Mỗi Ngày Một Chuyện
NGƯỜI VÔ QUÂN GIỚI - CAO MỴ NHÂN
NGƯỜI VÔ QUÂN GIỚI - CAO MỴ NHÂN
Chiếc trực thăng dành riêng cho Trung tướng Tư lệnh QĐI/QKI của ...tôi, cũng chỉ là một chiếc máy bay chuồn chuồn lên thẳng bình thường, đến nỗi tướng không đòi hỏi " copilot " thế nào, súng máy thì nhất định phải có rồi .
Làm việc ở Bộ Tư Lệnh QĐI/QKI 10 năm, mà tôi không chú ý quý ông pilot hay đưa máy bay từ Sư Đoàn 1 Không Quân, trong Phi trường quân sự Đà Nẵng ra đậu trước cổng BTL/QĐI /QKI, bên kia đường trại Nguyễn Tri Phương, để chở Tướng đi tiền đồn .
Sân bay trực thăng khiêm tốn, chỉ bằng bãi đậu xe nhỏ " plaza " ở góc ngã tư đường có shop bên Hoa Kỳ này. Sân bay được vẽ một chữ H trong vòng tròn mầu trắng để ...ai cũng biết là chỗ máy bay tướng đi, hầu như hằng ngày luôn.
Dịp Noel 1974 , chúng tôi có một trại họp bạn lớn cho con em gia đình quân nhân các cấp ở chân núi Sơn Chà, gần biển Tiên Sa . Tôi phải thường trực ở đó, để điều hành sinh hoạt tập thể cho các Hướng Đạo sinh Quân đội .
Đang bận rộn công việc trường trại, thì được lệnh Trung tướng Ngô Quang Trưởng, kêu về Bộ Tư Lệnh ,
để mang chiếc xe lăn tay mới tinh ra Huế, trao đích danh thiếu tá X bị thương trận Y, cưa cả 2 chân, điều trị lành vết mổ, đã trở về với gia đình.
Gia đình thiếu tá X cảm động quá, vì mới buổi sáng , Trung tướng Ngô Quang Trưởng tới tận bệnh viện gặp chiến hữu thương binh, ông đứng lặng người đi, nhân diện tướng Trưởng luôn khắc khổ, chỉ nhìn thôi đã muốn rơi nước mắt ...
Vợ con thiếu tá X khóc ngất vì xúc động, không nghĩ là chiếc xe đến kịp lúc đưa thương binh thân nhân trở về nhà .
Chuyến bay trưa đó, chỉ có 1 Pilot chở một tôi với một chiếc xe lăn tay từ Đà Nẵng ra Huế, để trao thiếu tá thương binh ...
Suốt hành trình là nỗi bao la của trời đất ...
Chúng tôi đã quen lối cư xử có vẻ lạnh lùng nhưng tràn đầy danh dự và uy tín, cùng với tình thương chân thật của vị Tư Lệnh anh hùng, mã thượng .
Vài tuần sau, tôi nghe phone, một giọng nói Bắc Kỳ hết sức hào hoa, thuyết phục :
Tôi mời cô đi thăm vị đồn trưởng quân cảnh Huế, cùng với tôi . Tôi đợi ở chân cầu thang Văn phòng Tư lệnh .
Alo, Alo ...máy đã cúp .
Tôi nói với mấy chị nhân viên lớn tuổi : thăm viếng gì thì cũng phải rõ ràng chứ, sao vậy nhỉ ?
Chị phụ tá tôi bảo rằng: mà ai ...ra lệnh vậy chứ ?
Tôi ngẫm nghĩ nói với mấy chị : Không biết nữa, lần đầu tiên nghe giọng nói này .
Chị phụ tá cũng ngẫm nghĩ, rồi vui vẻ hẳn: giờ Mỵ dẫn theo nhỏ Hồng đi, lên đó, là nơi hẹn gặp, tuỳ cơ ứng biến .
Khi chúng tôi lên tới chỗ hẹn ở chân cầu thang Văn phòng Tư Lệnh, thì đại uý Pilot của Trung tướng Trưởng đã đứng ngóng chờ rồi, ông nói : tôi mời cô đi cùng với tôi qua trại giam bên kia sông, là vì người bị giam đó là bạn chung của chúng ta, đi với tính cách tư riêng, cám ơn cô nhân viên về làm việc đi .
Pilot lái xe Jeep cũng bay bướm như lái máy bay thôi . Ông ta kể rằng: cô biết " thằng Oanh " đồn trưởng quân cảnh Huế chứ gì, nó bị ông ...già ra lệnh nhốt ở trại giam vì cái lỗi " quân trấn " của đồn trưởng, không cần nói ra, chỉ cần biết thế này...
Chúng tôi, là Pilot với bạn, 3 thằng thân như cùng cha mẹ, thằng Oanh, thằng Long ở phòng 3 , và tôi ...
Vậy mà biết không, tôi lái máy bay cho tướng bao lâu nay ai cũng biết rồi, gặp nhiều " pan " suýt chết cũng rồi, nghĩa là cũng thương nhau như họ hàng ...
Tôi thiếu đường đập đầu xuống đất, xin ông bớt ...giận , tha cho " thằng Oanh ", ông ngó tôi chăm chăm, lặng lẽ, làm tôi, Pilot, tưởng được rồi, vẫn tiếp tục đưa tướng đi thị sát mặt trận ...
Dè đâu, hôm qua vợ " thằng Oanh " nó tới nhà tôi, rủa tôi sa sả, là Oanh nó vẫn vô tù bình thường như thiên hạ ...
Có nghĩa là tôi lái trực thăng chở tướng đi chiến trường thì cứ chở, đó là nhiệm vụ anh, Pilot, còn bạn anh, " thằng Oanh " có quân cảnh, quân cơ cũng mặc , vẫn phải thi hành án lệnh, làm gương cho binh lính khác .
Pilot đại uý Kim lái Jeep như bay xuống sông Hàn , qua khỏi An Hải một quãng đường dài, rồi rẽ sang trái , vô thăm tù , toàn là quân phạm .
Trung uý quân cảnh Nguyễn Oanh, đồn trưởng quân vụ thị trấn Huế, vẫn vẻ hào hoa, phong nhã lính, vừa được vợ thăm nuôi, còn giữ y giỏ xách thức ăn, có bó rau muống xanh mướt ...
Pilot Kim và tôi đi tay không, cái kiểu rủ đi thăm tù tức tưởi như thế, thì làm sao tôi biết mà chuẩn bị quà cáp , trong lúc phòng xã hội thì tặng phẩm sẵn sàng .
Đại uý không quân Kim cứ nắm chặt tay Trung uý quân cảnh Oanh, rồi bỗng cười lên hăng hắc ...
Xong việc thăm viếng, Pilot Kim và tôi ra về , Pilot tâm sự , " Thằng Oanh " nói phòng giam nó được lắm , là toàn quân phạm, Trung tướng Ngô Quang Trưởng ra lệnh: tù thì tù, vẫn phải quân phong , quân kỷ vv...biết không, ông , tướng Trưởng, nghĩ quân phạm mà chúng vớ được đồn trưởng QC, là chết à nghe , không bị oánh lầm giả bộ, chúng nhiếc móc cũng đủ ê ẩm tinh thần rồi.
Nếu giám thị trại giam để xẩy ra chuyện hiềm khích, thù hằn nhau, cũng bị khiển trách, kỷ luật như quân phạm .
Bao nhiêu năm xa cách, đúng ra là vẫn xa cách từ thủa đó , việc ai nấy làm...có lẽ đại uý Kim cũng muốn tôi thấy rõ tính ngay thẳng của vị Tư Lệnh QĐI/ QKI mà không người nào đã làm việc dưới trướng ông, không biết:
Đầy lòng với chiến hữu thương binh, nhưng vẫn sắt đá với lỗi lầm của quân nhân các cấp không tôn trọng binh nghiệp, tham nhũng, bê bối vv...
Không phải thế là ...hết đâu, Trung tướng Ngô Quang Trưởng còn phạt một vị quan 6 , 2 ông 5 vv...nhưng vẫn giúp đỡ quý vị đó, sau khi đã mãn việc chấp hành nghiêm chỉnh việc thọ phạt ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
NGƯỜI VÔ QUÂN GIỚI - CAO MỴ NHÂN
NGƯỜI VÔ QUÂN GIỚI - CAO MỴ NHÂN
Chiếc trực thăng dành riêng cho Trung tướng Tư lệnh QĐI/QKI của ...tôi, cũng chỉ là một chiếc máy bay chuồn chuồn lên thẳng bình thường, đến nỗi tướng không đòi hỏi " copilot " thế nào, súng máy thì nhất định phải có rồi .
Làm việc ở Bộ Tư Lệnh QĐI/QKI 10 năm, mà tôi không chú ý quý ông pilot hay đưa máy bay từ Sư Đoàn 1 Không Quân, trong Phi trường quân sự Đà Nẵng ra đậu trước cổng BTL/QĐI /QKI, bên kia đường trại Nguyễn Tri Phương, để chở Tướng đi tiền đồn .
Sân bay trực thăng khiêm tốn, chỉ bằng bãi đậu xe nhỏ " plaza " ở góc ngã tư đường có shop bên Hoa Kỳ này. Sân bay được vẽ một chữ H trong vòng tròn mầu trắng để ...ai cũng biết là chỗ máy bay tướng đi, hầu như hằng ngày luôn.
Dịp Noel 1974 , chúng tôi có một trại họp bạn lớn cho con em gia đình quân nhân các cấp ở chân núi Sơn Chà, gần biển Tiên Sa . Tôi phải thường trực ở đó, để điều hành sinh hoạt tập thể cho các Hướng Đạo sinh Quân đội .
Đang bận rộn công việc trường trại, thì được lệnh Trung tướng Ngô Quang Trưởng, kêu về Bộ Tư Lệnh ,
để mang chiếc xe lăn tay mới tinh ra Huế, trao đích danh thiếu tá X bị thương trận Y, cưa cả 2 chân, điều trị lành vết mổ, đã trở về với gia đình.
Gia đình thiếu tá X cảm động quá, vì mới buổi sáng , Trung tướng Ngô Quang Trưởng tới tận bệnh viện gặp chiến hữu thương binh, ông đứng lặng người đi, nhân diện tướng Trưởng luôn khắc khổ, chỉ nhìn thôi đã muốn rơi nước mắt ...
Vợ con thiếu tá X khóc ngất vì xúc động, không nghĩ là chiếc xe đến kịp lúc đưa thương binh thân nhân trở về nhà .
Chuyến bay trưa đó, chỉ có 1 Pilot chở một tôi với một chiếc xe lăn tay từ Đà Nẵng ra Huế, để trao thiếu tá thương binh ...
Suốt hành trình là nỗi bao la của trời đất ...
Chúng tôi đã quen lối cư xử có vẻ lạnh lùng nhưng tràn đầy danh dự và uy tín, cùng với tình thương chân thật của vị Tư Lệnh anh hùng, mã thượng .
Vài tuần sau, tôi nghe phone, một giọng nói Bắc Kỳ hết sức hào hoa, thuyết phục :
Tôi mời cô đi thăm vị đồn trưởng quân cảnh Huế, cùng với tôi . Tôi đợi ở chân cầu thang Văn phòng Tư lệnh .
Alo, Alo ...máy đã cúp .
Tôi nói với mấy chị nhân viên lớn tuổi : thăm viếng gì thì cũng phải rõ ràng chứ, sao vậy nhỉ ?
Chị phụ tá tôi bảo rằng: mà ai ...ra lệnh vậy chứ ?
Tôi ngẫm nghĩ nói với mấy chị : Không biết nữa, lần đầu tiên nghe giọng nói này .
Chị phụ tá cũng ngẫm nghĩ, rồi vui vẻ hẳn: giờ Mỵ dẫn theo nhỏ Hồng đi, lên đó, là nơi hẹn gặp, tuỳ cơ ứng biến .
Khi chúng tôi lên tới chỗ hẹn ở chân cầu thang Văn phòng Tư Lệnh, thì đại uý Pilot của Trung tướng Trưởng đã đứng ngóng chờ rồi, ông nói : tôi mời cô đi cùng với tôi qua trại giam bên kia sông, là vì người bị giam đó là bạn chung của chúng ta, đi với tính cách tư riêng, cám ơn cô nhân viên về làm việc đi .
Pilot lái xe Jeep cũng bay bướm như lái máy bay thôi . Ông ta kể rằng: cô biết " thằng Oanh " đồn trưởng quân cảnh Huế chứ gì, nó bị ông ...già ra lệnh nhốt ở trại giam vì cái lỗi " quân trấn " của đồn trưởng, không cần nói ra, chỉ cần biết thế này...
Chúng tôi, là Pilot với bạn, 3 thằng thân như cùng cha mẹ, thằng Oanh, thằng Long ở phòng 3 , và tôi ...
Vậy mà biết không, tôi lái máy bay cho tướng bao lâu nay ai cũng biết rồi, gặp nhiều " pan " suýt chết cũng rồi, nghĩa là cũng thương nhau như họ hàng ...
Tôi thiếu đường đập đầu xuống đất, xin ông bớt ...giận , tha cho " thằng Oanh ", ông ngó tôi chăm chăm, lặng lẽ, làm tôi, Pilot, tưởng được rồi, vẫn tiếp tục đưa tướng đi thị sát mặt trận ...
Dè đâu, hôm qua vợ " thằng Oanh " nó tới nhà tôi, rủa tôi sa sả, là Oanh nó vẫn vô tù bình thường như thiên hạ ...
Có nghĩa là tôi lái trực thăng chở tướng đi chiến trường thì cứ chở, đó là nhiệm vụ anh, Pilot, còn bạn anh, " thằng Oanh " có quân cảnh, quân cơ cũng mặc , vẫn phải thi hành án lệnh, làm gương cho binh lính khác .
Pilot đại uý Kim lái Jeep như bay xuống sông Hàn , qua khỏi An Hải một quãng đường dài, rồi rẽ sang trái , vô thăm tù , toàn là quân phạm .
Trung uý quân cảnh Nguyễn Oanh, đồn trưởng quân vụ thị trấn Huế, vẫn vẻ hào hoa, phong nhã lính, vừa được vợ thăm nuôi, còn giữ y giỏ xách thức ăn, có bó rau muống xanh mướt ...
Pilot Kim và tôi đi tay không, cái kiểu rủ đi thăm tù tức tưởi như thế, thì làm sao tôi biết mà chuẩn bị quà cáp , trong lúc phòng xã hội thì tặng phẩm sẵn sàng .
Đại uý không quân Kim cứ nắm chặt tay Trung uý quân cảnh Oanh, rồi bỗng cười lên hăng hắc ...
Xong việc thăm viếng, Pilot Kim và tôi ra về , Pilot tâm sự , " Thằng Oanh " nói phòng giam nó được lắm , là toàn quân phạm, Trung tướng Ngô Quang Trưởng ra lệnh: tù thì tù, vẫn phải quân phong , quân kỷ vv...biết không, ông , tướng Trưởng, nghĩ quân phạm mà chúng vớ được đồn trưởng QC, là chết à nghe , không bị oánh lầm giả bộ, chúng nhiếc móc cũng đủ ê ẩm tinh thần rồi.
Nếu giám thị trại giam để xẩy ra chuyện hiềm khích, thù hằn nhau, cũng bị khiển trách, kỷ luật như quân phạm .
Bao nhiêu năm xa cách, đúng ra là vẫn xa cách từ thủa đó , việc ai nấy làm...có lẽ đại uý Kim cũng muốn tôi thấy rõ tính ngay thẳng của vị Tư Lệnh QĐI/ QKI mà không người nào đã làm việc dưới trướng ông, không biết:
Đầy lòng với chiến hữu thương binh, nhưng vẫn sắt đá với lỗi lầm của quân nhân các cấp không tôn trọng binh nghiệp, tham nhũng, bê bối vv...
Không phải thế là ...hết đâu, Trung tướng Ngô Quang Trưởng còn phạt một vị quan 6 , 2 ông 5 vv...nhưng vẫn giúp đỡ quý vị đó, sau khi đã mãn việc chấp hành nghiêm chỉnh việc thọ phạt ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)