Mỗi Ngày Một Chuyện
TRÊN VẠT CÁT - CAO MỴ NHÂN
TRÊN VẠT CÁT - CAO MỴ NHÂN
Được
sinh ra ở lâm nguyên cao nhất nước, Chapa thời Tây, nay đổi là Sa Pa, lại chẳng
VN tí nào, mà có âm hưởng Tàu, Sa Pa chỉ là Bãi Cát.
Nhưng
từ hồi về suôi, tức là miền đồng bằng, nếu ở vùng sông ngòi thì được gọi châu thổ,
còn biển, lại tận cùng bằng số, thấp nhất lục địa còn đâu.
Không
biết vì lý do gì, tôi cứ bị lạc vào những thành phố duyên hải.
Khởi
sự từ Hải Phòng, vô Đà Nẵng, rồi hằng loạt Quảng Ngãi, Quy Nhơn, Tuy Hoà, Nha
Trang .
Chưa
kể các thành phố rặt biển miền nam như Gò Công, Vũng Tàu, Rạch Giá...
Tôi
kể theo thứ tự dọc duyên hải, chớ thời gian thì không phải vậy, nó xen kẽ theo
tuổi tác, thí dụ từ Hải Phòng di cư vô Saigon, có đi Gò Công, Vũng Tàu, hay ra
Nha Trang là đi chơi với trường lớp, bạn bè, hội, đoàn chẳng hạn.
Phần
các bờ biển còn lại, là tôi đã đi làm, những nơi phục vụ trong Quân Đội VNCH,
đi công tác vv...
Nhưng
tới khi di tản sang Hoa Kỳ, tôi lại tiếp tục cư ngụ tại các thành phố biển.
Hiện
thành phố Hawthorne của ...tôi, thì đến 3, 4 bờ biển chặn đường ra khơi Thái
Bình Dương.
Nếu
về quê hương, tôi phải đăng cao, đi máy bay trên biển mây, chớ không phải đi
tầu thuỷ dưới biển nước nữa.
Ở
thành phố biển từ thủa nảo nao tới Mỹ, tôi lập tức theo một đường duyên hải,
xem như đối diện bờ tây hình chữ S xa xưa.
Tức
là tôi làm một đường lả lướt từ San Francisco, xuống tới San Diego, còn vượt
qua bên Mễ mới là ham hố phiêu lưu.
Người
ta ở đời, có rất nhiều kỷ niệm cùng nhau lắm .
Thí
dụ như cùng leo lên núi, từng bơi qua sông, hay từng tắm biển...
Những
điều ghi trên, tôi cũng ít nhiều hiện diện nơi những sinh hoạt vui vẻ đó. Và số
bạn đồng hành khá đông, nhưng nay không còn nguyên vẹn sĩ số thủa ban đầu, vì
đủ thứ lý do
trong
đó có 2 trở ngại khó vượt qua nhất là : Thời gian và không gian.
Phải
ngồi ở những vạt cát song song với đại dương, suy ngẫm trước bao la sóng nước
biển khơi, mới thấy rõ thân phận mình nhỏ bé thế nào.
Đồng
thời mới thấy thời gian là một khối băng giá lạnh lùng,
nó
cứ mặc sức trôi qua từ từ, đều đặn ...dù mình chẳng níu kéo được, chẳng trách
ai được .
Hola,
thì ai cũng như mình thôi, cũng bất lực trước tháng năm buồn bã, nghiệt ngã.
Hiếm
khi nghe ai ca tụng thời gian, dù họ có thu đạt được trăm thứ lợi lộc về phần
họ. Bởi vì khi họ giữ được cái nọ thì thế nào họ cũng mất mát hay thất thoát
cái kia .
Điều
này có lẽ chẳng cần chứng minh, vì ai cũng nhận thấy theo cách nhìn của họ, chỉ
không nhiều thì ít, không mau thì lâu thôi.
Tôi
nói có vẻ bao đồng hay thiển cận, tôi đã có dịp chứng kiến một bậc danh tài về
du thuyết .
Thoạt
đầu thì ông ta kiến thức rộng cộng thêm khoa bảng, sống an nhàn với nghề dạy
học tại một tỉnh lỵ yên lành kia.
Bậc
tài danh nêu trên được đông cơ quan, hội đoàn mời đi diễn thuyết, rất được khán
thính giả ngưỡng mộ.
Thế
rồi từ bao giờ, vị giáo sư du thuyết đương nêu, đã không còn thời gian cho gia
đình ông, và cho cả cá nhân ông, không còn thì giờ ngơi nghỉ như trước .
Không
biết mỗi lần đi "shaw " như thế, nhà thuyết khách có được đãi ngộ
phương tiện như xe pháo vận chuyển, nơi cư trú, ẩm thực vv...không.
Gia
đình và phu nhân thuyết khách đã quá nhẫn nhịn, bởi lợi lộc vật chất thì chưa
thấy, song danh tiếng nổi như cồn .
Nhà
du thuyết tâm sự kín đáo thế này:
"
Được nọ, thì mất kia, đó là lẽ quân bình trong xã hội thôi."
Vì
tôi cũng khá thân với phu nhân ông, nhà du thuyết, bà bảo là: Lúc đầu ông đi dự
lễ như khách mời, rảnh thì đi, hoặc bạn bè rủ, sau nể nang, ham vui một chút,
tới những nơi đó như có vẻ đúng với khung cảnh của mình.
Sau
đến giai đoạn, ông phải " bù lỗ " cho mỗi lần xuất hiện trước đám
đông. Nghĩa là có khi phải tự túc nhiều thứ lắm. Phải tự lo phương tiện di
chuyển vv...
Tuy
nhiên cái tiếng thì cứ tăng lên mãi.
Ông
đã trong giới tai mắt, đứng hàng cố vấn cho các hội đoàn trẻ trung, non kém về
mặt nào đó.
Tóm
lại, bây giờ ông là linh hồn của tập thể ngành nghề nào đó, tuỳ.
Phu
nhân ông đành phải tìm quên qua các sinh hoạt khác, cũng lành mạnh như sinh
hoạt nêu trên của ông.
Đó
là bà đi một vòng các nhà con cái, người ở gần, kẻ ở xa ...
Như
thế hợp lý, và cũng có ...tiếng tăm. Nếu bà không lớn tuổi lắm, lại có thể tham
gia các hội đoàn văn nghệ cho vui, tự tin và quảng giao, hợp với xu hướng của
ông.
Song,
nếu ngồi ở một " góc độ " nào, phân tích ra. Ít ai có thể vừa có lợi
riêng, vừa hưởng phước chung, tột đỉnh danh vọng, tột đỉnh giầu sang, tuyệt vời
tình nghĩa...và vv...
Tôi
đang ngập ngừng đọc lại danh sách 100 vị có đủ 3 điều thu hút, hay cám dỗ bình
thường là danh, lợi , tình.
Thì
điện thoại từ Bắc Cali gọi xuống. Nói rằng: " Này đừng có lẩm cẩm, không
phải chỉ một trăm vị như đồn đoán đó đâu, tôi đang giữ trong tay tên vị thứ 101
đây này.
Là
ai ?
Là
người đứng giữa " danh lợi tình " có tất cả, dư thừa mà cứ gạt đi bất
cứ sự kiện nào, và bất cứ lúc nào.
Là
Đấng sáng tạo ra tất cả mọi người và trong đó có 100 người đã được đan cử ra,
đồng thời có thể cất đi bất cứ nhân vật nào, vậy thì quý vị phải làm theo người
thứ 101 này, hãy làm hết mình trong lẽ tương đối .
Chỉ
có sự tương đối mới không bị " được nọ, mất kia ", mới thảnh thơi,
nhàn hạ, ngắm thời gian trôi như bướm lượn, ngó không gian đổi như hoa nở tươi
đẹp suốt cuộc đời ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
TRÊN VẠT CÁT - CAO MỴ NHÂN
TRÊN VẠT CÁT - CAO MỴ NHÂN
Được
sinh ra ở lâm nguyên cao nhất nước, Chapa thời Tây, nay đổi là Sa Pa, lại chẳng
VN tí nào, mà có âm hưởng Tàu, Sa Pa chỉ là Bãi Cát.
Nhưng
từ hồi về suôi, tức là miền đồng bằng, nếu ở vùng sông ngòi thì được gọi châu thổ,
còn biển, lại tận cùng bằng số, thấp nhất lục địa còn đâu.
Không
biết vì lý do gì, tôi cứ bị lạc vào những thành phố duyên hải.
Khởi
sự từ Hải Phòng, vô Đà Nẵng, rồi hằng loạt Quảng Ngãi, Quy Nhơn, Tuy Hoà, Nha
Trang .
Chưa
kể các thành phố rặt biển miền nam như Gò Công, Vũng Tàu, Rạch Giá...
Tôi
kể theo thứ tự dọc duyên hải, chớ thời gian thì không phải vậy, nó xen kẽ theo
tuổi tác, thí dụ từ Hải Phòng di cư vô Saigon, có đi Gò Công, Vũng Tàu, hay ra
Nha Trang là đi chơi với trường lớp, bạn bè, hội, đoàn chẳng hạn.
Phần
các bờ biển còn lại, là tôi đã đi làm, những nơi phục vụ trong Quân Đội VNCH,
đi công tác vv...
Nhưng
tới khi di tản sang Hoa Kỳ, tôi lại tiếp tục cư ngụ tại các thành phố biển.
Hiện
thành phố Hawthorne của ...tôi, thì đến 3, 4 bờ biển chặn đường ra khơi Thái
Bình Dương.
Nếu
về quê hương, tôi phải đăng cao, đi máy bay trên biển mây, chớ không phải đi
tầu thuỷ dưới biển nước nữa.
Ở
thành phố biển từ thủa nảo nao tới Mỹ, tôi lập tức theo một đường duyên hải,
xem như đối diện bờ tây hình chữ S xa xưa.
Tức
là tôi làm một đường lả lướt từ San Francisco, xuống tới San Diego, còn vượt
qua bên Mễ mới là ham hố phiêu lưu.
Người
ta ở đời, có rất nhiều kỷ niệm cùng nhau lắm .
Thí
dụ như cùng leo lên núi, từng bơi qua sông, hay từng tắm biển...
Những
điều ghi trên, tôi cũng ít nhiều hiện diện nơi những sinh hoạt vui vẻ đó. Và số
bạn đồng hành khá đông, nhưng nay không còn nguyên vẹn sĩ số thủa ban đầu, vì
đủ thứ lý do
trong
đó có 2 trở ngại khó vượt qua nhất là : Thời gian và không gian.
Phải
ngồi ở những vạt cát song song với đại dương, suy ngẫm trước bao la sóng nước
biển khơi, mới thấy rõ thân phận mình nhỏ bé thế nào.
Đồng
thời mới thấy thời gian là một khối băng giá lạnh lùng,
nó
cứ mặc sức trôi qua từ từ, đều đặn ...dù mình chẳng níu kéo được, chẳng trách
ai được .
Hola,
thì ai cũng như mình thôi, cũng bất lực trước tháng năm buồn bã, nghiệt ngã.
Hiếm
khi nghe ai ca tụng thời gian, dù họ có thu đạt được trăm thứ lợi lộc về phần
họ. Bởi vì khi họ giữ được cái nọ thì thế nào họ cũng mất mát hay thất thoát
cái kia .
Điều
này có lẽ chẳng cần chứng minh, vì ai cũng nhận thấy theo cách nhìn của họ, chỉ
không nhiều thì ít, không mau thì lâu thôi.
Tôi
nói có vẻ bao đồng hay thiển cận, tôi đã có dịp chứng kiến một bậc danh tài về
du thuyết .
Thoạt
đầu thì ông ta kiến thức rộng cộng thêm khoa bảng, sống an nhàn với nghề dạy
học tại một tỉnh lỵ yên lành kia.
Bậc
tài danh nêu trên được đông cơ quan, hội đoàn mời đi diễn thuyết, rất được khán
thính giả ngưỡng mộ.
Thế
rồi từ bao giờ, vị giáo sư du thuyết đương nêu, đã không còn thời gian cho gia
đình ông, và cho cả cá nhân ông, không còn thì giờ ngơi nghỉ như trước .
Không
biết mỗi lần đi "shaw " như thế, nhà thuyết khách có được đãi ngộ
phương tiện như xe pháo vận chuyển, nơi cư trú, ẩm thực vv...không.
Gia
đình và phu nhân thuyết khách đã quá nhẫn nhịn, bởi lợi lộc vật chất thì chưa
thấy, song danh tiếng nổi như cồn .
Nhà
du thuyết tâm sự kín đáo thế này:
"
Được nọ, thì mất kia, đó là lẽ quân bình trong xã hội thôi."
Vì
tôi cũng khá thân với phu nhân ông, nhà du thuyết, bà bảo là: Lúc đầu ông đi dự
lễ như khách mời, rảnh thì đi, hoặc bạn bè rủ, sau nể nang, ham vui một chút,
tới những nơi đó như có vẻ đúng với khung cảnh của mình.
Sau
đến giai đoạn, ông phải " bù lỗ " cho mỗi lần xuất hiện trước đám
đông. Nghĩa là có khi phải tự túc nhiều thứ lắm. Phải tự lo phương tiện di
chuyển vv...
Tuy
nhiên cái tiếng thì cứ tăng lên mãi.
Ông
đã trong giới tai mắt, đứng hàng cố vấn cho các hội đoàn trẻ trung, non kém về
mặt nào đó.
Tóm
lại, bây giờ ông là linh hồn của tập thể ngành nghề nào đó, tuỳ.
Phu
nhân ông đành phải tìm quên qua các sinh hoạt khác, cũng lành mạnh như sinh
hoạt nêu trên của ông.
Đó
là bà đi một vòng các nhà con cái, người ở gần, kẻ ở xa ...
Như
thế hợp lý, và cũng có ...tiếng tăm. Nếu bà không lớn tuổi lắm, lại có thể tham
gia các hội đoàn văn nghệ cho vui, tự tin và quảng giao, hợp với xu hướng của
ông.
Song,
nếu ngồi ở một " góc độ " nào, phân tích ra. Ít ai có thể vừa có lợi
riêng, vừa hưởng phước chung, tột đỉnh danh vọng, tột đỉnh giầu sang, tuyệt vời
tình nghĩa...và vv...
Tôi
đang ngập ngừng đọc lại danh sách 100 vị có đủ 3 điều thu hút, hay cám dỗ bình
thường là danh, lợi , tình.
Thì
điện thoại từ Bắc Cali gọi xuống. Nói rằng: " Này đừng có lẩm cẩm, không
phải chỉ một trăm vị như đồn đoán đó đâu, tôi đang giữ trong tay tên vị thứ 101
đây này.
Là
ai ?
Là
người đứng giữa " danh lợi tình " có tất cả, dư thừa mà cứ gạt đi bất
cứ sự kiện nào, và bất cứ lúc nào.
Là
Đấng sáng tạo ra tất cả mọi người và trong đó có 100 người đã được đan cử ra,
đồng thời có thể cất đi bất cứ nhân vật nào, vậy thì quý vị phải làm theo người
thứ 101 này, hãy làm hết mình trong lẽ tương đối .
Chỉ
có sự tương đối mới không bị " được nọ, mất kia ", mới thảnh thơi,
nhàn hạ, ngắm thời gian trôi như bướm lượn, ngó không gian đổi như hoa nở tươi
đẹp suốt cuộc đời ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)