Mỗi Ngày Một Chuyện
TRĂNG HẠ TUẦN - CAO MỴ NHÂN
TRĂNG HẠ TUẦN - CAO MỴ NHÂN
Ngày đầu tuần
"trăng hạ tuần" tháng tư năm nay, tính ra đã 42 năm, nếu ai lỡ lập
gia đình trước đó, và có tin vui " hậu duệ ", thì đứa con sinh năm
1975 đã vào tuổi 42.
Sự kiện đủ già cho một
kiếp người, mà dân tộc ta khiêm tốn hay nói "nửa đời người".
Hôm nay ngày thứ nhất
của trăng hạ tuần, cảm giác giống như người từ giã tuổi trung niên, bước qua
cao niên. Lòng rộn ràng và buồn bã lắm.
Nhưng khi đối mặt với
một gia đình di dân trong khu phố, tôi bắt gặp tia nhìn buồn nản, hiu
quạnh lạ lùng ...
Người ta không sợ già,
mà chỉ tiếc tuổi trẻ, mặc dầu chuỗi tuổi trung niên, đôi khi cũng ...thẫn
thờ, hoảng loạn.
Mấy bạn trung niên của
tôi, bất ngờ gặp lại bên đường lưu lạc , người nào cũng cài trên tóc mớ hoa lau
trắng ngần.
Đứng trước mặt họ, tôi
bỗng buồn tênh ...nỗi buồn của Thiên Chúa ban cho...không sao tránh được .
Họ đặt vào tay tôi một
tấm hình của X, người quen thân, tôi ngắm mãi,trong cách nhìn khó hiểu của
chuyên gia sưu tầm ma y thần tướng, X không thể chết trận, chưa kể còn sẽ thọ
trên trăm tuổi .
Sự cân đối của dung
nhan từ đôi tai, cặp mắt, tới sống mũi, chiếc cằm chẻ mà có lẽ, chẳng bao giờ X
để ý, với khoé miệng thật tuyệt vời ...chẳng lẽ X nhiều ưu điểm trường sinh thế
sao ?
Thay vì mừng, tôi lại
trầm tư, nghĩ rằng X sẽ hơn tôi cả cái điều khó nói, X có bộ râu đẹp quá, dĩ
nhiên vì hình chụp có thể đã cách đây chục năm, X ở tuổi trung niên.
Tôi vội vàng mở một
hình, tình cờ người quen tôi chụp cho X khoảng 4 tháng trước, X bình bệ vào
tuổi cao niên, nhưng nhân ảnh thu hút không kém hình X mang mắt kiến mầu hạt
dẻ, vẫn chưa rời tay tôi một phút .
Chúa ôi, ngài ở xa
quá, tại sao tôi cứ bồn chồn, thoáng sợ hãi, cái điều tôi thường cảm luỵ xưa
nay, rằng X sẽ rời xa tôi mãi mãi.
Tôi mê thích làm thơ,
tất nhiên làm thơ thì giải toả được ngay cái điều cảm luỵ, vì trong thơ tôi,
lúc nào cũng có hình ảnh của X.
Đã đúng giờ cao điểm
của vòng nguyệt đạo, 12 giờ đêm, tôi phải hé màn cửa sổ, xem thử vầng trăng hạ
tuần đã trôi qua nửa đường hướng tây chưa, vì chỉ còn vài giờ nữa, là thời điểm
của âm dương chuyển dịch.
Tôi thấy vầng trăng
tròn trịa cách đây chưa được một tuần, đã bị lẹm một chút mỏng lét, khiến mảnh
gương nga không còn vành vạnh, mới nhìn, cũng nhận ra trăng nửa mỏng nửa dầy...
Những lúc này anh có
biết mình đang thao thức, buồn câm, hay nghĩ rằng mình vô tư đến nỗi, giấc ngủ
từ tối đến giờ, đã đầy ắp mộng đẹp, chỉ còn chờ bình minh đến, là đón nắng
ngoài thềm hoa, ấp ủ cuộc tình vui tươi cho một ngày mới ?
Có tiếng chuông điện
thoại, ô anh đang làm gì mà lỡ chạm vô số phone mình, đồng hồ chỉ 12:08 am, anh
còn làm việc hả ? Mình cũng đang viết dở dang một bức thư gởi người nhận
là ...ông X .
Thật là thần giao cách
cảm chứ, ông X, hay vầng trăng khuya dạt dào mê đắm không gian, tấm hình trong
tay tôi đã như một chứng nhân hiện đại: chúng mình không còn thời gian nữa, tôi
phải vùi đầu vào chiếc gối tương tư.. .
Có lẽ nào người cũng
giống như ta, anh cũng giống mình, đợi vầng trăng hạ tuần trôi qua lặng lẽ.
Chưa biết sau đêm trái
đất sẽ thế nào, nhưng trăng hạ tuần sẽ đứng lại trên một vòm cây cao trước nhà,
mà đã rất nhiều lần, tôi vội vã thức dậy, bướcnhanh tới cái "view"
dưới bếp, để giã từ trăng thượng tuần tha thiết, như tạm biệt một người thân
...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
TRĂNG HẠ TUẦN - CAO MỴ NHÂN
TRĂNG HẠ TUẦN - CAO MỴ NHÂN
Ngày đầu tuần
"trăng hạ tuần" tháng tư năm nay, tính ra đã 42 năm, nếu ai lỡ lập
gia đình trước đó, và có tin vui " hậu duệ ", thì đứa con sinh năm
1975 đã vào tuổi 42.
Sự kiện đủ già cho một
kiếp người, mà dân tộc ta khiêm tốn hay nói "nửa đời người".
Hôm nay ngày thứ nhất
của trăng hạ tuần, cảm giác giống như người từ giã tuổi trung niên, bước qua
cao niên. Lòng rộn ràng và buồn bã lắm.
Nhưng khi đối mặt với
một gia đình di dân trong khu phố, tôi bắt gặp tia nhìn buồn nản, hiu
quạnh lạ lùng ...
Người ta không sợ già,
mà chỉ tiếc tuổi trẻ, mặc dầu chuỗi tuổi trung niên, đôi khi cũng ...thẫn
thờ, hoảng loạn.
Mấy bạn trung niên của
tôi, bất ngờ gặp lại bên đường lưu lạc , người nào cũng cài trên tóc mớ hoa lau
trắng ngần.
Đứng trước mặt họ, tôi
bỗng buồn tênh ...nỗi buồn của Thiên Chúa ban cho...không sao tránh được .
Họ đặt vào tay tôi một
tấm hình của X, người quen thân, tôi ngắm mãi,trong cách nhìn khó hiểu của
chuyên gia sưu tầm ma y thần tướng, X không thể chết trận, chưa kể còn sẽ thọ
trên trăm tuổi .
Sự cân đối của dung
nhan từ đôi tai, cặp mắt, tới sống mũi, chiếc cằm chẻ mà có lẽ, chẳng bao giờ X
để ý, với khoé miệng thật tuyệt vời ...chẳng lẽ X nhiều ưu điểm trường sinh thế
sao ?
Thay vì mừng, tôi lại
trầm tư, nghĩ rằng X sẽ hơn tôi cả cái điều khó nói, X có bộ râu đẹp quá, dĩ
nhiên vì hình chụp có thể đã cách đây chục năm, X ở tuổi trung niên.
Tôi vội vàng mở một
hình, tình cờ người quen tôi chụp cho X khoảng 4 tháng trước, X bình bệ vào
tuổi cao niên, nhưng nhân ảnh thu hút không kém hình X mang mắt kiến mầu hạt
dẻ, vẫn chưa rời tay tôi một phút .
Chúa ôi, ngài ở xa
quá, tại sao tôi cứ bồn chồn, thoáng sợ hãi, cái điều tôi thường cảm luỵ xưa
nay, rằng X sẽ rời xa tôi mãi mãi.
Tôi mê thích làm thơ,
tất nhiên làm thơ thì giải toả được ngay cái điều cảm luỵ, vì trong thơ tôi,
lúc nào cũng có hình ảnh của X.
Đã đúng giờ cao điểm
của vòng nguyệt đạo, 12 giờ đêm, tôi phải hé màn cửa sổ, xem thử vầng trăng hạ
tuần đã trôi qua nửa đường hướng tây chưa, vì chỉ còn vài giờ nữa, là thời điểm
của âm dương chuyển dịch.
Tôi thấy vầng trăng
tròn trịa cách đây chưa được một tuần, đã bị lẹm một chút mỏng lét, khiến mảnh
gương nga không còn vành vạnh, mới nhìn, cũng nhận ra trăng nửa mỏng nửa dầy...
Những lúc này anh có
biết mình đang thao thức, buồn câm, hay nghĩ rằng mình vô tư đến nỗi, giấc ngủ
từ tối đến giờ, đã đầy ắp mộng đẹp, chỉ còn chờ bình minh đến, là đón nắng
ngoài thềm hoa, ấp ủ cuộc tình vui tươi cho một ngày mới ?
Có tiếng chuông điện
thoại, ô anh đang làm gì mà lỡ chạm vô số phone mình, đồng hồ chỉ 12:08 am, anh
còn làm việc hả ? Mình cũng đang viết dở dang một bức thư gởi người nhận
là ...ông X .
Thật là thần giao cách
cảm chứ, ông X, hay vầng trăng khuya dạt dào mê đắm không gian, tấm hình trong
tay tôi đã như một chứng nhân hiện đại: chúng mình không còn thời gian nữa, tôi
phải vùi đầu vào chiếc gối tương tư.. .
Có lẽ nào người cũng
giống như ta, anh cũng giống mình, đợi vầng trăng hạ tuần trôi qua lặng lẽ.
Chưa biết sau đêm trái
đất sẽ thế nào, nhưng trăng hạ tuần sẽ đứng lại trên một vòm cây cao trước nhà,
mà đã rất nhiều lần, tôi vội vã thức dậy, bướcnhanh tới cái "view"
dưới bếp, để giã từ trăng thượng tuần tha thiết, như tạm biệt một người thân
...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)