Mỗi Ngày Một Chuyện
RAU CẢI CON - CAO MỴ NHÂN
RAU CẢI CON - CAO MỴ NHÂN
Đã lâu không về vườn cải, thấy nhớ mầu hoa vàng thủa bé, khi đi tản cư những năm trước ngày chia đôi đất nước 1954 ở Hà Đông ngoài Bắc.
Đó là miền châu thổ sông Hồng Hà, ở một ngôi làng khá giàu có, tên làng Đám, phía trong là làng Nguyệt, mà đã mấy lần tôi kể quý vị nghe về " nguyệt lạc " trên bãi dâu xanh ngắt ngày xưa .
Sáng nay có chút hờn giận một người ...tình xa, đôi khi quý cụ ta nói chơi chơi mà đúng, ấy là: tình gì thì tình , kể cả cha con chồng vợ ở đời, lúc nào cũng phải có một khoảng cách nhỏ, để mà ...thao thức đi tìm, mới lâu dài, mới bất tận được .
Song tôi vốn nông nổi nhiệt tình với bất cứ ai, trong bất cứ lãnh vực nào, khiến đôi khi bị lỗ vốn tình cảm, còn không thì cũng lỡ lầm .
Do đó, tôi có vẻ vơ vào cái điều khiếm khuyết đối xử với nhau, với tính hiếu thắng nhất thời, để rồi lại ân hận là mình có quá tỉ mỉ không ?
Chứ không phải ông Osho ( 1931 - 1990 ) với kho tàng chữ nghĩa , mà tôi chỉ thích cái điều đơn giản nhất, lại cũng điên rồ nhất:
" Nếu người bạn yêu thương lâu nay, bỗng người ấy yêu thương người khác, thì bạn hãy để người ấy yêu thương người khác đó đi, vì không gì sung sướng bằng, bạn đã làm vừa lòng người bạn hằng yêu thương đạt được điều họ mong ước . "
Chao ôi, chỉ đọc thôi, đã thấy lúng túng, lẩm cẩm , chưa kể dở hơi làm sao chứ .
Tôi ...giận người bạn tâm tình của ...tôi, vì rõ ràng bạn ấy không chăm sóc tôi, chứ không phải cái mà bạn tôi đang làm hay đang thích làm .
Tức là tôi không quảng đại như nhân vật hào sảng của Osho, tôi vẫn ganh hờn khi chợt nghĩ bạn mang cái thiện chí của bạn, mà tôi vốn trân trọng đi ...ban cho người khác đấy .
Thế là tôi dồn nỗ lực " bất bình tắc minh " vô bạn ...hiền, nhưng ngay tức khắc, tôi mang nỗi nhớ nhung tuyệt vời, tiếp tới là lòng hối hận ...trước một vườn cải xanh mướt tuổi thơ .
Tại sao sự việc lại liên quan tới vườn cái ...tuổi thơ ?
Bởi lẽ, bạn tôi, người có vườn cải xanh mướt tọa trên một đỉnh đồi, tôi đã tình cờ hạnh ngộ, để mãi cứ trân quý thân thương vườn cải ấy ...
Đó cũng là một cái bệnh ...tâm thần trong cuộc sống , nó chỉ bình phục khi bất cứ ai lỡ lâm bệnh đó, tự nhã cái ý cuồng si đối tượng trên hành trình đời mình .
Đại tá Đỗ Dương Thanh bảo là : " tuy ít, hầu như không gặp cô nữa, nhưng tại sao bản tính cô cho tới giờ này vẫn không thay đổi, hãy nhã cái chất tình cảm ma tuý đó đi, mới ...hạnh phúc được, tuy vậy tôi vẫn không quên được cô " ...
Hình như tôi có rơi nhanh một dòng lệ tủi hờn, khi cũng tình cờ người ta mang tới cho tôi một bịch rau cải con , rất nõn nà, xanh mát ...lại nhìn tôi cười thật khoan dung : " hãy nấu ngay một tô canh, không có tép tươi, thì dùng tôm khô tạm vậy, ăn cơm với canh cải là quên hết ngay muộn phiền " ...
Ô sao lạ thế, có những trùng hợp lạ kỳ , tôi đang nghĩ tới người ...tình xa, tôi bèn làm một điều ước rất mụ mị là tôi sẽ hỏi ông ta: có biết rau cải con không ? Nếu biết, thì tôi sẽ tăng thêm điều thương nhớ . Còn không thì ngâm 2 câu thơ của Phạm Thiên Thư, đại khái vầy
Rằng thôi chỉ là phù vân
Thôi thì thôi nhé, có ngần ấy thôi ...
( Phạm Thiên Thư )
Nhưng ...thế nào là nghiệp dĩ, đừng bảo là nghiệp chướng nhé, chẳng những ông bạn trả lời rành rẽ về
" rau cải con ở Huế ", mà còn cười rằng tại sao tôi có thể làm dâu Huế bao nhiêu năm nữa chứ ...
Đại tá Đỗ Dương Thanh khó tính từ khi quan còn trẻ, là Tham mưu phó CTCT/QĐI/QKI của ...tôi sẽ lắc đầu, nhưng lại cười : " Đến bó rau cải mà Cao Mỵ Nhân cũng nghĩ đến người ta, thì bao giờ mới nhã được cái chất tình cảm ma tuý " đó chứ .
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
RAU CẢI CON - CAO MỴ NHÂN
RAU CẢI CON - CAO MỴ NHÂN
Đã lâu không về vườn cải, thấy nhớ mầu hoa vàng thủa bé, khi đi tản cư những năm trước ngày chia đôi đất nước 1954 ở Hà Đông ngoài Bắc.
Đó là miền châu thổ sông Hồng Hà, ở một ngôi làng khá giàu có, tên làng Đám, phía trong là làng Nguyệt, mà đã mấy lần tôi kể quý vị nghe về " nguyệt lạc " trên bãi dâu xanh ngắt ngày xưa .
Sáng nay có chút hờn giận một người ...tình xa, đôi khi quý cụ ta nói chơi chơi mà đúng, ấy là: tình gì thì tình , kể cả cha con chồng vợ ở đời, lúc nào cũng phải có một khoảng cách nhỏ, để mà ...thao thức đi tìm, mới lâu dài, mới bất tận được .
Song tôi vốn nông nổi nhiệt tình với bất cứ ai, trong bất cứ lãnh vực nào, khiến đôi khi bị lỗ vốn tình cảm, còn không thì cũng lỡ lầm .
Do đó, tôi có vẻ vơ vào cái điều khiếm khuyết đối xử với nhau, với tính hiếu thắng nhất thời, để rồi lại ân hận là mình có quá tỉ mỉ không ?
Chứ không phải ông Osho ( 1931 - 1990 ) với kho tàng chữ nghĩa , mà tôi chỉ thích cái điều đơn giản nhất, lại cũng điên rồ nhất:
" Nếu người bạn yêu thương lâu nay, bỗng người ấy yêu thương người khác, thì bạn hãy để người ấy yêu thương người khác đó đi, vì không gì sung sướng bằng, bạn đã làm vừa lòng người bạn hằng yêu thương đạt được điều họ mong ước . "
Chao ôi, chỉ đọc thôi, đã thấy lúng túng, lẩm cẩm , chưa kể dở hơi làm sao chứ .
Tôi ...giận người bạn tâm tình của ...tôi, vì rõ ràng bạn ấy không chăm sóc tôi, chứ không phải cái mà bạn tôi đang làm hay đang thích làm .
Tức là tôi không quảng đại như nhân vật hào sảng của Osho, tôi vẫn ganh hờn khi chợt nghĩ bạn mang cái thiện chí của bạn, mà tôi vốn trân trọng đi ...ban cho người khác đấy .
Thế là tôi dồn nỗ lực " bất bình tắc minh " vô bạn ...hiền, nhưng ngay tức khắc, tôi mang nỗi nhớ nhung tuyệt vời, tiếp tới là lòng hối hận ...trước một vườn cải xanh mướt tuổi thơ .
Tại sao sự việc lại liên quan tới vườn cái ...tuổi thơ ?
Bởi lẽ, bạn tôi, người có vườn cải xanh mướt tọa trên một đỉnh đồi, tôi đã tình cờ hạnh ngộ, để mãi cứ trân quý thân thương vườn cải ấy ...
Đó cũng là một cái bệnh ...tâm thần trong cuộc sống , nó chỉ bình phục khi bất cứ ai lỡ lâm bệnh đó, tự nhã cái ý cuồng si đối tượng trên hành trình đời mình .
Đại tá Đỗ Dương Thanh bảo là : " tuy ít, hầu như không gặp cô nữa, nhưng tại sao bản tính cô cho tới giờ này vẫn không thay đổi, hãy nhã cái chất tình cảm ma tuý đó đi, mới ...hạnh phúc được, tuy vậy tôi vẫn không quên được cô " ...
Hình như tôi có rơi nhanh một dòng lệ tủi hờn, khi cũng tình cờ người ta mang tới cho tôi một bịch rau cải con , rất nõn nà, xanh mát ...lại nhìn tôi cười thật khoan dung : " hãy nấu ngay một tô canh, không có tép tươi, thì dùng tôm khô tạm vậy, ăn cơm với canh cải là quên hết ngay muộn phiền " ...
Ô sao lạ thế, có những trùng hợp lạ kỳ , tôi đang nghĩ tới người ...tình xa, tôi bèn làm một điều ước rất mụ mị là tôi sẽ hỏi ông ta: có biết rau cải con không ? Nếu biết, thì tôi sẽ tăng thêm điều thương nhớ . Còn không thì ngâm 2 câu thơ của Phạm Thiên Thư, đại khái vầy
Rằng thôi chỉ là phù vân
Thôi thì thôi nhé, có ngần ấy thôi ...
( Phạm Thiên Thư )
Nhưng ...thế nào là nghiệp dĩ, đừng bảo là nghiệp chướng nhé, chẳng những ông bạn trả lời rành rẽ về
" rau cải con ở Huế ", mà còn cười rằng tại sao tôi có thể làm dâu Huế bao nhiêu năm nữa chứ ...
Đại tá Đỗ Dương Thanh khó tính từ khi quan còn trẻ, là Tham mưu phó CTCT/QĐI/QKI của ...tôi sẽ lắc đầu, nhưng lại cười : " Đến bó rau cải mà Cao Mỵ Nhân cũng nghĩ đến người ta, thì bao giờ mới nhã được cái chất tình cảm ma tuý " đó chứ .
CAO MỴ NHÂN (HNPD)