Mỗi Ngày Một Chuyện
Ở CUỐI VẦNG ĐÔNG - CAO MỴ NHÂN
Ở CUỐI VẦNG ĐÔNG - CAO MỴ NHÂN
Buối
sáng có những đám mây thật mỏng lẫn vào sương khói trôi từ biển khơi vô thành
phố, khiến mặt trời rét mướt, co ro ở cuối vầng đông, không vượt lên được một
con sào ...
Cảnh
vật xui mình ngoảnh lại hướng nam, chao ôi mịt mù nỗi nhớ ...
Mùa
đông thực sự về rồi, anh thân kính ơi, mùa đông mị ảo lần thứ ba quyến rũ mình,
để mình lạnh giá niềm thương cảm đất trời ...
Xin
đừng cười chế nhạo nhé, mùa đông thứ ba từ ngày hạnh ngộ anh, mình xúc động đến
dạt dào nước mắt...
Tại
sao lại thế ? Tại sao không vui mừng hớn hở, mà lại vương chút sầu tư ?
Thì
có cuộc tình nào trên cõi đời không vương vấn sầu tư, cho dẫu có hạnh phúc
tuyệt vời như cuộc tình
mình đang ấp ủ này chứ ?
Mùa
đông thực sự về rồi ...
Mấy
đêm liên tiếp mình đã để máy sưởi ...dù mình đã đắp một cái mền lông sù nặng
tới ...mười ký.
Thế
có chết ngộp trong ấm áp, hay càng lạnh giá buồn thương ...
Bức
hình đôi bàn tay xếp lên nhau của anh, nén chặt tâm tình mình, cho khỏi ...bốc
hơi thành khói mù rời xa cõi thế .
Có
ông tên Eben Alexander viết " Một chứng cứ về thiên đường " ( A proof
of Heaven ) rồi lý luận thật nhiều cảnh trí huyền diệu, mỹ cảm cho nhân thế tin
tưởng về một thế giới ở thật xa, phải qua mấy tầng trải nghiệm...
Nhưng
tôi cứ thích nói là " cổng vào thiên đường " cho có vẻ thơ mộng.
Mình
thì không vậy. Anh là toàn cảnh tuyệt vời đó rồi . Mình không cần giống ông
Eben Alexander, vị bác sĩ chuyên trị bịnh tâm thần đang ở thế gian này, bởi lẽ
anh vẫn đang ở thế gian này, thiên đường hiện hữu của mình 100% .
Song,
muốn trang hoàng thiên đường cho đúng nghĩa thiên đường, mà xưa nay loài người
bất cứ ở đâu cũng quan niệm vậy, phải có mây. Nhiều đám mây mới
đủ tính cách... thiên đường được .
Mình
ngắm những bức tranh ông bác sĩ chuyên trị tâm thần vẽ lại giấc mơ 7 ngày hôn
mê của ông, mô tả thiên đường đều có mây ...
Dân
tộc ta cũng thế, dù không chứng minh được rõ ràng, nhưng vẫn luôn luôn nghĩ
trên 9 tầng mây cao kia, là thiên đường, là nhà trời, và dưới khơi sâu thăm
thẳm là địa ngục ...
Anh
là thiên đường của mình, hay thực lòng hơn, mình đã nghĩ anh cho mình cả một
thiên đường vậy.
Rồi
vẫn bị ám ảnh bởi những gì trên cao vút trời mây, mình thường mơ ước , hay là
tưởng tượng thôi, anh với mình đang ở thiên đường ngay nơi hạ giới này.
Có
khi chỉ là đùa, và đích thực là đùa, nhưng từ điều huyễn hư, huyền ảo đó, mình
có một cuộc sống nội tâm tách hẳn ra khỏi thực tế của chính mình ...
Hoá
cho nên mỗi lần mình bị bất như ý, bị tổn thương tâm tư tình cảm, mình lại tìm
về " thiên đường riêng tư ", tất nhiên không có ai trong đó, cả hình
bóng anh cũng chỉ mơ hồ, nhưng chắc chắn thế giới riêng tư đương nêu, bảo bọc,
bao che, ấp ủ mình ...
Đôi
khi đơn giản hoá vấn đề, ngại người đời nhìn mình với đôi mắt nghi ngờ, rằng có
lẽ mình đau thực, đau một cách khác mà thế gian này có cả trăm cách ám chỉ điều
bất thường với những cá nhân khác biệt, là " tâm thần ", nôm na là
điên rồ chẳng hạn.
Bất
giác mình nhớ đến tiểu thư Diễm Diễm, ái nữ cụ Đông Hồ xưa ở Úc Viên, cô có một
cuộc sống tưởng như bí ẩn.
Ngay
cái danh xưng cũng lạ đời, tiểu thư Yễm Yễm, đã từng đứng trên bục giảng, đã
từng lên xe hoa về nhà chồng, đã từng đây đó, này kia...sao lại bị tự cô lập
trong "tư duy biệt lệ nghiệt ngã..."
Một
thời gian dài, trước khi tôi qua Mỹ, tôi hay lui tới Úc Viên để cùng vị niên
trưởng hội thơ Quỳnh Dao của chi lan tỷ muội chúng tôi, nữ sĩ Mộng Tuyết Thất
tiểu muội, phu nhân thi sĩ Đông Hồ, đọc sách hay xướng hoạ Đường thi giao cảm,
Yễm Yễm cũng tham dự vui vẻ .
Như
vậy tôi hiểu được phần nào thế giới ảo cũng giống như xã hội bình thường...chỉ
con người nơi thế giới lạ trong tâm thức, đi mau hơn, đi chậm lại, hay đi lạc
lối đường đời ...tuỳ theo mức độ cảm nhận suy tư phiền toái, hoặc êm đềm thôi.
Mặt
trời đã lên khỏi vòm cây dương liễu Mỹ sau nhà ...
Phía
sau nhà tôi là hướng mặt trời mọc, tất nhiên trước nhà là hướng mặt trời lặn
...
Tôi
có cả một quá trình nhìn theo mặt trời ...suốt ngày .
Tức
là tôi sống giữa ...thiên đường của tôi suốt ngày, vì mặt trời ở giữa vô vàn
mây, mà như tôi đã trình bầy, muốn có thiên đường, phải có mây...
Nếu
anh là thiên đường riêng tư của tôi, như tôi thầm nghĩ, cũng có nghĩa là tôi
sống ...ở trên mây suốt ngày với anh, phi thực tế, các cụ xưa thường nói:
" Ôi chao, có để tâm vào công việc đâu, hồn cứ để ở trên mây, khổ quá ..."
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
Ở CUỐI VẦNG ĐÔNG - CAO MỴ NHÂN
Ở CUỐI VẦNG ĐÔNG - CAO MỴ NHÂN
Buối
sáng có những đám mây thật mỏng lẫn vào sương khói trôi từ biển khơi vô thành
phố, khiến mặt trời rét mướt, co ro ở cuối vầng đông, không vượt lên được một
con sào ...
Cảnh
vật xui mình ngoảnh lại hướng nam, chao ôi mịt mù nỗi nhớ ...
Mùa
đông thực sự về rồi, anh thân kính ơi, mùa đông mị ảo lần thứ ba quyến rũ mình,
để mình lạnh giá niềm thương cảm đất trời ...
Xin
đừng cười chế nhạo nhé, mùa đông thứ ba từ ngày hạnh ngộ anh, mình xúc động đến
dạt dào nước mắt...
Tại
sao lại thế ? Tại sao không vui mừng hớn hở, mà lại vương chút sầu tư ?
Thì
có cuộc tình nào trên cõi đời không vương vấn sầu tư, cho dẫu có hạnh phúc
tuyệt vời như cuộc tình
mình đang ấp ủ này chứ ?
Mùa
đông thực sự về rồi ...
Mấy
đêm liên tiếp mình đã để máy sưởi ...dù mình đã đắp một cái mền lông sù nặng
tới ...mười ký.
Thế
có chết ngộp trong ấm áp, hay càng lạnh giá buồn thương ...
Bức
hình đôi bàn tay xếp lên nhau của anh, nén chặt tâm tình mình, cho khỏi ...bốc
hơi thành khói mù rời xa cõi thế .
Có
ông tên Eben Alexander viết " Một chứng cứ về thiên đường " ( A proof
of Heaven ) rồi lý luận thật nhiều cảnh trí huyền diệu, mỹ cảm cho nhân thế tin
tưởng về một thế giới ở thật xa, phải qua mấy tầng trải nghiệm...
Nhưng
tôi cứ thích nói là " cổng vào thiên đường " cho có vẻ thơ mộng.
Mình
thì không vậy. Anh là toàn cảnh tuyệt vời đó rồi . Mình không cần giống ông
Eben Alexander, vị bác sĩ chuyên trị bịnh tâm thần đang ở thế gian này, bởi lẽ
anh vẫn đang ở thế gian này, thiên đường hiện hữu của mình 100% .
Song,
muốn trang hoàng thiên đường cho đúng nghĩa thiên đường, mà xưa nay loài người
bất cứ ở đâu cũng quan niệm vậy, phải có mây. Nhiều đám mây mới
đủ tính cách... thiên đường được .
Mình
ngắm những bức tranh ông bác sĩ chuyên trị tâm thần vẽ lại giấc mơ 7 ngày hôn
mê của ông, mô tả thiên đường đều có mây ...
Dân
tộc ta cũng thế, dù không chứng minh được rõ ràng, nhưng vẫn luôn luôn nghĩ
trên 9 tầng mây cao kia, là thiên đường, là nhà trời, và dưới khơi sâu thăm
thẳm là địa ngục ...
Anh
là thiên đường của mình, hay thực lòng hơn, mình đã nghĩ anh cho mình cả một
thiên đường vậy.
Rồi
vẫn bị ám ảnh bởi những gì trên cao vút trời mây, mình thường mơ ước , hay là
tưởng tượng thôi, anh với mình đang ở thiên đường ngay nơi hạ giới này.
Có
khi chỉ là đùa, và đích thực là đùa, nhưng từ điều huyễn hư, huyền ảo đó, mình
có một cuộc sống nội tâm tách hẳn ra khỏi thực tế của chính mình ...
Hoá
cho nên mỗi lần mình bị bất như ý, bị tổn thương tâm tư tình cảm, mình lại tìm
về " thiên đường riêng tư ", tất nhiên không có ai trong đó, cả hình
bóng anh cũng chỉ mơ hồ, nhưng chắc chắn thế giới riêng tư đương nêu, bảo bọc,
bao che, ấp ủ mình ...
Đôi
khi đơn giản hoá vấn đề, ngại người đời nhìn mình với đôi mắt nghi ngờ, rằng có
lẽ mình đau thực, đau một cách khác mà thế gian này có cả trăm cách ám chỉ điều
bất thường với những cá nhân khác biệt, là " tâm thần ", nôm na là
điên rồ chẳng hạn.
Bất
giác mình nhớ đến tiểu thư Diễm Diễm, ái nữ cụ Đông Hồ xưa ở Úc Viên, cô có một
cuộc sống tưởng như bí ẩn.
Ngay
cái danh xưng cũng lạ đời, tiểu thư Yễm Yễm, đã từng đứng trên bục giảng, đã
từng lên xe hoa về nhà chồng, đã từng đây đó, này kia...sao lại bị tự cô lập
trong "tư duy biệt lệ nghiệt ngã..."
Một
thời gian dài, trước khi tôi qua Mỹ, tôi hay lui tới Úc Viên để cùng vị niên
trưởng hội thơ Quỳnh Dao của chi lan tỷ muội chúng tôi, nữ sĩ Mộng Tuyết Thất
tiểu muội, phu nhân thi sĩ Đông Hồ, đọc sách hay xướng hoạ Đường thi giao cảm,
Yễm Yễm cũng tham dự vui vẻ .
Như
vậy tôi hiểu được phần nào thế giới ảo cũng giống như xã hội bình thường...chỉ
con người nơi thế giới lạ trong tâm thức, đi mau hơn, đi chậm lại, hay đi lạc
lối đường đời ...tuỳ theo mức độ cảm nhận suy tư phiền toái, hoặc êm đềm thôi.
Mặt
trời đã lên khỏi vòm cây dương liễu Mỹ sau nhà ...
Phía
sau nhà tôi là hướng mặt trời mọc, tất nhiên trước nhà là hướng mặt trời lặn
...
Tôi
có cả một quá trình nhìn theo mặt trời ...suốt ngày .
Tức
là tôi sống giữa ...thiên đường của tôi suốt ngày, vì mặt trời ở giữa vô vàn
mây, mà như tôi đã trình bầy, muốn có thiên đường, phải có mây...
Nếu
anh là thiên đường riêng tư của tôi, như tôi thầm nghĩ, cũng có nghĩa là tôi
sống ...ở trên mây suốt ngày với anh, phi thực tế, các cụ xưa thường nói:
" Ôi chao, có để tâm vào công việc đâu, hồn cứ để ở trên mây, khổ quá ..."
CAO MỴ NHÂN (HNPD)