Mỗi Ngày Một Chuyện
"TRẤN THỦ LƯU ĐỒN" - CAO MỴ NHÂN
"TRẤN THỦ LƯU ĐỒN" - CAO MỴ NHÂN
Hình ảnh và giọng hát "Trấn Thủ Lưu Đồn" ở bất cứ không gian
nào, cứ đồng vọng theo tôi một cách ...trữ tình, lãng đãng, như tơ vương bên
trời xuân ấm áp, hồn nhiên . ..
Bấy giờ, đầu thập niên 60 thế kỷ trước, khi phong trào Hướng đạo Việt Nam
nở rộ mùa hoa bách hợp, trên mũ và áo thanh thiếu niên nam nữ miền Nam VN.
Tôi say mê đoàn thể này, đến nỗi mua vải về, tự ý cắt may xiêm áo đồng phục, để
kịp thời họp đoàn cùng chúng bạn.
Thế nên, chuyện đi trại, rong chơi du ngoạn vv...là chẳng thể thiếu trong
sinh hoạt cuộc sống của tôi, mặc dầu vẫn đang là nữ sinh trung học.
Quý vị sẽ ngạc nhiên tại sao tôi nhàn hạ, thảnh thơi thế, Vâng đúng vậy, ngoài
việc học hành ở trường chính, học thêm 2 môn Toán và Pháp Văn ở tư gia quý giáo
sư danh tiếng Bùi Hữu Sủng, Bùi Hữu Đột, Nguyễn Hữu Mẫn, Kiều Quang Đạo ...
Ba tôi còn mời một sinh viên đại học Phú Thọ đến kèm Toán tại nhà trước mùa thi
cho hai chị em tôi, tôi vẫn có thì giờ "Đi Hướng Đạo" theo những buổi
họp hàng tuần ở sân Phan Đình Phùng, hay ở trụ sở hội Nữ Hướng Đạo VN, tức tư
thất 2 vị trưởng Mai Liệu và Trần Bạch Bích trên đường Công Lý Saigon.
Thì giờ .."rộng rãi" như thế, là có 2 lý do mà ai quen chúng tôi đều
biết, ấy là tôi lười học, lo ra nhiều, và hơn nữa trong gia đình tôi có tới một
bà cô, hai chị và hai người làm, thì tôi chẳng việc gì phải " nấu nướng,
giặt rũ vv...việc nhà."
Học hành, làm thơ, rồi đi chơi...mà cũng hết cả thì giờ chứ có ...rảnh rang
đâu.
Trong số lần đi "dã ngoại" vui nhất, đẹp nhất, đông nhất, lâu ngày
(tạm gọi là) nhất, tương đối, vì tôi còn 2 lần dự trại huấn luyện dài thời gian
hơn, đó là dự trại họp bạn Quốc tế kỳ 8, do Hướng Đạo VNCH tổ chức tại khu
rừng rộng lớn Trảng Bom, cách Saigon 50 Km, còn gọi Trại Phục Hưng, Trảng Bom,
Việt Nam, vì có một số đoàn HĐ Quốc gia bạn tham dự.
Một trại họp bạn cấp Quốc tế, tổ chức trên lãnh thổ VNCH, mà có lẽ ...chẳng còn
dịp nào nữa, sẽ tổ chức được nơi đất nước VN, chưa kể các trưởng đã già, đã mãn
phần.
Trong số đó, có nhị vị Trưởng Hướng đạo tên tuổi là Bác sĩ Nguyễn
Văn Thơ, nguyên thứ trưởng trong nội các đệ nhất Cộng Hoà, giữ chức hội trưởng
hội Nam Hướng Đạo VN.Và phu nhân Bác sĩ Nguyễn Văn Thơ đảm nhiệm hội trưởng Nữ
Hướng Đạo VN, còn là dân biểu Quốc hội đệ I Cộng Hoà.
Chúng tôi dự trại Phục Hưng Trảng Bom đó trong 5 ngày, dịp Giáng Sinh năm 1959
.
Chương trình trại họp bạn đầy đủ và ý nghĩa : ngày Dựng trại , ngày khai mạc có
diễn hành hàng mấy ngàn người, ngày hội vui chính thức,đốt lửa trại rực một vùng
trời ...
Đêm đó có " Trấn Thủ Lưu Đồn " mà tôi đề cập ở trên, ngày Thân
Hữu để bốn phương đệ tử Huân tước Baden Powell ( 1857 - 1941 ) thăm
viếng, trao đổi khăn quàng, kết thúc là ngày bế mạc .
Với một trại trường to lớn như thế, hàng bao ngàn người hít thở không khí thanh
bình, tự do, no ấm giữa thời đệ nhất Cộng hoà do Tổng thống Ngô Đình Diệm lãnh
đạo ...làm sao thanh thiếu niên không hoan ca, lạc quan, tin tưởng được chứ .
Tôi theo đoàn thiếu Phong Châu của hội nữ hướng đạo VN, lều trại chúng tôi đóng
gần Minh Nghĩa Đường, trại chính cất bằng gỗ, có sức chứa hàng ngàn người dự Lễ
Giáng Sinh, có điện thắp sáng, ban nhạc và tất nhiên có sân khấu.
Một vòng lửa trại phía ngoài để không khí thêm phần hoang dã ..,
Phải những đoàn, đội " sành điệu " văn nghệ ngoài trời , những màn ca
nhạc kịch múa vv...mới được ghi danh trình diễn, bởi lẽ còn có những mục
trò chơi giao tế của Hướng Đạo nước bạn nữa .
Nhưng buổi đó, tôi lại cùng mấy bạn khác giữ việc canh gác đường chính, từ bìa
rừng chạy thẳng vô đại sảnh chỉ huy trại, gọi là đại lộ Baden Powell, vị
Huân tước người Anh, sáng lập ra Phong Trào Hướng Đạo Thế Giới .
Phải công nhận là chính quyền thời đệ nhất Cộng Hoà hỗ trợ Hội Hướng Đạo VN
nhiều lắm .
Riêng việc thiết lập trại họp bạn Quốc tế Phục Hưng Trảng Bom, mà sau
này, khi tôi đã phục vụ trong Quân Đội VNCH, tôi mới biết được rằng:
Muốn có những con đường dài, có bề rộng trên 10m, chạy đều đặn thẳng tắp thế
đó, phải có lực lượng công binh khai phá rừng , phóng đồ, xan bằng mặt đường
thế nào, trại mở giữa rừng, rồi đèn đóm, ống dẫn nước ...vv...mới có một doanh
trại khang trang, tiện nghi vậy được .
Đồng ý là trại trường Hướng Đạo VN đã từng tự lực tự cường song là trên phương
diện khác .
Còn năm đó , Noel 1959, với tính cách ngoại giao Quốc tế, trại cần có bộ mặt
sáng sủa của Quốc gia VNCH.
Nên với suy nghĩ của một trại sinh chưa " lên đường " , chưa trưởng
thành, tôi cảm thấy hãnh diện, vui sướng được sống trong không khí thiên nhiên,
an bình , lạc quan, tin tưởng đến chan hoà niềm hy vọng ở tương lai .
Có tiếng khèn của một hướng đạo bạn từ lều trại họ vẳng ra xa, mênh mang ...
Ngó về phía lửa trại, toán " Trấn Thủ Lưu Đồn " gồm có 6 " chàng
lính xưa " thôi, đứng 3 hàng, Trang phục gọi là cổ truyền, 3 chàng quần áo
nón đỏ viền vàng, 3 chàng quần áo nón vàng viền đỏ, xếp xen kẽ , 6
chàng lính thú đời xưa chỉ việc diễn tả bằng những động tác múa linh hoạt
...theo giọng hát chèo cổ Bắc phần ...
" Ứ ứ , a a ...í í ... Dẫu mà tình ơi ..."
Tất nhiên là có nguyên bài hát dài, rất là tình ý dân gian ...tuyệt hay .
Tôi theo dõi lời hát, tâm hồn nhẹ tênh , lòng lâng lâng xuân tứ ...ánh lửa trại
chiếu bập bùng hoang dã .
Nghe tiếng cười nói phía sau : " các em đoàn nào , đạo nào ? "
Đạo đây là phân vùng sinh hoạt, thí dụ : đạo Thủ Đô, đạo Thừa Thiên vv...
Đó là mấy anh " trưởng " đi kiểm tra trại trường, bấy giờ chúng tôi
chưa ...lớn lắm, nên cứ cười như dí ám, nhất là tôi, một anh hỏi : " em
này ở đoàn đâu ? " chỉ đúng vào tôi, nên tôi ...ré lên : " Dạ thưa
anh, em là người Ra Đê ở Ban Mê Thuột ạ ."
Chao ơi , có ai ngờ, quả đất lại tròn đến thế . Năm 1974, cũng dịp Noel, Bộ Tư
Lệnh QĐI/QKI tổ chức một trại họp bạn cho 3000 con em gia đình binh sĩ
thuộc QĐI/QKI và các đơn vị trực thuộc, ở chân núi Sơn Chà Đà Nẵng, mà
tôi đã là trưởng phòng xã hội miền địa đầu giới tuyến đó rồi .
Tôi phải đi mời quý vị huynh trưởng HĐVN đến giúp phần huấn huyện và kỹ thuật ,
cùng vv...khác .
Trong bữa tiệc chia tay giữa ban tổ chức trại, và quý trưởng HĐVN, có tôi là
phó trại trưởng ngoại vụ , thì một trưởng HĐVN, tên Trà Anh Dũng, cười nói :
Cao Mỵ Nhân có nhớ câu " Dạ thưa anh, em là người Ra Đê ạ " không
?
Tôi chợt nhận ra, Ô, đúng 15 năm tôi gặp lại vị trưởng khi lửa trại đang bập
bùng trong tiếng sáo chơi vơi, rồi tiếng trống nhẹ như những nhịp tay vỗ trên
thùng đàn .
" Có phải ngày bế mạc, Cao Mỵ Nhân được chàng lính thú đời xưa, tặng chiếc
nón " Trấn Thủ Lưu Đồn " không , giờ để đâu rồi ? "
A, sau đó thì đã vô Nội trú trường Caritas, rồi đi lính thật đây nè, làm sao
giữ được nón ấy .
Thế có nhớ tên người tặng và chữ viết trong nón đó không ?
Ô, đúng rồi, chiếc nón của Nguyễn Tường Vũ múa "Trấn Thủ Lưu Đồn "
anh ta có ghi lời tặng trong chiếc nón .
Anh ta không còn nữa, như chiếc nón đã thất lạc , nghe anh ta qua đời ở ngay
trên đất tổ tiên anh ta, Hội An , Quảng Nam .
Người lính " Trấn Thủ Lưu Đồn " đó, là hậu duệ của dòng họ danh tiếng
Nguyễn Tường ...
Tôi lắc đầu : không rõ nữa...Nhưng giọng hát chèo "Trấn Thủ Lưu Đồn
" lại như văng vẳng bên tai, rồi tan dần vào heo hút ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
"TRẤN THỦ LƯU ĐỒN" - CAO MỴ NHÂN
"TRẤN THỦ LƯU ĐỒN" - CAO MỴ NHÂN
Hình ảnh và giọng hát "Trấn Thủ Lưu Đồn" ở bất cứ không gian
nào, cứ đồng vọng theo tôi một cách ...trữ tình, lãng đãng, như tơ vương bên
trời xuân ấm áp, hồn nhiên . ..
Bấy giờ, đầu thập niên 60 thế kỷ trước, khi phong trào Hướng đạo Việt Nam
nở rộ mùa hoa bách hợp, trên mũ và áo thanh thiếu niên nam nữ miền Nam VN.
Tôi say mê đoàn thể này, đến nỗi mua vải về, tự ý cắt may xiêm áo đồng phục, để
kịp thời họp đoàn cùng chúng bạn.
Thế nên, chuyện đi trại, rong chơi du ngoạn vv...là chẳng thể thiếu trong
sinh hoạt cuộc sống của tôi, mặc dầu vẫn đang là nữ sinh trung học.
Quý vị sẽ ngạc nhiên tại sao tôi nhàn hạ, thảnh thơi thế, Vâng đúng vậy, ngoài
việc học hành ở trường chính, học thêm 2 môn Toán và Pháp Văn ở tư gia quý giáo
sư danh tiếng Bùi Hữu Sủng, Bùi Hữu Đột, Nguyễn Hữu Mẫn, Kiều Quang Đạo ...
Ba tôi còn mời một sinh viên đại học Phú Thọ đến kèm Toán tại nhà trước mùa thi
cho hai chị em tôi, tôi vẫn có thì giờ "Đi Hướng Đạo" theo những buổi
họp hàng tuần ở sân Phan Đình Phùng, hay ở trụ sở hội Nữ Hướng Đạo VN, tức tư
thất 2 vị trưởng Mai Liệu và Trần Bạch Bích trên đường Công Lý Saigon.
Thì giờ .."rộng rãi" như thế, là có 2 lý do mà ai quen chúng tôi đều
biết, ấy là tôi lười học, lo ra nhiều, và hơn nữa trong gia đình tôi có tới một
bà cô, hai chị và hai người làm, thì tôi chẳng việc gì phải " nấu nướng,
giặt rũ vv...việc nhà."
Học hành, làm thơ, rồi đi chơi...mà cũng hết cả thì giờ chứ có ...rảnh rang
đâu.
Trong số lần đi "dã ngoại" vui nhất, đẹp nhất, đông nhất, lâu ngày
(tạm gọi là) nhất, tương đối, vì tôi còn 2 lần dự trại huấn luyện dài thời gian
hơn, đó là dự trại họp bạn Quốc tế kỳ 8, do Hướng Đạo VNCH tổ chức tại khu
rừng rộng lớn Trảng Bom, cách Saigon 50 Km, còn gọi Trại Phục Hưng, Trảng Bom,
Việt Nam, vì có một số đoàn HĐ Quốc gia bạn tham dự.
Một trại họp bạn cấp Quốc tế, tổ chức trên lãnh thổ VNCH, mà có lẽ ...chẳng còn
dịp nào nữa, sẽ tổ chức được nơi đất nước VN, chưa kể các trưởng đã già, đã mãn
phần.
Trong số đó, có nhị vị Trưởng Hướng đạo tên tuổi là Bác sĩ Nguyễn
Văn Thơ, nguyên thứ trưởng trong nội các đệ nhất Cộng Hoà, giữ chức hội trưởng
hội Nam Hướng Đạo VN.Và phu nhân Bác sĩ Nguyễn Văn Thơ đảm nhiệm hội trưởng Nữ
Hướng Đạo VN, còn là dân biểu Quốc hội đệ I Cộng Hoà.
Chúng tôi dự trại Phục Hưng Trảng Bom đó trong 5 ngày, dịp Giáng Sinh năm 1959
.
Chương trình trại họp bạn đầy đủ và ý nghĩa : ngày Dựng trại , ngày khai mạc có
diễn hành hàng mấy ngàn người, ngày hội vui chính thức,đốt lửa trại rực một vùng
trời ...
Đêm đó có " Trấn Thủ Lưu Đồn " mà tôi đề cập ở trên, ngày Thân
Hữu để bốn phương đệ tử Huân tước Baden Powell ( 1857 - 1941 ) thăm
viếng, trao đổi khăn quàng, kết thúc là ngày bế mạc .
Với một trại trường to lớn như thế, hàng bao ngàn người hít thở không khí thanh
bình, tự do, no ấm giữa thời đệ nhất Cộng hoà do Tổng thống Ngô Đình Diệm lãnh
đạo ...làm sao thanh thiếu niên không hoan ca, lạc quan, tin tưởng được chứ .
Tôi theo đoàn thiếu Phong Châu của hội nữ hướng đạo VN, lều trại chúng tôi đóng
gần Minh Nghĩa Đường, trại chính cất bằng gỗ, có sức chứa hàng ngàn người dự Lễ
Giáng Sinh, có điện thắp sáng, ban nhạc và tất nhiên có sân khấu.
Một vòng lửa trại phía ngoài để không khí thêm phần hoang dã ..,
Phải những đoàn, đội " sành điệu " văn nghệ ngoài trời , những màn ca
nhạc kịch múa vv...mới được ghi danh trình diễn, bởi lẽ còn có những mục
trò chơi giao tế của Hướng Đạo nước bạn nữa .
Nhưng buổi đó, tôi lại cùng mấy bạn khác giữ việc canh gác đường chính, từ bìa
rừng chạy thẳng vô đại sảnh chỉ huy trại, gọi là đại lộ Baden Powell, vị
Huân tước người Anh, sáng lập ra Phong Trào Hướng Đạo Thế Giới .
Phải công nhận là chính quyền thời đệ nhất Cộng Hoà hỗ trợ Hội Hướng Đạo VN
nhiều lắm .
Riêng việc thiết lập trại họp bạn Quốc tế Phục Hưng Trảng Bom, mà sau
này, khi tôi đã phục vụ trong Quân Đội VNCH, tôi mới biết được rằng:
Muốn có những con đường dài, có bề rộng trên 10m, chạy đều đặn thẳng tắp thế
đó, phải có lực lượng công binh khai phá rừng , phóng đồ, xan bằng mặt đường
thế nào, trại mở giữa rừng, rồi đèn đóm, ống dẫn nước ...vv...mới có một doanh
trại khang trang, tiện nghi vậy được .
Đồng ý là trại trường Hướng Đạo VN đã từng tự lực tự cường song là trên phương
diện khác .
Còn năm đó , Noel 1959, với tính cách ngoại giao Quốc tế, trại cần có bộ mặt
sáng sủa của Quốc gia VNCH.
Nên với suy nghĩ của một trại sinh chưa " lên đường " , chưa trưởng
thành, tôi cảm thấy hãnh diện, vui sướng được sống trong không khí thiên nhiên,
an bình , lạc quan, tin tưởng đến chan hoà niềm hy vọng ở tương lai .
Có tiếng khèn của một hướng đạo bạn từ lều trại họ vẳng ra xa, mênh mang ...
Ngó về phía lửa trại, toán " Trấn Thủ Lưu Đồn " gồm có 6 " chàng
lính xưa " thôi, đứng 3 hàng, Trang phục gọi là cổ truyền, 3 chàng quần áo
nón đỏ viền vàng, 3 chàng quần áo nón vàng viền đỏ, xếp xen kẽ , 6
chàng lính thú đời xưa chỉ việc diễn tả bằng những động tác múa linh hoạt
...theo giọng hát chèo cổ Bắc phần ...
" Ứ ứ , a a ...í í ... Dẫu mà tình ơi ..."
Tất nhiên là có nguyên bài hát dài, rất là tình ý dân gian ...tuyệt hay .
Tôi theo dõi lời hát, tâm hồn nhẹ tênh , lòng lâng lâng xuân tứ ...ánh lửa trại
chiếu bập bùng hoang dã .
Nghe tiếng cười nói phía sau : " các em đoàn nào , đạo nào ? "
Đạo đây là phân vùng sinh hoạt, thí dụ : đạo Thủ Đô, đạo Thừa Thiên vv...
Đó là mấy anh " trưởng " đi kiểm tra trại trường, bấy giờ chúng tôi
chưa ...lớn lắm, nên cứ cười như dí ám, nhất là tôi, một anh hỏi : " em
này ở đoàn đâu ? " chỉ đúng vào tôi, nên tôi ...ré lên : " Dạ thưa
anh, em là người Ra Đê ở Ban Mê Thuột ạ ."
Chao ơi , có ai ngờ, quả đất lại tròn đến thế . Năm 1974, cũng dịp Noel, Bộ Tư
Lệnh QĐI/QKI tổ chức một trại họp bạn cho 3000 con em gia đình binh sĩ
thuộc QĐI/QKI và các đơn vị trực thuộc, ở chân núi Sơn Chà Đà Nẵng, mà
tôi đã là trưởng phòng xã hội miền địa đầu giới tuyến đó rồi .
Tôi phải đi mời quý vị huynh trưởng HĐVN đến giúp phần huấn huyện và kỹ thuật ,
cùng vv...khác .
Trong bữa tiệc chia tay giữa ban tổ chức trại, và quý trưởng HĐVN, có tôi là
phó trại trưởng ngoại vụ , thì một trưởng HĐVN, tên Trà Anh Dũng, cười nói :
Cao Mỵ Nhân có nhớ câu " Dạ thưa anh, em là người Ra Đê ạ " không
?
Tôi chợt nhận ra, Ô, đúng 15 năm tôi gặp lại vị trưởng khi lửa trại đang bập
bùng trong tiếng sáo chơi vơi, rồi tiếng trống nhẹ như những nhịp tay vỗ trên
thùng đàn .
" Có phải ngày bế mạc, Cao Mỵ Nhân được chàng lính thú đời xưa, tặng chiếc
nón " Trấn Thủ Lưu Đồn " không , giờ để đâu rồi ? "
A, sau đó thì đã vô Nội trú trường Caritas, rồi đi lính thật đây nè, làm sao
giữ được nón ấy .
Thế có nhớ tên người tặng và chữ viết trong nón đó không ?
Ô, đúng rồi, chiếc nón của Nguyễn Tường Vũ múa "Trấn Thủ Lưu Đồn "
anh ta có ghi lời tặng trong chiếc nón .
Anh ta không còn nữa, như chiếc nón đã thất lạc , nghe anh ta qua đời ở ngay
trên đất tổ tiên anh ta, Hội An , Quảng Nam .
Người lính " Trấn Thủ Lưu Đồn " đó, là hậu duệ của dòng họ danh tiếng
Nguyễn Tường ...
Tôi lắc đầu : không rõ nữa...Nhưng giọng hát chèo "Trấn Thủ Lưu Đồn
" lại như văng vẳng bên tai, rồi tan dần vào heo hút ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)