Mỗi Ngày Một Chuyện
NHỮNG BỨC HÌNH - CAO MỴ NHÂN
NHỮNG BỨC HÌNH - CAO MỴ NHÂN
Nếu có ai hỏi tôi rằng: trong hàng trăm bức ảnh nhỏ, để trang trí " nội thất " cho bài vở HNPĐ, một sân chơi dành cho lính ...VNCH, tôi thích nhất loại hình ảnh nào,
Tôi sẽ thưa ngay: tôi thích mấy cái hình các bé trai, gái VN và nước khác, cười tít mắt hay khóc mếu máo, mà tôi cứ hỏi Nhị ca Lính Dù hoài, là các cháu bé đó là con cháu nhà ai vậy ?
Thoạt đầu tôi tưởng đó là con cháu quý vị trong ban biên tập HNPĐ.
Sau thấy tôi cứ "quan tâm" đến mấy cái hình trẻ con đó quá, Nhị ca Lính Dù bảo: "ồ, đó là những bức hình ông Chủ biên sưu tầm để trang trí bài vở thôi, có gì đâu" ...
Như tôi có lần trình bầy: mỗi khi gặp một hình ảnh bé thơ vậy, tôi lại mỉm cười thích thú, thậm chí còn hất hất cái mặt, nói "ời ời" mới là ...chí lý .
Không biết có quý vị độc giả nào cảm thấy thích thú như tôi không, chứ tôi cần phải cám ơn Chủ biên ...tôi , người thực sự yêu thích trẻ con, hay là người có sáng kiến về " Tâm lý chiến " một cách cao độ .
Nói rồi, thì tôi lại cảm thấy mắc cở, ấy là thủa tôi mới chân ướt chân ráo bước vào sân chơi dành cho huynh đệ chi binh, của nhà văn chủ nhiệm Nguyễn Trọng Hoàn, tôi phần thì e dè, phần khó chịu cái mớ hình đúng nghĩa " Lá Cải " ( ! ) .
Không phải tôi không dám nhìn, vì có ai bắt tôi nhìn, hay đơn giản có ai ngó thấy tôi nhìn ...chúng, những tấm hình loã thể vv...đó đâu .
Nhưng trong lòng tôi như có vẻ " hậm hực , tức tối " tại sao quan " Đồ Ngu " là từ đạo Nho mà ra, ông đồ ấy lại rỡn ngươi đến thế chứ !
Song, chẳng làm gì được : một là "anh" không cộng tác, tức không gởi đăng bài, hai là "anh" cộng tác, tức là muốn hay chịu đăng bài của "anh" .
Có vậy thôi, yes or no , có ai bắt buộc "anh", dễ quá mà ...
Bắt đầu nhận "Cõi Người Ta" làm của ...mình, kèm theo lời Chủ biên ...tôi dặn rằng: bất cứ lúc nào muốn thay đổi, sửa sang bài vở cứ việc Tô Lô phôn cho quý ông , sẽ được "như ý" ngay.
Một ngày kia , bỗng có một bài của vị nào đó, mà tấm hình biểu tượng lại là " cái đệm thịt " nặng nề ...đè lên cái bài " thanh nhã " của tôi, thì làm sao tôi chịu được chớ ...
Chao ôi, nhìn đồng hồ, đã 11 giờ khuya rồi, nhưng nếu cứ để hiện trạng đó, thì tôi vui vẻ sao được trước cái ảnh tục luỵ kia ...
Biết là " Lá Cải " thật, nhưng cũng 3,7 đường Lá Cải trời ạ . Tôi bèn phone ngay cho Mr. Nhị ca Lính Dù, mở màn bằng mấy tiếng : " thưa ngủ chưa ạ ? " Ổng nói chưa, có điều chi cần sửa bài ?
Tôi thưa không phải sửa bài, mà là tấm hình " cái đệm thịt " của ai đó, không hoa mỹ, đè trên bài vốn tao nhân mặc khách của ...tôi .
Chu choa, tôi phải hiểu là : ban biên tập có thể trả lời, nếu không ưng ý, quý vị ấy có thể cất ngay bài tôi đi, thật vô cùng lịch sự .
Nhưng, Nhị ca Lính Dù lại vui vẻ ngay, rằng : quên mất, bài đệm thịt, nệm xương đó, là ở mục khác, để ông xem lại ...
Từ đó Cõi Người Ta trở thành cái Ô ( box ) Ôn hoà , nếu chung quanh có đấu tranh kịch liệt, thì tạm nguôi ngoai, tới " cõi người ta " này, thư giãn chút .
Xong lại lên đường đấu tranh tiếp . Qua đường hướng như vậy, tôi đã từ bao giờ tôn phong điện báo HNPĐ lên hàng " Giai Phẩm Lá Cải " .
Thế rồi thì ngày qua, tháng tới, năm về ...những bức hình in trên vách tường " Sân chơi dành cho lính " mà nhà văn Nguyễn Trọng Hoàn chủ trương, đã trở thành tự nhiên, chẳng có gì trầm trọng ở thế kỷ 21 này cả .
Cho tới nửa chừng thời gian vừa qua, một lần rất tình cờ, Nhị ca Lính Dù vốn gốc lính ...dữ dằn nhất, cười vui hỏi tôi là :
" Bây giờ thì chắc quen mắt rồi phải không ? "
Quả là thế, sự thực tôi đã quen mắt, vì nếu trên phương diện " vĩ mô ", tất cả chỉ còn là hạt cát, là hơi bay ...thì người còn chả là gì nữa, nói chi hình với ảnh chứ ...
Tôi tưởng chỉ Nhị ca Lính Dù quan tâm một chút về cái tôi khó tánh hôm xưa, nửa khuya còn đòi thay tấm hình không được thanh nhã, chẳng đáng gì ...
Ai ngờ, cách đây vài tháng, Chủ biên ...tôi cũng vui vẻ hỏi thăm :
" Chắc bây giờ đã quen cách nhìn của HNPĐ rồi hả ? "
Đúng là tư tưởng của một kẻ sĩ : Ông chịu trách nhiệm với lời nói, việc làm của chính mình .
Hiểu được vậy rồi, tôi không cảm thấy buồn, khi mới đây, tôi có bài viết " Người chép kinh " trong box " Mỗi ngày một chuyện " của ...tôi.
Để cám ơn bà bạn, đã thân chinh ngồi chép y tập kinh " Nghi thức tụng chú Lăng Nghiêm và Thập chú " tặng tôi ...một cách rộng rãi trong chiều hướng hỉ xả, tôi muốn đăng bài cám ơn ấy như bài vở bình thường lâu nay , sẽ phổ biến hơn .
Thì bà bạn tôi ...có vẻ " không thích hay chưa hiểu " tại sao tôi đề cập tới kinh kệ, nơi một không gian e khổ luỵ, không thoát tục như ở chốn cao vời, chỉ để riêng kinh sách ...
Đó cũng là thái độ của tôi cách nay ...một con trăng , của người tưởng là đã đứng trên bờ Giác ...
Tôi vẫn sẽ đợi chờ những gì gọi là ...thấy được ở một ngày mai chân như, thiện ý ...không có gì đến nỗi phải che phủ, bác bỏ ở thế gian này .
Bởi vì, bông sen nở trên bùn hôi tanh, nhưng vẫn ngạt ngào hương sắc ...
Cõi thế là sự tổng hợp của những điều xấu nhất và tốt nhất ... Mọi chuyện đều xem như ...vô thường ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
NHỮNG BỨC HÌNH - CAO MỴ NHÂN
NHỮNG BỨC HÌNH - CAO MỴ NHÂN
Nếu có ai hỏi tôi rằng: trong hàng trăm bức ảnh nhỏ, để trang trí " nội thất " cho bài vở HNPĐ, một sân chơi dành cho lính ...VNCH, tôi thích nhất loại hình ảnh nào,
Tôi sẽ thưa ngay: tôi thích mấy cái hình các bé trai, gái VN và nước khác, cười tít mắt hay khóc mếu máo, mà tôi cứ hỏi Nhị ca Lính Dù hoài, là các cháu bé đó là con cháu nhà ai vậy ?
Thoạt đầu tôi tưởng đó là con cháu quý vị trong ban biên tập HNPĐ.
Sau thấy tôi cứ "quan tâm" đến mấy cái hình trẻ con đó quá, Nhị ca Lính Dù bảo: "ồ, đó là những bức hình ông Chủ biên sưu tầm để trang trí bài vở thôi, có gì đâu" ...
Như tôi có lần trình bầy: mỗi khi gặp một hình ảnh bé thơ vậy, tôi lại mỉm cười thích thú, thậm chí còn hất hất cái mặt, nói "ời ời" mới là ...chí lý .
Không biết có quý vị độc giả nào cảm thấy thích thú như tôi không, chứ tôi cần phải cám ơn Chủ biên ...tôi , người thực sự yêu thích trẻ con, hay là người có sáng kiến về " Tâm lý chiến " một cách cao độ .
Nói rồi, thì tôi lại cảm thấy mắc cở, ấy là thủa tôi mới chân ướt chân ráo bước vào sân chơi dành cho huynh đệ chi binh, của nhà văn chủ nhiệm Nguyễn Trọng Hoàn, tôi phần thì e dè, phần khó chịu cái mớ hình đúng nghĩa " Lá Cải " ( ! ) .
Không phải tôi không dám nhìn, vì có ai bắt tôi nhìn, hay đơn giản có ai ngó thấy tôi nhìn ...chúng, những tấm hình loã thể vv...đó đâu .
Nhưng trong lòng tôi như có vẻ " hậm hực , tức tối " tại sao quan " Đồ Ngu " là từ đạo Nho mà ra, ông đồ ấy lại rỡn ngươi đến thế chứ !
Song, chẳng làm gì được : một là "anh" không cộng tác, tức không gởi đăng bài, hai là "anh" cộng tác, tức là muốn hay chịu đăng bài của "anh" .
Có vậy thôi, yes or no , có ai bắt buộc "anh", dễ quá mà ...
Bắt đầu nhận "Cõi Người Ta" làm của ...mình, kèm theo lời Chủ biên ...tôi dặn rằng: bất cứ lúc nào muốn thay đổi, sửa sang bài vở cứ việc Tô Lô phôn cho quý ông , sẽ được "như ý" ngay.
Một ngày kia , bỗng có một bài của vị nào đó, mà tấm hình biểu tượng lại là " cái đệm thịt " nặng nề ...đè lên cái bài " thanh nhã " của tôi, thì làm sao tôi chịu được chớ ...
Chao ôi, nhìn đồng hồ, đã 11 giờ khuya rồi, nhưng nếu cứ để hiện trạng đó, thì tôi vui vẻ sao được trước cái ảnh tục luỵ kia ...
Biết là " Lá Cải " thật, nhưng cũng 3,7 đường Lá Cải trời ạ . Tôi bèn phone ngay cho Mr. Nhị ca Lính Dù, mở màn bằng mấy tiếng : " thưa ngủ chưa ạ ? " Ổng nói chưa, có điều chi cần sửa bài ?
Tôi thưa không phải sửa bài, mà là tấm hình " cái đệm thịt " của ai đó, không hoa mỹ, đè trên bài vốn tao nhân mặc khách của ...tôi .
Chu choa, tôi phải hiểu là : ban biên tập có thể trả lời, nếu không ưng ý, quý vị ấy có thể cất ngay bài tôi đi, thật vô cùng lịch sự .
Nhưng, Nhị ca Lính Dù lại vui vẻ ngay, rằng : quên mất, bài đệm thịt, nệm xương đó, là ở mục khác, để ông xem lại ...
Từ đó Cõi Người Ta trở thành cái Ô ( box ) Ôn hoà , nếu chung quanh có đấu tranh kịch liệt, thì tạm nguôi ngoai, tới " cõi người ta " này, thư giãn chút .
Xong lại lên đường đấu tranh tiếp . Qua đường hướng như vậy, tôi đã từ bao giờ tôn phong điện báo HNPĐ lên hàng " Giai Phẩm Lá Cải " .
Thế rồi thì ngày qua, tháng tới, năm về ...những bức hình in trên vách tường " Sân chơi dành cho lính " mà nhà văn Nguyễn Trọng Hoàn chủ trương, đã trở thành tự nhiên, chẳng có gì trầm trọng ở thế kỷ 21 này cả .
Cho tới nửa chừng thời gian vừa qua, một lần rất tình cờ, Nhị ca Lính Dù vốn gốc lính ...dữ dằn nhất, cười vui hỏi tôi là :
" Bây giờ thì chắc quen mắt rồi phải không ? "
Quả là thế, sự thực tôi đã quen mắt, vì nếu trên phương diện " vĩ mô ", tất cả chỉ còn là hạt cát, là hơi bay ...thì người còn chả là gì nữa, nói chi hình với ảnh chứ ...
Tôi tưởng chỉ Nhị ca Lính Dù quan tâm một chút về cái tôi khó tánh hôm xưa, nửa khuya còn đòi thay tấm hình không được thanh nhã, chẳng đáng gì ...
Ai ngờ, cách đây vài tháng, Chủ biên ...tôi cũng vui vẻ hỏi thăm :
" Chắc bây giờ đã quen cách nhìn của HNPĐ rồi hả ? "
Đúng là tư tưởng của một kẻ sĩ : Ông chịu trách nhiệm với lời nói, việc làm của chính mình .
Hiểu được vậy rồi, tôi không cảm thấy buồn, khi mới đây, tôi có bài viết " Người chép kinh " trong box " Mỗi ngày một chuyện " của ...tôi.
Để cám ơn bà bạn, đã thân chinh ngồi chép y tập kinh " Nghi thức tụng chú Lăng Nghiêm và Thập chú " tặng tôi ...một cách rộng rãi trong chiều hướng hỉ xả, tôi muốn đăng bài cám ơn ấy như bài vở bình thường lâu nay , sẽ phổ biến hơn .
Thì bà bạn tôi ...có vẻ " không thích hay chưa hiểu " tại sao tôi đề cập tới kinh kệ, nơi một không gian e khổ luỵ, không thoát tục như ở chốn cao vời, chỉ để riêng kinh sách ...
Đó cũng là thái độ của tôi cách nay ...một con trăng , của người tưởng là đã đứng trên bờ Giác ...
Tôi vẫn sẽ đợi chờ những gì gọi là ...thấy được ở một ngày mai chân như, thiện ý ...không có gì đến nỗi phải che phủ, bác bỏ ở thế gian này .
Bởi vì, bông sen nở trên bùn hôi tanh, nhưng vẫn ngạt ngào hương sắc ...
Cõi thế là sự tổng hợp của những điều xấu nhất và tốt nhất ... Mọi chuyện đều xem như ...vô thường ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)