Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Người phế binh QL.VNCH** - Việt Nhân
(HNPĐ)
Người Thương Phế Binh**. Đã được bốn năm, với mong muốn và tự hứa là
mỗi dịp đầu năm âm lịch, trên trang Haingoaiphiemdam sau những lời chúc
tết bạn đọc, sẽ là câu chuyện người TPB.QLVNCH, không ngoài cùng bạn đọc
trong giây phút đón xuân tha hương, nhớ về những đồng đội cũ kém may
mắn, đang từng bước cuối trong nhọc nhằn. Đường đời Việt Nhân tôi không
một chút vui, sau lửa đạn, tù đày là tha hương, nhưng cũng tạm gọi là
hơn các bạn TPB, thoát được cái xéo xắc của đứa bất nhân trong vai kẻ
thắng, mạo muội cất tiếng nói thay!
Phần
đầu câu chuyện lần này, người phế binh mù được viết trong ngày cận tết
2019, nhưng đã không đến được cùng bạn đọc, lý do thì không ngoài cái
sức khỏe mưa nắng bất thường của Việt Nhân tôi, mà trong ‘Tâm thư của
nhóm Phiếm Đàm gửi Bạn đọc’, anh Chủ Biên cũng đã nói. Nay chuyện người
TPB.QLVNCH, bên quê nhà như mọi người đã biết, nhà thờ DCCT Kỳ Đồng,
những Tôi tớ Chúa luôn nặng lòng với các anh, chỗ cho các anh nương tựa
nhiều năm tháng qua, nay đã bị thuyên chuyển đi xa. ‘Phòng Công Lý và
Hòa Bình’ đã đóng cửa từ ngày 15/05/2019.
Bên
quê nhà là thế, ở hải ngoại cũng không khá hơn, ngay khi Bà Hạnh Nhơn
qua đời, một vài bạn lính cũ tỏ ra am tường đã nói cùng Việt Nhân tôi,
chương trình ‘Cám Ơn Anh Người Thương Binh VNCH’ rồi sẽ không còn được
như trước, và nếu có cố gắng lắm thì cũng sẽ thất thường. Theo các bạn,
một phần vì khó có thể tìm được một người thứ hai hết lòng được như Bà
Hạnh Nhơn, nhưng cái hơn hết là bàn tay quỷ đỏ bên nhà, chúng khuynh
loát được tổ chức nhân ái của các Cha Dòng Chúa Cứu Thế, thì cái gốc hải
ngoại lẽ nào chúng lại để yên.
Khắp
nơi trên thế giới, những mảnh đất dung thân của người Việt tỵ nạn, nay
đã đặc lềnh vịt cộng. Riêng tại Bolsa này, những cơ sở làm ăn buôn bán,
những đài truyền hình, truyền thông lẫn báo chí, và cả những tổ chức gọi
là cộng đồng, những người gọi là đại diện, là chính quyền dân cử đều đã
có tay sai của Ba Đình trộn vào.
Chuyện
đã xảy ra, chỉ vì ăn phải bã nghị quyết 36 của vịt cộng, mà ngay những
kẻ ngày nào trên những chiếc ghe cá, bán mạng cho sóng dữ, thoát chết
đến được bến bờ tự do, nay quay lại bán mình cho loài quỷ đỏ để kiếm
chút lợi lẫn danh. Những loại cơ hội như Al Hoàng (Houston, Texas),
Madison Nguyễn, (San Jose, Cali), ngày càng nhiều ra mặt không cần giấu
giếm, và có kẻ nay với chút hơi hớm quyền lực, đã hống hách trịch thượng lên mặt dạy dỗ, những nạn nhân của cộng sản, ngay nơi được gọi là thủ đô của người Việt tỵ nạn:
* Ngày xưa, trước 1975 đồng bào có dám nói ông Đô Trưởng Sài Gòn từ chức không? Lời của một ‘ông’ thị trưởng tắc kè, nổi giận nói với người dân đã lầm mà bầu ông, nay họ thấy ông chơi với vẹm có ý kiến đòi bãi nhiệm ông!
*Các anh đánh đấm như con cặc… các anh biết gì về 3 chữ Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm (?). Lời của một ‘ngài’ Uỷ Viên Giáo dục gốc Việt ở Quận Cam, tuổi chỉ bằng con cháu, nói với những người lính cũ QL.VNCH nay đã bảy tám mươi!
*
Phải thông minh sáng suốt, phải thấy nhà nước CHXHCN.VN là một thành
viên của tổ chức LHQ, lật đổ họ là sai lầm, phải tôn trọng điều đó, chỉ
cần cầu xin họ cho người dân trong nước quyền căn bản làm người (sic).
Lời dạy dỗ cho những người đấu tranh, của một ‘chủ’ đài truyền hình
tiếng Việt, khi tiếp tay chuyển thông điệp của nhà nước An Nam xã nghĩa!
Tóm
lại vì tiền tất, những thứ không mua được bằng tiền, thì nhiều tiền mua
được thế thôi, và đơn cử một vài dẫn chứng, không ngoài cho thấy trong
chuyện chương trình ‘Cám Ơn Anh Người Thương Binh VNCH’, chắc chắn cũng không thoát khỏi vấn nạn này!
Tấm
lòng người dân Việt xa xứ, dành cho người Thương Binh VNCH còn kẹt tại
quê nhà, đã cho thấy lòng dân nằm ở đâu, đó là cái tát vô mặt bọn cộng
phỉ vô nhân tính, hành xử khốn nạn. Chúng triệt được phòng ‘Công Lý và
Hòa Bình’, thì chương trình ‘Cám ơn anh người thương binh VNCH’ sẽ không
khác, đó là cái gai nhưng ngoài tầm với, nên chuyện muốn giành lấy
quyền ‘chỉ đạo’ và ‘quản lý’, do những cánh tay nối dài của chúng ở hải
ngoại này là điều có thật. Thêm vào đó những đóng góp ngày càng nhiều,
đã gợi lòng tham của những kẻ bẩn thỉu!
Bên
quê nhà, chương trình Tri ân TPB.VNCH được tổ chức hàng năm, với chủ đề
‘Bên nhau đi nốt cuộc đời’ của Văn phòng Công lý - Hòa bình, Dòng Chúa
Cứu Thế Sài Gòn. Chuyện của bảy năm qua, các Cha cùng đội ngũ tình
nguyện viên nhiệt tâm, đã chăm sóc và hỗ trợ cho hơn 7 nghìn TPB.VNCH
tính đến ngày 15/05/2019, là ngày mà một tình nguyện viên đã phải thốt
lên: Bàn tay ma quỷ đã thò được vào cả nơi này rồi ư? Than ôi!
Tại
hải ngoại lúc Bà Hạnh Nhơn mất, nghe mà buồn là rồi chương trình sẽ khó
giữ, nếu có thì cũng thất thường, tương tự như khi các cha Dòng Chúa
Cứu Thế bị thuyên chuyển, fb Nguyễn Ngọc Sơn viết: Không có một cha
Vinh Sơn Phạm Trung Thành thì khó có ai quy tụ được một số đông TNV
nhiệt tình, năng nổ, quên mình phục vụ trong chương trình Tri Ân TPB
VNCH. Không có một cha Giuse Lê Quang Uy thì khó có ai làm được chương
trình ‘Bữa cơm Niềm vui, tại 38 Kỳ Đồng…
Chương
trình ‘Cám Ơn Anh Người Thương Binh VNCH’ đã trải qua 11 lần tổ chức.
Một nét đẹp ‘tạ ơn’ của văn hóa Việt, nói lên lòng người Việt tha hương
nhớ về những người thương binh VNCH, vì dân vì nước đã hiến máu xương,
nay trong chế độ cộng sản vô nhân đã phải bước những bước cuối đời mình
trong tủi nhục đói nghèo. Những đồng tiền quyên góp được qua 11 lần tổ
chức liên tục hàng năm, đã tăng dần con số thu, năm thứ 11 cao nhất với
gần $2 triệu.
Sau
một năm vắng bóng, nay chương trình ‘Cám Ơn Anh Người Thương Binh VNCH
kỳ 12, đã lại được tổ chức vào ngày Chủ Nhật 21/07/2019, tại sân vận
động của trường trung học Los Amigos, thành phố Fountain Valley Nam
California, với sự tham dự của đông đảo đồng hương. Tuy chưa phải là con
số tổng kết, theo Việt báo Online số tiền thu được ($349,571) trong
ngày đầu, cho thấy rồi cũng sẽ bằng được con số thu của chương trình lần
thứ nhất ($426,777).
Với
‘Tri ân TPB.VNCH - Bên nhau đi nốt cuộc đời’, nhân sự mới của Nhà Thờ
DCCT Kỳ Đồng hứa vẫn lo cho TPP, nhưng mọi người hoài nghi lời hứa này,
vì chương trình sẽ ra sao, một khi trong tay nhà cầm quyền xã nghĩa, với
chủ trương (hận thù) như bấy lâu nay? Riêng tại hải ngoại, với Bà
Nguyễn Thanh Thủy, cùng những người tiếp bước Chị Hạnh Nhơn, điều hành
Hội HO Cứu Trợ Thương Phế Binh & Quả Phụ VNCH, với nhiều khó khăn
ban đầu, nhưng cũng đã tổ chức được chương trình kỳ 12, ít nhiều cho
thấy cái quyết tâm cố gắng rất đáng cổ vũ.
Tuy
là thứ 12, với những người (điều hành) mới hiện nay, thì đúng đây là
lần đầu với nhiều khó khăn bỡ ngỡ, cái yếu kém về kỷ thuật là không
tránh khỏi, nhưng phải nói dù hay dù dở, kết quả được vậy là điều đáng
mừng. Xin hãy nhìn hoàn cảnh hiện tại của các TPB bên quê nhà, từ sau
ngày phòng Công lý-Hòa bình nhà thờ DCCT đóng cửa, đã có nhiều bạn TPB
gọi đến Việt Nhân tôi, có bạn tìm về chốn cũ, có bạn lây lất nắng mưa
trên đường phố, vì không nơi nương tựa.
Cứ mỗi lần viết về TPB, là lại nhớ đến câu người bạn còn sót lại bên quê nhà, nghe anh nói mà nghẹn: Cái
vui bây giờ là những tấm vé số bán được, đủ tiền thì được đĩa cơm, còn
những ngày mưa ế, thì chỉ một cái bắp luộc cho trọn nguyên ngày… Vậy cần lắm những tấm lòng, những bàn tay cùng nghĩ đến những người đã hy sinh một phần thân thể cho đất nước dân tộc.
Và cũng mong lắm có những bước chân đồng hành, như đài Little Saigon, thời gian qua đã tiếp tay liên tục kêu gọi đồng hương hải ngoại, cùng tri ân người Thương Phế Binh VNCH bên quê nhà, mà đài đã từng làm bao năm qua mỗi độ Xuân về.
Xin cám ơn những tấm lòng còn nhớ đến người thương binh VNCH!Người phế binh QL.VNCH** - Việt Nhân
(HNPĐ)
Người Thương Phế Binh**. Đã được bốn năm, với mong muốn và tự hứa là
mỗi dịp đầu năm âm lịch, trên trang Haingoaiphiemdam sau những lời chúc
tết bạn đọc, sẽ là câu chuyện người TPB.QLVNCH, không ngoài cùng bạn đọc
trong giây phút đón xuân tha hương, nhớ về những đồng đội cũ kém may
mắn, đang từng bước cuối trong nhọc nhằn. Đường đời Việt Nhân tôi không
một chút vui, sau lửa đạn, tù đày là tha hương, nhưng cũng tạm gọi là
hơn các bạn TPB, thoát được cái xéo xắc của đứa bất nhân trong vai kẻ
thắng, mạo muội cất tiếng nói thay!
Phần
đầu câu chuyện lần này, người phế binh mù được viết trong ngày cận tết
2019, nhưng đã không đến được cùng bạn đọc, lý do thì không ngoài cái
sức khỏe mưa nắng bất thường của Việt Nhân tôi, mà trong ‘Tâm thư của
nhóm Phiếm Đàm gửi Bạn đọc’, anh Chủ Biên cũng đã nói. Nay chuyện người
TPB.QLVNCH, bên quê nhà như mọi người đã biết, nhà thờ DCCT Kỳ Đồng,
những Tôi tớ Chúa luôn nặng lòng với các anh, chỗ cho các anh nương tựa
nhiều năm tháng qua, nay đã bị thuyên chuyển đi xa. ‘Phòng Công Lý và
Hòa Bình’ đã đóng cửa từ ngày 15/05/2019.
Bên
quê nhà là thế, ở hải ngoại cũng không khá hơn, ngay khi Bà Hạnh Nhơn
qua đời, một vài bạn lính cũ tỏ ra am tường đã nói cùng Việt Nhân tôi,
chương trình ‘Cám Ơn Anh Người Thương Binh VNCH’ rồi sẽ không còn được
như trước, và nếu có cố gắng lắm thì cũng sẽ thất thường. Theo các bạn,
một phần vì khó có thể tìm được một người thứ hai hết lòng được như Bà
Hạnh Nhơn, nhưng cái hơn hết là bàn tay quỷ đỏ bên nhà, chúng khuynh
loát được tổ chức nhân ái của các Cha Dòng Chúa Cứu Thế, thì cái gốc hải
ngoại lẽ nào chúng lại để yên.
Khắp
nơi trên thế giới, những mảnh đất dung thân của người Việt tỵ nạn, nay
đã đặc lềnh vịt cộng. Riêng tại Bolsa này, những cơ sở làm ăn buôn bán,
những đài truyền hình, truyền thông lẫn báo chí, và cả những tổ chức gọi
là cộng đồng, những người gọi là đại diện, là chính quyền dân cử đều đã
có tay sai của Ba Đình trộn vào.
Chuyện
đã xảy ra, chỉ vì ăn phải bã nghị quyết 36 của vịt cộng, mà ngay những
kẻ ngày nào trên những chiếc ghe cá, bán mạng cho sóng dữ, thoát chết
đến được bến bờ tự do, nay quay lại bán mình cho loài quỷ đỏ để kiếm
chút lợi lẫn danh. Những loại cơ hội như Al Hoàng (Houston, Texas),
Madison Nguyễn, (San Jose, Cali), ngày càng nhiều ra mặt không cần giấu
giếm, và có kẻ nay với chút hơi hớm quyền lực, đã hống hách trịch thượng lên mặt dạy dỗ, những nạn nhân của cộng sản, ngay nơi được gọi là thủ đô của người Việt tỵ nạn:
* Ngày xưa, trước 1975 đồng bào có dám nói ông Đô Trưởng Sài Gòn từ chức không? Lời của một ‘ông’ thị trưởng tắc kè, nổi giận nói với người dân đã lầm mà bầu ông, nay họ thấy ông chơi với vẹm có ý kiến đòi bãi nhiệm ông!
*Các anh đánh đấm như con cặc… các anh biết gì về 3 chữ Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm (?). Lời của một ‘ngài’ Uỷ Viên Giáo dục gốc Việt ở Quận Cam, tuổi chỉ bằng con cháu, nói với những người lính cũ QL.VNCH nay đã bảy tám mươi!
*
Phải thông minh sáng suốt, phải thấy nhà nước CHXHCN.VN là một thành
viên của tổ chức LHQ, lật đổ họ là sai lầm, phải tôn trọng điều đó, chỉ
cần cầu xin họ cho người dân trong nước quyền căn bản làm người (sic).
Lời dạy dỗ cho những người đấu tranh, của một ‘chủ’ đài truyền hình
tiếng Việt, khi tiếp tay chuyển thông điệp của nhà nước An Nam xã nghĩa!
Tóm
lại vì tiền tất, những thứ không mua được bằng tiền, thì nhiều tiền mua
được thế thôi, và đơn cử một vài dẫn chứng, không ngoài cho thấy trong
chuyện chương trình ‘Cám Ơn Anh Người Thương Binh VNCH’, chắc chắn cũng không thoát khỏi vấn nạn này!
Tấm
lòng người dân Việt xa xứ, dành cho người Thương Binh VNCH còn kẹt tại
quê nhà, đã cho thấy lòng dân nằm ở đâu, đó là cái tát vô mặt bọn cộng
phỉ vô nhân tính, hành xử khốn nạn. Chúng triệt được phòng ‘Công Lý và
Hòa Bình’, thì chương trình ‘Cám ơn anh người thương binh VNCH’ sẽ không
khác, đó là cái gai nhưng ngoài tầm với, nên chuyện muốn giành lấy
quyền ‘chỉ đạo’ và ‘quản lý’, do những cánh tay nối dài của chúng ở hải
ngoại này là điều có thật. Thêm vào đó những đóng góp ngày càng nhiều,
đã gợi lòng tham của những kẻ bẩn thỉu!
Bên
quê nhà, chương trình Tri ân TPB.VNCH được tổ chức hàng năm, với chủ đề
‘Bên nhau đi nốt cuộc đời’ của Văn phòng Công lý - Hòa bình, Dòng Chúa
Cứu Thế Sài Gòn. Chuyện của bảy năm qua, các Cha cùng đội ngũ tình
nguyện viên nhiệt tâm, đã chăm sóc và hỗ trợ cho hơn 7 nghìn TPB.VNCH
tính đến ngày 15/05/2019, là ngày mà một tình nguyện viên đã phải thốt
lên: Bàn tay ma quỷ đã thò được vào cả nơi này rồi ư? Than ôi!
Tại
hải ngoại lúc Bà Hạnh Nhơn mất, nghe mà buồn là rồi chương trình sẽ khó
giữ, nếu có thì cũng thất thường, tương tự như khi các cha Dòng Chúa
Cứu Thế bị thuyên chuyển, fb Nguyễn Ngọc Sơn viết: Không có một cha
Vinh Sơn Phạm Trung Thành thì khó có ai quy tụ được một số đông TNV
nhiệt tình, năng nổ, quên mình phục vụ trong chương trình Tri Ân TPB
VNCH. Không có một cha Giuse Lê Quang Uy thì khó có ai làm được chương
trình ‘Bữa cơm Niềm vui, tại 38 Kỳ Đồng…
Chương
trình ‘Cám Ơn Anh Người Thương Binh VNCH’ đã trải qua 11 lần tổ chức.
Một nét đẹp ‘tạ ơn’ của văn hóa Việt, nói lên lòng người Việt tha hương
nhớ về những người thương binh VNCH, vì dân vì nước đã hiến máu xương,
nay trong chế độ cộng sản vô nhân đã phải bước những bước cuối đời mình
trong tủi nhục đói nghèo. Những đồng tiền quyên góp được qua 11 lần tổ
chức liên tục hàng năm, đã tăng dần con số thu, năm thứ 11 cao nhất với
gần $2 triệu.
Sau
một năm vắng bóng, nay chương trình ‘Cám Ơn Anh Người Thương Binh VNCH
kỳ 12, đã lại được tổ chức vào ngày Chủ Nhật 21/07/2019, tại sân vận
động của trường trung học Los Amigos, thành phố Fountain Valley Nam
California, với sự tham dự của đông đảo đồng hương. Tuy chưa phải là con
số tổng kết, theo Việt báo Online số tiền thu được ($349,571) trong
ngày đầu, cho thấy rồi cũng sẽ bằng được con số thu của chương trình lần
thứ nhất ($426,777).
Với
‘Tri ân TPB.VNCH - Bên nhau đi nốt cuộc đời’, nhân sự mới của Nhà Thờ
DCCT Kỳ Đồng hứa vẫn lo cho TPP, nhưng mọi người hoài nghi lời hứa này,
vì chương trình sẽ ra sao, một khi trong tay nhà cầm quyền xã nghĩa, với
chủ trương (hận thù) như bấy lâu nay? Riêng tại hải ngoại, với Bà
Nguyễn Thanh Thủy, cùng những người tiếp bước Chị Hạnh Nhơn, điều hành
Hội HO Cứu Trợ Thương Phế Binh & Quả Phụ VNCH, với nhiều khó khăn
ban đầu, nhưng cũng đã tổ chức được chương trình kỳ 12, ít nhiều cho
thấy cái quyết tâm cố gắng rất đáng cổ vũ.
Tuy
là thứ 12, với những người (điều hành) mới hiện nay, thì đúng đây là
lần đầu với nhiều khó khăn bỡ ngỡ, cái yếu kém về kỷ thuật là không
tránh khỏi, nhưng phải nói dù hay dù dở, kết quả được vậy là điều đáng
mừng. Xin hãy nhìn hoàn cảnh hiện tại của các TPB bên quê nhà, từ sau
ngày phòng Công lý-Hòa bình nhà thờ DCCT đóng cửa, đã có nhiều bạn TPB
gọi đến Việt Nhân tôi, có bạn tìm về chốn cũ, có bạn lây lất nắng mưa
trên đường phố, vì không nơi nương tựa.
Cứ mỗi lần viết về TPB, là lại nhớ đến câu người bạn còn sót lại bên quê nhà, nghe anh nói mà nghẹn: Cái
vui bây giờ là những tấm vé số bán được, đủ tiền thì được đĩa cơm, còn
những ngày mưa ế, thì chỉ một cái bắp luộc cho trọn nguyên ngày… Vậy cần lắm những tấm lòng, những bàn tay cùng nghĩ đến những người đã hy sinh một phần thân thể cho đất nước dân tộc.
Và cũng mong lắm có những bước chân đồng hành, như đài Little Saigon, thời gian qua đã tiếp tay liên tục kêu gọi đồng hương hải ngoại, cùng tri ân người Thương Phế Binh VNCH bên quê nhà, mà đài đã từng làm bao năm qua mỗi độ Xuân về.
Xin cám ơn những tấm lòng còn nhớ đến người thương binh VNCH!