Mỗi Ngày Một Chuyện
TÂM AN, TẠI SAO - (Nguyễn Ngọc Tư)
Tôi nghĩ, mỗi cái tên luôn mang theo một ý nghĩa, một lịch sử nho nhỏ.
Tôi có cái tên không có ý nghĩa nào dù tra theo tiếng Kinh, tiếng Hoa, hay Khmer, nhưng nó có một lịch sử, má tôi kể, lúc đó nhà mình ở xa nội ngoại, những ngày đầu giải phóng không liên hệ thường xuyên, nên má đặt tên con sao cho giản dị, cho đừng trùng với “người lớn”. Trước đây tôi không thích tên mình lắm, bởi nó đơn điệu, quê mùa, cục mịch. Lớn lên không thích không ghét, thấy mình còn may hơn đứa bạn tên Dịu Hiền mà tính tình dữ dằn, ngang ngược; đứa tên Tuyết Bạch mà giang nắng đen thủi, cháy khét… Với cái tên vô nghĩa, chỉ đơn thuần để gọi ới lên, tôi sống hoàn toàn hồn nhiên, bởi má không gửi mơ ước nào vào tên tôi hết. Tôi nghĩ mình may, nếu má gọi tên là Vàng, hay Bạc, hay Mỹ Duyên, hay Thúy Đẹp có lẽ suốt một đời tôi phải lẻo đẻo tuyệt vọng chạy theo cái tên mình.
Nên tôi có chút áy náy khi gọi bạn là Tâm An. Lớn lên, bạn sẽ nghĩ, sao mẹ mình lại kỳ vọng một điều quá lớn lao ở mình. Sao mẹ không gọi mình bằng cái tên giản dị hơn, như Hùng, Cường, Mạnh, Phát…, để mình dễ sống xứng đáng với cái tên. Đằng này là tâm an, thiên hạ mấy ai làm được ? Ai có thể an nhiên ung dung khi thấy người hơn mình ? Ai bình thản trước những được - mất ? Ai không đau, không muốn ném trả khi bị ném đá vào người ? Ai không bị cuốn vào cuộc thế đổi thay ? Ai không bồn chồn trước chuyện thấp cao ? Ai không tổn thương trước thói bạc bẽo của người đời ?
Sẽ có lần bạn trách, tâm an, chẳng phải là một gánh nặng mà tôi đặt lên vai bạn sao ?
Hồi nhỏ, trường học tôi nằm cạnh nhà thờ. Tôi không theo Chúa, nhưng mỗi lần chuông đổ, và bầy bồ câu trên tháp chuông bay lên rợp mặt trời chiều, tôi thấy mình bỗng dịu lại, thật thà, trong lòng tràn ngập sự bình an. Tôi cũng không theo Phật, nhưng thích cái mùi trầm hương lơ lửng mỗi khi đi ngang qua chùa, nó như một cơn gió nhỏ, làm mát lành những thương tổn, làm nguội đi những khát vọng điên cuồng, người tôi như mềm ra, nhẹ bâng. Và mai này, khi sớm sớm chiều chiều tôi gọi Tâm An ơi, Tâm An à, thì tên của bạn có ý nghĩa như một tiếng chuông ngân, hay một nén trầm ngút khói loang ra trong dòng nắng.
Tôi gọi Tâm An ơi và nghe những quay quắt được mất, những vết thương, những nỗi đau trong lòng mình dịu lại khẽ khàng. Và những người lạ gặp bạn giữa đời, hai chữ tâm an cũng làm họ chấp chới, đôi khi…
Bạn không cần sống như những bậc chân tu vì hai chữ tâm an mà tôi trao cho bạn. Bạn cứ hồn nhiên như bạn có, vì có đi đâu thì bạn cũng mang theo cái tên nghe như tiếng chuông xa vắng ban chiều, trong trăm người nghe nó, cũng có lúc bạn lắng nghe, chính mình đang nhẹ ngân lên.
(Tâm An - tên con trai của nhà văn)
(Shared FB Nguyễn Ngọc Tư )
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
TÂM AN, TẠI SAO - (Nguyễn Ngọc Tư)
Tôi nghĩ, mỗi cái tên luôn mang theo một ý nghĩa, một lịch sử nho nhỏ.
Tôi có cái tên không có ý nghĩa nào dù tra theo tiếng Kinh, tiếng Hoa, hay Khmer, nhưng nó có một lịch sử, má tôi kể, lúc đó nhà mình ở xa nội ngoại, những ngày đầu giải phóng không liên hệ thường xuyên, nên má đặt tên con sao cho giản dị, cho đừng trùng với “người lớn”. Trước đây tôi không thích tên mình lắm, bởi nó đơn điệu, quê mùa, cục mịch. Lớn lên không thích không ghét, thấy mình còn may hơn đứa bạn tên Dịu Hiền mà tính tình dữ dằn, ngang ngược; đứa tên Tuyết Bạch mà giang nắng đen thủi, cháy khét… Với cái tên vô nghĩa, chỉ đơn thuần để gọi ới lên, tôi sống hoàn toàn hồn nhiên, bởi má không gửi mơ ước nào vào tên tôi hết. Tôi nghĩ mình may, nếu má gọi tên là Vàng, hay Bạc, hay Mỹ Duyên, hay Thúy Đẹp có lẽ suốt một đời tôi phải lẻo đẻo tuyệt vọng chạy theo cái tên mình.
Nên tôi có chút áy náy khi gọi bạn là Tâm An. Lớn lên, bạn sẽ nghĩ, sao mẹ mình lại kỳ vọng một điều quá lớn lao ở mình. Sao mẹ không gọi mình bằng cái tên giản dị hơn, như Hùng, Cường, Mạnh, Phát…, để mình dễ sống xứng đáng với cái tên. Đằng này là tâm an, thiên hạ mấy ai làm được ? Ai có thể an nhiên ung dung khi thấy người hơn mình ? Ai bình thản trước những được - mất ? Ai không đau, không muốn ném trả khi bị ném đá vào người ? Ai không bị cuốn vào cuộc thế đổi thay ? Ai không bồn chồn trước chuyện thấp cao ? Ai không tổn thương trước thói bạc bẽo của người đời ?
Sẽ có lần bạn trách, tâm an, chẳng phải là một gánh nặng mà tôi đặt lên vai bạn sao ?
Hồi nhỏ, trường học tôi nằm cạnh nhà thờ. Tôi không theo Chúa, nhưng mỗi lần chuông đổ, và bầy bồ câu trên tháp chuông bay lên rợp mặt trời chiều, tôi thấy mình bỗng dịu lại, thật thà, trong lòng tràn ngập sự bình an. Tôi cũng không theo Phật, nhưng thích cái mùi trầm hương lơ lửng mỗi khi đi ngang qua chùa, nó như một cơn gió nhỏ, làm mát lành những thương tổn, làm nguội đi những khát vọng điên cuồng, người tôi như mềm ra, nhẹ bâng. Và mai này, khi sớm sớm chiều chiều tôi gọi Tâm An ơi, Tâm An à, thì tên của bạn có ý nghĩa như một tiếng chuông ngân, hay một nén trầm ngút khói loang ra trong dòng nắng.
Tôi gọi Tâm An ơi và nghe những quay quắt được mất, những vết thương, những nỗi đau trong lòng mình dịu lại khẽ khàng. Và những người lạ gặp bạn giữa đời, hai chữ tâm an cũng làm họ chấp chới, đôi khi…
Bạn không cần sống như những bậc chân tu vì hai chữ tâm an mà tôi trao cho bạn. Bạn cứ hồn nhiên như bạn có, vì có đi đâu thì bạn cũng mang theo cái tên nghe như tiếng chuông xa vắng ban chiều, trong trăm người nghe nó, cũng có lúc bạn lắng nghe, chính mình đang nhẹ ngân lên.
(Tâm An - tên con trai của nhà văn)
(Shared FB Nguyễn Ngọc Tư )