Mỗi Ngày Một Chuyện
TƯƠI LÒNG THÉP - CAO MỴ NHÂN
TƯƠI LÒNG THÉP - CAO MỴ NHÂN
Mừng Sinh Nhật Anh , tức Ngày Quân Lực 19/6 , lẽ ra tôi phải vui
lắm , mà sự thực tôi vui chứ , nhưng sao tôi lại phảng phất nỗi buồn , tưởng
như vô cớ ...
Thế nhưng nghĩ lại , thì nỗi buồn đó , rất chi là có ...cớ , qua cái phương
pháp tự kiểm điểm mình , ấy là buồn thì đã đành rồi , nhưng nỗi buồn đó như thế
nào vậy ?
Số là đã qua Ngày Sinh Nhật Anh rồi , nhưng anh , những người lính VNCH đang
lần lượt bước vào ngưỡng cửa của mùa thu đông cuộc đời , thì quang cảnh
không còn rực rỡ ánh dương .
Biết rằng đó cũng chỉ là quy luật của Trời Đất thôi , nên chi hôm nay , một
ngày đang chan hoà nắng hạ , tôi cũng muốn bắt chước nhà văn Việt Nhân, vị phát
ngôn nhân HNPĐ , bạn chí cốt của nhà văn Nguyễn Trọng Hoàn , Chủ biên
...tôi , viết một đoạn tâm tình gởi " Người lính cũ "
.
Hầu như sau cuộc đổi đời bi thảm 30/4/1975 , quý vị và chúng tôi , thường không
thốt ra lời , nhưng luôn luôn chung một suy nghĩ , tất cả mọi điều , mọi
chuyện vv...chỉ cần một người " mở lời " , là y như hàng
loạt tâm tư tình cảm hướng về suy nghĩ ấy .
Do đó , khi tôi bắt gặp câu văn : " Tôi đang đi vào đoạn cuối con đường
mình phải đi , không phải tôi sợ mà là tôi tiếc, tôi vẫn mong mình được trở về
ngày tháng cũ , ngày mà có lần anh viết cho tôi : ngày xưa thân ái ...
"
Vâng , những ngày xưa vô cùng thân ái , chỉ có lính mới biết lính nghĩ gì , chỉ
có lính mới biết lính muốn gì , mong ước gì .
Và , khổ nỗi ngoài sa trường thì cầm súng để bảo vệ ta , bảo vệ người , nhưng
khi đã tạm khuây nhiệm vụ chiến đấu , là tức khắc lòng ta trải rộng đến chân
mây , nghĩ về nhau , thương nhớ cùng nhau .
Nay còn lại những tháng năm " đoạn cuối con đường mình phải đi
" , mà lòng không hay chưa trọn vẹn , không phải chưa trọn vẹn cái tình ý
, cái địa vị , sự nghiệp cá nhân .
Mà là không hay chưa trọn vẹn hoài bão thủa xuân xanh , đã phải gác
kiếm bên trời , ngồi nhìn ngày tháng buồn tênh , trong lúc trí ta còn minh mẫn
, tâm ta còn nóng bỏng , thiết tha yêu quê hương , đất nước .
Ta còn làm được gì , ta còn đợi chờ gì khi phút giây cứ tiệm tiến hao hụt từng
giờ .
Với những huynh đệ chi binh cứ tràn lòng mơ ước ...
Ngày xưa , trước ngày Quốc hận 30/4/1975 đó , chúng ta chưa được đánh ,
đã buộc phải ngưng , cho cái Bên Cướp Cuộc đó lấn chiếm .
Cũng chỉ vì sao , người lính cũ nhớ không , chúng ta phải tôn trọng kỷ luật
thượng cấp , chúng ta phải cân nhắc tình dân tộc , nghĩa đồng bào , chúng ta
phải ngăn chặn máu chảy , thịt rơi ...
Nói như thế có nghĩa là , những người lính cũ chúng ta yêu nước , thương dân ,
trong chúng ta tính chất nhân bản vượt trội , nên dù không toại ý , chúng ta
vẫn đặt nặng lương tri con người trước kẻ thù dã man , tàn bạo đó .
Cho nên hôm nay , một ngày kỷ niệm của Quân Lực VNCH chúng ta , tôi cảm thấy
rất hãnh diện , bởi vì chúng ta không mất , mà vẫn còn từ giọng nói ,
tiếng cười .
Chúng ta không mất những gì trên nhân dáng , trong tâm hồn , chúng
ta vẫn hãnh diện chúng ta là những người lính cũ , vẹn tròn nhân cách ,
khiến kẻ thù phải khốn khổ mơ ước được oai phong , mã thượng như
chúng ta .
Người hùng mẫn cảm , đầy nhân cách ơi , các anh chẳng bao giờ mất
khí thế , các anh vẫn mãi mãi thân thương cùng hình ảnh tuyệt
vời vững bước trước bão táp thời thế, nhân sinh ...
Xin cứ tươi lòng thép chờ cung kiếm nở hoa ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
TƯƠI LÒNG THÉP - CAO MỴ NHÂN
TƯƠI LÒNG THÉP - CAO MỴ NHÂN
Mừng Sinh Nhật Anh , tức Ngày Quân Lực 19/6 , lẽ ra tôi phải vui
lắm , mà sự thực tôi vui chứ , nhưng sao tôi lại phảng phất nỗi buồn , tưởng
như vô cớ ...
Thế nhưng nghĩ lại , thì nỗi buồn đó , rất chi là có ...cớ , qua cái phương
pháp tự kiểm điểm mình , ấy là buồn thì đã đành rồi , nhưng nỗi buồn đó như thế
nào vậy ?
Số là đã qua Ngày Sinh Nhật Anh rồi , nhưng anh , những người lính VNCH đang
lần lượt bước vào ngưỡng cửa của mùa thu đông cuộc đời , thì quang cảnh
không còn rực rỡ ánh dương .
Biết rằng đó cũng chỉ là quy luật của Trời Đất thôi , nên chi hôm nay , một
ngày đang chan hoà nắng hạ , tôi cũng muốn bắt chước nhà văn Việt Nhân, vị phát
ngôn nhân HNPĐ , bạn chí cốt của nhà văn Nguyễn Trọng Hoàn , Chủ biên
...tôi , viết một đoạn tâm tình gởi " Người lính cũ "
.
Hầu như sau cuộc đổi đời bi thảm 30/4/1975 , quý vị và chúng tôi , thường không
thốt ra lời , nhưng luôn luôn chung một suy nghĩ , tất cả mọi điều , mọi
chuyện vv...chỉ cần một người " mở lời " , là y như hàng
loạt tâm tư tình cảm hướng về suy nghĩ ấy .
Do đó , khi tôi bắt gặp câu văn : " Tôi đang đi vào đoạn cuối con đường
mình phải đi , không phải tôi sợ mà là tôi tiếc, tôi vẫn mong mình được trở về
ngày tháng cũ , ngày mà có lần anh viết cho tôi : ngày xưa thân ái ...
"
Vâng , những ngày xưa vô cùng thân ái , chỉ có lính mới biết lính nghĩ gì , chỉ
có lính mới biết lính muốn gì , mong ước gì .
Và , khổ nỗi ngoài sa trường thì cầm súng để bảo vệ ta , bảo vệ người , nhưng
khi đã tạm khuây nhiệm vụ chiến đấu , là tức khắc lòng ta trải rộng đến chân
mây , nghĩ về nhau , thương nhớ cùng nhau .
Nay còn lại những tháng năm " đoạn cuối con đường mình phải đi
" , mà lòng không hay chưa trọn vẹn , không phải chưa trọn vẹn cái tình ý
, cái địa vị , sự nghiệp cá nhân .
Mà là không hay chưa trọn vẹn hoài bão thủa xuân xanh , đã phải gác
kiếm bên trời , ngồi nhìn ngày tháng buồn tênh , trong lúc trí ta còn minh mẫn
, tâm ta còn nóng bỏng , thiết tha yêu quê hương , đất nước .
Ta còn làm được gì , ta còn đợi chờ gì khi phút giây cứ tiệm tiến hao hụt từng
giờ .
Với những huynh đệ chi binh cứ tràn lòng mơ ước ...
Ngày xưa , trước ngày Quốc hận 30/4/1975 đó , chúng ta chưa được đánh ,
đã buộc phải ngưng , cho cái Bên Cướp Cuộc đó lấn chiếm .
Cũng chỉ vì sao , người lính cũ nhớ không , chúng ta phải tôn trọng kỷ luật
thượng cấp , chúng ta phải cân nhắc tình dân tộc , nghĩa đồng bào , chúng ta
phải ngăn chặn máu chảy , thịt rơi ...
Nói như thế có nghĩa là , những người lính cũ chúng ta yêu nước , thương dân ,
trong chúng ta tính chất nhân bản vượt trội , nên dù không toại ý , chúng ta
vẫn đặt nặng lương tri con người trước kẻ thù dã man , tàn bạo đó .
Cho nên hôm nay , một ngày kỷ niệm của Quân Lực VNCH chúng ta , tôi cảm thấy
rất hãnh diện , bởi vì chúng ta không mất , mà vẫn còn từ giọng nói ,
tiếng cười .
Chúng ta không mất những gì trên nhân dáng , trong tâm hồn , chúng
ta vẫn hãnh diện chúng ta là những người lính cũ , vẹn tròn nhân cách ,
khiến kẻ thù phải khốn khổ mơ ước được oai phong , mã thượng như
chúng ta .
Người hùng mẫn cảm , đầy nhân cách ơi , các anh chẳng bao giờ mất
khí thế , các anh vẫn mãi mãi thân thương cùng hình ảnh tuyệt
vời vững bước trước bão táp thời thế, nhân sinh ...
Xin cứ tươi lòng thép chờ cung kiếm nở hoa ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)