Truyện Ngắn & Phóng Sự
TƯỞNG BỎ ANH EM - Lôi Vân 71
Đã hơn tuần nay, không một hợp đoàn trực trăng nào đáp được vào An Lộc, vì hỏa lực phòng không dầy đặc, cùng với những trận pháo kích như mưa vào bãi đáp, mỗi khi có tiếng động cơ trực thăng vọng tới tai quân địch. An Lộc giờ đây chỉ còn trông nhờ vào sự tiếp tế duy nhất của những phi cơ vận tải, bay tít tận trời xanh, thả dù xuống thị trấn nhỏ bé, đang bị đoàn quân "sanh Bắc tử Nam" hăm he nuốt trửng.
Sáng sớm hôm ấy như thường lệ, tôi bước vào Phòng Hành Quân Phi Đoàn, nhìn lên bảng Phi-vụ-lệnh, sau tên của phi-hành-đoàn "C&C" (command and control) là tên của hai phi-hành-đoàn gunship chúng tôi, và bốn phi-hành-đoàn slick (đổ quân), với hàng chữ "Bộ Tư-lệnh Quân-đoàn III - Lai Khê - T.O.T. 7.00". Có nghĩa là hôm nay chúng tôi bay công tác cho Bộ Tư Lệnh Quân-đoàn III, bãi đáp là sân bay Lai Khê vào lúc 7 giờ sáng. Tôi nhủ thầm: "Hôm nay tới phiên mình, có thể sẽ vào An Lộc". Liếc vội qua tên của hai nhân viên phi hành khác cùng chung phi vụ với mình - Tài và Xuân, tôi hơi yên tâm. Tài và Xuân là hai chàng cơ phi và xạ thủ dày dạn kinh nghiệm, đã từng bay cùng chúng tôi trong những phi vụ "đứng tim", trong nhiều cuộc hành quân vượt biên sang Kampuchia trước đó, và họ đã chứng tỏ được lòng can trường cũng như khả năng tác chiến, trên hai khẩu minigun 6 nòng, của những chiếc UH võ trang quen thuộc.
Tất cả hợp đoàn bảy chiếc của chúng tôi đáp xuống Lai Khê đúng 7 giờ. Sương mai vẫn còn vương đọng trên những ngọn cao su dầy đặc, của vùng đồn điền Thủ Dầu Một. Phi trường Lai Khê đã nhộn nhịp hẳn lên, kể từ khi cuộc chiến ở mặt trận Bình Long - An Lộc bắt đầu. Mỗi ngày, từng hợp đoàn trực thăng thay phiên nhau lên xuống, ở cái phi trường nhỏ bé, với phi đạo được lót bằng những tấm vĩ sắt thô sơ.
Sau khi tắt máy, chúng tôi kéo nhau vào câu lạc bộ dã chiến, của Bộ Tư-lệnh Tiền-phương Quân-đoàn, được thiết kế một cách vội vàng, trong bìa rừng cao su cạnh phi trường, để đáp ứng nhu cầu hành quân của các đơn vị tham gia. Như để cố quên đi những hiểm nghèo sẽ phải đối phó trong những giờ phút sắp tới, tất cả chúng tôi ai cũng cười nói vui vẻ, nhất là mấy anh chàng cơ phi - xạ thủ. Nào là hồi đêm rồi đi chơi với cô bồ nào, bắt "ghệ" ở đâu... Sau những tô mì ăn liền, những gói xôi, những ổ bánh mì và những ly cà phê uống vội vã, chúng tôi trở ra bải đáp, nơi những "con chuồn chuồn sắt" thân yêu đang nằm chờ đợi. Tới nơi thì thấy hai hợp đoàn của hai phi đoàn trực thăng bạn - Lôi Vũ, Lôi Điểu - cũng đã có mặt sẵn rồi. Tôi nghĩ thầm: "Hôm nay chắc chắn phải có những diễn biến vô cùng quan trọng cho chiến trường An Lộc!".
Năm phút sau, một chiếc trực thăng lẽ loi đáp xuống giữa những hợp đoàn của chúng tôi đang nằm chờ lệnh. Từ trên phi cơ bước xuống, đi đầu là Trung tá Không-đoàn-Trưởng, sau đó tới ba ông Phi-đoàn-Trưởng - Lôi Vân (phi đoàn của tôi), Lôi Vũ và Lôi Điểu. Không còn nghi ngờ gì nữa, phải là những phi vụ vô cùng quan trọng, nên mới có những ông số một "lên vùng". Dĩ nhiên, "Đồng Nai 1" và "Đồng Nai 2" (Tư-lệnh và Tư-lệnh-phó Sư-đoàn 3 Không Quân), đã có mặt ở bộ chỉ huy của Bộ Tư-lệnh Chiến-trường cùng với các tướng lãnh bên Quân-đoàn. Tất cả đều vội vã leo lên những chiếc xe jeep chờ sẵn, chạy thẳng vào Bộ Chỉ-huy Hành-quân, đặt bên trong những tòa nhà cổ, của đồn điền cao su, được xây dựng từ thời Pháp thuộc. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, như thầm bảo nhau một điều gì, không ai nói ra, nhưng tất cả đều hiểu.
Nửa giờ sau, một chiếc xe Jeep chạy thẳng ra bãi đáp, nơi chúng tôi đang quây quần tán gẫu. Một sĩ quan bước xuống và lên tiếng: "Kính mời quý vị C&C, lead gun và lead hợp đoàn vào họp". Một lần nữa, chúng tôi lại đưa mắt nhìn nhau, để cùng thầm đánh giá tầm mức quan trọng của những phi vụ hôm nay.
Rồi những gì chờ đợi cũng đã đến. Mười lăm phút sau, tất cả đều có mặt ngoài bãi đáp. Lôi Vân 1 của chúng tôi cho biết, ông sẽ bay với Lôi Hổ 1 (Không-đoàn-Trưởng) trên chiếc C&C, để trực tiếp hướng dẫn chúng tôi bay vào An Lộc. Một cuộc họp ngắn diễn ra ngay tại bãi đáp, qua đó chúng tôi được biết, nhiệm vụ của chúng tôi là bằng mọi giá, trong ngày hôm nay, phải đổ cho xong Liên-đoàn 81 Biệt Cách Dù vào An Lộc; nếu nhiệm vụ không hoàn thành, An Lộc có thể bị địch tràn ngập nội tối hôm nay!... Không ai bảo ai, tất cả chúng tôi đều hiểu rằng, dù có phải trả giá đắt tới đâu, chúng tôi vẫn bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ. Sau cùng, trước khi trở lại phi cơ của mình, Lôi Vân 1 tươi cười nói thêm: "Trung tướng Tư-lệnh Quân-đoàn sẽ tưởng thưởng cho hợp đoàn nào đáp xuống An Lộc trước tiên. Sĩ quan ngôi sao vàng, hạ sĩ quan ngôi sao đồng và mỗi phi cơ mười ngàn để làm tiệc liên hoan. Hợp đoàn đầu tiên cất cánh sẽ là hợp đoàn của chúng ta".
Nghe xong câu chót, tuy đang vô cùng lo lắng, chúng tôi cũng không khỏi nức lòng; nức lòng không phải vì những cái huy chương tưởng thưởng, mà vì thấy mình được đóng một vai trò vô cùng quan trọng, trong việc bảo vệ vùng lãnh thổ này của Tổ Quốc.
Chúng tôi trở lại phi cơ và bắt đầu "quay máy" (mở máy).
Các đơn vị của Liên-đoàn 81 Biệt Cách Dù lần lượt lên từng chiếc phi cơ đang nổ máy chờ. Họ là những chiến sĩ can trường và vô cùng tinh nhuệ, được huấn luyện đặc biệt và trang bị để chiến đấu ngay trong lòng quân địch. Với khả năng tác chiến và lối đánh giặc thần sầu của họ, các cấp chỉ huy hy vọng Liên-đoàn 81 được đổ giữa lòng An Lộc, sẽ hợp cùng những đơn vị bên trong, đánh bật những đội đặc công Việt-cộng đã xâm nhập thành phố. Từ đó mở rộng vòng vây và bắt tay với những đơn vị bạn từ phía ngoài đành vào. Họ đã không phụ lòng kỳ vọng của mọi người.
Rời phi trường Lai Khê, hợp đoàn chúng tôi thẳng đường tiến lên An Lộc. Trên tấn số vô tuyến, chúng tôi hoàn toàn giữ im lặng. Tâm trí dồn hết vào cuộc đổ quân sắp tới, trong đó tất cả chúng tôi sẽ là những Kinh Kha sẵn sàng sang sông Dịch Thủy mà không hẹn ngày về.
Đến gần phi trường Chí Linh - một phi trường nhỏ nằm giữa An Lộc và Đồng Xoài - giọng của Lôi Vân vang lên trong máy: "Hợp đoàn làm vòng chờ ở phi trường Chí Linh, Charlie vào quan sát bãi đáp".
Rồi phi cơ của ông vụt bốc lên cao và bay sâu vào gần An Lộc. Sau ba vòng chờ, chúng tôi thấy phi cơ của ông quay mũi ra. Ông ra lệnh:
- Hợp đoàn hướng vào An Lộc. Hạ cao độ ở ngọn cây, theo sự hướng dẫn của Charlie - Bay vào!
- Nhận rõ, Charlie!
Sau mỗi một mệnh lệnh của Charlie, hợp đoàn nhắc lại thật rõ ràng. Tất cả giữ im lặng trên tần số, ngoại trừ emergency...
- Check vô tuyến lần chót!
- Một rõ - Hai rõ - Ba rõ...
- OK, good!.(*)
Giọng Lôi Vân vẫn tiếp tục phát ra đều đều..
- Hợp đoàn thẳng hướng trước mặt... Trái 5 độ... Phải 10 độ... Trái... Phải... Trảng trống lớn trước mặt - Quẹo gắt phải 10 độ... Bay thẳng...
Duy nhất chỉ có giọng Lôi Vân và lead hợp đoàn - Bình tĩnh, rõ ràng và chắc nịch. Chúng tôi dồn hết tâm trí vào đôi mắt và đôi tai, điều khiển con tàu của mình theo đúng đội hình của hợp đoàn, xuyên ngang qua đầu quân địch. Để tận dụng yếu tố bất ngờ, hai chiếc gun của chúng tôi hoàn toàn im tiếng. Khoảng năm phút sau, giọng Lôi Vân bắt đầu dồn dập..
- Phải 5 độ... Thêm 5 độ nữa... Bay thẳng... Trái 5 độ... Giảm airspeed... Bãi đáp có panel đỏ, hướng 12 giờ, 200 mét... Thấy chưa?
- Thấy rõ Charlie.
- OK. Slick đáp. Gun cover. Xong cất cánh thẳng - Quẹo gắt 180 độ quay ra.
- Nhận rõ Charlie.
Hai chiếc gun cover chưa hết một vòng thì đã nghe lead hợp đoàn báo cáo:
- Hợp đoàn an toàn. Cất cánh Charlie.
(Biệt Cách Dù nhảy trực thăng rất nhanh - nghề của chàng mà - phi cơ chưa chạm đất, họ đã phóng hết ra ngoài)
- OK! Quẹo gắt 180 độ - Theo lệnh tôi đi ra.
- Nhận rõ.
Hợp đoàn cũng lặng lẽ nghe lệnh hướng dẫn, theo đường cũ bay ra, nhường bãi đáp cho hai hợp đoàn bạn đang trên hướng bay vào.
Những giây phút hiểm nghèo của chúng tôi chỉ thật sự chấm dứt, khi nghe Lôi Vân 1 ra lệnh "Hợp đoàn lấy cao độ, thẳng về Lai Khê".
Khẩu lệnh vừa phát ra, từ chiếc số một cho đến chiếc số bốn, như những cây pháo thăng thiên phóng thẳng lên trời, bỏ mặc cho hai chiếc gun của chúng tôi cà rịch cà tàng từ từ lên sau. Bởi vì slick sau khi đổ quân tàu nhẹ hẫng, trong khi gun vẫn nặng nề vì còn đầy súng đạn.
Tất cả chúng tôi thở ra một hơi dài nhẹ nhỏm. Phép lạ đầu tiên trong ngày đã đến với chúng tôi. Sau khi đáp, tắt máy, check tàu, thấy cả hợp đoàn không ai bị một lỗ đạn nào. Rồi tất cả tên tuổi chúng tôi đã được sĩ quan trực Quân-đoàn cẩn thận ghi vào sổ. Bữa cơm trưa hôm đó, mặc dù chỉ có mấy lát thịt hộp và một tô canh cải bẹ xanh, nấu với tôm khô, chúng tôi cũng đã thưởng thức ngon lành, như một bữa ăn thịnh soạn ở một nhà hàng sang trọng.
Nhưng giờ phút khoan khoái này cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Bởi vì chưa đầy nửa giờ sau, chúng tôi được lệnh cất cánh phi vụ thứ nhì, đồng thời những tin chẳng lành về hai hợp đoàn bạn cũng đến với chúng tôi; Lôi Vũ, Lôi Điểu, hợp đoàn nào cũng có người rơi rụng!
Chuyến thứ nhì, mọi thủ tục cũng diễn ra như chuyến đầu. Chúng tôi cũng bắt đầu hạ cao độ từ phía phi trường Chí Linh. Kèm theo khẩu lệnh, Lôi Vân cho hai gun chúng tôi biết là sẽ tác xạ theo sự hướng dẫn của Charlie. Sau khi ghi nhận mọi chi tiết, chúng tôi lặng lẽ tập trung điều khiển con tàu. Những ngón tay của chúng tôi bắt đầu hoạt động sau khi Charlie cất tiếng "Bravo 1,2 sẵn sàng tác xạ". Từng loạt rocket của chúng tôi nhịp nhàng phóng ra hai bên sườn, theo đội hình hàng dọc của bốn chiếc đổ quân, cứ mỗi khi rocket vừa ngưng, thì hai khẩu minigun do các chàng xạ thủ lão luyện, từ hai bên vẽ thành đường dài, từ xa phiá trước đến cuối phía sau, với nhịp độ hai ngàn (2000 viên trong một phút), tạo thành một lưới đạn bảo vệ cả hợp đoàn. Từ trên cao nhìn xuống, Lôi Vân đã phải buột miệng khen "Bravo bắn đẹp lắm - Cứ tiếp tực như thế nữa đi!"
Nhưng chúng tôi chưa kịp hãnh diện với lời ngợi khen của cấp chỉ huy, thì từng tràng đạn phòng không 12 ly 8 của địch đã từ lòng suối phun lên. Không một phút chần chờ, tôi lập tức quay mũi phi cơ hướng về những nòng đại liên phòng không của địch, bật cả hai nút công tắc rocket trái, phải, ngón tay cái trên cần, bấm liên tục, như muốn trút hết căm hờn lên đoàn quân xâm lược "sinh Bắc tử Nam". Từng cặp, từng cặp rocket xé gió phóng ra, nổ tung để đưa đám xạ thủ địch về bên kia thế giới. Nhưng cùng lúc đó, chúng tôi cũng không còn đủ thời giờ để nhìn thấy kết quả chiến công vừa tạo được. Tàu tôi đã bị trúng đạn phòng không của Bắc quân.
Trực thăng võ trang UH-1.
Sau những tràng rocket phóng ra, tôi vội vàng quay mũi phi cơ trở lại với hợp đoàn, thì mới phát giác ra rằng, bộ phận truyền lực (transmission) của phi cơ đã bị trúng đạn bể rồi. Nhớt nóng từ trong buồng máy phọt ra, ướt phỏng người Xuân, làm anh chàng tưởng rằng mình đã bị trúng đạn. Tôi bấm máy liên lạc Charlie:
- Charlie. Gun 1 bị bắn bể transmission rồi!
- Còn bay được nữa không?
- Negative!
- Đáp ngay! Bãi trống hướng 10 giờ. Gun 2, quay lại cover gun 1.
Chúng tôi quay mũi về hướng Lôi Vân vừa chỉ, và cũng vừa đủ thời giờ cho phi cơ từ ngọn cây rơi xuống theo đà thẳng cánh tay trái của tôi (đẩy hết cần cao độ xuống). Chiếc trực thăng "vùng vằng" mấy cái thật mạnh, rồi mới chịu nằm yên. Ngay sau đó, chứng tôi đã kịp nhận ra từng loạt đạn AK và tiếng thét dồn dập"Xung phong! Bắt sống giặc lái ngụy". Nhưng tiếc thay cho đám "bộ đội cụ Hồ", một hàng rào lửa từ trên không do gun 2 trút xuống, đã khiến cho lũ giặc phải lắc đầu, le lưỡi... Ngay sau đó, một chiếc slick trong hợp đoàn - tàu của Trương Công Bình - sau khi đổ các chiến sĩ Biệt Cách, trên đường trở ra, đã tức tốc theo lệnh Charlie, đáp xuống ngay bên cạnh chúng tôi.
Vì phải loay hoay phá hủy tần số truyền tin, tôi là người sau cùng rời khỏi chiếc phi cơ lâm nạn. Ngay khi vừa thoát khỏi buồng lái, tôi thấy đôi càng của phi cơ bạn đang vội vàng rời khỏi mặt đất!... Tôi thở dài tuyệt vọng, nhưng do bản năng sinh tồn thúc đẩy, đôi chân vẫn dồn dập phóng theo. Lửa đạn vẫn tiếp tục cày xéo chung quanh - vừa đạn từ phi cơ vừa đạn địch. Tôi những tưởng phen này đành bỏ lại anh em, giã từ phi cơ, giã từ bè bạn... Nhưng may mắn thay, vào lúc đôi chân tôi gần như quỵ xuống, Phạm Ngọc Rĩnh - hoa tiêu phó cho Bình - đã phát giác ra việc tôi còn lọt lại dưới đất. Anh không còn một sự lựa chọn nào khác hơn. Và trước khi Bình kịp định thần trước sự việc bất ngờ xãy ra, Rĩnh vừa la lớn "Còn một người nữa" vừa đẩy mạnh cần lái xuống. Đôi càng phi cơ bám trở lại xuống mặt đất, kịp cho tôi đưa cánh tay ra chụp lấy một cánh tay khác, từ trên phi cơ, lôi mạnh tôi lên.
Tôi đã trở lại với anh em, với bạn bè. Nhưng đành phải vĩnh viễn từ giã chiếc phi cơ thân yêu, mang số phi vụ 526 - chiếc phi cơ đã gắn bó với chúng tôi trong bao phi vụ hành quân, đã cùng vào sanh ra tử, trên khắp các chiến trường vùng 3 chiến thuật.
Lôi Vân 71
TƯỞNG BỎ ANH EM - Lôi Vân 71
Đã hơn tuần nay, không một hợp đoàn trực trăng nào đáp được vào An Lộc, vì hỏa lực phòng không dầy đặc, cùng với những trận pháo kích như mưa vào bãi đáp, mỗi khi có tiếng động cơ trực thăng vọng tới tai quân địch. An Lộc giờ đây chỉ còn trông nhờ vào sự tiếp tế duy nhất của những phi cơ vận tải, bay tít tận trời xanh, thả dù xuống thị trấn nhỏ bé, đang bị đoàn quân "sanh Bắc tử Nam" hăm he nuốt trửng.
Sáng sớm hôm ấy như thường lệ, tôi bước vào Phòng Hành Quân Phi Đoàn, nhìn lên bảng Phi-vụ-lệnh, sau tên của phi-hành-đoàn "C&C" (command and control) là tên của hai phi-hành-đoàn gunship chúng tôi, và bốn phi-hành-đoàn slick (đổ quân), với hàng chữ "Bộ Tư-lệnh Quân-đoàn III - Lai Khê - T.O.T. 7.00". Có nghĩa là hôm nay chúng tôi bay công tác cho Bộ Tư Lệnh Quân-đoàn III, bãi đáp là sân bay Lai Khê vào lúc 7 giờ sáng. Tôi nhủ thầm: "Hôm nay tới phiên mình, có thể sẽ vào An Lộc". Liếc vội qua tên của hai nhân viên phi hành khác cùng chung phi vụ với mình - Tài và Xuân, tôi hơi yên tâm. Tài và Xuân là hai chàng cơ phi và xạ thủ dày dạn kinh nghiệm, đã từng bay cùng chúng tôi trong những phi vụ "đứng tim", trong nhiều cuộc hành quân vượt biên sang Kampuchia trước đó, và họ đã chứng tỏ được lòng can trường cũng như khả năng tác chiến, trên hai khẩu minigun 6 nòng, của những chiếc UH võ trang quen thuộc.
Tất cả hợp đoàn bảy chiếc của chúng tôi đáp xuống Lai Khê đúng 7 giờ. Sương mai vẫn còn vương đọng trên những ngọn cao su dầy đặc, của vùng đồn điền Thủ Dầu Một. Phi trường Lai Khê đã nhộn nhịp hẳn lên, kể từ khi cuộc chiến ở mặt trận Bình Long - An Lộc bắt đầu. Mỗi ngày, từng hợp đoàn trực thăng thay phiên nhau lên xuống, ở cái phi trường nhỏ bé, với phi đạo được lót bằng những tấm vĩ sắt thô sơ.
Sau khi tắt máy, chúng tôi kéo nhau vào câu lạc bộ dã chiến, của Bộ Tư-lệnh Tiền-phương Quân-đoàn, được thiết kế một cách vội vàng, trong bìa rừng cao su cạnh phi trường, để đáp ứng nhu cầu hành quân của các đơn vị tham gia. Như để cố quên đi những hiểm nghèo sẽ phải đối phó trong những giờ phút sắp tới, tất cả chúng tôi ai cũng cười nói vui vẻ, nhất là mấy anh chàng cơ phi - xạ thủ. Nào là hồi đêm rồi đi chơi với cô bồ nào, bắt "ghệ" ở đâu... Sau những tô mì ăn liền, những gói xôi, những ổ bánh mì và những ly cà phê uống vội vã, chúng tôi trở ra bải đáp, nơi những "con chuồn chuồn sắt" thân yêu đang nằm chờ đợi. Tới nơi thì thấy hai hợp đoàn của hai phi đoàn trực thăng bạn - Lôi Vũ, Lôi Điểu - cũng đã có mặt sẵn rồi. Tôi nghĩ thầm: "Hôm nay chắc chắn phải có những diễn biến vô cùng quan trọng cho chiến trường An Lộc!".
Năm phút sau, một chiếc trực thăng lẽ loi đáp xuống giữa những hợp đoàn của chúng tôi đang nằm chờ lệnh. Từ trên phi cơ bước xuống, đi đầu là Trung tá Không-đoàn-Trưởng, sau đó tới ba ông Phi-đoàn-Trưởng - Lôi Vân (phi đoàn của tôi), Lôi Vũ và Lôi Điểu. Không còn nghi ngờ gì nữa, phải là những phi vụ vô cùng quan trọng, nên mới có những ông số một "lên vùng". Dĩ nhiên, "Đồng Nai 1" và "Đồng Nai 2" (Tư-lệnh và Tư-lệnh-phó Sư-đoàn 3 Không Quân), đã có mặt ở bộ chỉ huy của Bộ Tư-lệnh Chiến-trường cùng với các tướng lãnh bên Quân-đoàn. Tất cả đều vội vã leo lên những chiếc xe jeep chờ sẵn, chạy thẳng vào Bộ Chỉ-huy Hành-quân, đặt bên trong những tòa nhà cổ, của đồn điền cao su, được xây dựng từ thời Pháp thuộc. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, như thầm bảo nhau một điều gì, không ai nói ra, nhưng tất cả đều hiểu.
Nửa giờ sau, một chiếc xe Jeep chạy thẳng ra bãi đáp, nơi chúng tôi đang quây quần tán gẫu. Một sĩ quan bước xuống và lên tiếng: "Kính mời quý vị C&C, lead gun và lead hợp đoàn vào họp". Một lần nữa, chúng tôi lại đưa mắt nhìn nhau, để cùng thầm đánh giá tầm mức quan trọng của những phi vụ hôm nay.
Rồi những gì chờ đợi cũng đã đến. Mười lăm phút sau, tất cả đều có mặt ngoài bãi đáp. Lôi Vân 1 của chúng tôi cho biết, ông sẽ bay với Lôi Hổ 1 (Không-đoàn-Trưởng) trên chiếc C&C, để trực tiếp hướng dẫn chúng tôi bay vào An Lộc. Một cuộc họp ngắn diễn ra ngay tại bãi đáp, qua đó chúng tôi được biết, nhiệm vụ của chúng tôi là bằng mọi giá, trong ngày hôm nay, phải đổ cho xong Liên-đoàn 81 Biệt Cách Dù vào An Lộc; nếu nhiệm vụ không hoàn thành, An Lộc có thể bị địch tràn ngập nội tối hôm nay!... Không ai bảo ai, tất cả chúng tôi đều hiểu rằng, dù có phải trả giá đắt tới đâu, chúng tôi vẫn bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ. Sau cùng, trước khi trở lại phi cơ của mình, Lôi Vân 1 tươi cười nói thêm: "Trung tướng Tư-lệnh Quân-đoàn sẽ tưởng thưởng cho hợp đoàn nào đáp xuống An Lộc trước tiên. Sĩ quan ngôi sao vàng, hạ sĩ quan ngôi sao đồng và mỗi phi cơ mười ngàn để làm tiệc liên hoan. Hợp đoàn đầu tiên cất cánh sẽ là hợp đoàn của chúng ta".
Nghe xong câu chót, tuy đang vô cùng lo lắng, chúng tôi cũng không khỏi nức lòng; nức lòng không phải vì những cái huy chương tưởng thưởng, mà vì thấy mình được đóng một vai trò vô cùng quan trọng, trong việc bảo vệ vùng lãnh thổ này của Tổ Quốc.
Chúng tôi trở lại phi cơ và bắt đầu "quay máy" (mở máy).
Các đơn vị của Liên-đoàn 81 Biệt Cách Dù lần lượt lên từng chiếc phi cơ đang nổ máy chờ. Họ là những chiến sĩ can trường và vô cùng tinh nhuệ, được huấn luyện đặc biệt và trang bị để chiến đấu ngay trong lòng quân địch. Với khả năng tác chiến và lối đánh giặc thần sầu của họ, các cấp chỉ huy hy vọng Liên-đoàn 81 được đổ giữa lòng An Lộc, sẽ hợp cùng những đơn vị bên trong, đánh bật những đội đặc công Việt-cộng đã xâm nhập thành phố. Từ đó mở rộng vòng vây và bắt tay với những đơn vị bạn từ phía ngoài đành vào. Họ đã không phụ lòng kỳ vọng của mọi người.
Rời phi trường Lai Khê, hợp đoàn chúng tôi thẳng đường tiến lên An Lộc. Trên tấn số vô tuyến, chúng tôi hoàn toàn giữ im lặng. Tâm trí dồn hết vào cuộc đổ quân sắp tới, trong đó tất cả chúng tôi sẽ là những Kinh Kha sẵn sàng sang sông Dịch Thủy mà không hẹn ngày về.
Đến gần phi trường Chí Linh - một phi trường nhỏ nằm giữa An Lộc và Đồng Xoài - giọng của Lôi Vân vang lên trong máy: "Hợp đoàn làm vòng chờ ở phi trường Chí Linh, Charlie vào quan sát bãi đáp".
Rồi phi cơ của ông vụt bốc lên cao và bay sâu vào gần An Lộc. Sau ba vòng chờ, chúng tôi thấy phi cơ của ông quay mũi ra. Ông ra lệnh:
- Hợp đoàn hướng vào An Lộc. Hạ cao độ ở ngọn cây, theo sự hướng dẫn của Charlie - Bay vào!
- Nhận rõ, Charlie!
Sau mỗi một mệnh lệnh của Charlie, hợp đoàn nhắc lại thật rõ ràng. Tất cả giữ im lặng trên tần số, ngoại trừ emergency...
- Check vô tuyến lần chót!
- Một rõ - Hai rõ - Ba rõ...
- OK, good!.(*)
Giọng Lôi Vân vẫn tiếp tục phát ra đều đều..
- Hợp đoàn thẳng hướng trước mặt... Trái 5 độ... Phải 10 độ... Trái... Phải... Trảng trống lớn trước mặt - Quẹo gắt phải 10 độ... Bay thẳng...
Duy nhất chỉ có giọng Lôi Vân và lead hợp đoàn - Bình tĩnh, rõ ràng và chắc nịch. Chúng tôi dồn hết tâm trí vào đôi mắt và đôi tai, điều khiển con tàu của mình theo đúng đội hình của hợp đoàn, xuyên ngang qua đầu quân địch. Để tận dụng yếu tố bất ngờ, hai chiếc gun của chúng tôi hoàn toàn im tiếng. Khoảng năm phút sau, giọng Lôi Vân bắt đầu dồn dập..
- Phải 5 độ... Thêm 5 độ nữa... Bay thẳng... Trái 5 độ... Giảm airspeed... Bãi đáp có panel đỏ, hướng 12 giờ, 200 mét... Thấy chưa?
- Thấy rõ Charlie.
- OK. Slick đáp. Gun cover. Xong cất cánh thẳng - Quẹo gắt 180 độ quay ra.
- Nhận rõ Charlie.
Hai chiếc gun cover chưa hết một vòng thì đã nghe lead hợp đoàn báo cáo:
- Hợp đoàn an toàn. Cất cánh Charlie.
(Biệt Cách Dù nhảy trực thăng rất nhanh - nghề của chàng mà - phi cơ chưa chạm đất, họ đã phóng hết ra ngoài)
- OK! Quẹo gắt 180 độ - Theo lệnh tôi đi ra.
- Nhận rõ.
Hợp đoàn cũng lặng lẽ nghe lệnh hướng dẫn, theo đường cũ bay ra, nhường bãi đáp cho hai hợp đoàn bạn đang trên hướng bay vào.
Những giây phút hiểm nghèo của chúng tôi chỉ thật sự chấm dứt, khi nghe Lôi Vân 1 ra lệnh "Hợp đoàn lấy cao độ, thẳng về Lai Khê".
Khẩu lệnh vừa phát ra, từ chiếc số một cho đến chiếc số bốn, như những cây pháo thăng thiên phóng thẳng lên trời, bỏ mặc cho hai chiếc gun của chúng tôi cà rịch cà tàng từ từ lên sau. Bởi vì slick sau khi đổ quân tàu nhẹ hẫng, trong khi gun vẫn nặng nề vì còn đầy súng đạn.
Tất cả chúng tôi thở ra một hơi dài nhẹ nhỏm. Phép lạ đầu tiên trong ngày đã đến với chúng tôi. Sau khi đáp, tắt máy, check tàu, thấy cả hợp đoàn không ai bị một lỗ đạn nào. Rồi tất cả tên tuổi chúng tôi đã được sĩ quan trực Quân-đoàn cẩn thận ghi vào sổ. Bữa cơm trưa hôm đó, mặc dù chỉ có mấy lát thịt hộp và một tô canh cải bẹ xanh, nấu với tôm khô, chúng tôi cũng đã thưởng thức ngon lành, như một bữa ăn thịnh soạn ở một nhà hàng sang trọng.
Nhưng giờ phút khoan khoái này cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Bởi vì chưa đầy nửa giờ sau, chúng tôi được lệnh cất cánh phi vụ thứ nhì, đồng thời những tin chẳng lành về hai hợp đoàn bạn cũng đến với chúng tôi; Lôi Vũ, Lôi Điểu, hợp đoàn nào cũng có người rơi rụng!
Chuyến thứ nhì, mọi thủ tục cũng diễn ra như chuyến đầu. Chúng tôi cũng bắt đầu hạ cao độ từ phía phi trường Chí Linh. Kèm theo khẩu lệnh, Lôi Vân cho hai gun chúng tôi biết là sẽ tác xạ theo sự hướng dẫn của Charlie. Sau khi ghi nhận mọi chi tiết, chúng tôi lặng lẽ tập trung điều khiển con tàu. Những ngón tay của chúng tôi bắt đầu hoạt động sau khi Charlie cất tiếng "Bravo 1,2 sẵn sàng tác xạ". Từng loạt rocket của chúng tôi nhịp nhàng phóng ra hai bên sườn, theo đội hình hàng dọc của bốn chiếc đổ quân, cứ mỗi khi rocket vừa ngưng, thì hai khẩu minigun do các chàng xạ thủ lão luyện, từ hai bên vẽ thành đường dài, từ xa phiá trước đến cuối phía sau, với nhịp độ hai ngàn (2000 viên trong một phút), tạo thành một lưới đạn bảo vệ cả hợp đoàn. Từ trên cao nhìn xuống, Lôi Vân đã phải buột miệng khen "Bravo bắn đẹp lắm - Cứ tiếp tực như thế nữa đi!"
Nhưng chúng tôi chưa kịp hãnh diện với lời ngợi khen của cấp chỉ huy, thì từng tràng đạn phòng không 12 ly 8 của địch đã từ lòng suối phun lên. Không một phút chần chờ, tôi lập tức quay mũi phi cơ hướng về những nòng đại liên phòng không của địch, bật cả hai nút công tắc rocket trái, phải, ngón tay cái trên cần, bấm liên tục, như muốn trút hết căm hờn lên đoàn quân xâm lược "sinh Bắc tử Nam". Từng cặp, từng cặp rocket xé gió phóng ra, nổ tung để đưa đám xạ thủ địch về bên kia thế giới. Nhưng cùng lúc đó, chúng tôi cũng không còn đủ thời giờ để nhìn thấy kết quả chiến công vừa tạo được. Tàu tôi đã bị trúng đạn phòng không của Bắc quân.
Trực thăng võ trang UH-1.
Sau những tràng rocket phóng ra, tôi vội vàng quay mũi phi cơ trở lại với hợp đoàn, thì mới phát giác ra rằng, bộ phận truyền lực (transmission) của phi cơ đã bị trúng đạn bể rồi. Nhớt nóng từ trong buồng máy phọt ra, ướt phỏng người Xuân, làm anh chàng tưởng rằng mình đã bị trúng đạn. Tôi bấm máy liên lạc Charlie:
- Charlie. Gun 1 bị bắn bể transmission rồi!
- Còn bay được nữa không?
- Negative!
- Đáp ngay! Bãi trống hướng 10 giờ. Gun 2, quay lại cover gun 1.
Chúng tôi quay mũi về hướng Lôi Vân vừa chỉ, và cũng vừa đủ thời giờ cho phi cơ từ ngọn cây rơi xuống theo đà thẳng cánh tay trái của tôi (đẩy hết cần cao độ xuống). Chiếc trực thăng "vùng vằng" mấy cái thật mạnh, rồi mới chịu nằm yên. Ngay sau đó, chứng tôi đã kịp nhận ra từng loạt đạn AK và tiếng thét dồn dập"Xung phong! Bắt sống giặc lái ngụy". Nhưng tiếc thay cho đám "bộ đội cụ Hồ", một hàng rào lửa từ trên không do gun 2 trút xuống, đã khiến cho lũ giặc phải lắc đầu, le lưỡi... Ngay sau đó, một chiếc slick trong hợp đoàn - tàu của Trương Công Bình - sau khi đổ các chiến sĩ Biệt Cách, trên đường trở ra, đã tức tốc theo lệnh Charlie, đáp xuống ngay bên cạnh chúng tôi.
Vì phải loay hoay phá hủy tần số truyền tin, tôi là người sau cùng rời khỏi chiếc phi cơ lâm nạn. Ngay khi vừa thoát khỏi buồng lái, tôi thấy đôi càng của phi cơ bạn đang vội vàng rời khỏi mặt đất!... Tôi thở dài tuyệt vọng, nhưng do bản năng sinh tồn thúc đẩy, đôi chân vẫn dồn dập phóng theo. Lửa đạn vẫn tiếp tục cày xéo chung quanh - vừa đạn từ phi cơ vừa đạn địch. Tôi những tưởng phen này đành bỏ lại anh em, giã từ phi cơ, giã từ bè bạn... Nhưng may mắn thay, vào lúc đôi chân tôi gần như quỵ xuống, Phạm Ngọc Rĩnh - hoa tiêu phó cho Bình - đã phát giác ra việc tôi còn lọt lại dưới đất. Anh không còn một sự lựa chọn nào khác hơn. Và trước khi Bình kịp định thần trước sự việc bất ngờ xãy ra, Rĩnh vừa la lớn "Còn một người nữa" vừa đẩy mạnh cần lái xuống. Đôi càng phi cơ bám trở lại xuống mặt đất, kịp cho tôi đưa cánh tay ra chụp lấy một cánh tay khác, từ trên phi cơ, lôi mạnh tôi lên.
Tôi đã trở lại với anh em, với bạn bè. Nhưng đành phải vĩnh viễn từ giã chiếc phi cơ thân yêu, mang số phi vụ 526 - chiếc phi cơ đã gắn bó với chúng tôi trong bao phi vụ hành quân, đã cùng vào sanh ra tử, trên khắp các chiến trường vùng 3 chiến thuật.
Lôi Vân 71