Mỗi Ngày Một Chuyện
TIẾNG GÀ CỤC TÁC - CAO MỴ NHÂN
TIẾNG
GÀ CỤC TÁC - CAO MỴ
NHÂN
Đang viết được một phần câu chuyện một cụ
bà sắp chết mà vẫn lúng túng khi phủ nhận niềm tin tôn giáo, bấy giờ tôi hằng
ngày tới nhà tập thể dục Dưỡng Sinh cho cụ bà ấy.
Cụ bà ấy gấp đôi số tuổi tôi, sống bằng
tiền con trai ở Mỹ gởi về, cụ cư ngụ trong một biệt thự đường Nguyễn Mình
Chiếu, Phú Nhuận, quá rộng rãi, nên cho cặp vợ chồng người cháu từ ngoài Bắc
đổi vô ở nhờ.
Cuối bài, cụ bà ấy bị chết bất đắc kỳ
tử...
Thì khám phá ra, có một bài viết của một
nhà văn nữ VC, nói theo chữ VC, để họ hiểu liền, nhà văn ấy lúc nào cũng muốn
cầm cờ đầu đi đánh Mỹ và tàn dư Mỹ để lại, mặc dầu gốc chỉ là văn công.
Sau được Cộng sản Hà Nội đãi ngộ cho đi
Liên Xô, rồi từ đó lập thân, muốn được "nâng cấp " cao hơn, nhưng chả
có gì hay lắm, hoặc chưa được ...cứu xét, bèn kiểu " bất bình tắc
minh" theo Kim Thánh Thán, là la làng lên ...
Song le, bà ta muốn chửi ai trong dòng họ
vô sản thì mặc bà, bà lại động miệng nói lăng nhăng mấy cái chữ thắng cuộc với
chả thua cuộc.
Khiến tôi phải tạm xếp cái bài đang viết
dở về một người không có tín ngưỡng, để kể quý vị nghe một chút về tính kiêu
binh của bà đương nêu lâu nay.
Khoảng gần cuối thập niên 80 thế kỷ trước,
Trung tá VNCH Phạm Xuân Ninh, tức nhà thơ Hà Thượng Nhân, cùng giáo sư Lê Văn
Phong chuyên dạy Anh Pháp văn các trường ở Saigon trước 30-4-1975, tới thăm
tôi.
Nhị vị đưa cho tôi 2 cuốn truyện gì đó:
Bên kia bờ ...ước vọng, và Thiên đường loà ...cùng bảo rằng:
"Này cô, xem đi, nghe hay lắm".
Tôi cười: "Các anh coi được rồi, em
không xem, mất thì giờ, cám ơn"
Nhị vị cứ để 2 cuốn vừa nêu lên nắp tủ
phòng khách nhà tôi. Tôi dứt khoát không nhận đọc, vì thú thiệt, ghét ai ghét
cả đường đi, lối về.
Nhà văn nữ VC ấy, làm như bà là người hơn
hẳn đám bạo quyền ngoài Bắc, và cả chính quyền trong Nam luôn. Câu nói mới nhất
của bà ta trong cái bài "dân chủ ngu dân" lớn lối :
"Bên thắng cuộc câm cái mồm lại, bên
thua cuộc cũng câm cái mồm lại" ...
Lối giáo dục miền Bắc XHCN nẩy sinh ra thứ
ngôn ngữ hỗn xược ...
Trong cuộc chiến vừa qua, chẳng có vấn đề
thắng thua, bởi lẽ phải dựa trên danh nghĩa nào mới nói thắng thua được chứ .
Chưa kể thắng gì mà vẫn lớp lớp người bỏ
nước ra đi tìm Tự Do vậy?
Tôi nhớ không lầm, thì ngay sau mấy cuốn
sách gọi là phản kháng kiểu chửi bới nhiều hơn là lý luận, chính bà ta đã khẳng định là bà chống những người đi sai đường lối đấu
tranh ( chắc là giai cấp) chứ không phải bà chống chủ nghĩa Cộng Sản .
Đã thế, trong một cuốn tạp văn nào đó, bà
còn viết quân đội VNCH đi hành quân, xẻo cả thịt phụ nữ VC, bà thấy cả chứng
tích là những mảnh thịt từ các cơ quan kín của phụ nữ đó rơi rải rác đó đây...
Có căm thù vì lý do gì thì cũng phải thực
tế, văn minh...chứ lời lẽ ngoạ ngôn thấp kém như vậy, mà muốn Việt Kiều hải
ngoại ưu ái bà sao được.
Tôi viết ra đây, không phải để tranh luận,
bởi vì vấn đề không đáng để tranh luận, các bà vẫn cái lối kéo dài văn chương
bình dân dưới không độ nhiều tầng đất đen, do đó theo tôi muốn hội nhập các
vùng trời hải ngoại, phải gột rửa nhiều năm bùn lầy nước đọng.
Muốn thay đổi xã hội là phải thay đổi toàn
bộ con người, phải xây dựng văn hoá nền nếp của ông cha ta, không xài mớ kiến
thức nghèo nàn lạc hậu .
Riêng tôi, rất bảo thủ từng chi tiết một,
đàn ông thì phải làm chồng, đàn bà làm vợ, dù có là bà trời đi nữa, cũng phải
biết tu thân, tề gia trong phạm vi của mình.
Thế nên có muốn đại chúng hoá, cũng theo
nguyên tắc sống đại khái như sau:
Con gà cục tác lá chanh
Con lợn ủn ỉn mua hành cho tôi
Con chó khóc đứng khóc ngồi
Mẹ ơi đi chợ mua tôi đồng riềng ...
(ca dao tục ngữ)
Có nghĩa là sinh hoạt hay trật tự sống
phải dựa trên từng nguyên tắc riêng biệt cho mỗi con người, mỗi ngành nghề , chưa biết thì phải học, phải hỏi cho rõ ràng, chớ u u minh
minh...không đúng sự thật .
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
TIẾNG GÀ CỤC TÁC - CAO MỴ NHÂN
TIẾNG
GÀ CỤC TÁC - CAO MỴ
NHÂN
Đang viết được một phần câu chuyện một cụ
bà sắp chết mà vẫn lúng túng khi phủ nhận niềm tin tôn giáo, bấy giờ tôi hằng
ngày tới nhà tập thể dục Dưỡng Sinh cho cụ bà ấy.
Cụ bà ấy gấp đôi số tuổi tôi, sống bằng
tiền con trai ở Mỹ gởi về, cụ cư ngụ trong một biệt thự đường Nguyễn Mình
Chiếu, Phú Nhuận, quá rộng rãi, nên cho cặp vợ chồng người cháu từ ngoài Bắc
đổi vô ở nhờ.
Cuối bài, cụ bà ấy bị chết bất đắc kỳ
tử...
Thì khám phá ra, có một bài viết của một
nhà văn nữ VC, nói theo chữ VC, để họ hiểu liền, nhà văn ấy lúc nào cũng muốn
cầm cờ đầu đi đánh Mỹ và tàn dư Mỹ để lại, mặc dầu gốc chỉ là văn công.
Sau được Cộng sản Hà Nội đãi ngộ cho đi
Liên Xô, rồi từ đó lập thân, muốn được "nâng cấp " cao hơn, nhưng chả
có gì hay lắm, hoặc chưa được ...cứu xét, bèn kiểu " bất bình tắc
minh" theo Kim Thánh Thán, là la làng lên ...
Song le, bà ta muốn chửi ai trong dòng họ
vô sản thì mặc bà, bà lại động miệng nói lăng nhăng mấy cái chữ thắng cuộc với
chả thua cuộc.
Khiến tôi phải tạm xếp cái bài đang viết
dở về một người không có tín ngưỡng, để kể quý vị nghe một chút về tính kiêu
binh của bà đương nêu lâu nay.
Khoảng gần cuối thập niên 80 thế kỷ trước,
Trung tá VNCH Phạm Xuân Ninh, tức nhà thơ Hà Thượng Nhân, cùng giáo sư Lê Văn
Phong chuyên dạy Anh Pháp văn các trường ở Saigon trước 30-4-1975, tới thăm
tôi.
Nhị vị đưa cho tôi 2 cuốn truyện gì đó:
Bên kia bờ ...ước vọng, và Thiên đường loà ...cùng bảo rằng:
"Này cô, xem đi, nghe hay lắm".
Tôi cười: "Các anh coi được rồi, em
không xem, mất thì giờ, cám ơn"
Nhị vị cứ để 2 cuốn vừa nêu lên nắp tủ
phòng khách nhà tôi. Tôi dứt khoát không nhận đọc, vì thú thiệt, ghét ai ghét
cả đường đi, lối về.
Nhà văn nữ VC ấy, làm như bà là người hơn
hẳn đám bạo quyền ngoài Bắc, và cả chính quyền trong Nam luôn. Câu nói mới nhất
của bà ta trong cái bài "dân chủ ngu dân" lớn lối :
"Bên thắng cuộc câm cái mồm lại, bên
thua cuộc cũng câm cái mồm lại" ...
Lối giáo dục miền Bắc XHCN nẩy sinh ra thứ
ngôn ngữ hỗn xược ...
Trong cuộc chiến vừa qua, chẳng có vấn đề
thắng thua, bởi lẽ phải dựa trên danh nghĩa nào mới nói thắng thua được chứ .
Chưa kể thắng gì mà vẫn lớp lớp người bỏ
nước ra đi tìm Tự Do vậy?
Tôi nhớ không lầm, thì ngay sau mấy cuốn
sách gọi là phản kháng kiểu chửi bới nhiều hơn là lý luận, chính bà ta đã khẳng định là bà chống những người đi sai đường lối đấu
tranh ( chắc là giai cấp) chứ không phải bà chống chủ nghĩa Cộng Sản .
Đã thế, trong một cuốn tạp văn nào đó, bà
còn viết quân đội VNCH đi hành quân, xẻo cả thịt phụ nữ VC, bà thấy cả chứng
tích là những mảnh thịt từ các cơ quan kín của phụ nữ đó rơi rải rác đó đây...
Có căm thù vì lý do gì thì cũng phải thực
tế, văn minh...chứ lời lẽ ngoạ ngôn thấp kém như vậy, mà muốn Việt Kiều hải
ngoại ưu ái bà sao được.
Tôi viết ra đây, không phải để tranh luận,
bởi vì vấn đề không đáng để tranh luận, các bà vẫn cái lối kéo dài văn chương
bình dân dưới không độ nhiều tầng đất đen, do đó theo tôi muốn hội nhập các
vùng trời hải ngoại, phải gột rửa nhiều năm bùn lầy nước đọng.
Muốn thay đổi xã hội là phải thay đổi toàn
bộ con người, phải xây dựng văn hoá nền nếp của ông cha ta, không xài mớ kiến
thức nghèo nàn lạc hậu .
Riêng tôi, rất bảo thủ từng chi tiết một,
đàn ông thì phải làm chồng, đàn bà làm vợ, dù có là bà trời đi nữa, cũng phải
biết tu thân, tề gia trong phạm vi của mình.
Thế nên có muốn đại chúng hoá, cũng theo
nguyên tắc sống đại khái như sau:
Con gà cục tác lá chanh
Con lợn ủn ỉn mua hành cho tôi
Con chó khóc đứng khóc ngồi
Mẹ ơi đi chợ mua tôi đồng riềng ...
(ca dao tục ngữ)
Có nghĩa là sinh hoạt hay trật tự sống
phải dựa trên từng nguyên tắc riêng biệt cho mỗi con người, mỗi ngành nghề , chưa biết thì phải học, phải hỏi cho rõ ràng, chớ u u minh
minh...không đúng sự thật .
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)