Mỗi Ngày Một Chuyện
NỖI BUỒN ANH - CAO MỴ NHÂN
NỖI BUỒN ANH - CAO MỴ NHÂN
Anh bây giờ đầm tính quá, thủa "sa trường" chắc anh không vậy, tức là không đầm tính chứ gì.
Ô hay không đầm tính thì tôi làm gì, nhất là chuyện vặt chẳng đáng gì mà cứ ồn lên, tưởng như nhà cháy.
Không hiểu sao mà các bà khi lớn tuổi rồi, cứ sợ ai xâm phạm cái đức hạnh của mình, đến nỗi cứ hoảng hốt lên, mỗi lần gặp phải một tin đồn thất thiệt.
Trời đất, không về VN gặp ai bao giờ mà họ nói về VN để cùng người yêu tiền kiếp đi du hí thì chịu sao được chứ.
Đó là mấy bà thôi, nói thử tụi tôi xem, tôi sẽ cho tên "Tám" đó biết thể nào là ...lễ độ.
Hay, anh cũng chưa đến nỗi đầm tính lắm, vậy thì mình không. .. hờn anh nữa rồi. Sự thực từ ngày anh xuất hiện trong cuộc sống vốn lúc nào cũng đa đoan của mình, mình chưa hề nghĩ trong ...đời mình, bởi mình chán ngấy cái đời mình, nó ...bất như ý, chứ không phải bất hạnh, thành chỉ gọi cuộc sống thôi cũng đủ, cuộc sống thì có lúc thế này, có lúc thế khác.
Rõ ràng anh từ cõi mơ hồ bước ra. ... nên ví anh như giọt nước mưa có hứng đầy tay, rồi nước cũng chảy hết . ..trước mắt mình luôn, vô phương níu lại.
Hình như có một lúc nào đó, không phải anh thốt ra lời chán nản mà anh nói lên điều nhận định về cuộc đời, là sự bất toàn thân thể vì chiến tranh.
Nếu là mình thì mình khóc thảm thiết, khóc không ai can nổi, như thấy cần phải bắt đền Thượng Đế, bắt thường tất cả những ai, những gì liên hệ tới sự bất hạnh đó.
Nhưng anh thì ... mình cứ thấy anh cười liên tục, cười thật lòng như muốn trấn an mình khi mình chia xẻ nỗi buồn anh.
Song le, anh là gì trong tâm hồn mình chứ?
Là một quả bóng bay đẹp tuyệt vời, mình sợ nó bay xa, sợ nó bay cao, sợ nó nổ ở nơi nào, hay nổ trước mắt mình, mình còn sợ cả trường hợp quả bóng bay ấy rớt xuống đất nữa, vì nó sẽ khổ tâm khi biết mình thần tượng nó quá khiến phải bẽ bàng.
Mình có tật "bẩm sinh" là hay đắp tượng tôn thờ một đấng thánh do chính mình dựng lên, rồi có thể mình xoá bỏ chỉ vì tình cờ mình hiểu được rằng cả hai đấng thánh và mình đang phải giả vờ sủng ái nhau.
Đó cũng là lúc mình vật vã ân hận, là lúc tâm tư tình cảm mình vỡ vụn ra từng mảnh. ..không sao hàn gắn được.
Thế rồi mình sẽ đắm chìm trong nỗi bi thương, vì đó cũng là điều tuyệt hảo nhất để những ai thích làm thơ mau chóng trở thành ...thi sĩ trữ tình, lãng mạn.
Một đoản khúc tình ca đã được ai viết cho chim hót ở giữa rừng xanh, mình sẽ như chim, quên bặt tiếng người, kể từ đó hoàn toàn không còn dấu tích của anh .
Và ...thiên hạ lại có thêm phiên bản để "tám" thật hứng thú.
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
NỖI BUỒN ANH - CAO MỴ NHÂN
NỖI BUỒN ANH - CAO MỴ NHÂN
Anh bây giờ đầm tính quá, thủa "sa trường" chắc anh không vậy, tức là không đầm tính chứ gì.
Ô hay không đầm tính thì tôi làm gì, nhất là chuyện vặt chẳng đáng gì mà cứ ồn lên, tưởng như nhà cháy.
Không hiểu sao mà các bà khi lớn tuổi rồi, cứ sợ ai xâm phạm cái đức hạnh của mình, đến nỗi cứ hoảng hốt lên, mỗi lần gặp phải một tin đồn thất thiệt.
Trời đất, không về VN gặp ai bao giờ mà họ nói về VN để cùng người yêu tiền kiếp đi du hí thì chịu sao được chứ.
Đó là mấy bà thôi, nói thử tụi tôi xem, tôi sẽ cho tên "Tám" đó biết thể nào là ...lễ độ.
Hay, anh cũng chưa đến nỗi đầm tính lắm, vậy thì mình không. .. hờn anh nữa rồi. Sự thực từ ngày anh xuất hiện trong cuộc sống vốn lúc nào cũng đa đoan của mình, mình chưa hề nghĩ trong ...đời mình, bởi mình chán ngấy cái đời mình, nó ...bất như ý, chứ không phải bất hạnh, thành chỉ gọi cuộc sống thôi cũng đủ, cuộc sống thì có lúc thế này, có lúc thế khác.
Rõ ràng anh từ cõi mơ hồ bước ra. ... nên ví anh như giọt nước mưa có hứng đầy tay, rồi nước cũng chảy hết . ..trước mắt mình luôn, vô phương níu lại.
Hình như có một lúc nào đó, không phải anh thốt ra lời chán nản mà anh nói lên điều nhận định về cuộc đời, là sự bất toàn thân thể vì chiến tranh.
Nếu là mình thì mình khóc thảm thiết, khóc không ai can nổi, như thấy cần phải bắt đền Thượng Đế, bắt thường tất cả những ai, những gì liên hệ tới sự bất hạnh đó.
Nhưng anh thì ... mình cứ thấy anh cười liên tục, cười thật lòng như muốn trấn an mình khi mình chia xẻ nỗi buồn anh.
Song le, anh là gì trong tâm hồn mình chứ?
Là một quả bóng bay đẹp tuyệt vời, mình sợ nó bay xa, sợ nó bay cao, sợ nó nổ ở nơi nào, hay nổ trước mắt mình, mình còn sợ cả trường hợp quả bóng bay ấy rớt xuống đất nữa, vì nó sẽ khổ tâm khi biết mình thần tượng nó quá khiến phải bẽ bàng.
Mình có tật "bẩm sinh" là hay đắp tượng tôn thờ một đấng thánh do chính mình dựng lên, rồi có thể mình xoá bỏ chỉ vì tình cờ mình hiểu được rằng cả hai đấng thánh và mình đang phải giả vờ sủng ái nhau.
Đó cũng là lúc mình vật vã ân hận, là lúc tâm tư tình cảm mình vỡ vụn ra từng mảnh. ..không sao hàn gắn được.
Thế rồi mình sẽ đắm chìm trong nỗi bi thương, vì đó cũng là điều tuyệt hảo nhất để những ai thích làm thơ mau chóng trở thành ...thi sĩ trữ tình, lãng mạn.
Một đoản khúc tình ca đã được ai viết cho chim hót ở giữa rừng xanh, mình sẽ như chim, quên bặt tiếng người, kể từ đó hoàn toàn không còn dấu tích của anh .
Và ...thiên hạ lại có thêm phiên bản để "tám" thật hứng thú.