Truyện Ngắn & Phóng Sự
Nguyễn Thị Hương Phấn
Cũng từ đó, chị đối diện với bao nhục nhã, bao ê chề.
Chị đã chọn cái nghề hạ lưu nhất mà người đời đều khinh bỉ:
LÀM ĐĨ trong một buổi chiều mưa gió, khi con Tí đang sốt cao mà chị không có nổi một đồng trong túi.
Sau khi để người ta vày vò, thoã mãn, chị lao vào trong cơn mưa xối xả, chị đến tiệm thuốc Tây mua mấy liều thuốc cho con, chị ghé chợ mua một ít thịt và mớ rau.
Tối nay, gia đình chị được ăn bữa cơm thịt tươm tất. Nước mưa cứ quăng táp vào mặt chị. Chị không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.
Chị chỉ nghĩ đến anh bị liệt đang nằm bất động cả năm nay, nghĩ đến thằng Đen ngày càng gầy gò, mới 12 tuổi đầu mà vừa đi học vừa phụ người ta khuân vác hàng ngoài chợ, nghĩ đến con Tí đang bệnh mà không đòi mẹ, không thở than. Chị nghĩ nhiều thứ và chị bắt đầu làm đĩ từ đó.
Cũng từ đó, chị đối diện với bao nhục nhã, bao ê chề. Dường như Đĩ có một sức mạnh ghê gớm. Đĩ có thể phá hoại đạo đức, đĩ phá tan hạnh phúc một gia đình, đĩ có thể làm khuynh đảo một quốc gia... đĩ là một mới hổ lốn, dơ dáy, bẩn thỉu nên người ta nghĩ đủ mọi cách để loại trừ nó.
Chị nhớ như in buổi sáng hôm đó. Anh công an gọi tên chị:
"Nguyễn Thị Hương Phấn, dù đã có chồng và hai con nhưng vẫn đi bán dâm...."
Người ta bêu tên chị ngoài đường, mọi người chỉ trỏ, chị không quan tâm, chị nghe ong óng họ nói hình như không phải tiếng người, mắt chị ráo hoẵnh và nó chỉ nhoè đi khi bắt gặp ánh mắt như trời trồng của thằng Đen.
Rồi chị được tha về, thằng Đen đi trước, chị theo sau. Hai mẹ con không ai nói, một khoảng cách rất nhỏ nhưng quá xa. Chưa bao giờ đường về nhà lại nặng với chị đến thế. Nước mắt chị bắt đầu chảy, chị muốn nói xin lỗi con mà khó quá. Chị đã làm gì cuộc đời chị và cuộc đời con chị?
Cuộc đời làm đĩ của chị cũng thay đổi trong một chiều mưa gió.
Một nhóm ba người phụ nữ đã đến đánh ghen chị tại nhà.
Chồng của cô ta là một khách quen, anh ta thích chị vì chị hiền lành. Anh ta bảo không có cảm xúc với vợ nên hay tìm chị.
Nhưng chị nào quan tâm, chị nhận tiền và phục vụ, chỉ vậy thôi mà họ ghen.
Người ta thi nhau đạp, nắm tóc, xé nát quần áo chị. Chị nằm yên chịu đựng, không rên la, không cầu xin. Chỉ đến khi con Tí ôm chị khóc thét:
"Xin cô đừng đánh mẹ cháu nữa!"
Nó ôm chặt chị để sẵn sàng nhận đòn thay. Người đàn bà hơi khựng lại, rồi quăng mạnh đầu chị vào giường ngay chỗ chồng chị nằm. Cô ta xỉ vả một hồi rồi bị chủ nhà trọ kéo đi.
Chị ngước mắt nhìn chồng cầu mong sự tha thứ, chị tìm ánh mắt khinh bỉ, nổi giận từ người đàn ông của mình.
Nhưng không, nước mắt anh chảy dài, còn gì đau đớn hơn khi nhìn vợ mình bị người ta đánh mà không thể giúp.
Anh đưa bàn tay gầy gò vuốt lại mái tóc chị, anh hiểu những gì chị đã làm, đã hy sinh vì anh, vì con. Anh cố gắng giữ giọng không run rẩy:
"Đau không?". Anh lạc giọng: " Mình đi rửa mặt, thay lại cái áo rồi ra đây với anh."
Thằng Đen về nãy giờ, nó nghe người ta bảo mẹ nó bị đánh ghen, nó xin chủ về, nó nhặt và xếp lại những thứ mà người ta đã quăng.
Nó ôm lấy con Tí, nó thương mẹ nó, nó thương ba nó, nó thương em nó. Nhưng nó còn nhỏ quá chưa thể làm được gì.
Chị đã rửa mặt, buộc lại mái tóc, thay lại cái áo cũ. Chị đến bên giường, ngồi xuống cạnh anh. Thằng Đen với con Tí cũng ngồi xuống bên cạnh. Anh nhìn gia đình mình bắt đầu nói:
" Anh xin lỗi mình, anh đã để em phải cực khổ, phải vất vả để bươn chải." Chị khóc ngất.
Anh nói tiếp: "Từ mai, anh sẽ tự tập vật lí trị liệu, anh sẽ cố gắng. Em đừng làm nghề đó nữa. Anh gọi điện cho chú ba vay ít tiền mua cái máy may, em may đồ và sửa quần áo. Thằng Đen cố gắng làm thêm nhưng không được bỏ học. Con Tí thì phải chăm chỉ ngoan ngoãn, phụ mẹ việc nhà." Mọi người gật đầu.
Giọng anh nghẹn lại:
" Ba xin lỗi mọi người. Nhưng mọi người hãy nhớ, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng là một gia đình. Vì là một gia đình nên chúng ta phải yêu thương và tha thứ lỗi lầm cho nhau."
Bốn người rưng rưng ôm chặt lấy nhau. Một người đàn ông bại liệt nhưng tâm hồn không què quặt.
Một người đàn bà làm đĩ nhưng là một người vợ, người mẹ sẵn sàng làm mọi việc vì chồng, vì con.
Một đứa con trai 12 tuổi đã biết làm thêm sau giờ học để phụ cha mẹ.
Một đứa con gái bé bỏng nhưng tháo vát, tự lập. Bốn con người đã gắn kết thành một khối chắc chắn mang tên Gia đình.
Ngoài kia sấm chớp, mưa gió nhưng bên trong căn phòng trọ này thật ấm áp và yêu thương.
Trong tận cùng của xã hội luôn có những mảnh đời vất vả, nhọc nhằn mưu sinh.
Nguồn : Bụi Mận Gai.
Bàn ra tán vào (1)
Don vu
Ong Ho Dzenh da viet thanh tap tho ca tung nguoi me VIETNAM cua minh,va biet bao nguoi phu nu da tan tao hy sinh ban re tat ca moi tam tong tu duc rang buoc xa hoi de lo cho chong,lo cho dan con sau ngay 30-04-1975.Ngay QUOC PHA GIA VONG.Nguoi phu nu VIETNAM co nhung duc tinh rat cao qui ma rat it phu nu cac quoc gia khac co duoc,cho du la " lay vo nhat".Du co the nao,phan tot van nhieu phan hon tinh xau.Cam on Me,cam on cac chi va cam on em.
----------------------------------------------------------------------------------
Nguyễn Thị Hương Phấn
Cũng từ đó, chị đối diện với bao nhục nhã, bao ê chề.
Chị đã chọn cái nghề hạ lưu nhất mà người đời đều khinh bỉ:
LÀM ĐĨ trong một buổi chiều mưa gió, khi con Tí đang sốt cao mà chị không có nổi một đồng trong túi.
Sau khi để người ta vày vò, thoã mãn, chị lao vào trong cơn mưa xối xả, chị đến tiệm thuốc Tây mua mấy liều thuốc cho con, chị ghé chợ mua một ít thịt và mớ rau.
Tối nay, gia đình chị được ăn bữa cơm thịt tươm tất. Nước mưa cứ quăng táp vào mặt chị. Chị không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.
Chị chỉ nghĩ đến anh bị liệt đang nằm bất động cả năm nay, nghĩ đến thằng Đen ngày càng gầy gò, mới 12 tuổi đầu mà vừa đi học vừa phụ người ta khuân vác hàng ngoài chợ, nghĩ đến con Tí đang bệnh mà không đòi mẹ, không thở than. Chị nghĩ nhiều thứ và chị bắt đầu làm đĩ từ đó.
Cũng từ đó, chị đối diện với bao nhục nhã, bao ê chề. Dường như Đĩ có một sức mạnh ghê gớm. Đĩ có thể phá hoại đạo đức, đĩ phá tan hạnh phúc một gia đình, đĩ có thể làm khuynh đảo một quốc gia... đĩ là một mới hổ lốn, dơ dáy, bẩn thỉu nên người ta nghĩ đủ mọi cách để loại trừ nó.
Chị nhớ như in buổi sáng hôm đó. Anh công an gọi tên chị:
"Nguyễn Thị Hương Phấn, dù đã có chồng và hai con nhưng vẫn đi bán dâm...."
Người ta bêu tên chị ngoài đường, mọi người chỉ trỏ, chị không quan tâm, chị nghe ong óng họ nói hình như không phải tiếng người, mắt chị ráo hoẵnh và nó chỉ nhoè đi khi bắt gặp ánh mắt như trời trồng của thằng Đen.
Rồi chị được tha về, thằng Đen đi trước, chị theo sau. Hai mẹ con không ai nói, một khoảng cách rất nhỏ nhưng quá xa. Chưa bao giờ đường về nhà lại nặng với chị đến thế. Nước mắt chị bắt đầu chảy, chị muốn nói xin lỗi con mà khó quá. Chị đã làm gì cuộc đời chị và cuộc đời con chị?
Cuộc đời làm đĩ của chị cũng thay đổi trong một chiều mưa gió.
Một nhóm ba người phụ nữ đã đến đánh ghen chị tại nhà.
Chồng của cô ta là một khách quen, anh ta thích chị vì chị hiền lành. Anh ta bảo không có cảm xúc với vợ nên hay tìm chị.
Nhưng chị nào quan tâm, chị nhận tiền và phục vụ, chỉ vậy thôi mà họ ghen.
Người ta thi nhau đạp, nắm tóc, xé nát quần áo chị. Chị nằm yên chịu đựng, không rên la, không cầu xin. Chỉ đến khi con Tí ôm chị khóc thét:
"Xin cô đừng đánh mẹ cháu nữa!"
Nó ôm chặt chị để sẵn sàng nhận đòn thay. Người đàn bà hơi khựng lại, rồi quăng mạnh đầu chị vào giường ngay chỗ chồng chị nằm. Cô ta xỉ vả một hồi rồi bị chủ nhà trọ kéo đi.
Chị ngước mắt nhìn chồng cầu mong sự tha thứ, chị tìm ánh mắt khinh bỉ, nổi giận từ người đàn ông của mình.
Nhưng không, nước mắt anh chảy dài, còn gì đau đớn hơn khi nhìn vợ mình bị người ta đánh mà không thể giúp.
Anh đưa bàn tay gầy gò vuốt lại mái tóc chị, anh hiểu những gì chị đã làm, đã hy sinh vì anh, vì con. Anh cố gắng giữ giọng không run rẩy:
"Đau không?". Anh lạc giọng: " Mình đi rửa mặt, thay lại cái áo rồi ra đây với anh."
Thằng Đen về nãy giờ, nó nghe người ta bảo mẹ nó bị đánh ghen, nó xin chủ về, nó nhặt và xếp lại những thứ mà người ta đã quăng.
Nó ôm lấy con Tí, nó thương mẹ nó, nó thương ba nó, nó thương em nó. Nhưng nó còn nhỏ quá chưa thể làm được gì.
Chị đã rửa mặt, buộc lại mái tóc, thay lại cái áo cũ. Chị đến bên giường, ngồi xuống cạnh anh. Thằng Đen với con Tí cũng ngồi xuống bên cạnh. Anh nhìn gia đình mình bắt đầu nói:
" Anh xin lỗi mình, anh đã để em phải cực khổ, phải vất vả để bươn chải." Chị khóc ngất.
Anh nói tiếp: "Từ mai, anh sẽ tự tập vật lí trị liệu, anh sẽ cố gắng. Em đừng làm nghề đó nữa. Anh gọi điện cho chú ba vay ít tiền mua cái máy may, em may đồ và sửa quần áo. Thằng Đen cố gắng làm thêm nhưng không được bỏ học. Con Tí thì phải chăm chỉ ngoan ngoãn, phụ mẹ việc nhà." Mọi người gật đầu.
Giọng anh nghẹn lại:
" Ba xin lỗi mọi người. Nhưng mọi người hãy nhớ, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng là một gia đình. Vì là một gia đình nên chúng ta phải yêu thương và tha thứ lỗi lầm cho nhau."
Bốn người rưng rưng ôm chặt lấy nhau. Một người đàn ông bại liệt nhưng tâm hồn không què quặt.
Một người đàn bà làm đĩ nhưng là một người vợ, người mẹ sẵn sàng làm mọi việc vì chồng, vì con.
Một đứa con trai 12 tuổi đã biết làm thêm sau giờ học để phụ cha mẹ.
Một đứa con gái bé bỏng nhưng tháo vát, tự lập. Bốn con người đã gắn kết thành một khối chắc chắn mang tên Gia đình.
Ngoài kia sấm chớp, mưa gió nhưng bên trong căn phòng trọ này thật ấm áp và yêu thương.
Trong tận cùng của xã hội luôn có những mảnh đời vất vả, nhọc nhằn mưu sinh.
Nguồn : Bụi Mận Gai.