Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...

Người phế binh QL.VNCH* - Việt Nhân

(HNPĐ) Người Thương Phế Binh*. Tấm ảnh người phế binh mù hai mắt, cụt hai tay

TPB-dep
(HNPĐ)
Người Thương Phế Binh*. Tấm ảnh người phế binh mù hai mắt, cụt hai tay, từ một người bạn đang sống tại quê nhà gửi cho, đúng vào ngày Chủ Nhật đầu tiên của Mùa Vọng 2018, bên quê nhà anh nói trời chưa vào Đông, vẫn còn thoảng những cơn gió heo may cùng cái nắng hanh vàng. Bên đó anh buồn vì cái hắt hiu tàn Thu, còn bên đây xứ người, tôi đã nghe gió Đông mang hơi lạnh về, cũng bởi cái lạnh mà tôi sợ mùa Đông, sợ nhất trong bốn mùa, cái sợ này có lẽ không chỉ mỗi riêng tôi, mà hầu như là cho tất cả những ai đã một thời là lính, trên thân còn lưu lại những vết tích của lửa đạn, cái lạnh gây buốt từng vết thương cũ.


Người phế binh mù, phía sau lưng anh là một vị tôi tớ Chúa với tấm áo chùng đen, đã gợi nỗi đau của năm tháng xưa! Thật lòng mà nói, trong cái cay mắt về người lính cũ VNCH tàn phế, cũng còn được nỗi vui, khi thấy có những tấm lòng, vẫn còn nghĩ đến những người trai của năm mươi năm trước, đổ máu xương cho một miền Nam tự do. Là một người lính cũ, đã có dăm lần đổ máu trên chiến trường, có cả lần chiếc trực thăng đưa tôi đi, trong lúc tiếng súng từ hai phía vẫn đan lấy nhau… Còn thường là giữa cảnh hoang tàn sau trận chiến, bên những xác đồng đội, để nghe điếu thuốc đắng nghét trên môi!

Trong lửa đạn cái sống cái chết không là do mình chọn, và cái phải bỏ lại một phần xương thịt nơi bãi chiến, lại càng không một ai muốn, tất cả là định mệnh, đến đúng vào thời khắc của nó như thể phần số nghiệt ngã an bài. Số phận đeo lấy mỗi người một cách riêng, người lính cũng không khác, lại có phần tàn khốc hơn, trong lằn ranh của sống chết, họ mặc nhiên như ngầm phó thác vào tay Thượng Đế, chỉ cầu mong ơn phước quan phòng trong lúc xung trận.

Tự nguyện mang lấy sứ mạng thiêng liêng cao cả, người lính chân chính xả thân giữ lấy quê hương một khi đã là phế binh, lúc phải bước vào lối rẽ đời mình, tất cả đều chấp nhận không chút oán than, hay buông lời cay đắng. Thường tình là vậy, riêng người lính QL.VNCH có lẽ trên thế giới này, duy nhất họ gánh đủ cả vinh lẫn nhục, sau ngày đất nước đổi chủ, ngoài nỗi đau của thể xác đã mang, lại phải gánh lấy tủi nhục từ kẻ thắng tiểu nhân đày đọa trả thù.

Thế hệ tôi còn sót lại, có những người lính tàn phế như thế, những người đó hôm nay họ tụ về khuôn sân nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, ngồi bên nhau hàn huyên những câu chuyện một thời lính cũ. Trong cái vui gặp lại đồng đội xưa, trên mặt họ như đã thoáng quên những khắc khổ đọa đầy, mà loài quỷ đỏ trong vai thắng cuộc xéo xắt không buông.

Tấm ảnh người phế binh mù QL.VNCH ngoài mất đôi mắt, còn bị cắt phân nửa hai cánh tay dưới, mà xương trụ và xương quay mỗi bên chúng chẻ ra hình chữ V, hình chỉ chụp phần trên và cho thấy ông đang được dìu, nhìn cảnh đó lòng thầm cầu xin đôi chân ông, còn được đôi chút lành lặn. Ước mong sự tàn phế đến với ông chỉ nhiêu đó thôi, mất đôi tay, hai mắt, bấy nhiêu đã là quá sức chịu đựng của một con người, chỉ nghĩ đến chặng đường năm mươi năm qua, ông sống không ánh sáng, và không cả tự lo được cho bản thân, mà thương sự cơ cực của ông.

Và rồi may mắn trong tìm kiếm, tôi đã có được tấm ảnh ông ngồi trên xe lăn, chiếc xe cùng phần quà là của những tấm lòng, còn thương nhớ đến anh em phế binh lính cũ miền Nam, qua tay các Cha nhà thờ Kỳ Đồng đại diện trao tặng. Món quà giá trị vật chất không là nhiều, nhưng ấm lòng biết bao, cho những người một thời vì nước quên mình, nó mang nặng cái nghĩa tri ân, và nhất là cho thấy dù kẻ ác cố dập, ánh sáng của chính nghĩa vẫn luôn tỏa. Riêng tôi lòng như nhẹ hẳn khi thấy được đôi chân ông trọn vẹn, chắc rằng chúng chỉ yếu nhưng vẫn còn!

Sức nổ của trái phá và đôi mắt mù, sự việc xảy ra có thể là vậy, đôi chút kinh nghiệm chiến trận cho tôi gắn liền chúng với nhau, nhất là những năm 68 hay 69, những tên lính xung kích của cộng sản Nga Hoa theo lệnh Hồ Duẩn chúng theo đường mòn Trường Sơn vào Nam, và những trái B40 cũng theo chân chúng đi B. Cuộc tổng công kích tết Mậu Thân 1968, có lẽ là lần đầu dân miền Nam thấy qua truyền hình, những tên lính Bắc cộng vác B.40 chạy trên đường phố.

Cái phét lác của đảng An Nam cộng gọi đó là chiến thắng vang dội, là nền tảng để xây dựng đại thắng mùa xuân (1975) của chúng, nhưng hơn ai hết với người dân và những người lính cũ miền Nam, thì trận Mậu Thân là tội ác của tên khát máu Lê Duẩn, nướng cả trăm ngàn cộng Nam lẫn cộng Bắc. Ngỡ đánh bất ngờ, vào những ngày tết cái thắng sẽ cầm chắc, mà các cơ sở bí mật cộng Nam đã tự lộ để rồi bị diệt, còn Bắc cộng đã phải vét những đứa trẻ 12 hay 13 chưa kịp lớn, đưa tiếp vào Nam để bù đắp đám lính sinh Bắc tử Nam bị thương vong.

Thời đó mặt trận QK.IV, vùng đồng bằng sông Cửu Long, nhất là dọc biên giới Tây Nam, chiến sự diễn ra nặng không thua gì các vùng I, II và III, nơi đây có ba đường dây phát xuất từ trên đất Miên với tên gọi A, B, C để xâm nhập vào những trọng điểm Đồng Tháp, Thất Sơn, U Minh. Có thể nói dọc biên giới Việt Miên không đêm nào là không tiếng súng, cộng Bắc như những con chuột từng đàn tràn qua biên giới để vào lãnh thổ VNCH, vướng các chốt chận của quân Nam, mà chúng bị đánh bật về bên kia đất Miên, bỏ lại xác đồng đội khi tháo chạy.

Quyết chiếm cho bằng được miền Nam, để trọn vẹn biến nước Việt làm bàn đạp cho quan thầy Nga Hoa nhuộm đỏ Đông Nam Á, chúng nhận viện trợ dồi dào từ khối cộng, B.40 loại súng cá nhân chống tank, được chúng đem ra dùng khá nhiều, cho cả công đồn, cùng phục kích các chiến đĩnh trên sông rạch.

Là một người lính chiến binh thời đó, những trận đánh dọc biên giới Tây Nam, trên con sông Giang Thành (Hà Tiên), hay những con kinh Vĩnh Tế (Châu Đốc), An Long (Đồng Tháp), là những vết khắc khá sâu của đời lính nên không thể nào quên… Những bọng lửa của ống phóng, những trái B.40 bay trong đêm, những chiến đĩnh không còn lành lặn, và nhất là cạnh những đồng đội vĩnh viễn nằm xuống, còn có những thương binh đã đem một phần máu xương mình hiến cho quê hương. Người chết đã yên phần trong tiếc thương, chỉ những người lính thương tật, sau trận chiến, tấm thân lẫn cuộc đời bước vào khúc rẽ.

Trong những đồng đội của tôi, một anh tuổi vừa hai mươi, trái nổ đã làm anh mù cả đôi mắt! Người cha đến đón con nơi quân y viện, và cũng đưa con ghé đơn vị gặp đồng đội một lần cuối, nước mắt tôi đã không cầm được, trước hình ảnh anh nắm vạt áo cha bước từng bước, cảnh đó không khác tuổi thơ ngày nào, đứa trẻ theo cha sợ lạc mà níu áo. Từ một người lính để rồi là phế binh khi tuổi anh còn rất trẻ, cả một đoạn đường đời còn rất dài phía trước, từ đó tương lai với anh, không chỉ là tăm tối mà còn là những tháng ngày khổ nhục.

Hai chữ tăm tối và khổ nhục dùng đây, nó thực sự mang lấy cái nghĩa đen hoàn toàn, vì phận người phế binh QL.VNCH, không như thương phế binh các quân đội khác trên thế giới. Trong cuộc chiến Nam Bắc của Hoa Kỳ, không có sự phân biệt đối xử, mãi mãi luôn là tri ân sự hy sinh cho đất nước chung, bất luận là Nam hay Bắc, tất cả đều là phụng sự cho đất nước Hoa Kỳ.

Cuộc chiến tàn, loài cộng nô của Nga Tầu quỷ đỏ đã thắng, những nấm mộ tử sĩ miền Nam, những kẻ thắng bất nhân đã không buông tha, thì người lính còn sống, kẻ thù chúng chưa giết được, là cái gai trong mắt. Tất cả hận thù chúng đem trút vào những người lính thua trận, giết chết họ trong các trại lao cải nơi rừng sâu nước độc, hay đẩy ra ngoài lề xã hội với tấm thân tàn phế… Cùng nỗi đau chung với người dân Nam, người TPB QL.VNCH họ đã gánh phần nặng nhất!
Việt Nhân ( HNPD )

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Người phế binh QL.VNCH* - Việt Nhân

(HNPĐ) Người Thương Phế Binh*. Tấm ảnh người phế binh mù hai mắt, cụt hai tay

TPB-dep
(HNPĐ)
Người Thương Phế Binh*. Tấm ảnh người phế binh mù hai mắt, cụt hai tay, từ một người bạn đang sống tại quê nhà gửi cho, đúng vào ngày Chủ Nhật đầu tiên của Mùa Vọng 2018, bên quê nhà anh nói trời chưa vào Đông, vẫn còn thoảng những cơn gió heo may cùng cái nắng hanh vàng. Bên đó anh buồn vì cái hắt hiu tàn Thu, còn bên đây xứ người, tôi đã nghe gió Đông mang hơi lạnh về, cũng bởi cái lạnh mà tôi sợ mùa Đông, sợ nhất trong bốn mùa, cái sợ này có lẽ không chỉ mỗi riêng tôi, mà hầu như là cho tất cả những ai đã một thời là lính, trên thân còn lưu lại những vết tích của lửa đạn, cái lạnh gây buốt từng vết thương cũ.


Người phế binh mù, phía sau lưng anh là một vị tôi tớ Chúa với tấm áo chùng đen, đã gợi nỗi đau của năm tháng xưa! Thật lòng mà nói, trong cái cay mắt về người lính cũ VNCH tàn phế, cũng còn được nỗi vui, khi thấy có những tấm lòng, vẫn còn nghĩ đến những người trai của năm mươi năm trước, đổ máu xương cho một miền Nam tự do. Là một người lính cũ, đã có dăm lần đổ máu trên chiến trường, có cả lần chiếc trực thăng đưa tôi đi, trong lúc tiếng súng từ hai phía vẫn đan lấy nhau… Còn thường là giữa cảnh hoang tàn sau trận chiến, bên những xác đồng đội, để nghe điếu thuốc đắng nghét trên môi!

Trong lửa đạn cái sống cái chết không là do mình chọn, và cái phải bỏ lại một phần xương thịt nơi bãi chiến, lại càng không một ai muốn, tất cả là định mệnh, đến đúng vào thời khắc của nó như thể phần số nghiệt ngã an bài. Số phận đeo lấy mỗi người một cách riêng, người lính cũng không khác, lại có phần tàn khốc hơn, trong lằn ranh của sống chết, họ mặc nhiên như ngầm phó thác vào tay Thượng Đế, chỉ cầu mong ơn phước quan phòng trong lúc xung trận.

Tự nguyện mang lấy sứ mạng thiêng liêng cao cả, người lính chân chính xả thân giữ lấy quê hương một khi đã là phế binh, lúc phải bước vào lối rẽ đời mình, tất cả đều chấp nhận không chút oán than, hay buông lời cay đắng. Thường tình là vậy, riêng người lính QL.VNCH có lẽ trên thế giới này, duy nhất họ gánh đủ cả vinh lẫn nhục, sau ngày đất nước đổi chủ, ngoài nỗi đau của thể xác đã mang, lại phải gánh lấy tủi nhục từ kẻ thắng tiểu nhân đày đọa trả thù.

Thế hệ tôi còn sót lại, có những người lính tàn phế như thế, những người đó hôm nay họ tụ về khuôn sân nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, ngồi bên nhau hàn huyên những câu chuyện một thời lính cũ. Trong cái vui gặp lại đồng đội xưa, trên mặt họ như đã thoáng quên những khắc khổ đọa đầy, mà loài quỷ đỏ trong vai thắng cuộc xéo xắt không buông.

Tấm ảnh người phế binh mù QL.VNCH ngoài mất đôi mắt, còn bị cắt phân nửa hai cánh tay dưới, mà xương trụ và xương quay mỗi bên chúng chẻ ra hình chữ V, hình chỉ chụp phần trên và cho thấy ông đang được dìu, nhìn cảnh đó lòng thầm cầu xin đôi chân ông, còn được đôi chút lành lặn. Ước mong sự tàn phế đến với ông chỉ nhiêu đó thôi, mất đôi tay, hai mắt, bấy nhiêu đã là quá sức chịu đựng của một con người, chỉ nghĩ đến chặng đường năm mươi năm qua, ông sống không ánh sáng, và không cả tự lo được cho bản thân, mà thương sự cơ cực của ông.

Và rồi may mắn trong tìm kiếm, tôi đã có được tấm ảnh ông ngồi trên xe lăn, chiếc xe cùng phần quà là của những tấm lòng, còn thương nhớ đến anh em phế binh lính cũ miền Nam, qua tay các Cha nhà thờ Kỳ Đồng đại diện trao tặng. Món quà giá trị vật chất không là nhiều, nhưng ấm lòng biết bao, cho những người một thời vì nước quên mình, nó mang nặng cái nghĩa tri ân, và nhất là cho thấy dù kẻ ác cố dập, ánh sáng của chính nghĩa vẫn luôn tỏa. Riêng tôi lòng như nhẹ hẳn khi thấy được đôi chân ông trọn vẹn, chắc rằng chúng chỉ yếu nhưng vẫn còn!

Sức nổ của trái phá và đôi mắt mù, sự việc xảy ra có thể là vậy, đôi chút kinh nghiệm chiến trận cho tôi gắn liền chúng với nhau, nhất là những năm 68 hay 69, những tên lính xung kích của cộng sản Nga Hoa theo lệnh Hồ Duẩn chúng theo đường mòn Trường Sơn vào Nam, và những trái B40 cũng theo chân chúng đi B. Cuộc tổng công kích tết Mậu Thân 1968, có lẽ là lần đầu dân miền Nam thấy qua truyền hình, những tên lính Bắc cộng vác B.40 chạy trên đường phố.

Cái phét lác của đảng An Nam cộng gọi đó là chiến thắng vang dội, là nền tảng để xây dựng đại thắng mùa xuân (1975) của chúng, nhưng hơn ai hết với người dân và những người lính cũ miền Nam, thì trận Mậu Thân là tội ác của tên khát máu Lê Duẩn, nướng cả trăm ngàn cộng Nam lẫn cộng Bắc. Ngỡ đánh bất ngờ, vào những ngày tết cái thắng sẽ cầm chắc, mà các cơ sở bí mật cộng Nam đã tự lộ để rồi bị diệt, còn Bắc cộng đã phải vét những đứa trẻ 12 hay 13 chưa kịp lớn, đưa tiếp vào Nam để bù đắp đám lính sinh Bắc tử Nam bị thương vong.

Thời đó mặt trận QK.IV, vùng đồng bằng sông Cửu Long, nhất là dọc biên giới Tây Nam, chiến sự diễn ra nặng không thua gì các vùng I, II và III, nơi đây có ba đường dây phát xuất từ trên đất Miên với tên gọi A, B, C để xâm nhập vào những trọng điểm Đồng Tháp, Thất Sơn, U Minh. Có thể nói dọc biên giới Việt Miên không đêm nào là không tiếng súng, cộng Bắc như những con chuột từng đàn tràn qua biên giới để vào lãnh thổ VNCH, vướng các chốt chận của quân Nam, mà chúng bị đánh bật về bên kia đất Miên, bỏ lại xác đồng đội khi tháo chạy.

Quyết chiếm cho bằng được miền Nam, để trọn vẹn biến nước Việt làm bàn đạp cho quan thầy Nga Hoa nhuộm đỏ Đông Nam Á, chúng nhận viện trợ dồi dào từ khối cộng, B.40 loại súng cá nhân chống tank, được chúng đem ra dùng khá nhiều, cho cả công đồn, cùng phục kích các chiến đĩnh trên sông rạch.

Là một người lính chiến binh thời đó, những trận đánh dọc biên giới Tây Nam, trên con sông Giang Thành (Hà Tiên), hay những con kinh Vĩnh Tế (Châu Đốc), An Long (Đồng Tháp), là những vết khắc khá sâu của đời lính nên không thể nào quên… Những bọng lửa của ống phóng, những trái B.40 bay trong đêm, những chiến đĩnh không còn lành lặn, và nhất là cạnh những đồng đội vĩnh viễn nằm xuống, còn có những thương binh đã đem một phần máu xương mình hiến cho quê hương. Người chết đã yên phần trong tiếc thương, chỉ những người lính thương tật, sau trận chiến, tấm thân lẫn cuộc đời bước vào khúc rẽ.

Trong những đồng đội của tôi, một anh tuổi vừa hai mươi, trái nổ đã làm anh mù cả đôi mắt! Người cha đến đón con nơi quân y viện, và cũng đưa con ghé đơn vị gặp đồng đội một lần cuối, nước mắt tôi đã không cầm được, trước hình ảnh anh nắm vạt áo cha bước từng bước, cảnh đó không khác tuổi thơ ngày nào, đứa trẻ theo cha sợ lạc mà níu áo. Từ một người lính để rồi là phế binh khi tuổi anh còn rất trẻ, cả một đoạn đường đời còn rất dài phía trước, từ đó tương lai với anh, không chỉ là tăm tối mà còn là những tháng ngày khổ nhục.

Hai chữ tăm tối và khổ nhục dùng đây, nó thực sự mang lấy cái nghĩa đen hoàn toàn, vì phận người phế binh QL.VNCH, không như thương phế binh các quân đội khác trên thế giới. Trong cuộc chiến Nam Bắc của Hoa Kỳ, không có sự phân biệt đối xử, mãi mãi luôn là tri ân sự hy sinh cho đất nước chung, bất luận là Nam hay Bắc, tất cả đều là phụng sự cho đất nước Hoa Kỳ.

Cuộc chiến tàn, loài cộng nô của Nga Tầu quỷ đỏ đã thắng, những nấm mộ tử sĩ miền Nam, những kẻ thắng bất nhân đã không buông tha, thì người lính còn sống, kẻ thù chúng chưa giết được, là cái gai trong mắt. Tất cả hận thù chúng đem trút vào những người lính thua trận, giết chết họ trong các trại lao cải nơi rừng sâu nước độc, hay đẩy ra ngoài lề xã hội với tấm thân tàn phế… Cùng nỗi đau chung với người dân Nam, người TPB QL.VNCH họ đã gánh phần nặng nhất!
Việt Nhân ( HNPD )

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm