Mỗi Ngày Một Chuyện
TRỜI SÁNG HẲN - CAO MỴ NHÂN
TRỜI
SÁNG HẲN - CAO MỴ NHÂN
Ông và tôi thức trắng một đêm khoảng cuối tháng 11/1994 , ở phòng khách tư thất
vị chủ tịch Cộng đồng VN ở Tây Bá Linh , khi đó bức tường Ô nhục
giữa đông tây Đức vừa được phá sập .
Chúng tôi đi xe lửa xuyên ngang nước Đức , từ Dortmund Germany tới
Berlin Germany , thì trời đã qua chiều , gần tối , dù đi từ sớm .
Buổi chiều tối hôm đó , chúng tôi được gặp gỡ đồng hương ở "
Nhà Việt Nam "
Đó là phái đoàn trung tâm Văn Bút VNHN đi hội Văn Bút Quốc Tế kỳ thứ 61 họp
ở Praha Tiệp Khắc 11/1994 , do thi sĩ Viên Linh trưởng đoàn , cùng
các thành viên Văn Bút VNHN , gồm : nhà thơ giáo sư Nguyễn Sỹ Tế ,
nhà báo giáo sư Phạm Việt Tuyền , thi sĩ Trung tá Cung Trầm Tưởng , nhà văn
Trung tá Trần Ngọc Nhuận , thi sĩ thiếu tá Tô Thuỳ Yên ( vừa từ VN qua
Hoa Kỳ , chưa có thẻ xanh , nên phải hoãn chuyến đi ) , và tôi , sau thêm
thi sĩ Đỗ KH , và Nguyễn Minh Nguyệt , bạn của Cao Mỵ Nhân , làm thơ
.
Sau khi hoàn tất công tác " đại hội Văn Bút Quốc Tế
" , chúng tôi được Cộng đồng người Việt tị nạn CS ở Đức ( mới thống
nhất ) mời qua Dortmund và Berlin nói chuyện về Dòng Thơ
Trong Tù .
Thi sĩ Viên Linh đã kịp thời in tặng thi sĩ Cung Trầm Tưởng tập thơ
" Lời Viết Hai Tay " , thơ Cung Trầm Tưởng viết ở trong
tù , quý vị khác tự mang sách truyện đến đại hội giới thiệu nếu muốn
.
Do đó , buổi tối sau cùng của chương trình hàn huyên văn thơ , chúng tôi nghỉ
lại nhà vị chủ tịch Cộng đồng VN ở Berlin , để sẽ về Dortmund lại ,
rồi đi Frankfurt ,trở về Hoa Kỳ .
Buổi tối đó , đang là mùa thu Châu Âu , căn phòng rộng đã được xếp lớp
cho cả đoàn , cứ mỗi người một nệm " tá túc " qua đêm
, chứ tiền đâu cho cả đoàn vô khách sạn ngơi nghỉ .
Thế thì có ngay , tôi cũng chẳng thiết ngủ , hơn nữa biết còn cơ hội nào gặp
nhau , tôi bèn đối ẩm cùng ông , uống nước Trà suốt đêm , để chỉ nghe ông nói ,
không cầnđàm thoại .
Nhà thơ thấy có người chịu ngồi nghe lời lời châu ngọc , hàng hàng gấm
thêu cùa mình , thì nhất định là vừa ý rồi .
Trong cái phòng ngủ dã chiến , tất cả các tiếng ngáy đã được thử giọng , lên
bổng xuống trầm , tưởng đâu ra đấy như một ban nhạc tự nhiên .
Nhà thơ và nhà binh , đàn anh tôi không hề ngáp vặt , rất tinh tấn , thơ
Tàu cổ , thơ Tây , từ Lamartine tới Jacques Prevert .
Thi sĩ Trung tá Không Quân một thời với ca khúc lừng danh
:
Lên xe , tiễn em đi
Chưa bao giò buồn thế
Trời mùa đông Paris
Suốt đời làm chia ly ...
( thơ Cung Trầm Tưởng - nhạc Phạm Duy )
Cứ với giọng trầm mà không buồn , thi sĩ Cung Trầm Tưởng sau buổi tối
" trắng đêm không ngủ " nói được gần hết ý mình
.
Bởi vì có nói như Tô Tần đi nữa , thì cũng vẫn chưa nói được hết , tôi quan
niệm chấc ai trên đời cũng có chút gì không muốn nói ra , nên tôi mỉm
cười , chắc là hơi méo mó , tôi nói với bậc đàn anh tôi rằng :
Anh đúng là một " thi bá " , vì những nhận xét về thơ , thao
thức về thơ , vân vân thơ, ít ai kỹ càng và tỉ mỉ như anh .
Thưa anh , có lẽ quý vị làm thơ nên nghĩ có một đạo , là " Đạo
Thơ " hay " Tôn Giáo Thơ " . Tới
lượt tôi cũng say mê Thơ , cũng sắp sửa ...hùng hồn ca tụng Thơ , thì
Trời sáng hẳn ...
Hai chiếc ghế salon chắc cùng nóng lên tới 100 độ , vì cả hai. " Thi Bá
" và tôi đều không rời khỏi chỗ ngồi cả đêm .
Mặt trời đã lên tới khung kính cửa sổ phòng khách đại sảnh ( trên
lầu ) tư thất vị chủ tịch Cộng đồng VN ở Berlin . " Cung
thì bá " không hề mệt mỏi , chắc tôi hốc hác lắm , vì chăm
chú nghe giáo điều Thơ của " Đạo Thơ " , nên
tôi thốt :
Thưa " Thi Bá " , Mặt trời đã lên 2 con sào , vậy
chuyện thơ tạm kết thúc ở đây , bây giờ anh dùng Trà hay cafe , để em pha
.
" Thi bá " Cung Trầm Tưởng cười xoà : cô em
ơi , cho anh ly cafe đi , ban ngày rồi , cần phải thức , để đi nốt đường
đời của mình . Vui nhá ...
Về lại Hoa Kỳ . Tám năm sau tôi mới có dịp lên Twin cities Minnesota để
ra mắt thơ : Đưa Người Tình Đi Tu , và Lãng Đãng Vào Thu .
Mừng nhất là được tái ngộ " Thi Bá " của ...tôi . Năm ấy
thi sĩ Cung Trầm Tưởng đã chẵn 70 tuổi , mái tóc trắng bạch hoàn
toàn . Ông vẫn tinh tấn , vui tươi , ông là một trong những diễn
giả " nói về thơ chung chung và thơ Cao Mỵ Nhân " .
Nhưng trong phạm vi nói chuyện ở buổi ra mắt sách , nên vị "
Thi bá " năm xưa nơi Berlin thức trắng đêm với những truyền
thuyết thơ , đã tự thu gọn ý tưởng trong 20 phút .
Sự kiện khiến tôi nhớ lại mùa thu ở Đức cùng những lời hoa gấm mà
hiểu rằng : Thời gian không đợi ai , nên thơ cũng phải ...chạy như
ma đuổi , để giữ lại cho mình những ngôn từ bay bổng , rồi
mươi , mười lăm năm sau , thơ đắm chìm trong tiếc nuối mênh mông
...
Năm nay " Thi Bá " 84 tuổi rồi , mầu tóc lẫn với sắc mây
mùa hạ , chưa có không gian nào phiêu bạt thêm một lần lãng
đãng vào thơ nữa ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
TRỜI SÁNG HẲN - CAO MỴ NHÂN
TRỜI
SÁNG HẲN - CAO MỴ NHÂN
Ông và tôi thức trắng một đêm khoảng cuối tháng 11/1994 , ở phòng khách tư thất
vị chủ tịch Cộng đồng VN ở Tây Bá Linh , khi đó bức tường Ô nhục
giữa đông tây Đức vừa được phá sập .
Chúng tôi đi xe lửa xuyên ngang nước Đức , từ Dortmund Germany tới
Berlin Germany , thì trời đã qua chiều , gần tối , dù đi từ sớm .
Buổi chiều tối hôm đó , chúng tôi được gặp gỡ đồng hương ở "
Nhà Việt Nam "
Đó là phái đoàn trung tâm Văn Bút VNHN đi hội Văn Bút Quốc Tế kỳ thứ 61 họp
ở Praha Tiệp Khắc 11/1994 , do thi sĩ Viên Linh trưởng đoàn , cùng
các thành viên Văn Bút VNHN , gồm : nhà thơ giáo sư Nguyễn Sỹ Tế ,
nhà báo giáo sư Phạm Việt Tuyền , thi sĩ Trung tá Cung Trầm Tưởng , nhà văn
Trung tá Trần Ngọc Nhuận , thi sĩ thiếu tá Tô Thuỳ Yên ( vừa từ VN qua
Hoa Kỳ , chưa có thẻ xanh , nên phải hoãn chuyến đi ) , và tôi , sau thêm
thi sĩ Đỗ KH , và Nguyễn Minh Nguyệt , bạn của Cao Mỵ Nhân , làm thơ
.
Sau khi hoàn tất công tác " đại hội Văn Bút Quốc Tế
" , chúng tôi được Cộng đồng người Việt tị nạn CS ở Đức ( mới thống
nhất ) mời qua Dortmund và Berlin nói chuyện về Dòng Thơ
Trong Tù .
Thi sĩ Viên Linh đã kịp thời in tặng thi sĩ Cung Trầm Tưởng tập thơ
" Lời Viết Hai Tay " , thơ Cung Trầm Tưởng viết ở trong
tù , quý vị khác tự mang sách truyện đến đại hội giới thiệu nếu muốn
.
Do đó , buổi tối sau cùng của chương trình hàn huyên văn thơ , chúng tôi nghỉ
lại nhà vị chủ tịch Cộng đồng VN ở Berlin , để sẽ về Dortmund lại ,
rồi đi Frankfurt ,trở về Hoa Kỳ .
Buổi tối đó , đang là mùa thu Châu Âu , căn phòng rộng đã được xếp lớp
cho cả đoàn , cứ mỗi người một nệm " tá túc " qua đêm
, chứ tiền đâu cho cả đoàn vô khách sạn ngơi nghỉ .
Thế thì có ngay , tôi cũng chẳng thiết ngủ , hơn nữa biết còn cơ hội nào gặp
nhau , tôi bèn đối ẩm cùng ông , uống nước Trà suốt đêm , để chỉ nghe ông nói ,
không cầnđàm thoại .
Nhà thơ thấy có người chịu ngồi nghe lời lời châu ngọc , hàng hàng gấm
thêu cùa mình , thì nhất định là vừa ý rồi .
Trong cái phòng ngủ dã chiến , tất cả các tiếng ngáy đã được thử giọng , lên
bổng xuống trầm , tưởng đâu ra đấy như một ban nhạc tự nhiên .
Nhà thơ và nhà binh , đàn anh tôi không hề ngáp vặt , rất tinh tấn , thơ
Tàu cổ , thơ Tây , từ Lamartine tới Jacques Prevert .
Thi sĩ Trung tá Không Quân một thời với ca khúc lừng danh
:
Lên xe , tiễn em đi
Chưa bao giò buồn thế
Trời mùa đông Paris
Suốt đời làm chia ly ...
( thơ Cung Trầm Tưởng - nhạc Phạm Duy )
Cứ với giọng trầm mà không buồn , thi sĩ Cung Trầm Tưởng sau buổi tối
" trắng đêm không ngủ " nói được gần hết ý mình
.
Bởi vì có nói như Tô Tần đi nữa , thì cũng vẫn chưa nói được hết , tôi quan
niệm chấc ai trên đời cũng có chút gì không muốn nói ra , nên tôi mỉm
cười , chắc là hơi méo mó , tôi nói với bậc đàn anh tôi rằng :
Anh đúng là một " thi bá " , vì những nhận xét về thơ , thao
thức về thơ , vân vân thơ, ít ai kỹ càng và tỉ mỉ như anh .
Thưa anh , có lẽ quý vị làm thơ nên nghĩ có một đạo , là " Đạo
Thơ " hay " Tôn Giáo Thơ " . Tới
lượt tôi cũng say mê Thơ , cũng sắp sửa ...hùng hồn ca tụng Thơ , thì
Trời sáng hẳn ...
Hai chiếc ghế salon chắc cùng nóng lên tới 100 độ , vì cả hai. " Thi Bá
" và tôi đều không rời khỏi chỗ ngồi cả đêm .
Mặt trời đã lên tới khung kính cửa sổ phòng khách đại sảnh ( trên
lầu ) tư thất vị chủ tịch Cộng đồng VN ở Berlin . " Cung
thì bá " không hề mệt mỏi , chắc tôi hốc hác lắm , vì chăm
chú nghe giáo điều Thơ của " Đạo Thơ " , nên
tôi thốt :
Thưa " Thi Bá " , Mặt trời đã lên 2 con sào , vậy
chuyện thơ tạm kết thúc ở đây , bây giờ anh dùng Trà hay cafe , để em pha
.
" Thi bá " Cung Trầm Tưởng cười xoà : cô em
ơi , cho anh ly cafe đi , ban ngày rồi , cần phải thức , để đi nốt đường
đời của mình . Vui nhá ...
Về lại Hoa Kỳ . Tám năm sau tôi mới có dịp lên Twin cities Minnesota để
ra mắt thơ : Đưa Người Tình Đi Tu , và Lãng Đãng Vào Thu .
Mừng nhất là được tái ngộ " Thi Bá " của ...tôi . Năm ấy
thi sĩ Cung Trầm Tưởng đã chẵn 70 tuổi , mái tóc trắng bạch hoàn
toàn . Ông vẫn tinh tấn , vui tươi , ông là một trong những diễn
giả " nói về thơ chung chung và thơ Cao Mỵ Nhân " .
Nhưng trong phạm vi nói chuyện ở buổi ra mắt sách , nên vị "
Thi bá " năm xưa nơi Berlin thức trắng đêm với những truyền
thuyết thơ , đã tự thu gọn ý tưởng trong 20 phút .
Sự kiện khiến tôi nhớ lại mùa thu ở Đức cùng những lời hoa gấm mà
hiểu rằng : Thời gian không đợi ai , nên thơ cũng phải ...chạy như
ma đuổi , để giữ lại cho mình những ngôn từ bay bổng , rồi
mươi , mười lăm năm sau , thơ đắm chìm trong tiếc nuối mênh mông
...
Năm nay " Thi Bá " 84 tuổi rồi , mầu tóc lẫn với sắc mây
mùa hạ , chưa có không gian nào phiêu bạt thêm một lần lãng
đãng vào thơ nữa ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)