Truyện Ngắn & Phóng Sự
Những đôi mắt thủy tinh - Trần Quốc Việt
Những làn sóng lũ lụt tang thương ở miền Trung mấy ngày qua cứ vỗ vào lòng người Việt khắp nơi. Những ngày này là những ngày máu chảy về tim.
Những làn sóng lũ lụt tang thương ở miền Trung mấy ngày qua cứ vỗ vào lòng người Việt khắp nơi. Những ngày này là những ngày máu chảy về tim. Trong những ngày bầu bí càng thương nhau hơn này, tôi thường nhớ lại một truyện rất ngắn tôi dịch cách đây hơn ba mươi năm trước, nhan đề “Mắt Thủy Tinh” như sau:
“Đâu đó ở một trong những cuốn sách triết học của Đông phương có một câu chuyện khác về Mắt Thủy Tinh. Nếu tôi nhớ đúng, câu chuyện kể về một người ăn xin, ngày nọ đã van xin một triết gia bố thí. Triết gia từ chối và bỏ đi. Nhưng người ăn xin vẫn kiên trì đuổi theo, miệng không ngớt xin tiền. Người ăn xin đuổi theo triết gia ra đến tận ngoài thành, cho đến lúc cuối cùng, triết gia tuyệt vọng, dừng lại nói:
“Được rồi, ta sẽ cho ngươi tiền. Nhưng với một điều kiện. Trong hai mắt của ta có một mắt thủy tinh. Ngươi hãy nói đó là mắt nào và ngươi sẽ có tất cả những gì ta có”.
Người ăn xin nhìn ông chăm chú rồi cuối cùng nghiêm giọng nói: “Thưa thầy, con mắt phải là con mắt thủy tinh ạ”.
Triết gia kinh ngạc.
“Hãy nói làm sao ngươi biết”, ông thốt lên. “Con mắt đó đã do một người thợ giỏi nhất thế gian làm ra, không thể nào phân biệt nó với mắt thật được. Vậy làm thế nào ngươi biết rằng mắt phải của ta là mắt thủy tinh?”
Người ăn xin chậm rãi đáp: ‘Thưa thầy vì mắt trái của thầy là mắt ánh lên lòng thương xót’.”
***
Người dân đương đầu với bão lụt, nhà cầm quyền hầu như không giúp đỡ gì nhiều cho các nạn nhân, ngược lại, họ ra sức tìm cách cản trở phong trào cứu trợ của xã hội dân sự, hình thành tự phát mạnh mẽ theo tiếng gọi thôi thúc của lòng nhân ái và nghĩa đồng bào. Họ chỉ chăm lo đến đại hội Đảng của họ và hầu như chẳng ngó ngàng gì đến tình cảnh thê thảm của biết bao nhiêu nạn nhân đang chờ đợi trong vô vọng. Dưới áp lực của công luận, họ chỉ biết mị dân bằng những cảnh diễn thô thiển và những hô hào suông. Thậm chí họ còn tìm cách độc quyền làm “từ thiện”.
Chủ nghĩa và lòng tham đã lấy đi của họ hai con mắt thịt để thay thế bằng hai con mắt thủy tinh. Thật vậy, họ mang đôi mắt thủy tinh khi tiến hành cải cách cách ruộng đất, khi gây ra thảm sát Mậu Thân và tiến hành chiến tranh xâm lược Miền Nam, khi đem dân thành phố bỏ lên những vùng rừng núi hoang vu mang tên vùng kinh tế mới, khi cướp ruộng đất và tài sản của nhân dân… Biết bao nhiêu đau thương và bất hạnh không kể xiết trong hơn nửa thế kỷ diễn ra dưới những đôi mắt thủy tinh này!
Trong khả năng và tấm lòng của mình, những người mang đôi mắt thịt chúng ta hãy cố gắng giúp đỡ những nạn nhân lũ lụt, không nên trông mong gì hay tin gì những kẻ mang đôi mắt thủy tinh giả dối và tàn ác này.
Trần Quốc Việt Dao Dan chuyen
Những đôi mắt thủy tinh - Trần Quốc Việt
Những làn sóng lũ lụt tang thương ở miền Trung mấy ngày qua cứ vỗ vào lòng người Việt khắp nơi. Những ngày này là những ngày máu chảy về tim.
Những làn sóng lũ lụt tang thương ở miền Trung mấy ngày qua cứ vỗ vào lòng người Việt khắp nơi. Những ngày này là những ngày máu chảy về tim. Trong những ngày bầu bí càng thương nhau hơn này, tôi thường nhớ lại một truyện rất ngắn tôi dịch cách đây hơn ba mươi năm trước, nhan đề “Mắt Thủy Tinh” như sau:
“Đâu đó ở một trong những cuốn sách triết học của Đông phương có một câu chuyện khác về Mắt Thủy Tinh. Nếu tôi nhớ đúng, câu chuyện kể về một người ăn xin, ngày nọ đã van xin một triết gia bố thí. Triết gia từ chối và bỏ đi. Nhưng người ăn xin vẫn kiên trì đuổi theo, miệng không ngớt xin tiền. Người ăn xin đuổi theo triết gia ra đến tận ngoài thành, cho đến lúc cuối cùng, triết gia tuyệt vọng, dừng lại nói:
“Được rồi, ta sẽ cho ngươi tiền. Nhưng với một điều kiện. Trong hai mắt của ta có một mắt thủy tinh. Ngươi hãy nói đó là mắt nào và ngươi sẽ có tất cả những gì ta có”.
Người ăn xin nhìn ông chăm chú rồi cuối cùng nghiêm giọng nói: “Thưa thầy, con mắt phải là con mắt thủy tinh ạ”.
Triết gia kinh ngạc.
“Hãy nói làm sao ngươi biết”, ông thốt lên. “Con mắt đó đã do một người thợ giỏi nhất thế gian làm ra, không thể nào phân biệt nó với mắt thật được. Vậy làm thế nào ngươi biết rằng mắt phải của ta là mắt thủy tinh?”
Người ăn xin chậm rãi đáp: ‘Thưa thầy vì mắt trái của thầy là mắt ánh lên lòng thương xót’.”
***
Người dân đương đầu với bão lụt, nhà cầm quyền hầu như không giúp đỡ gì nhiều cho các nạn nhân, ngược lại, họ ra sức tìm cách cản trở phong trào cứu trợ của xã hội dân sự, hình thành tự phát mạnh mẽ theo tiếng gọi thôi thúc của lòng nhân ái và nghĩa đồng bào. Họ chỉ chăm lo đến đại hội Đảng của họ và hầu như chẳng ngó ngàng gì đến tình cảnh thê thảm của biết bao nhiêu nạn nhân đang chờ đợi trong vô vọng. Dưới áp lực của công luận, họ chỉ biết mị dân bằng những cảnh diễn thô thiển và những hô hào suông. Thậm chí họ còn tìm cách độc quyền làm “từ thiện”.
Chủ nghĩa và lòng tham đã lấy đi của họ hai con mắt thịt để thay thế bằng hai con mắt thủy tinh. Thật vậy, họ mang đôi mắt thủy tinh khi tiến hành cải cách cách ruộng đất, khi gây ra thảm sát Mậu Thân và tiến hành chiến tranh xâm lược Miền Nam, khi đem dân thành phố bỏ lên những vùng rừng núi hoang vu mang tên vùng kinh tế mới, khi cướp ruộng đất và tài sản của nhân dân… Biết bao nhiêu đau thương và bất hạnh không kể xiết trong hơn nửa thế kỷ diễn ra dưới những đôi mắt thủy tinh này!
Trong khả năng và tấm lòng của mình, những người mang đôi mắt thịt chúng ta hãy cố gắng giúp đỡ những nạn nhân lũ lụt, không nên trông mong gì hay tin gì những kẻ mang đôi mắt thủy tinh giả dối và tàn ác này.
Trần Quốc Việt Dao Dan chuyen