Mỗi Ngày Một Chuyện
THOÁNG LIÊU TRAI - CAO MỴ NHÂN
THOÁNG
LIÊU TRAI - CAO MỴ
NHÂN
Từ thủa còn đi học, tôi có nghe những
chuyện mơ màng, nửa ma, nửa thật, mà người kể lại nói là " Liễu trai chí
dị ".
Rồi lại nghe là " Liêu trai ",
và lúc nào cũng được người kể lại bảo là chuyện của Bồ Tùng Linh.
Thú thiệt, tôi chỉ ngó sơ qua quyển sách
vừa cũ vừa lạ, nhưng đại khái là chuyện không thật giống mọi người thế gian,
tất nhiên kể cả tôi.
Ố ô, tôi thì là cái gì mà đòi có hay không
có ở thế gian này...
Ấy là vầy, tên tôi lỡ có chữ Mỵ, mà Mỵ là
một trong 4 huyễn thể: ma, tà, quỷ, mị...
Tức là 4 cái thể loại không thật.
Song, đó chỉ là liên tưởng cấp thiết khi
bất cứ ai đề cập tới 4 huyễn thể vừa nêu. Còn tên tôi có chữ Mỵ ...huyền bí là
một người con gái, một phụ nữ, mang cái nét như là thuỳ mị, đoan trang vậy.
Nhưng nó, chữ Mỵ mà ba tôi dặn rằng khi
viết ra nét, thì chữ Mỵ gồm chữ Mộc bên cạnh chữ Nữ.
Thế có chán không cơ chứ, giải nghĩa tên
mà tối như đêm ba mươi, ai mà hiểu nổi.
Thôi thì xuống thêm một cấp nữa, chữ Mỵ
tên tôi, chẳng qua chỉ là một người nữ của các dân tộc miền núi cao, trong đó
đa phần là người Mèo ở khắp vùng biên giới Vân Nam qua lâm nguyên Chapa (do
người Pháp đặt), nay đổi là Sa Pa, nơi có rặng núi Fancipan, có khi viết Phang
Si Pang, sau đổi là Hoàng Liên sơn cho đầy đủ chữ và nghĩa luôn. Rặng núi này
cao 3142 thước tây, nhất nước VN đấy.
Anh đang nhắc chừng tôi là đi vào đúng
chuyện đi, Bồ Tùng Linh đâu có phiêu bạt tới Chapa VN làm gì, nguyên thủy là
những câu chuyện rải rác bên Trung Hoa phong kiến.
Nếu ma giáo có lang thang, thì cũng chỉ
quanh quẩn nơi xứ Bắc Hà là cùng, làm sao bay tới "miền Trung" đẹp tươi của chúng ta, càng không thể vô Nam phần, bởi vì các thứ ma Hời,
ma Chăm, ma Miên... đâu có cho phép ma lạ hoành hành trên đất Việt được chớ.
Hơn nữa những người như anh, đã từng ngang
dọc một nửa giang sơn, từ Bến Hải tới Cà Mâu, tha cho hàng vạn sinh linh
"đàn gà con Sinh Bắc tử Nam" suốt 21 năm, kể từ 1954 tới 1975, của cái gọi là quân đội nhân
dân, thiêu thân cho Bác đảng gian xảo, vô nhân, thì chuyện Bồ Tùng Lính chỉ là
huyễn tưởng.
Anh ngó mình thương hại, tiếp lời: những
con ma biến dạng đó, cứ giả vờ mơ màng huyễn ảo, hay có sự kiện khác hơn không
?
Chuyện khác. Nội dung có thật nhưng hình
thức lại ...Liêu trai. Mà chính các nhân vật chuyện không biết là họ đang
"Liêu trai ".
Thế này, có vị trạng nguyên hiện diện ở xã
hội đương thời, vị đó mới vừa bước vào bát thập, ông ta có nhiều môn sinh...
Trong số môn sinh nêu trên, bậc thầy may
mắn có một nữ đệ tử vừa có tài năng, vừa có khả năng, đã giúp trạng nguyên hoàn
thành nhiều tác phẩm...để đời.
Như thế đã tạm gọi là đủ để thầy trò mang
chung một nghiệp dĩ, mà theo tôi, thì phải nói là nhị vị đã bổ sung cho nhau
phát triển tiềm năng truyền đạt tư tưởng và nghiệp vụ văn chương chữ nghĩa cho thế hệ sau kế thừa.
Chết nỗi, đệ tử này lại được phúc hưởng
trời ban, là một nữ nhân hương sắc tuyệt vời.
Vị trạng nguyên đôi lúc cảm thấy có điều như tuế nguyệt mất thăng bằng trên vai ...
Lẽ ra ở thời đại có thể kéo không gian lại
gần, thì bậc thầy lại bước xa hơn, khiến khảng cách đã chênh vênh, giờ như thăm thẳm mịt mù ...
Một sự tình cờ, tôi đang loay hoay sắp xếp
cho một kịch bản của người bạn là đạo diễn trẻ vài vai diễn .
Kịch bản đó thì bình thường, các nhân vật
không cần phải tuyệt đối, như khi tôi đọc tác phẩm văn chương " để
đời" của nhị vị trạng nguyên thời đại và môn sinh ông, bậc nữ lưu tài sắc
song toàn.
Tôi thầm hỏi có lẽ nào tái hồi phong cách
" Liêu trai ", ở một giai đoạn mà thiên hạ sắp đẩy con người vào thế
giới "Robot" trái tim máy sắp sửa biết đập, lòng dạ máy sắp sửa rung
động vv...mà lại có được một huyền thoại thực sự như chuyện Bồ Tùng
Linh xưa, thì quả là hiếm quý đấy .
Bởi vì người nữ mà tôi chưa diễn tả hết được mức tài hoa, thơ
mộng, chính là môn sinh đặc biệt của vị giáo sư danh tiếng lâu nay.
Hay nói một cách khác, gần hơn, là khoảng
cách tuổi tác đã bị lằn ranh kiên cố của nghề nghiệp và đạo đức chất đầy thêm bảng cấm , khiến nhìn
đâu cũng thấy nỗi tuyệt vọng mênh mông...
Thế không phải...một thoáng "Liêu
trai" cho tâm hồn bớt sầu tư, khổ lụy à?
Qua kính viễn vọng, anh cười tròn o 360 độ chan hoà tình ý...Ô , chỉ thế thôi, mình thấy chả cần
" Liêu trai ", giả tưởng làm chi cho ...mệt, vui vẻ lắm rồi, anh đã
từng nói hôm xưa: hạnh phúc là con đường đi tới, chứ không phải nhận về ...
Mình tin tưởng anh quá, nên sống rất đam
mê lạc quan, có lẽ hơn bất cứ hoàn cảnh nào ở cõi ta bà này..,
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
THOÁNG LIÊU TRAI - CAO MỴ NHÂN
THOÁNG
LIÊU TRAI - CAO MỴ
NHÂN
Từ thủa còn đi học, tôi có nghe những
chuyện mơ màng, nửa ma, nửa thật, mà người kể lại nói là " Liễu trai chí
dị ".
Rồi lại nghe là " Liêu trai ",
và lúc nào cũng được người kể lại bảo là chuyện của Bồ Tùng Linh.
Thú thiệt, tôi chỉ ngó sơ qua quyển sách
vừa cũ vừa lạ, nhưng đại khái là chuyện không thật giống mọi người thế gian,
tất nhiên kể cả tôi.
Ố ô, tôi thì là cái gì mà đòi có hay không
có ở thế gian này...
Ấy là vầy, tên tôi lỡ có chữ Mỵ, mà Mỵ là
một trong 4 huyễn thể: ma, tà, quỷ, mị...
Tức là 4 cái thể loại không thật.
Song, đó chỉ là liên tưởng cấp thiết khi
bất cứ ai đề cập tới 4 huyễn thể vừa nêu. Còn tên tôi có chữ Mỵ ...huyền bí là
một người con gái, một phụ nữ, mang cái nét như là thuỳ mị, đoan trang vậy.
Nhưng nó, chữ Mỵ mà ba tôi dặn rằng khi
viết ra nét, thì chữ Mỵ gồm chữ Mộc bên cạnh chữ Nữ.
Thế có chán không cơ chứ, giải nghĩa tên
mà tối như đêm ba mươi, ai mà hiểu nổi.
Thôi thì xuống thêm một cấp nữa, chữ Mỵ
tên tôi, chẳng qua chỉ là một người nữ của các dân tộc miền núi cao, trong đó
đa phần là người Mèo ở khắp vùng biên giới Vân Nam qua lâm nguyên Chapa (do
người Pháp đặt), nay đổi là Sa Pa, nơi có rặng núi Fancipan, có khi viết Phang
Si Pang, sau đổi là Hoàng Liên sơn cho đầy đủ chữ và nghĩa luôn. Rặng núi này
cao 3142 thước tây, nhất nước VN đấy.
Anh đang nhắc chừng tôi là đi vào đúng
chuyện đi, Bồ Tùng Linh đâu có phiêu bạt tới Chapa VN làm gì, nguyên thủy là
những câu chuyện rải rác bên Trung Hoa phong kiến.
Nếu ma giáo có lang thang, thì cũng chỉ
quanh quẩn nơi xứ Bắc Hà là cùng, làm sao bay tới "miền Trung" đẹp tươi của chúng ta, càng không thể vô Nam phần, bởi vì các thứ ma Hời,
ma Chăm, ma Miên... đâu có cho phép ma lạ hoành hành trên đất Việt được chớ.
Hơn nữa những người như anh, đã từng ngang
dọc một nửa giang sơn, từ Bến Hải tới Cà Mâu, tha cho hàng vạn sinh linh
"đàn gà con Sinh Bắc tử Nam" suốt 21 năm, kể từ 1954 tới 1975, của cái gọi là quân đội nhân
dân, thiêu thân cho Bác đảng gian xảo, vô nhân, thì chuyện Bồ Tùng Lính chỉ là
huyễn tưởng.
Anh ngó mình thương hại, tiếp lời: những
con ma biến dạng đó, cứ giả vờ mơ màng huyễn ảo, hay có sự kiện khác hơn không
?
Chuyện khác. Nội dung có thật nhưng hình
thức lại ...Liêu trai. Mà chính các nhân vật chuyện không biết là họ đang
"Liêu trai ".
Thế này, có vị trạng nguyên hiện diện ở xã
hội đương thời, vị đó mới vừa bước vào bát thập, ông ta có nhiều môn sinh...
Trong số môn sinh nêu trên, bậc thầy may
mắn có một nữ đệ tử vừa có tài năng, vừa có khả năng, đã giúp trạng nguyên hoàn
thành nhiều tác phẩm...để đời.
Như thế đã tạm gọi là đủ để thầy trò mang
chung một nghiệp dĩ, mà theo tôi, thì phải nói là nhị vị đã bổ sung cho nhau
phát triển tiềm năng truyền đạt tư tưởng và nghiệp vụ văn chương chữ nghĩa cho thế hệ sau kế thừa.
Chết nỗi, đệ tử này lại được phúc hưởng
trời ban, là một nữ nhân hương sắc tuyệt vời.
Vị trạng nguyên đôi lúc cảm thấy có điều như tuế nguyệt mất thăng bằng trên vai ...
Lẽ ra ở thời đại có thể kéo không gian lại
gần, thì bậc thầy lại bước xa hơn, khiến khảng cách đã chênh vênh, giờ như thăm thẳm mịt mù ...
Một sự tình cờ, tôi đang loay hoay sắp xếp
cho một kịch bản của người bạn là đạo diễn trẻ vài vai diễn .
Kịch bản đó thì bình thường, các nhân vật
không cần phải tuyệt đối, như khi tôi đọc tác phẩm văn chương " để
đời" của nhị vị trạng nguyên thời đại và môn sinh ông, bậc nữ lưu tài sắc
song toàn.
Tôi thầm hỏi có lẽ nào tái hồi phong cách
" Liêu trai ", ở một giai đoạn mà thiên hạ sắp đẩy con người vào thế
giới "Robot" trái tim máy sắp sửa biết đập, lòng dạ máy sắp sửa rung
động vv...mà lại có được một huyền thoại thực sự như chuyện Bồ Tùng
Linh xưa, thì quả là hiếm quý đấy .
Bởi vì người nữ mà tôi chưa diễn tả hết được mức tài hoa, thơ
mộng, chính là môn sinh đặc biệt của vị giáo sư danh tiếng lâu nay.
Hay nói một cách khác, gần hơn, là khoảng
cách tuổi tác đã bị lằn ranh kiên cố của nghề nghiệp và đạo đức chất đầy thêm bảng cấm , khiến nhìn
đâu cũng thấy nỗi tuyệt vọng mênh mông...
Thế không phải...một thoáng "Liêu
trai" cho tâm hồn bớt sầu tư, khổ lụy à?
Qua kính viễn vọng, anh cười tròn o 360 độ chan hoà tình ý...Ô , chỉ thế thôi, mình thấy chả cần
" Liêu trai ", giả tưởng làm chi cho ...mệt, vui vẻ lắm rồi, anh đã
từng nói hôm xưa: hạnh phúc là con đường đi tới, chứ không phải nhận về ...
Mình tin tưởng anh quá, nên sống rất đam
mê lạc quan, có lẽ hơn bất cứ hoàn cảnh nào ở cõi ta bà này..,
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)