi, nên bà
mặc áo như vậy ...
Rồi
đường trường di chuyển, hay ở nơi làm việc, bà cứ nhịp nhàng bỏ bớt hoặc thêm
vào theo thời tiết những chiếc áo trên người ...ngay trong một ngày thôi.
Chẳng
rắc rối gì với mỗi cái áo, quen rồi, không làm thế, cứ như thiếu một điều gì
trong ngày ấy.
Là
mùa fall thôi, các mùa kia thì bình thường như thiên hạ .
Do
đó tôi quen mùa đông qua hình ảnh bà Mỹ trắng trung lưu này.
Tức
là mùa đông ở nơi tôi đang cư ngụ, nó có vẻ tổng hợp thêm sắc thái Saigon xưa,
như vầy:
"
Eo ê ( LA) ngày có 4 mùa
Sáng
xuân, trưa hạ, chiều là thu đông "
Nhưng
khi tôi đang viết mấy dòng này, đã 4 giờ chiều, theo lịch tây thì chưa hết mùa
đông ( đông : 12, 01, 02 ), mà lịch ta đã lập xuân cách đây 4 ngày rồi ( tiết
lập xuân kể từ ngày Táo quân lên trời tới khai hạ ) .
Tôi
chẳng lẩm cẩm gì, vì tôi là cái hàn thử biểu to ù, rõ ràng tôi đã bỏ mấy lớp áo
lạnh vài hôm nay, để chỉ còn 1 áo thung nỉ trong và 1 áo len dầy ngoài, thế
không phải năm nay với riêng
tôi, mùa đông lẻn đi lúc nào không hay à ?
Giống
anh vậy, anh như cơn gió đầu mùa, chợt tới, thoáng đi lúc nào không hay trong
tâm tư mình .
Ố
ô anh bảo là anh chẳng phải cái mùa đông mị ảo đó đâu, anh là một trận cuồng
phong nếu cần gây nên gió bão, song vẫn có thể anh là hơi lạnh đủ để se lòng,
một chút heo may nhắc nhở mình thương nhớ xót xa...
Tuy
nhiên, đừng lo, đừng ngại, anh vẫn là khói ấm chiều đông, mưa vương trời hạ,
sương mát mùa thu ...và nhất là chứa chan xuân tứ ...cho mình lúc nào cũng có
thể làm thơ một cách nồng nàn...
Biết
rồi, ngày đã lập xuân, tất cả thời gian, tất cả lá hoa cây cỏ dành cho việc tạo
dựng mùa xuân cuộc đời ...
Xuân
tái xuân lai, nhưng xuân mới mẻ, lạ lùng mãi ...
Nếu
không có sự mới lạ, thì trời đất cần gì không khí ấm áp để tạo dựng mùa xuân
mới mẻ, vui tươi, lạc quan, hứa hẹn hàng năm tràn đầy hy vọng hiến tặng cho
loài người bất cứ ở đâu, bất cứ là ai, ai cũng có quyền yêu đời của họ chứ.
Thượng
Đế tưởng là im lặng, tịnh ngôn...sự thực khi ta chiêm ngưỡng những công trình sáng tạo muôn
loài, hãy lắng nghe, là cả giàn đại hợp xướng vô bờ ...bất cứ một khí mảnh nào
từ nhỏ nhất đến bao la ...đều có ngôn ngữ của Ngài , đấng tối cao, tối thượng
vô thuỷ vô chung bao trùm vạn vật .
Cả
một trời hoa đầy hương sắc mang thông điệp yêu thương của Thượng Đế gởi cho chúng ta, nhân loại
trên trái đất này trong thời điểm lập xuân ấm áp đó
đây...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)