Mỗi Ngày Một Chuyện
TRONG CUỐN SÁCH - CAO MỴ NHÂN
TRONG CUỐN SÁCH - CAO
MỴ NHÂN
Trong một cuốn sách mà
tôi đọc được ở chỗ kia, khi tôi đang ngồi đợi anh, dù chẳng hẹn hò...
Anh cười phát sặc sụa,
hỏi mình : " Đang đọc truyện gì đó, không bắt đền tui chớ, có hẹn nhau mô,
răng cứ chờ tui mãi ?"
Đúng rồi, cả suốt trăm
năm, chúng mình chẳng hề dặn dò nhau một lời, sao mình ngồi đợi quên cả ngày
tháng, và chờ giờ kết thúc cuộc tình thơ mơ mộng, mong manh.
Biết thế nhưng sao anh
với mình có vẻ như cùng đợi...
Mình cho anh biết cuốn
truyện này của một tác giả ngoại quốc, hình như đã được dựng thành phim.
Truyện mô tả một thanh
niên đã tự buồn, tự khổ vì nhận diện ra thanh niên đó, không thích hợp với thời
đại đang sống, mà lúc đầu thanh niên đó nghĩ cuộc sống chung quanh không thích
hợp với chàng ta ...
Anh trầm tư, xem mình
định nói gì, hay muốn gài điều gì vào sự liên hệ giữa anh với mình.
Mình lắc đầu giữa anh
với mình chẳng có điều gì mâu thuẫn cả.
Chưa kể sự liên hệ của
mình với anh rất hài hoà, csvn gọi là tâm đắc, mình ghét cái tiếng " tâm
đắc", nó là sự đảo lộn của 2 chữ " được lòng ", thì sao không
nói thẳng ra
"được lòng",
vừa trong sáng, vừa chính xác ?
Nhân vật thanh niên
trong cuốn sách truyện ấy bực mình quá, đã mấy lần muốn huỷ hoại thân xác,
nhưng chàng ta, thanh niên trong truyện lại rất tôn sùng Thượng Đế, không muốn
từ chối công ơn Thượng Đế đã tạo dựng ra mình, nên vẫn hiện diện trong cuộc đời
mà thanh niên ấy ghét cay, ghét đắng.
Đó là cuốn tiểu thuyết
" luận đề " về cuộc sống, nó, cuốn sách bị thanh niên dằn vặt trong
mọi lúc khác nhau, cả khi ăn lẫn lúc vào giấc ngủ ...
Mẹ chàng ta bảo rằng:
" Con hãy không nghĩ tới, dứt khoát không để tâm vào nó nữa, một thời gian
con sẽ quên thôi."
Đúng rồi, không nghĩ
tới, sẽ quên thôi.
Nhưng thanh niên không
thể không nghĩ tới sự hiện diện của mình trong cuộc sống, vì thanh
niên vẫn sinh hoạt kiểu tối thiểu nhất, là ăn uống vv...để duy trì
cuộc sống...bình thường như mọi người.
Đồng thời với sự việc
nêu trên, thì chang ta bắt đầu hư hao sức khoẻ, tâm tình khó chịu, ngay với mẹ
cậu, thanh niên nói :
" Tại mẹ sanh ra
con, lẽ ra mẹ đừng sanh ra con thì không có hoàn cảnh này, con rất tiếc là để
mẹ phải buồn, con muốn hoàn toàn không có mặt, để mẹ không phải yêu
thương."
Người mẹ " tiếu
lâm " không kém, cười nụ :
" Con an tâm đi,
từ nay chúng mình không liên quan nhau nữa, lỡ có ở chung một nhà, cũng coi như
xa lạ..."
Anh lặng lẽ hỏi mình :
" Thế Bạn muốn thế nào ? "
Chẳng lẽ mình trả lời
như thanh niên nêu trên, một thứ khùng trí thức : " Muốn mình không có
anh, để không phải si cuồng mê đắm, vì chung quanh không phải của mình, mà anh
lại là một nhân tố thiết thực của chung quanh, đám đông, thời đại" .
Ố ô, mình đâu dại thế,
mà không phải là dại nữa. Mình là người quanh quẩn trong đám đông, mình thích
cái xã hội chung quanh kìa, không hề chán ghét như thanh niên sầu tư hận đời
nơi truyện kể, lại còn hăm hở, chan hoà sống giữa thiên hạ vv...
Thế có phải mình đã
kéo anh ra khỏi đám đông, như con trăn gió ở rừng Phú Quốc xưa, hồi ba mình đi
thành lập phi trường Dương Đông từ vài năm sau cuộc di cư 1954.
Mình hết hồn khi thấy
con trăn quấn chặt một thân cây, tới chán nó mới rời thân cây, rồi quất vô sâu
thẳm đồng hoang.
Anh cười : " Đó
thấy chưa, đừng đổ hô cho tui nha, tui thánh thiện đến tận cùng bằng số
..."
Anh như thân cây cao
ngất từng xanh, đôi khi mình chỉ là con rắn nước nhỏ xíu, lặng lẽ bò lên bờ,
loanh quanh gốc cây, trời khô hạn quá, lại quay về thuỷ cung lạnh
lẽo, chơi vơi...
Thượng Đế quyền phép
tối cao, ngài đã sinh ra muôn muôn vàn vàn sinh linh, nhưng không có nghĩa là
kẻ trọng, người khinh, để khiến phải ưu tư, ẩn ức, từ chối cuộc sinh tồn
mà Thượng Đế đã an bài cho mỗi phần số cuộc đời.
Tha thiết với cuộc
đời, lẽ sống quá, đôi khi cũng khiến chúng bạn xem thường, cho là mình dễ dãi
chấp nhận, mình cảm thấy buồn cười, xưa đã làm công tác xã hội ở 1/4 lãnh thổ
miền nam , không trải lòng ra... thì làm sao giúp đỡ ai được . Song cũng đừng
thái quá thân tình, lại mang hoạ vào thân ...
Anh sắp đi xa rồi, con
trăn gió vô hình, nó sẽ cuốn không gian lại, nghe hơi thở nóng một hồi,
rồi tự quất về đâu...
Kiếp đời này, rồi kiếp
đời khác ...chàng thanh niên trong cuốn
sách, không thả mình
vào mùa xuân tuổi trẻ, không cảm nhận những yêu thương của nhân thế, thì dẫu có
từ chối kiếp nhân sinh này, cũng chẳng vui tươi hân hoan gì nơi cõi
đời khác được ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
TRONG CUỐN SÁCH - CAO MỴ NHÂN
TRONG CUỐN SÁCH - CAO
MỴ NHÂN
Trong một cuốn sách mà
tôi đọc được ở chỗ kia, khi tôi đang ngồi đợi anh, dù chẳng hẹn hò...
Anh cười phát sặc sụa,
hỏi mình : " Đang đọc truyện gì đó, không bắt đền tui chớ, có hẹn nhau mô,
răng cứ chờ tui mãi ?"
Đúng rồi, cả suốt trăm
năm, chúng mình chẳng hề dặn dò nhau một lời, sao mình ngồi đợi quên cả ngày
tháng, và chờ giờ kết thúc cuộc tình thơ mơ mộng, mong manh.
Biết thế nhưng sao anh
với mình có vẻ như cùng đợi...
Mình cho anh biết cuốn
truyện này của một tác giả ngoại quốc, hình như đã được dựng thành phim.
Truyện mô tả một thanh
niên đã tự buồn, tự khổ vì nhận diện ra thanh niên đó, không thích hợp với thời
đại đang sống, mà lúc đầu thanh niên đó nghĩ cuộc sống chung quanh không thích
hợp với chàng ta ...
Anh trầm tư, xem mình
định nói gì, hay muốn gài điều gì vào sự liên hệ giữa anh với mình.
Mình lắc đầu giữa anh
với mình chẳng có điều gì mâu thuẫn cả.
Chưa kể sự liên hệ của
mình với anh rất hài hoà, csvn gọi là tâm đắc, mình ghét cái tiếng " tâm
đắc", nó là sự đảo lộn của 2 chữ " được lòng ", thì sao không
nói thẳng ra
"được lòng",
vừa trong sáng, vừa chính xác ?
Nhân vật thanh niên
trong cuốn sách truyện ấy bực mình quá, đã mấy lần muốn huỷ hoại thân xác,
nhưng chàng ta, thanh niên trong truyện lại rất tôn sùng Thượng Đế, không muốn
từ chối công ơn Thượng Đế đã tạo dựng ra mình, nên vẫn hiện diện trong cuộc đời
mà thanh niên ấy ghét cay, ghét đắng.
Đó là cuốn tiểu thuyết
" luận đề " về cuộc sống, nó, cuốn sách bị thanh niên dằn vặt trong
mọi lúc khác nhau, cả khi ăn lẫn lúc vào giấc ngủ ...
Mẹ chàng ta bảo rằng:
" Con hãy không nghĩ tới, dứt khoát không để tâm vào nó nữa, một thời gian
con sẽ quên thôi."
Đúng rồi, không nghĩ
tới, sẽ quên thôi.
Nhưng thanh niên không
thể không nghĩ tới sự hiện diện của mình trong cuộc sống, vì thanh
niên vẫn sinh hoạt kiểu tối thiểu nhất, là ăn uống vv...để duy trì
cuộc sống...bình thường như mọi người.
Đồng thời với sự việc
nêu trên, thì chang ta bắt đầu hư hao sức khoẻ, tâm tình khó chịu, ngay với mẹ
cậu, thanh niên nói :
" Tại mẹ sanh ra
con, lẽ ra mẹ đừng sanh ra con thì không có hoàn cảnh này, con rất tiếc là để
mẹ phải buồn, con muốn hoàn toàn không có mặt, để mẹ không phải yêu
thương."
Người mẹ " tiếu
lâm " không kém, cười nụ :
" Con an tâm đi,
từ nay chúng mình không liên quan nhau nữa, lỡ có ở chung một nhà, cũng coi như
xa lạ..."
Anh lặng lẽ hỏi mình :
" Thế Bạn muốn thế nào ? "
Chẳng lẽ mình trả lời
như thanh niên nêu trên, một thứ khùng trí thức : " Muốn mình không có
anh, để không phải si cuồng mê đắm, vì chung quanh không phải của mình, mà anh
lại là một nhân tố thiết thực của chung quanh, đám đông, thời đại" .
Ố ô, mình đâu dại thế,
mà không phải là dại nữa. Mình là người quanh quẩn trong đám đông, mình thích
cái xã hội chung quanh kìa, không hề chán ghét như thanh niên sầu tư hận đời
nơi truyện kể, lại còn hăm hở, chan hoà sống giữa thiên hạ vv...
Thế có phải mình đã
kéo anh ra khỏi đám đông, như con trăn gió ở rừng Phú Quốc xưa, hồi ba mình đi
thành lập phi trường Dương Đông từ vài năm sau cuộc di cư 1954.
Mình hết hồn khi thấy
con trăn quấn chặt một thân cây, tới chán nó mới rời thân cây, rồi quất vô sâu
thẳm đồng hoang.
Anh cười : " Đó
thấy chưa, đừng đổ hô cho tui nha, tui thánh thiện đến tận cùng bằng số
..."
Anh như thân cây cao
ngất từng xanh, đôi khi mình chỉ là con rắn nước nhỏ xíu, lặng lẽ bò lên bờ,
loanh quanh gốc cây, trời khô hạn quá, lại quay về thuỷ cung lạnh
lẽo, chơi vơi...
Thượng Đế quyền phép
tối cao, ngài đã sinh ra muôn muôn vàn vàn sinh linh, nhưng không có nghĩa là
kẻ trọng, người khinh, để khiến phải ưu tư, ẩn ức, từ chối cuộc sinh tồn
mà Thượng Đế đã an bài cho mỗi phần số cuộc đời.
Tha thiết với cuộc
đời, lẽ sống quá, đôi khi cũng khiến chúng bạn xem thường, cho là mình dễ dãi
chấp nhận, mình cảm thấy buồn cười, xưa đã làm công tác xã hội ở 1/4 lãnh thổ
miền nam , không trải lòng ra... thì làm sao giúp đỡ ai được . Song cũng đừng
thái quá thân tình, lại mang hoạ vào thân ...
Anh sắp đi xa rồi, con
trăn gió vô hình, nó sẽ cuốn không gian lại, nghe hơi thở nóng một hồi,
rồi tự quất về đâu...
Kiếp đời này, rồi kiếp
đời khác ...chàng thanh niên trong cuốn
sách, không thả mình
vào mùa xuân tuổi trẻ, không cảm nhận những yêu thương của nhân thế, thì dẫu có
từ chối kiếp nhân sinh này, cũng chẳng vui tươi hân hoan gì nơi cõi
đời khác được ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)