Mỗi Ngày Một Chuyện
Nha Trang biển khóc - Hương Phạm
Nhân chuyến công tác miền trung, tôi có dịp ghé lại Nha Trang. Địa chỉ quen thuộc 60 Trần Phú không còn là khách san Quê Hương với rất nhiều bóng cây rợp mát và những khóm hoa rực rỡ bốn mùa, những bác xe ôm, những chị trà đá lởi xởi chào mời, nay đã thành cao ốc Mường Thanh Luxury 30 tầng 720 phòng cùng cả ngàn căn nhà xây hết đất đến cỏ cũng chả còn chỗ mà chen chân. Chỉ thấy rặt chữ Tàu tiếng người Tàu xấu xí. Phòng đặt trước cả tháng mà đến nơi vẫn bị đủn sang chỗ khác vừa đắt vừa xấu, lý do là khách Tàu đến trước chiếm trước.
Phòng ăn cả trăm bàn thì bàn nào cũng chôm hổm sẵn 1 người Tàu với 4 đĩa thức ăn tú hụ, ban đầu tưởng chúng đi cả nhà sau hóa ra mỗi đứa ngốn hết ngần ấy. Nếu chúng ngồi cùng nhau thì cứ mỗi đứa 4 đĩa xếp chồng lên nhau, thậm chí nó còn vục tay vào dẫy đồ buffet mà bốc. Thức ăn thì chỉ có há cảo, bánh bao, mằn thắn, tỉm sắm, cháo trắng củ cải hột vịt muối.
8 thang máy lúc nào cũng đầy ụ những bộ mặt không cùng đồng loại. Nó đạp lên chân mình, con nó đái ra sảnh, vợ chồng nó nhổ nước bọt xuống sàn, nhân viên khách san đứng đó như một lũ câm.
Ra đường mỏi mắt không tìm được một gánh hàng rong hay những xe đẩy hủ tiếu, bánh canh, cơm tấm sườn bì như trước. Chỉ thấy san sát nhà hàng chữ Tàu to kệch, giọng Tàu oang oang lâu lâu có bóng tạp vụ bảo vệ người Việt thì mở mồm lí nhí cũng rặt một thứ tiếng Tàu bồi. Khách Nga vãn rồi, tây chính gốc thì tuyệt nhiên không sủi tăm. Mãi mới thấy 1 bé gái ngồi vệ đường bán sầu riêng lột sẵn, mừng quá táp vô hỏi mua 1 hộp. Chưa kịp nói lời nào thì đã 1 tốp người Tàu nhào tới mỗi đứa vồ 3-4 hộp tức thì cô bé bỏ rơi đồng loại để welcome dị loại.
Taxi đầy đường mà xe nào cũng bận chờ khách ba Tàu. Ngồi sau xe ôm chạy quãng đường chừng 1 cây số từ 60 Trần Phú đến 4 Phan Chu Trinh dừng cả chục lần vì không thể len qua mặt những chiec xe 50-70 chỗ nghênh ngang chở khách Tàu phù hạng tua không ($0) đồng. Nghe nói các khu nhà hành chính dịch vụ công trường học sắp tới sẽ bị di dời ra bên ngoài thành phố để nhường đất vàng tiếp tục khách sạn nhà hàng condotel cho Nha Trang China Town.
Xuống các xã thăm công trình cấp nước đâu đâu cũng thấy người dân đói và khát. Công trình hư hỏng xã không đào đâu ra tiền tu bổ. Giá nước 2 ngàn đồng 1 khối dân kêu không có tiền. Hỏi du lịch tỉnh nhà ồn ào tấp nập vậy tiền thu được sao không cấp bù cho dân. Nhăn nhó trả lời nào tiền có vô túi tỉnh đâu, cát trắng thành resort đất biển thì phân lô bán hết rồi khách sạn chọc trời nhà hàng lấn nhà dân toàn là các ông chủ bà chủ từ phương bắc tới ôm quyền sở hữu 49 – 69 hay 99 năm gì rồi.
Từ năm châu bốn bể trở về quê hương chưa bao giờ tôi thèm được chửi bằng tiếng mẹ đẻ đến thế. Nhưng ở đây mẹ già đang hấp hối tiếng mẹ tắc nghẹn rồi. Tôi đành đi ra biển. Biển không biết nói biển chỉ gầm gào và cùng tôi, biển khóc.
Huong Pham
San Nguyen chuyen
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
Nha Trang biển khóc - Hương Phạm
Nhân chuyến công tác miền trung, tôi có dịp ghé lại Nha Trang. Địa chỉ quen thuộc 60 Trần Phú không còn là khách san Quê Hương với rất nhiều bóng cây rợp mát và những khóm hoa rực rỡ bốn mùa, những bác xe ôm, những chị trà đá lởi xởi chào mời, nay đã thành cao ốc Mường Thanh Luxury 30 tầng 720 phòng cùng cả ngàn căn nhà xây hết đất đến cỏ cũng chả còn chỗ mà chen chân. Chỉ thấy rặt chữ Tàu tiếng người Tàu xấu xí. Phòng đặt trước cả tháng mà đến nơi vẫn bị đủn sang chỗ khác vừa đắt vừa xấu, lý do là khách Tàu đến trước chiếm trước.
Phòng ăn cả trăm bàn thì bàn nào cũng chôm hổm sẵn 1 người Tàu với 4 đĩa thức ăn tú hụ, ban đầu tưởng chúng đi cả nhà sau hóa ra mỗi đứa ngốn hết ngần ấy. Nếu chúng ngồi cùng nhau thì cứ mỗi đứa 4 đĩa xếp chồng lên nhau, thậm chí nó còn vục tay vào dẫy đồ buffet mà bốc. Thức ăn thì chỉ có há cảo, bánh bao, mằn thắn, tỉm sắm, cháo trắng củ cải hột vịt muối.
8 thang máy lúc nào cũng đầy ụ những bộ mặt không cùng đồng loại. Nó đạp lên chân mình, con nó đái ra sảnh, vợ chồng nó nhổ nước bọt xuống sàn, nhân viên khách san đứng đó như một lũ câm.
Ra đường mỏi mắt không tìm được một gánh hàng rong hay những xe đẩy hủ tiếu, bánh canh, cơm tấm sườn bì như trước. Chỉ thấy san sát nhà hàng chữ Tàu to kệch, giọng Tàu oang oang lâu lâu có bóng tạp vụ bảo vệ người Việt thì mở mồm lí nhí cũng rặt một thứ tiếng Tàu bồi. Khách Nga vãn rồi, tây chính gốc thì tuyệt nhiên không sủi tăm. Mãi mới thấy 1 bé gái ngồi vệ đường bán sầu riêng lột sẵn, mừng quá táp vô hỏi mua 1 hộp. Chưa kịp nói lời nào thì đã 1 tốp người Tàu nhào tới mỗi đứa vồ 3-4 hộp tức thì cô bé bỏ rơi đồng loại để welcome dị loại.
Taxi đầy đường mà xe nào cũng bận chờ khách ba Tàu. Ngồi sau xe ôm chạy quãng đường chừng 1 cây số từ 60 Trần Phú đến 4 Phan Chu Trinh dừng cả chục lần vì không thể len qua mặt những chiec xe 50-70 chỗ nghênh ngang chở khách Tàu phù hạng tua không ($0) đồng. Nghe nói các khu nhà hành chính dịch vụ công trường học sắp tới sẽ bị di dời ra bên ngoài thành phố để nhường đất vàng tiếp tục khách sạn nhà hàng condotel cho Nha Trang China Town.
Xuống các xã thăm công trình cấp nước đâu đâu cũng thấy người dân đói và khát. Công trình hư hỏng xã không đào đâu ra tiền tu bổ. Giá nước 2 ngàn đồng 1 khối dân kêu không có tiền. Hỏi du lịch tỉnh nhà ồn ào tấp nập vậy tiền thu được sao không cấp bù cho dân. Nhăn nhó trả lời nào tiền có vô túi tỉnh đâu, cát trắng thành resort đất biển thì phân lô bán hết rồi khách sạn chọc trời nhà hàng lấn nhà dân toàn là các ông chủ bà chủ từ phương bắc tới ôm quyền sở hữu 49 – 69 hay 99 năm gì rồi.
Từ năm châu bốn bể trở về quê hương chưa bao giờ tôi thèm được chửi bằng tiếng mẹ đẻ đến thế. Nhưng ở đây mẹ già đang hấp hối tiếng mẹ tắc nghẹn rồi. Tôi đành đi ra biển. Biển không biết nói biển chỉ gầm gào và cùng tôi, biển khóc.
Huong Pham
San Nguyen chuyen