Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Người Việt vẫn duy trì thói quen Khôn Nhà Dại Chợ ?
Điều đáng sợ hơn là đã xảy ra cả chuyện chết người. Nạn nhân là một phụ  nữ chẳng có bệnh tật gì nghiêm trọng. Một cái chết vu vơ. Chết chỉ vì bị  xốc khi truyền nước. Đó là một sơ xuất rất tối thiểu mà ngay cả một  trạm xá cấp xã, cấp phường cũng khó vấp phải. Chúng ta không nghi ngờ  nền y học Trung Quốc, đặc biệt là Đông y. Tuy nhiên, những thầy thuốc  giỏi, những bác sĩ chuyên gia đích thực của họ đâu có sang ta để hành  nghề. Việt Nam không phải là lựa chọn của họ. Làm việc trong mấy phòng  khám tư nhân ở ta, có khi chỉ là mấy ông lang băm bán thuốc dạo, hay vài  cậu sinh viên non choẹt vừa mới ra trường. Tay nghề không. Thực tiễn  không. Kinh nghiệm không. Thế thì tránh sao được chuyện rủi ro, kể cả  những cái chết bi thảm, những cái chết vu vơ rất không đáng có.
Điều  chúng ta quan tâm, là tại sao những phòng khám tư nhân, với cái giá  điều trị ngất ngưởng ở …trên giời mà vẫn có bao nhiêu người nghèo sẵn  sàng dồn cơ nghiệp và cả tính mạng của mình vào đấy, để rồi cuối cùng  chuốc lấy  sự phiền toái, bùng nhùng, cả những cái chết vô cùng thảm  khốc? Tất nhiên, ai rồi cũng sẽ chết vì bệnh. Nhưng những bệnh nhân đáng  thương ấy không phải chết vì bệnh tật, mà vì bệnh …sùng ngoại. Cái gì  của nước ngoài cũng tốt, cũng sang. Đến cả hàng hóa, vật dụng, hàng xách  tay, hàng…ngoài luồng cũng đều …tốt cả. Còn những gì của ta cũng đều rẻ  rúng, “hâm đơ”. Hãm. Từ hàng hóa, vật dụng, đến cả …con người. Các Hoa  hậu, ca sĩ của ta, chỉ cần có chút nhan sắc, tiếng tăm, phần lớn cũng  sắm…chồng ngoại. Thế thì trách gì mấy bác nông dân chân lấm, tay bùn cả  tin, dễ bị lừa mị, thế nên chỉ nhức đầu, sổ mũi, hay cắt trĩ, truyền  nước…, toàn những bệnh đơn giản, cũng muốn kén bàn tay của bác sĩ ngoại,  dù sự kén chọn ấy có phải trả cái giá ngất nghểu ở xứ …cung giăng thì  cũng “cứ chơi”. Không đủ tiền thì bán đất cát, nhà cửa. Tính mạng còn  chả tiếc thì tiếc gì mấy chuc  …triệu bọ. (Xin lưu ý giá cắt trĩ ở phòng  khám tư có thầy thuốc Trung Quốc là 20 triệu đồng).
Thật hẩm hiu  cho nền y học “nội địa”. Trong khi chúng ta có rất nhiều thày thuốc  giỏi, như Giáo sư Tôn Thất Tùng, Giáo sư Tôn Thất Bách, Giáo sư Nguyễn  Trọng Nhân, Giáo sư Nguyễn Lân Việt, Lương y Bành Khừu, Bác sĩ Nguyễn  Tài Thu, bác sĩ trẻ Nguyễn Lân Hiếu. Bác sĩ Hiếu là con trai Giáo sư,  Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân Dũng và  Thày thuốc Nhân dân, Đại tá hàm  Tướng Nguyễn Kim Nữ Hiếu, Phó Viện trưởng Viện 108 Quân đội. Hiện nay,  bác sĩ Lân Hiếu mổ tim thuộc hạng cự phách. Một học giả nước ngoài bảo  tôi: “Về y học, chúng tôi chỉ hơn các anh máy móc và điều kiện làm việc  thôi. Còn tài năng, kinh nghiệm, và đặc biệt là bàn tay khéo léo, chuẩn  xác trong kỹ nghệ mổ xẻ, các bác sĩ của các anh thật đáng kính nể!”.
Thế thì tại sao lại dẫn đến thảm cảnh ấy?
Sùng  ngoại. Cả tin. Đa nghi ư? “Người Việt vốn dĩ có tinh thần cảnh giác cao  độ. Kinh nghiệm từ những năm chiến tranh với cái giá quá đắt phải trả  đã cho họ đức tính ấy”. Giáo sư J. Berke, một nhà Việt Nam học người Đức  đã từng có nhận xét về chúng ta như vậy. Ông đã bảy lần sang thăm Việt  Nam. Để khám phá Việt Nam, theo ông, chỉ cần có một công cụ, đó là chiếc  xe đạp. Mà xe đạp ở xứ này rất sẵn. Chỉ bỏ ra hơn chục dolla là đã có  cả một chiếc xe đạp rồi. Đi xe đạp Việt Nam rất hay bị xịt lốp. Nhưng  không sao. Xe xịt ở bất cứ chỗ nào thì cứ tạt vào rệ đường. Thế là lập  tức ở đó sẽ có ngay một ông thợ bơm vá xe đạp. Mà những ông thợ này rất  đặc biệt. Họ không phải người bình thường. Họ là những  anh hùng trong  những năm chiến tranh. Đó là pho sử sống của cả một thời đại. Nhưng tốt  nhất là cứ để họ tự nói. Người Việt sởi lởi lắm. Họ chẳng giũ được cái  gì ở trong bụng. Nhưng mà đừng hỏi. Nếu cứ thật thà hỏi, hoặc tỏ ý quan  tâm, lập lức họ sẽ nghi ngay mình là một tên gián điệp quốc tế. Với  người Việt, tội ác tày trời là tội làm gián điệp. Cứ vu cho cái tội làm  gián điệp là mọi việc xử lý rất dễ. Dân Việt nhạy cảm lắm. Cảnh giác  lắm, căm gián điệp lắm, nên nhìn đâu cũng thấy địch!
Nhận xét của  J. Berke như một chuyện đùa. Nhưng không phải không có những điều khiến  ta phải nghĩ ngợi. Một cây bút có tiếng chịu khó tìm tòi, vừa có tác  phẩm mới, với giọng điệu hơi lạ, dù chỉ đơn thuần là một cách làm mới  mình, để mình không giống với người khác. Vậy mà ông bạn tôi cứ truy  hỏi: Cái cậu tác giả ấy là người thế nào? Nó ăn phải bả của địch hay do  địch cài cắm?. Tôi bảo: Chả có địch nào chui được vào hàng ngũ của những  người từng vào sinh ra tử. Mà cơ quan ấy cũng là mảnh đất lành. Một môi  trường trong veo làm sao có chỗ cho cái ác nảy nở. Nếu cậu không tin,  cậu cứ cử về đấy vài ba thằng gián điệp. Tớ bảo đảm với cậu chỉ sau mấy  tháng, chúng sẽ thành lao động “tiên tiến” hay cá nhân “bốn tốt”!. 
Ông bạn tôi bắt đầu cảnh giác. Rồi anh nghi ngờ cả tôi. “Không khéo thằng cha này cũng bị địch tiêm nhiễm rồi cũng nên”. 
Bà  con mình thế đấy. Có thể cảnh giác, nghi ngờ với cả con cái, anh em  ruột thịt trong nhà, nhưng lại nhẹ dạ cả tin với thiên hạ. Mà ai nói gì  cũng tin. Các cụ bảo đó là bệnh “Khôn nhà dại chợ”. 
Còn nhớ  những năm 1997-1998, thương lái Trung Quốc sang ta mua mèo với giá cao,  thế là vì cái “giá cao” ấy, mèo gần như tuyệt diệt, nông dân phía Bắc  phải chịu đại dịch chuột hoành hành, khiến cả  mùa màng xiêu điêu. Rồi  những năm 2002-2003, thương lái Trung Quốc cũng lại sang mua móng trâu  với giá cao. Cũng chẳng biết họ mua móng trâu làm quái quỷ gì mà mua với  giá cao thế. Ở thời điểm ấy, cả chú trâu to lớn vật vã như thế mới có 5  triệu bạc mà chỉ riêng một cái móng trâu cũng đã gần một triệu bạc rồi.  Thế là bà con lột móng trâu đem bán. Kết cục là trâu bò chết hàng loạt,  ảnh hưởng nặng đến sức kéo của bà con nông dân nghèo phía Bắc. Để tiêu  diệt cả con trâu, họ chỉ chi khoản tiền bằng đúng một chiếc móng. Thế  thì chiếc móng trâu mà thương lái Trung Quốc thu gom là đắt hay rẻ đây?
Chưa  hết. Hãy nhớ lại chuyện thu gom ốc bươu vàng, rồi thu gom đỉa của  thương lái Trung Quốc mấy năm vừa qua, chúng ta cũng đã phải trả một cái  giá đắt đến mức như thế nào? Từ các tỉnh phía Bắc, phong trào thu mua  đỉa đã lan đến Thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh phía Nam. Nhiều người  dân Hóc Môn còn đứng ra thu gom đỉa từ khắp các vùng lân cận. Thấy lợi,  dễ làm mà giá cao, nhiều hộ dân Tây Ninh còn nuôi đỉa ngay trong ao nhà  mình hồ để mang bán cho thương lái Trung Quốc. Ngoài việc “sản xuất”  đỉa, “sản xuất” ốc bươu vàng, họ còn đi thu mua của các hộ quanh vùng.  Thương lái Trung Quốc mua gì, họ thu gom thứ ấy. Thương lái đặt với số  lượng cực lớn rồi đột ngột “mất tích” như phép thần thông của Tôn Hành  Giả. Mà đỉa với ốc bươu vàng sinh sản rất nhanh. Trời mưa, đỉa theo nước  ùa cả vào nhà dân. Không phải chỉ trẻ con mà người lớn cũng sợ khiếp  vía. Theo các nhà Động vật học, “đỉa là loài rất nguy hiểm, do dễ sinh  sôi nảy nở trong mọi điều kiện. Đặc biệt, ở những vùng đồng ruộng chiêm  trũng. Trong khi đó, để tiêu diệt một con đỉa lại rất khó khăn, ngay cả  việc đốt cháy, nếu không cháy hết còn sót lại một vài tế bào, gặp điều  kiện thuận lợi cũng có thể phát triển thành một con đỉa bình thường. Đặc  biệt, khi người dân đua nhau nuôi đỉa thì không thể kiểm soát được, đỉa  tràn ra môi trường, trở thành hiểm họa, giống như hiểm họa ốc bươu  vàng, chuột hải ly, rùa tai đỏ những năm trước đây”. 
Thật quái quỷ! 
Và  rồi còn ghê rợn hơn nữa là việc thu gom chè bẩn cũng lại của Thương lái  Trung Quốc trong khu vực các tỉnh phía Bắc. Chỉ tính riêng ở Văn Chấn,  Yên Bái, có thể nói, người người sản xuất chè. Nhà nhà sản xuất chè. Mỗi  hộ gia đình chỉ bỏ ra 4 triệu đồng mua 2 máy vò chè và sàng chè, là đã  thành một xưởng sản xuất chè tại gia. Chỉ sau 1 tuần sản xuất chè bẩn,  họ đã thu hồi toàn bộ vốn. Còn sau thì lãi. Ở Hàm Yên, Tuyên Quang, còn  có chuyện sản xuất chè bằng cách trộn phân lân hoặc nước bùn đất vào búp  chè tươi già, qua công đoạn vò, phơi, được loại chè khô vừa nặng, vừa  dẻo, cánh chè xoăn và xanh. Có một điều rất lạ, chè bẩn làm ra bao nhiêu  cũng được thương lái Trung Quốc thu gom hết. Họ còn mua với giá cao.  Thương lái Trung Quốc còn đến tận nhà hướng dẫn làm chè bẩn rồi bao tiêu  trọn gói. Chè bẩn được đóng bao, đóng gói chở đi kìn kìn. Họ mua chè  bẩn với số lượng lớn như thế về để làm gì thì chỉ có trời mới biết. 
Khi  Trung Quốc đăng cai Đại hội Olympic, trước con mắt của bạn bè quốc tế,  họ mời ông Chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang sang cùng chứng kiến cảnh họ đốt  chè, với lý do chè Việt bẩn không đảm bảo an toàn thực phẩm. Vậy thì còn  có quốc gia nào giám ký kết, đặt mua. Vậy là chỉ sau 6 tháng, toàn bộ  ngành chè liêu xiêu và hàng loạt doanh nghiệp gắn với chè đã bị phá sản.  
Năm 2007, Tập đoàn Bưu chính viễn thông của chúng ta cũng thiệt  hại hàng chục triệu USD khi bị cắt trộm 11 km cáp quang. Nhiều người cứ  thắc mắc, không hiểu kẻ cắp cắt trộm cáp quang để làm gì, bởi cái thứ  này không thể bán phế liệu được. Sau đó, khi Công an Bà Rịa - Vũng Tàu  bắt được "cáp tặc" Nguyễn Thị Bích Phượng, từ lời khai của thị, mọi  người mới tá hỏa: Hóa ra thị tổ chức cắt cáp để bán cho thương lái Trung  Quốc. Thị cũng không hiểu thương lái Trung Quốc mua hàng đống cáp quang  vụn của thị để làm cái quái quỷ gì?
Cũng may, thương lái Trung Quốc  chỉ gom thu chè bản, cáp quang, đỉa ốc, móng trâu...Họ mà thu gom hài  cốt thì không khéo khối người đào cả mồ mả, ông bà tổ tiên đem bán rồi. 
Thật đáng sợ.
Bây giờ thì tất cả đã rõ. 
Bà  con ta quá nêu cao cảnh giác, toàn cảnh giác nghi ngờ những người ruột  thịt trong nhà, rồi ứng xử rất hà khắc, nhưng lại ngờ nghệch, cả tin với  người ngoài thiên hạ, cũng vì những lợi ích cỏn con trước mắt, nên bị  mấy anh nghịch tặc phá hoại nó lừa. Và lừa rất manh mún, tiểu nhân,  nhưng lại rất bài bản, có hệ thống với mọi tính toán kỹ lướng, và rồi  hậu quả để lại cho chúng ta thì lại vô cùng nặng nề và không hề manh mún  một chút nào.
Ôi! Người anh em Trung Quốc, “môi hở răng lạnh”,  người luôn nêu cao “mười sáu chữ vàng” mà lại hiện hình rúm ró như thế  được sao? Tôi nói điều này cũng vì rất yêu đất nước anh em Trung Quốc.  Đất nước của Lý Bạch, Đỗ Phủ, Tào Tuyết Cần, Lỗ Tấn… cùng với nền văn  hóa vĩ đại mà tôi hằng ngưỡng mộ từ thuở ấu thơ! Chính vì yêu Đất nước  Trung Quốc, nên  càng thấy đau đớn, khi những kẻ giả danh Trung Quốc, đã  bôi bẩn đất nước đất nước anh em vĩ đại mà chứng ta hằng biết ơn này,  nhất là mấy anh Hải tặc đã bịa ra cái đường lưỡi bò, cướp Hoàng Sa, rồi  còn hòng thôn tính luôn Trường Sa và cả Biển Đông ngút ngát kia. Trung  Quốc là một quốc gia giầu có, hùng mạnh. Sự bật dậy của người anh em  thân thiết trong những năm gần đây làm chúng ta mừng vui và hạnh phúc vô  cùng. Thế kỷ 21 mà chúng ta đang sống đây sẽ là thế kỷ Trung Quốc. 
Hàng  hóa Trung Quốc, từ đồ tiêu dùng vụn vặt cho đến những mặt hàng cao cấp  nhất cũng đã phủ khắp thế giới. Chẳng cần đến Trường Sa, Hoàng Sa và cả  Biển Đông, Trung Quốc cũng vẫn là một quốc gia hùng mạnh vào bậc nhất  thế giới, vậy thì việc gì phải vơ váo những thứ không phải của mình.  Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam. Đó không phải người Việt tự tuyên  bố, mà chủ quyền đó đã được chính người Pháp và bạn bè Quốc tế khách  quan, xác định từ mấy trăm năm trước. Trong bản đồ địa giới, hải giới  của Trung Quốc, từ đời Nhà Thanh và trước nữa cho đến năm 1904 cũng  không có Hoàng Sa, Trường Sa và cái đường lưỡi bò ma quỷ. Đấy là những  bằng cứ hùng hồn, phủ nhận những trò tháu cáy của những kẻ tiểu nhân,  rất không hảo hán. Việc làm đó chẳng biết có thu được lợi lộc gì không,  vì trong thời đại ngày nay, cũng không dễ làm được những điều khuất tất  ngang ngược, bất chấp đạo lý, nhưng trước mắt, họ đã tự cô lặp mình  trước cộng đồng quốc tế, đặc biệt là với các nước trong khu vực, cùng  thở chung một bầu khí quyển Biển Đông. Và nói như các cụ ta xưa, thì đó  cũng chỉ là chuyện : “Khôn nhà dại chợ!"
http://lethieunhon.com/read.php/6068.htm
Người Việt vẫn duy trì thói quen Khôn Nhà Dại Chợ ?
Điều đáng sợ hơn là đã xảy ra cả chuyện chết người. Nạn nhân là một phụ  nữ chẳng có bệnh tật gì nghiêm trọng. Một cái chết vu vơ. Chết chỉ vì bị  xốc khi truyền nước. Đó là một sơ xuất rất tối thiểu mà ngay cả một  trạm xá cấp xã, cấp phường cũng khó vấp phải. Chúng ta không nghi ngờ  nền y học Trung Quốc, đặc biệt là Đông y. Tuy nhiên, những thầy thuốc  giỏi, những bác sĩ chuyên gia đích thực của họ đâu có sang ta để hành  nghề. Việt Nam không phải là lựa chọn của họ. Làm việc trong mấy phòng  khám tư nhân ở ta, có khi chỉ là mấy ông lang băm bán thuốc dạo, hay vài  cậu sinh viên non choẹt vừa mới ra trường. Tay nghề không. Thực tiễn  không. Kinh nghiệm không. Thế thì tránh sao được chuyện rủi ro, kể cả  những cái chết bi thảm, những cái chết vu vơ rất không đáng có.
Điều  chúng ta quan tâm, là tại sao những phòng khám tư nhân, với cái giá  điều trị ngất ngưởng ở …trên giời mà vẫn có bao nhiêu người nghèo sẵn  sàng dồn cơ nghiệp và cả tính mạng của mình vào đấy, để rồi cuối cùng  chuốc lấy  sự phiền toái, bùng nhùng, cả những cái chết vô cùng thảm  khốc? Tất nhiên, ai rồi cũng sẽ chết vì bệnh. Nhưng những bệnh nhân đáng  thương ấy không phải chết vì bệnh tật, mà vì bệnh …sùng ngoại. Cái gì  của nước ngoài cũng tốt, cũng sang. Đến cả hàng hóa, vật dụng, hàng xách  tay, hàng…ngoài luồng cũng đều …tốt cả. Còn những gì của ta cũng đều rẻ  rúng, “hâm đơ”. Hãm. Từ hàng hóa, vật dụng, đến cả …con người. Các Hoa  hậu, ca sĩ của ta, chỉ cần có chút nhan sắc, tiếng tăm, phần lớn cũng  sắm…chồng ngoại. Thế thì trách gì mấy bác nông dân chân lấm, tay bùn cả  tin, dễ bị lừa mị, thế nên chỉ nhức đầu, sổ mũi, hay cắt trĩ, truyền  nước…, toàn những bệnh đơn giản, cũng muốn kén bàn tay của bác sĩ ngoại,  dù sự kén chọn ấy có phải trả cái giá ngất nghểu ở xứ …cung giăng thì  cũng “cứ chơi”. Không đủ tiền thì bán đất cát, nhà cửa. Tính mạng còn  chả tiếc thì tiếc gì mấy chuc  …triệu bọ. (Xin lưu ý giá cắt trĩ ở phòng  khám tư có thầy thuốc Trung Quốc là 20 triệu đồng).
Thật hẩm hiu  cho nền y học “nội địa”. Trong khi chúng ta có rất nhiều thày thuốc  giỏi, như Giáo sư Tôn Thất Tùng, Giáo sư Tôn Thất Bách, Giáo sư Nguyễn  Trọng Nhân, Giáo sư Nguyễn Lân Việt, Lương y Bành Khừu, Bác sĩ Nguyễn  Tài Thu, bác sĩ trẻ Nguyễn Lân Hiếu. Bác sĩ Hiếu là con trai Giáo sư,  Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân Dũng và  Thày thuốc Nhân dân, Đại tá hàm  Tướng Nguyễn Kim Nữ Hiếu, Phó Viện trưởng Viện 108 Quân đội. Hiện nay,  bác sĩ Lân Hiếu mổ tim thuộc hạng cự phách. Một học giả nước ngoài bảo  tôi: “Về y học, chúng tôi chỉ hơn các anh máy móc và điều kiện làm việc  thôi. Còn tài năng, kinh nghiệm, và đặc biệt là bàn tay khéo léo, chuẩn  xác trong kỹ nghệ mổ xẻ, các bác sĩ của các anh thật đáng kính nể!”.
Thế thì tại sao lại dẫn đến thảm cảnh ấy?
Sùng  ngoại. Cả tin. Đa nghi ư? “Người Việt vốn dĩ có tinh thần cảnh giác cao  độ. Kinh nghiệm từ những năm chiến tranh với cái giá quá đắt phải trả  đã cho họ đức tính ấy”. Giáo sư J. Berke, một nhà Việt Nam học người Đức  đã từng có nhận xét về chúng ta như vậy. Ông đã bảy lần sang thăm Việt  Nam. Để khám phá Việt Nam, theo ông, chỉ cần có một công cụ, đó là chiếc  xe đạp. Mà xe đạp ở xứ này rất sẵn. Chỉ bỏ ra hơn chục dolla là đã có  cả một chiếc xe đạp rồi. Đi xe đạp Việt Nam rất hay bị xịt lốp. Nhưng  không sao. Xe xịt ở bất cứ chỗ nào thì cứ tạt vào rệ đường. Thế là lập  tức ở đó sẽ có ngay một ông thợ bơm vá xe đạp. Mà những ông thợ này rất  đặc biệt. Họ không phải người bình thường. Họ là những  anh hùng trong  những năm chiến tranh. Đó là pho sử sống của cả một thời đại. Nhưng tốt  nhất là cứ để họ tự nói. Người Việt sởi lởi lắm. Họ chẳng giũ được cái  gì ở trong bụng. Nhưng mà đừng hỏi. Nếu cứ thật thà hỏi, hoặc tỏ ý quan  tâm, lập lức họ sẽ nghi ngay mình là một tên gián điệp quốc tế. Với  người Việt, tội ác tày trời là tội làm gián điệp. Cứ vu cho cái tội làm  gián điệp là mọi việc xử lý rất dễ. Dân Việt nhạy cảm lắm. Cảnh giác  lắm, căm gián điệp lắm, nên nhìn đâu cũng thấy địch!
Nhận xét của  J. Berke như một chuyện đùa. Nhưng không phải không có những điều khiến  ta phải nghĩ ngợi. Một cây bút có tiếng chịu khó tìm tòi, vừa có tác  phẩm mới, với giọng điệu hơi lạ, dù chỉ đơn thuần là một cách làm mới  mình, để mình không giống với người khác. Vậy mà ông bạn tôi cứ truy  hỏi: Cái cậu tác giả ấy là người thế nào? Nó ăn phải bả của địch hay do  địch cài cắm?. Tôi bảo: Chả có địch nào chui được vào hàng ngũ của những  người từng vào sinh ra tử. Mà cơ quan ấy cũng là mảnh đất lành. Một môi  trường trong veo làm sao có chỗ cho cái ác nảy nở. Nếu cậu không tin,  cậu cứ cử về đấy vài ba thằng gián điệp. Tớ bảo đảm với cậu chỉ sau mấy  tháng, chúng sẽ thành lao động “tiên tiến” hay cá nhân “bốn tốt”!. 
Ông bạn tôi bắt đầu cảnh giác. Rồi anh nghi ngờ cả tôi. “Không khéo thằng cha này cũng bị địch tiêm nhiễm rồi cũng nên”. 
Bà  con mình thế đấy. Có thể cảnh giác, nghi ngờ với cả con cái, anh em  ruột thịt trong nhà, nhưng lại nhẹ dạ cả tin với thiên hạ. Mà ai nói gì  cũng tin. Các cụ bảo đó là bệnh “Khôn nhà dại chợ”. 
Còn nhớ  những năm 1997-1998, thương lái Trung Quốc sang ta mua mèo với giá cao,  thế là vì cái “giá cao” ấy, mèo gần như tuyệt diệt, nông dân phía Bắc  phải chịu đại dịch chuột hoành hành, khiến cả  mùa màng xiêu điêu. Rồi  những năm 2002-2003, thương lái Trung Quốc cũng lại sang mua móng trâu  với giá cao. Cũng chẳng biết họ mua móng trâu làm quái quỷ gì mà mua với  giá cao thế. Ở thời điểm ấy, cả chú trâu to lớn vật vã như thế mới có 5  triệu bạc mà chỉ riêng một cái móng trâu cũng đã gần một triệu bạc rồi.  Thế là bà con lột móng trâu đem bán. Kết cục là trâu bò chết hàng loạt,  ảnh hưởng nặng đến sức kéo của bà con nông dân nghèo phía Bắc. Để tiêu  diệt cả con trâu, họ chỉ chi khoản tiền bằng đúng một chiếc móng. Thế  thì chiếc móng trâu mà thương lái Trung Quốc thu gom là đắt hay rẻ đây?
Chưa  hết. Hãy nhớ lại chuyện thu gom ốc bươu vàng, rồi thu gom đỉa của  thương lái Trung Quốc mấy năm vừa qua, chúng ta cũng đã phải trả một cái  giá đắt đến mức như thế nào? Từ các tỉnh phía Bắc, phong trào thu mua  đỉa đã lan đến Thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh phía Nam. Nhiều người  dân Hóc Môn còn đứng ra thu gom đỉa từ khắp các vùng lân cận. Thấy lợi,  dễ làm mà giá cao, nhiều hộ dân Tây Ninh còn nuôi đỉa ngay trong ao nhà  mình hồ để mang bán cho thương lái Trung Quốc. Ngoài việc “sản xuất”  đỉa, “sản xuất” ốc bươu vàng, họ còn đi thu mua của các hộ quanh vùng.  Thương lái Trung Quốc mua gì, họ thu gom thứ ấy. Thương lái đặt với số  lượng cực lớn rồi đột ngột “mất tích” như phép thần thông của Tôn Hành  Giả. Mà đỉa với ốc bươu vàng sinh sản rất nhanh. Trời mưa, đỉa theo nước  ùa cả vào nhà dân. Không phải chỉ trẻ con mà người lớn cũng sợ khiếp  vía. Theo các nhà Động vật học, “đỉa là loài rất nguy hiểm, do dễ sinh  sôi nảy nở trong mọi điều kiện. Đặc biệt, ở những vùng đồng ruộng chiêm  trũng. Trong khi đó, để tiêu diệt một con đỉa lại rất khó khăn, ngay cả  việc đốt cháy, nếu không cháy hết còn sót lại một vài tế bào, gặp điều  kiện thuận lợi cũng có thể phát triển thành một con đỉa bình thường. Đặc  biệt, khi người dân đua nhau nuôi đỉa thì không thể kiểm soát được, đỉa  tràn ra môi trường, trở thành hiểm họa, giống như hiểm họa ốc bươu  vàng, chuột hải ly, rùa tai đỏ những năm trước đây”. 
Thật quái quỷ! 
Và  rồi còn ghê rợn hơn nữa là việc thu gom chè bẩn cũng lại của Thương lái  Trung Quốc trong khu vực các tỉnh phía Bắc. Chỉ tính riêng ở Văn Chấn,  Yên Bái, có thể nói, người người sản xuất chè. Nhà nhà sản xuất chè. Mỗi  hộ gia đình chỉ bỏ ra 4 triệu đồng mua 2 máy vò chè và sàng chè, là đã  thành một xưởng sản xuất chè tại gia. Chỉ sau 1 tuần sản xuất chè bẩn,  họ đã thu hồi toàn bộ vốn. Còn sau thì lãi. Ở Hàm Yên, Tuyên Quang, còn  có chuyện sản xuất chè bằng cách trộn phân lân hoặc nước bùn đất vào búp  chè tươi già, qua công đoạn vò, phơi, được loại chè khô vừa nặng, vừa  dẻo, cánh chè xoăn và xanh. Có một điều rất lạ, chè bẩn làm ra bao nhiêu  cũng được thương lái Trung Quốc thu gom hết. Họ còn mua với giá cao.  Thương lái Trung Quốc còn đến tận nhà hướng dẫn làm chè bẩn rồi bao tiêu  trọn gói. Chè bẩn được đóng bao, đóng gói chở đi kìn kìn. Họ mua chè  bẩn với số lượng lớn như thế về để làm gì thì chỉ có trời mới biết. 
Khi  Trung Quốc đăng cai Đại hội Olympic, trước con mắt của bạn bè quốc tế,  họ mời ông Chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang sang cùng chứng kiến cảnh họ đốt  chè, với lý do chè Việt bẩn không đảm bảo an toàn thực phẩm. Vậy thì còn  có quốc gia nào giám ký kết, đặt mua. Vậy là chỉ sau 6 tháng, toàn bộ  ngành chè liêu xiêu và hàng loạt doanh nghiệp gắn với chè đã bị phá sản.  
Năm 2007, Tập đoàn Bưu chính viễn thông của chúng ta cũng thiệt  hại hàng chục triệu USD khi bị cắt trộm 11 km cáp quang. Nhiều người cứ  thắc mắc, không hiểu kẻ cắp cắt trộm cáp quang để làm gì, bởi cái thứ  này không thể bán phế liệu được. Sau đó, khi Công an Bà Rịa - Vũng Tàu  bắt được "cáp tặc" Nguyễn Thị Bích Phượng, từ lời khai của thị, mọi  người mới tá hỏa: Hóa ra thị tổ chức cắt cáp để bán cho thương lái Trung  Quốc. Thị cũng không hiểu thương lái Trung Quốc mua hàng đống cáp quang  vụn của thị để làm cái quái quỷ gì?
Cũng may, thương lái Trung Quốc  chỉ gom thu chè bản, cáp quang, đỉa ốc, móng trâu...Họ mà thu gom hài  cốt thì không khéo khối người đào cả mồ mả, ông bà tổ tiên đem bán rồi. 
Thật đáng sợ.
Bây giờ thì tất cả đã rõ. 
Bà  con ta quá nêu cao cảnh giác, toàn cảnh giác nghi ngờ những người ruột  thịt trong nhà, rồi ứng xử rất hà khắc, nhưng lại ngờ nghệch, cả tin với  người ngoài thiên hạ, cũng vì những lợi ích cỏn con trước mắt, nên bị  mấy anh nghịch tặc phá hoại nó lừa. Và lừa rất manh mún, tiểu nhân,  nhưng lại rất bài bản, có hệ thống với mọi tính toán kỹ lướng, và rồi  hậu quả để lại cho chúng ta thì lại vô cùng nặng nề và không hề manh mún  một chút nào.
Ôi! Người anh em Trung Quốc, “môi hở răng lạnh”,  người luôn nêu cao “mười sáu chữ vàng” mà lại hiện hình rúm ró như thế  được sao? Tôi nói điều này cũng vì rất yêu đất nước anh em Trung Quốc.  Đất nước của Lý Bạch, Đỗ Phủ, Tào Tuyết Cần, Lỗ Tấn… cùng với nền văn  hóa vĩ đại mà tôi hằng ngưỡng mộ từ thuở ấu thơ! Chính vì yêu Đất nước  Trung Quốc, nên  càng thấy đau đớn, khi những kẻ giả danh Trung Quốc, đã  bôi bẩn đất nước đất nước anh em vĩ đại mà chứng ta hằng biết ơn này,  nhất là mấy anh Hải tặc đã bịa ra cái đường lưỡi bò, cướp Hoàng Sa, rồi  còn hòng thôn tính luôn Trường Sa và cả Biển Đông ngút ngát kia. Trung  Quốc là một quốc gia giầu có, hùng mạnh. Sự bật dậy của người anh em  thân thiết trong những năm gần đây làm chúng ta mừng vui và hạnh phúc vô  cùng. Thế kỷ 21 mà chúng ta đang sống đây sẽ là thế kỷ Trung Quốc. 
Hàng  hóa Trung Quốc, từ đồ tiêu dùng vụn vặt cho đến những mặt hàng cao cấp  nhất cũng đã phủ khắp thế giới. Chẳng cần đến Trường Sa, Hoàng Sa và cả  Biển Đông, Trung Quốc cũng vẫn là một quốc gia hùng mạnh vào bậc nhất  thế giới, vậy thì việc gì phải vơ váo những thứ không phải của mình.  Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam. Đó không phải người Việt tự tuyên  bố, mà chủ quyền đó đã được chính người Pháp và bạn bè Quốc tế khách  quan, xác định từ mấy trăm năm trước. Trong bản đồ địa giới, hải giới  của Trung Quốc, từ đời Nhà Thanh và trước nữa cho đến năm 1904 cũng  không có Hoàng Sa, Trường Sa và cái đường lưỡi bò ma quỷ. Đấy là những  bằng cứ hùng hồn, phủ nhận những trò tháu cáy của những kẻ tiểu nhân,  rất không hảo hán. Việc làm đó chẳng biết có thu được lợi lộc gì không,  vì trong thời đại ngày nay, cũng không dễ làm được những điều khuất tất  ngang ngược, bất chấp đạo lý, nhưng trước mắt, họ đã tự cô lặp mình  trước cộng đồng quốc tế, đặc biệt là với các nước trong khu vực, cùng  thở chung một bầu khí quyển Biển Đông. Và nói như các cụ ta xưa, thì đó  cũng chỉ là chuyện : “Khôn nhà dại chợ!"
http://lethieunhon.com/read.php/6068.htm
       
















