Mỗi Ngày Một Chuyện
NỖI TỦI THÂN ĐƠN GIẢN - CAO MỴ NHÂN
"CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỞ" - Vũ Khanh
NỖI TỦI THÂN ĐƠN GIẢN - CAO MỴ NHÂN
Bạn bè tôi từ xưa tới nay , đều nói rằng , tại sao tôi cùng lứa tuổi họ , cùng
ra trường một dịp , thậm chí cùng một sinh hoạt nghề nghiệp như nhau ,
thí dụ cùng làm công tác xã hội ...mà tôi lại di chuyển nhiều đến thế .
Tôi thì hiểu tôi lắm chứ , có gì mà không hiểu , khi mình đang muốn làm gì.
Mặc dù được sinh ra và lớn lên trong một gia đình hết sức thong thả về ...kinh
tế . Khi đi học , tôi chẳng phải lo cơm nước , áo quần , giày dép , sách
vở ...lại còn được bố thuê xe taxi tháng cho hai chị em đi học ở trường chính ,
và đi học thêm ở các lớp ngoài như Toán hay Pháp Văn vv...
Và rồi còn có người tới nhà dạy kèm chúng tôi mỗi sáng chủ nhật .
Như vậy mà tôi không lên ông nọ , bà kia , cứ làng nhàng kiểu : " ai làm
sao, thì tôi làm vậy ..." kiểu đọc kinh trong nhà thờ sau khi nghe
Cha giảng dậy .
Rảnh rỗi quá , đến nỗi tôi phải xin vô Hướng Đạo , để không phí thì giờ ...vô
ích .
Nhưng rồi không phải cứ kéo dài tình trạng an nhàn mãi thế . Tôi cũng tới
tuổi đi làm , lập gia đình , từ đó mới gọi là chính thức mình lo cho mình , nói
theo bây giờ là lo từ A tới Z , cho có vẻ ...đảm đang chẳng hạn .
Một năm đầu sau khi lập gia đình , tôi không còn rong chơi nữa , tôi đã có cháu
bé nhỏ xíu , sinh thiếu tháng .
Cái bầu mới có 7 tháng 28 ngày , tôi đã phải nằm dưỡng , chờ sanh .
Rồi thì phải nuôi một bà vú , phụ với tôi , chăm sóc cho đứa bé , đặt tên cho
cháu là Mimi , nặng có 2.kg400 .
Nhưng ngày xưa , tuy tôi đang phục vụ trong quân đội , tôi cũng như các sản phụ
khác ở bất cứ ngành nghề nào , là được nghỉ tới 3 tháng có lương tiền đầy đủ
.
Như thế , nếu biết chia ra , nghỉ trước khi sanh ít thôi , dành thời gian
cho sau khi sanh , thì khỏe lắm .
Song vì tôi bị xục xịch cái bầu , nằm dưỡng gần tháng rồi , nên tôi chỉ còn 2
tháng mấy ngày ở nhà thôi , sẽ phải về " đơn vị " đúng ngày
được cấp phép .
Tôi lấy vé máy bay Air VN từ Đà Nẵng lên Pleiku vào sáng thứ Sáu , ngày
xưa đường bay này mỗi tuần chỉ có một ngày thứ Sáu thôi . Đi một mình ,
phải để Mimi ở nhà cho bà nội , tức mẹ chồng tôi , với bà vú nuôi .
Chiếc máy bay nhỏ , gọi là DC3 hay DC 4 gì đó , tới phi
trường. Pleiku sau hơn 1 giờ bay , vì tính theo đường chim bay , thì Đà
Nẵng lên Pleiku , như nhắc bổng 2 thành phố lên khỏi đồng bằng , là máy
bay vượt qua Quảng Ngãi , Quy Nhơn , vùng núi đồi phía tây ,
là phạm vị Kontum , Pleiku rồi .
Thế nên, tôi chưa kịp nhớ nhà , lòng chảo sân bay Pleiku đã chan hoà nắng
núi , vừa khô , vừa hanh hanh...
Xe đón về Câu Lạc Bộ Sĩ Quan , trở lại căn phòng 24 mà vài tháng trước ,
tôi còn mỗi sáng ra hàng hiên ngắm mặt trời mọc trong sương mù .
Giống y lá cờ Nhật Bản , vì không gian trắng bạch , có sương mù phủ núi , nên
toàn bộ mầu trắng đục , mặt trời mầu đỏ quả phẩm ở giữa cái không gian trắng đục
ấy , ví như lá cờ Nhật Bản là đúng quá xá rồi còn gì .
Buổi chiều xuống tầng trệt , ăn cơm Câu Lạc Bộ , nghe thiên hạ nói với
nhau , là muốn về các tỉnh duyên hải phía bắc Trung phần ,
thì cứ đi xe đò từ Pleiku về cầu Bà Di .
Ở ngay Cầu Bà Di , có mấy chiếc xe đò luôn luôn đợi
khách từ cao nguyên xuống , rồi về ...miền Trung đẹp tươi của
...tôi .
Câu nói tình cờ xoáy mòn vào Tâm trí tôi . Tôi có vẻ mừng ...vì tôi bắt
đầu muốn đi trên con đường từ Pleiku về Đà Nẵng xem sao .
Nhìn quanh căn phòng 24 đó , tôi bỗng nhớ Mimi chi lạ . Càng khuya , nỗi nhớ
càng day dứt , hình ảnh con bé tí ti , mới có hơn 2 tháng , và chỉ có hơn 2kg ,
vậy mà tôi nỡ để nó ở nhà , dẫu cả gia đình bên nội , và có cả bố nó ở ngôi nhà
ấy , tôi vẫn thấy nó , Mimi bé téo của tôi khổ quá đi thôi .
Đồng hồ chỉ 2 giờ khuya về sáng , mà mắt tôi , hết mờ nhoà vì khóc , lại
ráo hoành vì phân vân , muốn đi ngay , cũng hơi ngại gian nan ...
Nhưng có lẽ mẹ nào cũng như tôi , chắc chắn , hôm sau lại là thứ bảy ,
rồi chủ nhật tiếp theo , tôi ở lại đây làm gì , trong lúc con bé xíu ấy mới
thực sự cần mình hơn ai hết .
Thế là tôi ngồi bật dậy. Một chiếc xách tay đã gọn gàng trước mặt
.
Chỉ còn việc mở cửa , xuống lầu , đi bộ từ Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II ra
cổng lớn doanh trại .
Qua đường , chờ xe lam xuống phố , xe lam sẽ đưa khách thẳng tới Bến xe Pleiku
. Tôi sẽ đi xe đò chuyến sớm nhất về Quy Nhơn , xuống trạm Cầu Bà Di , sang xe
Đà Nẵng . Lòng ơi , sao rộn ràng quá chứ .
Và y những điều tôi viết trên . Tôi đã cảm thấy rất vui vẻ khi ngồi trong
xe đò không đông khách lắm từ Pleiku về Quy Nhơn theo đường Quốc lộ
số 19 .
Có lẽ chẳng ai gấp vội như tôi , về với con mới sanh để ở xa , và
Tài xế vẫn chạy nhanh như ma đuổi . ..
Bỗng bom rơi đạn nổ cả một vùng trước mặt . Tài xế đậu xe lại . Lơ xe
mang cái vạt cây lớn bằng mười cái thớt xuống chặn bánh xe cho khỏi
tuột xuống dốc .
Chẳng ai cần hỏi thăm ai , vì ai cũng biết trận đụng độ đang xẩy ra . Cũng
chẳng thấy xe pháo bên này bên nọ chạy ngang đoạn đường chúng tôi đang phó mặc
mạng sống cho Trời định mà thôi .
Là bởi vì xe đang lên dốc , chạy đi đâu , trốn đi đâu chứ , còn chưa kể những
bất trắc khác nữa . Chúng tôi ngồi trong xe . Tài xế và vài khách xuống xe ,
rời xa một chút để hút thuốc . Có người còn ngủ khò được mới là hay
.
Tiếng nổ giảm dần , quên béng trực thăng đã biến hết . Máy bay thả bom thì xong
việc từ tập 1 , cũng chẳng ai để ý .
Tài xế lên xe . Lơ xe vác tấm gỗ chặn vứt vào lòng xe .
Xe đã chạy lại , với tốc độ vừa để thăm dò tình hình , rồi chạy mau hơn .
Tôi cũng nhìn thấy tấm bảng mầu trắng chữ đen : đèo Mang Yang
.
Xe qua một khúc quanh , phía trong xa bên phải , thấp hơn mặt đường
, độ vài chục người lính phe ta , vừa cười vừa hút thuốc lá , Tài
xế chửi thề :
" Mẹ kiếp , chúng nó khổ hết biết . " Ý nói lính
vừa kích giặc trước đó , mới xong.
Rồi xe chạy tiếp , lơ xe nói tới chợ An Túc thì bà con ăn trưa mau mau
lên , không trễ xe ra ngoải đó nghe .
Tôi vừa mừng , vừa lo . Lo đây là không còn xe ra Đằ Nẵng vậy thôi . Tất nhiên
tôi chẳng nuốt nổi , ngồi yên trên xe . Một bà khách lam lũ từ trong chợ
An Túc đi ra , miệng còn nhai thức ăn , bỗng thấy tôi ngồi lặng lẽ , bà ấn cho
tôi cái bánh đập .
Đó là bánh tráng kẹp bánh ướt , xếp đôi lại , đập vỡ ra , cứ thế ăn hay
chấm chi cũng được , tôi nhận ăn ngon lành , dù bàn tay bà đổ mồ hôi ướt nhẹp
.
Thế rồi , xe cũng tới cầu Bà Di , tôi chạy như bay sang xe để đi Đà Nẵng
.
Cho tới 3 giờ chiều , xe mới chuyển bánh đi hướng Bắc . Lại chỉ có
3 người khách . Họ nói sẽ có khách đọc đường .
Nhưng chẳng có thêm khách gì cả , một người xuống Sông Vệ Quảng
Ngãi .xe chạy tiếp , tôi không hiểu sao xe thưa thớt thế mà cũng
chạy .
Kế đến người khách thứ 2 , họ sẽ xuống Tam Kỳ .
Như vậy chỉ còn duy nhất tôi , phải vượt 68 cây số nữa , mới về được Đà Nẵng
.
Tài xế và lơ xe thi nhau hỏi tôi tại sao phải về vậy . Tôi bắt đầu sợ hãi , lo
lắng ...
Cuối cùng là tự nhiên tôi tủi thân , khóc ròng rã , nói cho
họ biết muốn về gặp đứa con mới sanh mà còn thiếu tháng nữa ...cứ thế , nước mắt
như hồ lệ chảy ra không dứt ...
Tài xế tăng tốc lực , có lẽ chỉ một tiếng đồng hồ sau , xe đã qua Cầu Đỏ
rồi, Đà Nẵng trong tầm tay ,
Khi tôi về tới nhà , không có nỗi vui mừng nào sánh được lúc đó , Mimi bé
bỏng , mắt đen lay láy , long lanh ngó tôi chăm chăm , đang cười bỗng mếu
xệch đi , cả nhà cười ầm lên vì biết nó cũng ...tủi thân như tôi .
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
NỖI TỦI THÂN ĐƠN GIẢN - CAO MỴ NHÂN
"CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỞ" - Vũ Khanh
NỖI TỦI THÂN ĐƠN GIẢN - CAO MỴ NHÂN
Bạn bè tôi từ xưa tới nay , đều nói rằng , tại sao tôi cùng lứa tuổi họ , cùng
ra trường một dịp , thậm chí cùng một sinh hoạt nghề nghiệp như nhau ,
thí dụ cùng làm công tác xã hội ...mà tôi lại di chuyển nhiều đến thế .
Tôi thì hiểu tôi lắm chứ , có gì mà không hiểu , khi mình đang muốn làm gì.
Mặc dù được sinh ra và lớn lên trong một gia đình hết sức thong thả về ...kinh
tế . Khi đi học , tôi chẳng phải lo cơm nước , áo quần , giày dép , sách
vở ...lại còn được bố thuê xe taxi tháng cho hai chị em đi học ở trường chính ,
và đi học thêm ở các lớp ngoài như Toán hay Pháp Văn vv...
Và rồi còn có người tới nhà dạy kèm chúng tôi mỗi sáng chủ nhật .
Như vậy mà tôi không lên ông nọ , bà kia , cứ làng nhàng kiểu : " ai làm
sao, thì tôi làm vậy ..." kiểu đọc kinh trong nhà thờ sau khi nghe
Cha giảng dậy .
Rảnh rỗi quá , đến nỗi tôi phải xin vô Hướng Đạo , để không phí thì giờ ...vô
ích .
Nhưng rồi không phải cứ kéo dài tình trạng an nhàn mãi thế . Tôi cũng tới
tuổi đi làm , lập gia đình , từ đó mới gọi là chính thức mình lo cho mình , nói
theo bây giờ là lo từ A tới Z , cho có vẻ ...đảm đang chẳng hạn .
Một năm đầu sau khi lập gia đình , tôi không còn rong chơi nữa , tôi đã có cháu
bé nhỏ xíu , sinh thiếu tháng .
Cái bầu mới có 7 tháng 28 ngày , tôi đã phải nằm dưỡng , chờ sanh .
Rồi thì phải nuôi một bà vú , phụ với tôi , chăm sóc cho đứa bé , đặt tên cho
cháu là Mimi , nặng có 2.kg400 .
Nhưng ngày xưa , tuy tôi đang phục vụ trong quân đội , tôi cũng như các sản phụ
khác ở bất cứ ngành nghề nào , là được nghỉ tới 3 tháng có lương tiền đầy đủ
.
Như thế , nếu biết chia ra , nghỉ trước khi sanh ít thôi , dành thời gian
cho sau khi sanh , thì khỏe lắm .
Song vì tôi bị xục xịch cái bầu , nằm dưỡng gần tháng rồi , nên tôi chỉ còn 2
tháng mấy ngày ở nhà thôi , sẽ phải về " đơn vị " đúng ngày
được cấp phép .
Tôi lấy vé máy bay Air VN từ Đà Nẵng lên Pleiku vào sáng thứ Sáu , ngày
xưa đường bay này mỗi tuần chỉ có một ngày thứ Sáu thôi . Đi một mình ,
phải để Mimi ở nhà cho bà nội , tức mẹ chồng tôi , với bà vú nuôi .
Chiếc máy bay nhỏ , gọi là DC3 hay DC 4 gì đó , tới phi
trường. Pleiku sau hơn 1 giờ bay , vì tính theo đường chim bay , thì Đà
Nẵng lên Pleiku , như nhắc bổng 2 thành phố lên khỏi đồng bằng , là máy
bay vượt qua Quảng Ngãi , Quy Nhơn , vùng núi đồi phía tây ,
là phạm vị Kontum , Pleiku rồi .
Thế nên, tôi chưa kịp nhớ nhà , lòng chảo sân bay Pleiku đã chan hoà nắng
núi , vừa khô , vừa hanh hanh...
Xe đón về Câu Lạc Bộ Sĩ Quan , trở lại căn phòng 24 mà vài tháng trước ,
tôi còn mỗi sáng ra hàng hiên ngắm mặt trời mọc trong sương mù .
Giống y lá cờ Nhật Bản , vì không gian trắng bạch , có sương mù phủ núi , nên
toàn bộ mầu trắng đục , mặt trời mầu đỏ quả phẩm ở giữa cái không gian trắng đục
ấy , ví như lá cờ Nhật Bản là đúng quá xá rồi còn gì .
Buổi chiều xuống tầng trệt , ăn cơm Câu Lạc Bộ , nghe thiên hạ nói với
nhau , là muốn về các tỉnh duyên hải phía bắc Trung phần ,
thì cứ đi xe đò từ Pleiku về cầu Bà Di .
Ở ngay Cầu Bà Di , có mấy chiếc xe đò luôn luôn đợi
khách từ cao nguyên xuống , rồi về ...miền Trung đẹp tươi của
...tôi .
Câu nói tình cờ xoáy mòn vào Tâm trí tôi . Tôi có vẻ mừng ...vì tôi bắt
đầu muốn đi trên con đường từ Pleiku về Đà Nẵng xem sao .
Nhìn quanh căn phòng 24 đó , tôi bỗng nhớ Mimi chi lạ . Càng khuya , nỗi nhớ
càng day dứt , hình ảnh con bé tí ti , mới có hơn 2 tháng , và chỉ có hơn 2kg ,
vậy mà tôi nỡ để nó ở nhà , dẫu cả gia đình bên nội , và có cả bố nó ở ngôi nhà
ấy , tôi vẫn thấy nó , Mimi bé téo của tôi khổ quá đi thôi .
Đồng hồ chỉ 2 giờ khuya về sáng , mà mắt tôi , hết mờ nhoà vì khóc , lại
ráo hoành vì phân vân , muốn đi ngay , cũng hơi ngại gian nan ...
Nhưng có lẽ mẹ nào cũng như tôi , chắc chắn , hôm sau lại là thứ bảy ,
rồi chủ nhật tiếp theo , tôi ở lại đây làm gì , trong lúc con bé xíu ấy mới
thực sự cần mình hơn ai hết .
Thế là tôi ngồi bật dậy. Một chiếc xách tay đã gọn gàng trước mặt
.
Chỉ còn việc mở cửa , xuống lầu , đi bộ từ Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II ra
cổng lớn doanh trại .
Qua đường , chờ xe lam xuống phố , xe lam sẽ đưa khách thẳng tới Bến xe Pleiku
. Tôi sẽ đi xe đò chuyến sớm nhất về Quy Nhơn , xuống trạm Cầu Bà Di , sang xe
Đà Nẵng . Lòng ơi , sao rộn ràng quá chứ .
Và y những điều tôi viết trên . Tôi đã cảm thấy rất vui vẻ khi ngồi trong
xe đò không đông khách lắm từ Pleiku về Quy Nhơn theo đường Quốc lộ
số 19 .
Có lẽ chẳng ai gấp vội như tôi , về với con mới sanh để ở xa , và
Tài xế vẫn chạy nhanh như ma đuổi . ..
Bỗng bom rơi đạn nổ cả một vùng trước mặt . Tài xế đậu xe lại . Lơ xe
mang cái vạt cây lớn bằng mười cái thớt xuống chặn bánh xe cho khỏi
tuột xuống dốc .
Chẳng ai cần hỏi thăm ai , vì ai cũng biết trận đụng độ đang xẩy ra . Cũng
chẳng thấy xe pháo bên này bên nọ chạy ngang đoạn đường chúng tôi đang phó mặc
mạng sống cho Trời định mà thôi .
Là bởi vì xe đang lên dốc , chạy đi đâu , trốn đi đâu chứ , còn chưa kể những
bất trắc khác nữa . Chúng tôi ngồi trong xe . Tài xế và vài khách xuống xe ,
rời xa một chút để hút thuốc . Có người còn ngủ khò được mới là hay
.
Tiếng nổ giảm dần , quên béng trực thăng đã biến hết . Máy bay thả bom thì xong
việc từ tập 1 , cũng chẳng ai để ý .
Tài xế lên xe . Lơ xe vác tấm gỗ chặn vứt vào lòng xe .
Xe đã chạy lại , với tốc độ vừa để thăm dò tình hình , rồi chạy mau hơn .
Tôi cũng nhìn thấy tấm bảng mầu trắng chữ đen : đèo Mang Yang
.
Xe qua một khúc quanh , phía trong xa bên phải , thấp hơn mặt đường
, độ vài chục người lính phe ta , vừa cười vừa hút thuốc lá , Tài
xế chửi thề :
" Mẹ kiếp , chúng nó khổ hết biết . " Ý nói lính
vừa kích giặc trước đó , mới xong.
Rồi xe chạy tiếp , lơ xe nói tới chợ An Túc thì bà con ăn trưa mau mau
lên , không trễ xe ra ngoải đó nghe .
Tôi vừa mừng , vừa lo . Lo đây là không còn xe ra Đằ Nẵng vậy thôi . Tất nhiên
tôi chẳng nuốt nổi , ngồi yên trên xe . Một bà khách lam lũ từ trong chợ
An Túc đi ra , miệng còn nhai thức ăn , bỗng thấy tôi ngồi lặng lẽ , bà ấn cho
tôi cái bánh đập .
Đó là bánh tráng kẹp bánh ướt , xếp đôi lại , đập vỡ ra , cứ thế ăn hay
chấm chi cũng được , tôi nhận ăn ngon lành , dù bàn tay bà đổ mồ hôi ướt nhẹp
.
Thế rồi , xe cũng tới cầu Bà Di , tôi chạy như bay sang xe để đi Đà Nẵng
.
Cho tới 3 giờ chiều , xe mới chuyển bánh đi hướng Bắc . Lại chỉ có
3 người khách . Họ nói sẽ có khách đọc đường .
Nhưng chẳng có thêm khách gì cả , một người xuống Sông Vệ Quảng
Ngãi .xe chạy tiếp , tôi không hiểu sao xe thưa thớt thế mà cũng
chạy .
Kế đến người khách thứ 2 , họ sẽ xuống Tam Kỳ .
Như vậy chỉ còn duy nhất tôi , phải vượt 68 cây số nữa , mới về được Đà Nẵng
.
Tài xế và lơ xe thi nhau hỏi tôi tại sao phải về vậy . Tôi bắt đầu sợ hãi , lo
lắng ...
Cuối cùng là tự nhiên tôi tủi thân , khóc ròng rã , nói cho
họ biết muốn về gặp đứa con mới sanh mà còn thiếu tháng nữa ...cứ thế , nước mắt
như hồ lệ chảy ra không dứt ...
Tài xế tăng tốc lực , có lẽ chỉ một tiếng đồng hồ sau , xe đã qua Cầu Đỏ
rồi, Đà Nẵng trong tầm tay ,
Khi tôi về tới nhà , không có nỗi vui mừng nào sánh được lúc đó , Mimi bé
bỏng , mắt đen lay láy , long lanh ngó tôi chăm chăm , đang cười bỗng mếu
xệch đi , cả nhà cười ầm lên vì biết nó cũng ...tủi thân như tôi .
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)