Mỗi Ngày Một Chuyện
TƯỞNG NIỆM BUỒN - CAO MỴ NHÂN
TƯỞNG
NIỆM BUỒN
- CAO MỴ
NHÂN
Bây giờ ra vườn sau, mình không mang theo
cái IPhone nữa, yên tâm cả người gọi, lẫn người không nghe, không ai cảm thấy
bị khuấy rộn như trước đây, mặc dầu có chút buồn.
Đóa quỳnh
trắng hôm qua, chiều nay vẫn còn tươi rói.
Thế là hết "Ngày của Cha", 6 giờ
pm..., những đám mây mầu xám lợt pha sắc hoa cà thấp thoáng đã bảng lảng bay về
hướng tây thành phố, là biển khơi Thái Bình, bên kia đại dương là dĩ vãng của
mình, như đã kể nhiều lần, nhưng chắc chả ai nhớ, một VN ...chán như cơm nếp
nát...
Hôm nay chắc anh
vui lắm, anh có cả một ngày trọn vẹn của anh. Vì thế mình không viết thư đúng
nghĩa thư từ cho anh, lòng mình đang rất buồn ...
Mình nghe nhạc suốt cả buổi chiều, một
mình nằm trong phòng, cứ tự rình xem thử lòng vui hay buồn. Ô hay, thì vừa nói
đang rất buồn đó thôi:
"Ta tìm nhau một thời, để mất trong
vài giờ..."
"Ta khổ đau một đời, để chết trong
tình cờ..."
(Tưởng
niệm - Trầm
Tử Thiêng)
Đúng vậy, làm sao tránh được tình cờ và
bất trắc chứ?
Khi gặp anh tình cờ, mình tưởng là không
có dịp nào gặp anh nữa. Bởi tình cờ thì chẳng có nghĩa nói tới chuyện lâu dài.
Nhưng mình vốn là người hiếu thắng, không
chịu khuất phục những linh tinh của thói thường, hay là những bất trắc làm trở
ngại hành trình cuộc đời.
Những người hiếu thắng phải dựa trên cơ sở
nào mới thể hiện tính khí đó ra...
Riêng với mình, là sự đầy đủ mọi mặt một cách tương đối. Mình đã
sống trong điều kiện bình thường đó bao nhiêu năm nay...
Hoá cho nên, khi gặp anh tình cờ, mình
chưa vội khẳng định mình sẽ chết trong tình cờ, như vị nhạc sĩ mà chỉ đọc cái
tên ông thôi, đã liên tưởng tới cả chuỗi đau thương thầm lặng của cuộc đời nào
đó, tiệm tiến bủa vây ông:
Ta nghiêng vai soi lại cuộc đời
Thì hãi hùng hoàng hôn chợt tới ...
Ta nghiêng tai soi lại tình người
Thì bóng chiều chìm xuống đôi vai...
Đang mân mê cho đời nở hoa
Chợt bàng hoàng đến kỳ trăng trối ...
(Tưởng
niệm - Trầm Tử Thiêng)
Rõ ràng người nhạc sĩ phẩm cách Trầm Tử
Thiêng biết cuộc đời hay xã hội loài người, mà trong đó có sự tương giao yêu
mến giữa ông và người yêu ông, bất lực trước thời thế, bất trắc giữa yêu
thương, mà vẫn phải chấp nhận nhìn sự việc xẩy ra không đúng ý mình:
Bàn tay làm sao giữ một đời vừa đi qua...
Bàn tay làm sao giữ một thời yêu thiết tha..."
(Tưởng
niệm - Trầm
Tử Thiêng)
Có phải nếu là người hiếu thắng, nhiệt
tình 100 %, thì dễ dầu gì phải chôn đời vui, để "tưởng niệm" tình
buồn chứ.
Song le, tình buồn thì mới đẹp.
Cuối cùng chỉ có Thượng Đế mới ...an ủi
được thế nhân thôi:
Mang ơn trên cho cuộc đời ta
Vài vạn ngày gió cuồng mưa lũ
Trong cơn đau, một vùng hương khói
Kéo ta về, về cõi hư vô ...
(Tưởng
niệm - Trầm
Tử Thiêng)
Đôi lúc "tình cờ và bất trắc" nó
làm sai lệch cuộc đời mình, cũng chỉ vì cái gọi là lẽ tất thắng, mà người tự
tin hiếu thắng phải đối mặt với thất bại.
Thế nên, lại
phải trở về đứng ở "Vườn Nho" nhờ người thợ vườn hái quả, xem lại chữ
"Nhẫn" nhìn thì không đẹp lắm, nghe thấy khó khăn nhiều, song kết
cuộc của sự việc lại rất khả quan.
Không có công trình xây dựng nào không có
chữ "Nhẫn " hoặc đi tên phương, hoặc đứng làm hậu thuẫn kèm theo .
Ồ, với nhạc sĩ thầm lặng Trầm Tử Thiêng,
thì hẳn ông "Nhẫn " trên cả mọi điều "Nhẫn" đó chứ. Vậy mà
cũng đành "Tưởng niệm" thôi trời ạ.
Anh ngạc nhiên trong ngày lễ
"Cha" vui vẻ của anh, mình lại "Tưởng niệm" tình buồn. Số
là mình tình cờ quen mấy vị nam nhi, không nhiều lắm, trên danh nghĩa đã làm cha
rồi, nhưng không được hưởng phước hoan ca trong "ngày của cha"
vừa qua đó.
Quý vị ấy còn là những nhân vật danh tiếng
về lãnh vực nào đó, kể cả ở đông cũng như tây phương, thành đấng nam nhi nào
may mắn xin giữ lấy niềm vui, để không bao giờ phải đứng giữa trời suy tụng và
xót xa hoài niệm một đời đã đi qua, và một thời... yêu thiết tha... nhạc buồn!
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
TƯỞNG NIỆM BUỒN - CAO MỴ NHÂN
TƯỞNG
NIỆM BUỒN
- CAO MỴ
NHÂN
Bây giờ ra vườn sau, mình không mang theo
cái IPhone nữa, yên tâm cả người gọi, lẫn người không nghe, không ai cảm thấy
bị khuấy rộn như trước đây, mặc dầu có chút buồn.
Đóa quỳnh
trắng hôm qua, chiều nay vẫn còn tươi rói.
Thế là hết "Ngày của Cha", 6 giờ
pm..., những đám mây mầu xám lợt pha sắc hoa cà thấp thoáng đã bảng lảng bay về
hướng tây thành phố, là biển khơi Thái Bình, bên kia đại dương là dĩ vãng của
mình, như đã kể nhiều lần, nhưng chắc chả ai nhớ, một VN ...chán như cơm nếp
nát...
Hôm nay chắc anh
vui lắm, anh có cả một ngày trọn vẹn của anh. Vì thế mình không viết thư đúng
nghĩa thư từ cho anh, lòng mình đang rất buồn ...
Mình nghe nhạc suốt cả buổi chiều, một
mình nằm trong phòng, cứ tự rình xem thử lòng vui hay buồn. Ô hay, thì vừa nói
đang rất buồn đó thôi:
"Ta tìm nhau một thời, để mất trong
vài giờ..."
"Ta khổ đau một đời, để chết trong
tình cờ..."
(Tưởng
niệm - Trầm
Tử Thiêng)
Đúng vậy, làm sao tránh được tình cờ và
bất trắc chứ?
Khi gặp anh tình cờ, mình tưởng là không
có dịp nào gặp anh nữa. Bởi tình cờ thì chẳng có nghĩa nói tới chuyện lâu dài.
Nhưng mình vốn là người hiếu thắng, không
chịu khuất phục những linh tinh của thói thường, hay là những bất trắc làm trở
ngại hành trình cuộc đời.
Những người hiếu thắng phải dựa trên cơ sở
nào mới thể hiện tính khí đó ra...
Riêng với mình, là sự đầy đủ mọi mặt một cách tương đối. Mình đã
sống trong điều kiện bình thường đó bao nhiêu năm nay...
Hoá cho nên, khi gặp anh tình cờ, mình
chưa vội khẳng định mình sẽ chết trong tình cờ, như vị nhạc sĩ mà chỉ đọc cái
tên ông thôi, đã liên tưởng tới cả chuỗi đau thương thầm lặng của cuộc đời nào
đó, tiệm tiến bủa vây ông:
Ta nghiêng vai soi lại cuộc đời
Thì hãi hùng hoàng hôn chợt tới ...
Ta nghiêng tai soi lại tình người
Thì bóng chiều chìm xuống đôi vai...
Đang mân mê cho đời nở hoa
Chợt bàng hoàng đến kỳ trăng trối ...
(Tưởng
niệm - Trầm Tử Thiêng)
Rõ ràng người nhạc sĩ phẩm cách Trầm Tử
Thiêng biết cuộc đời hay xã hội loài người, mà trong đó có sự tương giao yêu
mến giữa ông và người yêu ông, bất lực trước thời thế, bất trắc giữa yêu
thương, mà vẫn phải chấp nhận nhìn sự việc xẩy ra không đúng ý mình:
Bàn tay làm sao giữ một đời vừa đi qua...
Bàn tay làm sao giữ một thời yêu thiết tha..."
(Tưởng
niệm - Trầm
Tử Thiêng)
Có phải nếu là người hiếu thắng, nhiệt
tình 100 %, thì dễ dầu gì phải chôn đời vui, để "tưởng niệm" tình
buồn chứ.
Song le, tình buồn thì mới đẹp.
Cuối cùng chỉ có Thượng Đế mới ...an ủi
được thế nhân thôi:
Mang ơn trên cho cuộc đời ta
Vài vạn ngày gió cuồng mưa lũ
Trong cơn đau, một vùng hương khói
Kéo ta về, về cõi hư vô ...
(Tưởng
niệm - Trầm
Tử Thiêng)
Đôi lúc "tình cờ và bất trắc" nó
làm sai lệch cuộc đời mình, cũng chỉ vì cái gọi là lẽ tất thắng, mà người tự
tin hiếu thắng phải đối mặt với thất bại.
Thế nên, lại
phải trở về đứng ở "Vườn Nho" nhờ người thợ vườn hái quả, xem lại chữ
"Nhẫn" nhìn thì không đẹp lắm, nghe thấy khó khăn nhiều, song kết
cuộc của sự việc lại rất khả quan.
Không có công trình xây dựng nào không có
chữ "Nhẫn " hoặc đi tên phương, hoặc đứng làm hậu thuẫn kèm theo .
Ồ, với nhạc sĩ thầm lặng Trầm Tử Thiêng,
thì hẳn ông "Nhẫn " trên cả mọi điều "Nhẫn" đó chứ. Vậy mà
cũng đành "Tưởng niệm" thôi trời ạ.
Anh ngạc nhiên trong ngày lễ
"Cha" vui vẻ của anh, mình lại "Tưởng niệm" tình buồn. Số
là mình tình cờ quen mấy vị nam nhi, không nhiều lắm, trên danh nghĩa đã làm cha
rồi, nhưng không được hưởng phước hoan ca trong "ngày của cha"
vừa qua đó.
Quý vị ấy còn là những nhân vật danh tiếng
về lãnh vực nào đó, kể cả ở đông cũng như tây phương, thành đấng nam nhi nào
may mắn xin giữ lấy niềm vui, để không bao giờ phải đứng giữa trời suy tụng và
xót xa hoài niệm một đời đã đi qua, và một thời... yêu thiết tha... nhạc buồn!
CAO MỴ NHÂN (HNPD)