Truyện Ngắn & Phóng Sự

Thành Phố Quỷ. - Topa

( HNPĐ ) Tôi vừa đến thăm một người bạn năm xưa bên khu Thủ Thiêm. Khu Thủ Thiêm đêm nay, một đêm gần cuối tháng tư năm 2008 vẫn bị cúp điện như vẫn thường bị cúp điện. Lúc này đã hơn mười hai giờ khuya và tôi đang trên đường trở về khách sạn



( HNPD )Tôi vừa đến thăm một người bạn năm xưa bên khu Thủ Thiêm. Khu Thủ Thiêm đêm nay, một đêm gần cuối tháng tư năm 2008 vẫn bị cúp điện như vẫn thường bị cúp điện. Lúc này đã hơn mười hai giờ khuya và tôi đang trên đường trở về khách sạn. Tôi hy vọng sẽ kiếm được một chiếc ghe còn người thức khuya để đưa tôi về bên thành phố, vì giờ này phà Thủ Thiêm đã ngưng hoạt động.
Qua những câu chuyện trao đổi với bạn, tôi được biết là ba năm nữa, đúng vào ngày 31 tháng 12 năm 2011 những chiếc phà Thủ Thiêm sẽ bị nhà cầm quyền thành phố dẹp sau một trăm năm hoạt động. Khu dân cư Thủ Thiêm cũng sẽ bị giải tỏa để xây dựng khu đô thị mới. Khi nào bạn tôi nhận được tiền đền bù thì anh sẽ dọn về khu Thanh Đa.
Tôi bước đi trong đêm vắng và nghe rõ từng bước chân của mình. Tôi nghĩ mình thật liều khi trong đêm vắng lại đi một mình ở một nơi mà từ bao năm qua mình chưa một lần đến. Thời Việt Nam Cộng Hòa nơi đây cũng là xóm anh chị, nhưng giết người để cướp của thì chưa bao giờ xảy ra. Thời đó người ta xem mạng sống của con người là trọng chứ không như bây giờ.
Bây giờ tệ nạn cướp giật, đĩ điếm và giết người xảy ra bất cứ lúc nào vì bọn cướp thường được che chở bởi bạo quyền nên có mặt khắp mọi ngõ ngách. Còn luật pháp ư? Đối với xã hội Xã Hội Chủ Nghĩa thì có tiền mua tiên cũng còn được huống chi là mấy viên chức thi hành luật rừng của tà quyền.
Chợt thấy có bóng người từ xa đang đi về phía tôi mà trên tay người đó có cầm một cái cây thật dài. Tôi đứng nép mình vào mái hiên nhà nơi tôi đang đứng. Bóng người đi đến gần hơn cho tôi thấy đó là người đàn ông lớn tuổi. Cái cây dài mà ông cầm đó là cái mái chèo. Khi còn cách tôi khoảng chục thước, người đàn ông rẽ theo hướng đi xuống bờ sông, chỗ đó tôi thấy có một chiếc ghe lớn nhưng không có mui. Không để cơ hội quý hiếm đi qua, tôi liền đi ra khỏi bóng tối và lên tiếng:
- Ông ơi, ông làm ơn giúp chở tôi qua bên thành phố được không ông?
Người đàn ông đứng sững lại nhìn tôi và một thoáng sau ông mới lên tiếng với giọng nói dồn dập như có vẻ sợ hãi:
- Trời đất quỷ thần ơi! Thầy làm tui muốn đứng tim luôn nè. Tại sao thầy đứng trong chỗ đó?
- Dạ… tại tôi… sợ.
- Thầy muốn qua bên thành phố hả?
- Dạ.
- Thầy theo tui xuống ghe rồi tui đưa qua bển cho.
- Dạ.
Khi ngồi vào trong lòng ghe, tôi gợi chuyện:
- Khuya rồi ông chưa đi ngủ sao mà còn tính đi đâu nữa vậy?
- Tui về Cát Lái. Nhà tui ở Cát Lái chứ không phải ở đây. Còn thầy, giờ này mà thầy còn đi đâu lang thang một mình ở bên này. Thầy không sợ ma hả?
- Dạ cũng sợ lắm chứ. Nhưng… ma sống thì sợ hơn. Bây giờ ma sống hãm hại người khắp mọi nơi và bất cứ lúc nào. Tôi đi thăm một người bạn lâu ngày mới gặp nên quên mất giờ về.
- Bạn của thầy không đưa thầy về sao?
- Anh ấy đang bệnh. Vả lại tôi tưởng tôi có thể về bên kia dễ dàng chứ nào ngờ khuya quá nên không còn chiếc ghe nào hoạt động.
- Thầy đi đêm như thế này nguy hiểm lắm. Cướp của giết người bây giờ cứ như rươi đó thầy ơi.
Chiếc ghe đã ra giữa dòng sông và có gió nhẹ làm cho tôi cảm thấy dễ chịu nên tôi hỏi chuyện tiếp:
- Ở Cát Lái có đẹp không ông?
- Đẹp lắm chứ thầy.
- Ở đó có món ăn gì gọi là “đặc sản” không ông?
- Có món chem chép hấp bia nổi tiếng và món lòng bò cuốn bánh tráng chấm với mắm nêm nhậu bất biết luôn đi thầy ơi. Hai món đó là “đặc sản” của Cát Lái đó nghe thầy. Thầy chắc biết con chem chép chứ gì? Con chem chép người ta còn gọi là con lồn tiên vì chung quang mình nó có nhiều lông và… cũng giống lắm đó thầy.
- Con chem chép hay con lồn tiên thì tôi cũng có nghe nói đến nhưng chưa được ăn qua lần nào cả.
- Quán của tôi có bán hai món này. Nếu thầy muốn thưởng thức và muốn biết Cát Lái cho biết thì chiều ngày mai khoảng ba giờ thầy tới chỗ mà lát nữa tui bỏ thầy lên bờ, tui sẽ tới đưa thầy đến quán của tui. Thầy mà ăn hai món đó ở quán của tui rồi thầy sẽ nhớ suốt đời luôn. Hôm nay tôi về khuya cũng vì ở đây có người đặt hai món đó mà tôi thì tìm mãi mới ra được nhà.
Tôi vui trong lòng nên nhắc lại:
- Vậy là chiều ngày mai vào khoảng ba giờ tôi sẽ đến chỗ mà lát nữa ông bỏ tôi lên bờ phải không?
- Dạ, xin thầy đừng quên nha. Tui sẽ chờ thầy ở đó.
Thành phố Saigon vào giờ này đã gần như ngưng mọi sinh hoạt. Tôi đang đi qua tiệm bánh mì Như Lan trên đường Hàm Nghi. Tôi nhìn thấy thấp thoáng dưới những mái hiên nhà có những người cầm vũ khí mà tôi đoán đó là cảnh sát cơ động. Nhìn họ trong bộ đồ bông hoa làm tôi nhớ đến những đơn vị thiện chiến của Việt Nam Cộng Hòa trong thời chiến tranh xâm lược từ những người miền Bắc theo cộng sản. Mấy ngày qua tôi cũng có nhìn thấy cảnh sát cơ động nhưng thật sự tôi thấy họ yếu xìu chứ chẳng có vẻ gì là oai hùng cả. Như để che dấu cái yếu điểm đó, nên người nào cũng cố tạo cho mình có cái gương mặt nhìn thật “ngầu”. Mắt lúc nào cũng nhìn trừng trừng vào người đi trên đường như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống họ.
Người lính Việt cộng thì ai cũng biết là những người gian ác chứ không hiền không dễ thương không giúp đỡ không che chở đồng bào như những người lính Việt Nam Cộng Hòa. Nơi nào mà cảnh sát cơ động được điều đến là nơi đó sẵn sàng có đàn áp. Những người cảnh sát cơ động đang đứng dưới những mái hiên kia, theo tôi đoán thì một lát nữa đây họ sẽ ra chận những xe đi đêm để làm tiền.
Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó mà đã gần hết ba tuần và chỉ còn hai ngày nữa là tôi phải rời thành phố thân yêu ngày nào để về bên trời Âu giá buốt. Rồi công việc hằng ngày sẽ lại tiếp diễn cho đến kỳ nghỉ tới. Kỳ nghỉ tới tôi sẽ không trở về lại Việt Nam nữa vì có quá nhiều rủi ro. Thành phố thân yêu của tôi ngày xưa được bạn tôi gọi là thành phố quỷ vì mọi tệ nạn đều có. Người dân tứ xứ dồn về đây sinh sống có thể vì họ nghĩ ở đây dù sao cũng dễ thở hơn ở những vùng xa xôi hẻo lánh, đỡ bị những tên công an trời đánh ăn hiếp, đỡ bị những con quỷ đỏ có chức có quyền hoạnh họe này nọ.
Một chiếc xe hai bánh lạng qua lạng lại trước mặt tôi như mời chào. Cô gái ngồi phía sau anh chàng mặt mày coi cũng sáng sủa lắm nhưng đây chỉ là “hàng” thường thôi. Bây giờ người ta “đẻ” ra những dịch vụ thật trời ơi đất hỡi. Anh nhân viên của khách sạn nơi tôi trú ngụ đã gạ tôi: “Nếu anh muốn có người làm vợ một ngày, một tuần, hoặc dài hơn nữa đều có hết… mà giá cả cũng thật mềm. Bảo đảm anh dắt đi phố là… hết ý”.
Thân phận người phụ nữ Việt Nam hiện bị xem như những món đồ chơi. Người phụ nữ Việt Nam bây giờ đã được giải phóng cho ngang hàng với loài thú vật khi phải trần truồng như con nhộng để cho người ngoại tộc chọn như người ta chọn súc vật. Tôi luôn tự nhủ là đừng ham muốn chi những cái đó vì bây giờ khó mà biết được những gì sẽ xảy đến cho mình.
Tôi ghé vào một quán bar. Giờ này thì chỉ những quán bar ở khu Tây ba lô này là còn nhộn nhịp. Tôi kêu lon bia. Mấy cô gái điếm ế khách ngồi bàn đối diện nhìn tôi cười xã giao. Tôi cười chào lại và mời các cô uống bia. Các cô hỏi xin tôi thuốc lá. Tôi mua cho các cô một gói thuốc lá. Uống hết hai lon bia và tán dóc với các cô gái một lúc, tôi đi về khách sạn vì chỉ trong giây lát nữa đây một ngày mới sẽ lại được bắt đầu.

***

Bến phà Thủ Thiêm lúc nào cũng đông người qua lại. Tôi đến đây trước nửa tiếng đứng nhìn cảnh sinh hoạt và nhìn lượng người qua lại bến đò rồi hồi tưởng lại những ngày xa xưa. Ngày trước nơi đây thật đẹp và thật hữu tình. Những buổi chiều tôi vẫn thường ra đây ngồi uống nước để rồi được nhìn thấy những cô gái Saigon tuyệt đẹp trong những chiếc áo dài tha thướt đi dạo phố bên người yêu là những chàng trai lính biển hào hoa. Ngày đó tôi cũng mơ ước sau này sẽ là người lính Hải Quân vì tôi rất thích biển. Tiếc là… Bên kia là vùng đất hoang vắng với đồng ruộng bao la mà tôi chưa một lần đặt chân đến. Bây giờ thì người khắp tứ xứ đã tràn vào thành phố nên những thửa đất hoang ngày ấy nay đã được tính bằng mấy “cây” một mét vuông. Rồi đây xóm lao động bên đó, cũng như những chiếc phà Thủ Thiêm thân yêu này sẽ bị nhà cầm quyền cho đi vào dĩ vãng.
Tôi đi đến nơi hẹn. Người đàn ông có chiếc ghe và có cái quán ở Cát Lái đã chờ sẵn tự bao giờ. Ông đang đứng hút thuốc và nhìn trời. Tôi đoán tuổi của ông vào khoảng sáu mươi lăm, và, có lẽ ông còn theo xưa nên gọi những người ăn mặc lịch sự như tôi là thầy. Chiếc ghe hôm nay đã được ông gắn thêm cái máy đuôi tôm. Tôi lên tiếng chào khi ông nhìn thấy tôi:
- Chào ông, ông chờ tôi có lâu không?
- Tui mới tới thôi thầy ạ. Mời thầy bước xuống ghe.
Trong lòng chiếc ghe ông đã đặt sẵn một cái ghế nhỏ có lưng dựa.Tôi ngồi vào cái ghế và nhìn hai bên bờ sông. Chiếc ghe lướt nhẹ trên sông… vào một buổi chiều vẫn còn nắng gắt nhưng có nhiều gió đã làm cho tôi cảm thấy thật sảng khoái. Dọc hai bên bờ sông Saigon bây giờ cũng có nhiều bảng quảng cáo to lớn như những ngày xa xưa. Nhà cửa thì được xây dựng nhiều hơn và cao hơn. Nếu Saigon không bị mất vào tay bọn cộng phỉ thì đến hôm nay chắc chắn đã phát triển gấp nhiều chục lần hơn. Con người bây giờ đã thay đổi hoàn toàn. Họ sống thật hối hả. Kiếm tiền thật hối hả.Yêu nhau cũng thật hối hả. Trước kia trai gái yêu nhau bằng tình yêu chân thật phát xuất tự con tim thì bây giờ phần nhiều yêu nhau vì tiền. Trai gái muốn tìm một người yêu chân thật như trước kia không phải là chuyện dễ dàng nữa. Những cô sinh viên là những người mà tôi luôn xem là… con nhà lành, thì giờ đây… chỉ có trời mớì biết họ còn lành hay đã rách nát. Tất cả cùng chạy theo cuộc sống đua đòi và hưởng thụ. Tin tức trên các báo từng đưa tin có những cặp trai gái yêu nhau thắm thiết và rồi sau một thời gian anh chàng dụ bán người yêu vào các động để làm điếm, hoặc giết chết để cướp của mà nhiều khi chỉ là đôi ba trăm ngàn đồng. Người bạn bệnh hoạn của tôi bên Thủ Thiêm đã tâm sự với tôi: “Đất nước của chúng mình bây giờ đã tan nát hết rồi… kể từ ngày đen tối 30 tháng tư 1975. Cả nước đều do những con quỷ ác điều hành nên mọi người đều đã sống và đối xử với nhau rất ác chứ không bằng tình con người như xưa nữa. Chắc anh cũng đã nghe những câu chuyện thật đau lòng là chỉ vì tiền mà cha mẹ ông bà cô bác anh em ruột thịt… trong gia đình đã hãm hại lẫn nhau, gạt gẩm lẫn nhau. Chế độ này chủ trương đã phá các tôn giáo, gạt bỏ tình cảm trong gia đình và khuyến khích tố cáo lẫn nhau dù người bị tố là đấng sinh thành ra mình.
Tôi đã đọc trong một quyển sách mà tôi quên tên tác giả; viết về một nhân vật rất nổi tiếng của miền Nam là ông Hồ Hữu Tường. Ông Hồ Hữu Tường đã nhận định: “Cộng sản chỉ là sự ngu dốt cộng với tính xảo trá bất tận. Lịch sử phát triển của đảng cộng sản Việt Nam chính là lịch sử của những cuộc thay đào đổi kép nhưng không đổi tuồng. Thay đổi đào kép chỉ nhằm mục đích dối gạt dư luận là tuồng đã đổi. Chính sách hoà hợp nhưng không hòa giải là vở tuồng mới. Tuồng cũ là tuồng chuyên chính vô sản. Vở tuồng này ngay từ đầu đã đi ngược lòng dân, đã xa rời thực tại…”
Nhìn người đàn ông đang đưa tôi đến quán của ông, thái độ của ông như cam chịu như an phận với cuộc sống hiện tại. Mà, không an phận không cam chịu thì còn làm gì được hơn khi tuổi của ông đã về chiều. Thấy tôi nhìn, ông nhoẻn miệng cười  mà “hàng tiền đạo” đã biến mất hết rồi.
Chợt nhớ ra tôi hỏi ông:
- Tôi phải về lại đây lúc mấy giờ hả ông?
- Thầy đừng lo. Nếu thầy thấy vui thì tui có phòng đầy đủ tiện nghi cho thầy nghỉ qua đêm. Còn nếu thầy muốn về bất cứ lúc nào tui cũng đưa thầy về được mà.
- Có làm phiền …
- Có gì mà phiền thầy. Tất cả cũng chỉ là công việc để kiếm miếng cơm đắp đổi qua ngày thôi thầy ạ.
Trong một lúc vui hứng tôi đã nhận lời đi đến đây, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình quá phiêu lưu. Đất nước này không còn một con người nào để mà tin tưởng được nữa. Mọi người đã nói láo một cách nhuần nhuyễn. Họ đã biết dối gạt lẫn nhau kể từ sau cái ngày 30 tháng tư định mệnh nên đã quá quen rồi. Mấy mươi năm sống với lũ quỷ và chứng kiến chúng múa may quay cuồng nên con người luôn trong thế sẵn sàng hãm hại lẫn nhau. Người Việt Nam không còn tỏ một chút gì gọi là xấu hổ mỗi khi dối gạt nhau. Hàng ngày hàng tháng hàng năm… thậm chí hàng giờ hàng phút hàng giây, lúc nào người dân cũng bị dối gạt bởi những kẻ cầm quyền với những lời hứa hẹn không đi đôi với việc làm nên mọi người luôn trong thế thủ và đối xử với nhau cũng bằng những thủ đoạn.
Cuối cùng thì cái quán của ông cũng xuất hiện sau khoảng một tiếng đồng hồ trên sông. Quán không lớn nhưng nhìn bề ngoài thì rất đẹp với tấm bảng ghi bán hai món gọi là “đặc sản” của vùng này. Quán được dựng bên cạnh con sông lớn và cách một cây cổ thụ khoảng hai mươi thước. Ông nói khi chuẩn bị cột chiếc ghe:
- Quán hôm nay đóng cửa vì người phụ giúp tui xin về quê thầy ạ. Nhưng quán luôn có sẵn hai món đặc sản để thầy và tui lai rai.
Khi ông và tôi bước đến thềm nhà thì xuất hiện trước cửa một cô gái rất đẹp và rất trẻ. Tôi đoán tuổi của cô gái chỉ khoảng mười tám mười chín. Ông giới thiệu đó là đứa cháu của ông tên Loan từ dưới quê lên phụ giúp ông thời gian mà những người làm xin về quê.
Khoảng mười lăm phút sau cô Loan dọn ra bàn món chem chép - hay lồn tiên - ướp với gia vị và hấp với bia nên mùi thơm đến nức mũi. Một tiếng sau thì món lòng bò luộc với bia được cô Loan dọn lên bàn. Ông của cô Loan nói: “Lòng bò phải luộc với bia để khi ăn không bị nặng mùi mà lại được luôn giòn”. Món lòng bò khi ăn thì được cuốn với bánh tráng cùng với rất nhiều loại rau sống và chuối chát cùng với khế chua; chấm với nước mắm nêm được pha chế thật đặc sắc. Tôi đã ăn một bữa ăn thật ngon miệng và cũng uống thật nhiều bia… cho đến khi tôi gục ngay tại bàn đến không còn biết trời trăng mây gió là gì nữa.
Khoảng ba giờ sáng tôi chợt thức giấc và khi đó tôi mới biết mình đang nằm trong căn phòng thật đẹp và thật sạch. Căn phòng đầy đủ tiện nghi như trong các khách sạn mini mặc dù nó đang nằm cheo leo ở một con đường vắng vẻ và bên cạnh con sông lớn.
Trời đêm nay có trăng. Tôi không thể ngủ tiếp được nên đứng lên đi ra ban công nhìn trời và hít thở không khí trong lành. Bỗng, tôi mở lớn mắt lên để nhìn cho rõ vì trước mắt tôi, dưới lòng sông, tôi nhìn thấy có quá nhiều người. Nhiều người quá mà tôi độ chừng thì cũng khoảng hai hoặc ba trăm. Tôi dụi mắt nhiều lần để tin rằng, cảnh đang diễn ra dưới lòng sông là có thật. Đám người đông đúc gồm đàn bà, đàn ông và có cả trẻ nhỏ nữa đang lặn, mò… như để tìm kiếm một vật gì đó dưới lòng sông. Những người ở dưới sông hết lặn xuống rồi lại trồi lên mà tôi cố nhìn thì không thấy họ vớt được một vật gì cả. Tôi đứng nhìn hoạt cảnh đó khoảng  mười phút thì đoàn người cùng đi lên bờ. Trong đoàn người đang lũ lượt đi lên bờ tôi thoáng nhìn thấy có cả… hai ông cháu cô Loan nữa. Hai ông cháu đang vừa đi vừa nói chuyện với nhau cho tới khi đến trước cửa nhà thì  tôi nghe rõ ràng ông căn dặn cô Loan: “đừng để chuyện này cho thầy đó biết”. Nghe vậy tôi liền bước lùi lại phía sau vài bước để hai ông cháu cô Loan không nhìn thấy tôi.
Tôi quay vào lại bên trong và mang nỗi thắc mắc này lên giường. Tôi cứ trằn trọc mãi với câu hỏi trong đầu cho đến khi tôi lại chìm vào một giấc ngủ sâu.

***

Cô Loan lay tôi nhiều lần và tôi cũng cố gắng lắm vậy mà không làm sao nâng nổi cái đầu đang như bị đeo hàng tấn đá. Trong tâm trạng nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe rõ ông thúc giục cô Loan đi lấy khăn nóng lau mặt cho tôi. Tôi chỉ ngồi dậy được vào lúc trời đã tối hẳn. Đầu tuy còn nhức, nhưng tôi đã khá tỉnh táo.
- Thầy dậy ăn miếng cháo chem chép cho tỉnh rồi tui đưa thầy về lại thành phố.
- Bây giờ là mấy giờ rồi ông? Tôi hỏi.
- Bẩy giờ hơn rồi thầy ạ.
- Tại sao tôi lại có thể ngủ một giấc ngủ dài như vậy được?
- Dạ… có lẽ thầy bị trúng gió. Tui và con Loan đã cạo gió cho thầy và cho thầy uống thuốc cảm rồi.
Trong lúc đang ăn tô cháo chem chép, tô cháo lồn tiên rất đặc biệt và rất ngon, tôi mơ màng nhớ lại chuyện mà tôi đã chứng kiến đêm qua. Tôi không biết có nên hỏi hai ông cháu cô Loan hay không. Họ tìm gì dưới sông đó mà cùng với nhiều người như tìm kiếm báu vật nhưng tôi không thấy ai vớt được một vật gì cả. Lúc nhìn đám người dưới sông thì tôi hoàn toàn tỉnh táo, thế nhưng sau đó tại sao tôi lại có thể ngủ một giấc ngủ quá dài như vậy được. Tôi chợt có một quyết định là phải ghé lại người bạn bên Thủ Thiêm để nhờ bạn tìm cho ra nguyên nhân mà tôi thì muốn phải biết rõ. Tôi không còn thời gian để tự tìm hiểu sự việc được nữa. Trưa ngày mốt tôi phải rời khỏi thành phố này rồi.

***

Sài Gòn ngày 30 tháng 4 năm 2008
Bạn thân mến,
Như đã hứa với bạn, sau khi bạn rời khỏi thành phố, thành phố mà một thời bạn, tôi, và các bạn của bọn mình đã có những tháng ngày sống thật vui thật hạnh phúc và thật nhiều kỷ niệm bên nhau. Tôi đã dẹp tất cả mọi công việc qua bên để đến ngay Cát Lái khi sức khỏe vừa hồi phục. Tôi cũng muốn được ăn và ngủ trong cái quán tọa lạc bên dòng sông và cạnh cây cổ thụ… như bạn. Tôi muốn được tận mắt nhìn thấy cô gái tên Loan mà bạn đã hết lời khen, cũng như được thưởng thức hai món “đặc sản” mà bạn nói… ngon hết xẩy.
Tôi đã hỏi thăm cư dân vùng Cát Lái gần cả một ngày trời nhưng không một ai biết về cái quán có bán hai món mà bạn đã ăn qua. Ngày hôm sau tôi trở lại Cát Lái thật sớm và tìm kiếm tiếp. Cuối cùng thì tôi được biết: Vùng Cát Lái chỉ có một chỗ duy nhất là có cây cổ thụ đứng cạnh bên con sông rộng và sâu, nhưng, không có cái quán nào cả. Ngày hôm sau nữa tôi được đôi vợ chồng già có nhà cách chỗ cây đa khoảng một cây số cho biết sự việc như sau:
- Khoảng mười năm trước, cứ vào đúng đêm trăng của tháng tư mỗi năm, chúng tôi vẫn được chứng kiến một cảnh tượng ma quái là, vào khoảng ba giờ sáng thì dưới lòng sông chỗ có cây cổ thụ xuất hiện nhiều bóng người lặn ngụp trong lòng sông như để tìm kiếm một vật quý giá nào đó. Nhưng, cuối cùng thì tất cả đều trở lên bờ với hai bàn tay không. Hiện tượng huyền bí đó chúng tôi đã được chứng kiến rất nhiều lần nhưng không dám nói cho người khác nghe vì sợ công an ghép tội “truyền bá chuyện dị đoan để dọa người khác với mục đích mờ ám.”
Sau đó hai ông bà khuyên tôi nên đến gặp vị sư ông trụ trì trong ngôi chùa cách cây cổ thụ khoảng hai cây số. “Chắc chắn vị sư ông sẽ nói cho ông biết tất cả sự thật.”- Hai ông bà đã nói vậy. Tôi đã gặp được vị sư ông và sau khi nghe tôi thuật lại những điều mà bạn đã chứng kiến và nhờ tôi, vị sư ông đã nói: “Chuyện đó hoàn toàn có thật. Đó là những oan hồn chưa siêu thoát được nên đã hiện về mỗi năm một lần để tái diễn lại cái ngày mà nhà cầm quyền này đã nhẫn tâm cho chiếc tàu chở hơn ba trăm con người trong cái gọi là, vượt biển bán chính thức vào năm 1979 … nổ giữa lòng sông để chiếm đoạt tài sản. Khi nghe tiếng nổ giữa đêm khuya và chứng kiến sự việc, lúc đó tôi còn trẻ nhưng đã bị nhà cầm quyền bắt phải im lặng. Nếu không thì…
Vị sư giả lắc đầu và nhìn tôi nhưng không nói tiếp.

Bạn thân mến,

Từ sau ngày oan nghiệt 30 tháng tư 1975 thành phố Saigon thân yêu của chúng ta tạm thời không còn là Saigon nữa mà phải mang tên của con ác quỷ. Con ác quỷ dâm dục và gian ác Hồ Chí Minh cùng đồng bọn đã nhuộm đỏ miền Nam bằng vũ khi của Nga Tàu… Khi chúng ta bị đồng minh bỏ rơi. Mỗi ngày bọn quỷ đỏ với những vũ điệu ma quái mà mục đích là làm cho đồng bào miền Nam phải sợ hãi. Một trong những vũ điệu đó là bọn chúng đã lừa gạt đồng bào vô tội đưa vô trong những chiếc ghe cũ kỹ rồi cho nổ giữa dòng sông để cướp tài sản là tội ác rất man rợ. Tội ác vẫn đang thường xuyên xảy ra cho đồng bào thân yêu của chúng ta hằng ngày như cướp nhà cướp đất… mà chỉ khi nào bọn quỷ đỏ bị đánh đổ thì khi đó người người mới được yên thân và vui sống.
Vị sư ông đã suy nghĩ lâu lắm rồi Ngài chợt hỏi tôi: “Bạn của ông có làm việc gì liên quan đến truyền thông không?” Tôi trả lời: “Kính thưa sư ông, bạn của tôi chống lũ quỷ đỏ bằng cây viết.” Vị sư ông liền nói cách quả quyết: “Bạn của ông là người có cơ duyên do công việc làm nên mới được trực tiếp gặp gỡ hai oan hồn hiện về và cho thấy rõ mọi sự việc để bạn của ông viết ra cho mọi người cùng biết. Hai ông cháu cô Loan là hai oan hồn trong hơn ba trăm oan hồn đã bị nhà cầm quyền này sát hại.”
Tôi có đề nghị với vị sư ông cúng giải cho các oan hồn được sớm đi đầu thai. Vị sư ông nói: “Tôi cũng đã làm rồi. Nhưng, nhà cầm quyền này đã gây nên nghiệp ác quá lớn. Các oan hồn đó chỉ là một nhóm nhỏ trong hằng triệu triệu các oan hồn bị bọn quỷ giết hại bằng mọi cách… đã phải diễn lại hằng năm trò man rợ của bọn quỷ đỏ như là một nhắc nhớ tội ác của bọn chúng rồi đây sẽ bị trừng phạt thích đáng. Chỉ khi bọn quỷ đỏ đó bị trừng phạt thì hơn ba trăm oan hồn kia mới được siêu thoát.”

Bạn thân mến,

Qua sự việc huyền bí mà chính bạn là người may mắn được chứng kiến, tôi có điều suy nghĩ như sau: Hai ông cháu cô Loan muốn gởi một thông điệp đến bạn - đến những người Việt đang sinh sống ở hải ngoại là: Hãy làm mọi cách để giải trừ bọn quỷ đỏ Hồ Chí Minh. Và, đừng bao giờ quên là đồng bào trong nước vẫn hằng ngày bị bọn quỷ đỏ sát hại man rợ cộng với sự dối trá để mong được thống trị lâu dài. Thành phố Saigon hay thành phố Hồ Chí Minh tạm thời, bây giờ bọn côn an đã và vẫn đang bao che cho bọn du côn du đãng để chúng sẵn sàng hành hung đồng bào và, nếu cần thì giết người những khi mà bọn quỷ đỏ ra tay cướp của cải và ruộng đất của đồng bào. Sinh mạng của bạn - của người Việt đang sinh sống ở hải ngoại là rất đáng quý và sẽ là nhân tố làm cho nhà cầm quyền này phải từ bỏ mọi tham vọng quyền lực.
Tôi thân ái chào bạn nhưng không mong gặp lại bạn tại thành phố, ngày nào vẫn còn bọn quỷ đỏ khát máu chiếm đóng./.
ToPa (Hòa Lan)
( HNPĐ )

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Thành Phố Quỷ. - Topa

( HNPĐ ) Tôi vừa đến thăm một người bạn năm xưa bên khu Thủ Thiêm. Khu Thủ Thiêm đêm nay, một đêm gần cuối tháng tư năm 2008 vẫn bị cúp điện như vẫn thường bị cúp điện. Lúc này đã hơn mười hai giờ khuya và tôi đang trên đường trở về khách sạn



( HNPD )Tôi vừa đến thăm một người bạn năm xưa bên khu Thủ Thiêm. Khu Thủ Thiêm đêm nay, một đêm gần cuối tháng tư năm 2008 vẫn bị cúp điện như vẫn thường bị cúp điện. Lúc này đã hơn mười hai giờ khuya và tôi đang trên đường trở về khách sạn. Tôi hy vọng sẽ kiếm được một chiếc ghe còn người thức khuya để đưa tôi về bên thành phố, vì giờ này phà Thủ Thiêm đã ngưng hoạt động.
Qua những câu chuyện trao đổi với bạn, tôi được biết là ba năm nữa, đúng vào ngày 31 tháng 12 năm 2011 những chiếc phà Thủ Thiêm sẽ bị nhà cầm quyền thành phố dẹp sau một trăm năm hoạt động. Khu dân cư Thủ Thiêm cũng sẽ bị giải tỏa để xây dựng khu đô thị mới. Khi nào bạn tôi nhận được tiền đền bù thì anh sẽ dọn về khu Thanh Đa.
Tôi bước đi trong đêm vắng và nghe rõ từng bước chân của mình. Tôi nghĩ mình thật liều khi trong đêm vắng lại đi một mình ở một nơi mà từ bao năm qua mình chưa một lần đến. Thời Việt Nam Cộng Hòa nơi đây cũng là xóm anh chị, nhưng giết người để cướp của thì chưa bao giờ xảy ra. Thời đó người ta xem mạng sống của con người là trọng chứ không như bây giờ.
Bây giờ tệ nạn cướp giật, đĩ điếm và giết người xảy ra bất cứ lúc nào vì bọn cướp thường được che chở bởi bạo quyền nên có mặt khắp mọi ngõ ngách. Còn luật pháp ư? Đối với xã hội Xã Hội Chủ Nghĩa thì có tiền mua tiên cũng còn được huống chi là mấy viên chức thi hành luật rừng của tà quyền.
Chợt thấy có bóng người từ xa đang đi về phía tôi mà trên tay người đó có cầm một cái cây thật dài. Tôi đứng nép mình vào mái hiên nhà nơi tôi đang đứng. Bóng người đi đến gần hơn cho tôi thấy đó là người đàn ông lớn tuổi. Cái cây dài mà ông cầm đó là cái mái chèo. Khi còn cách tôi khoảng chục thước, người đàn ông rẽ theo hướng đi xuống bờ sông, chỗ đó tôi thấy có một chiếc ghe lớn nhưng không có mui. Không để cơ hội quý hiếm đi qua, tôi liền đi ra khỏi bóng tối và lên tiếng:
- Ông ơi, ông làm ơn giúp chở tôi qua bên thành phố được không ông?
Người đàn ông đứng sững lại nhìn tôi và một thoáng sau ông mới lên tiếng với giọng nói dồn dập như có vẻ sợ hãi:
- Trời đất quỷ thần ơi! Thầy làm tui muốn đứng tim luôn nè. Tại sao thầy đứng trong chỗ đó?
- Dạ… tại tôi… sợ.
- Thầy muốn qua bên thành phố hả?
- Dạ.
- Thầy theo tui xuống ghe rồi tui đưa qua bển cho.
- Dạ.
Khi ngồi vào trong lòng ghe, tôi gợi chuyện:
- Khuya rồi ông chưa đi ngủ sao mà còn tính đi đâu nữa vậy?
- Tui về Cát Lái. Nhà tui ở Cát Lái chứ không phải ở đây. Còn thầy, giờ này mà thầy còn đi đâu lang thang một mình ở bên này. Thầy không sợ ma hả?
- Dạ cũng sợ lắm chứ. Nhưng… ma sống thì sợ hơn. Bây giờ ma sống hãm hại người khắp mọi nơi và bất cứ lúc nào. Tôi đi thăm một người bạn lâu ngày mới gặp nên quên mất giờ về.
- Bạn của thầy không đưa thầy về sao?
- Anh ấy đang bệnh. Vả lại tôi tưởng tôi có thể về bên kia dễ dàng chứ nào ngờ khuya quá nên không còn chiếc ghe nào hoạt động.
- Thầy đi đêm như thế này nguy hiểm lắm. Cướp của giết người bây giờ cứ như rươi đó thầy ơi.
Chiếc ghe đã ra giữa dòng sông và có gió nhẹ làm cho tôi cảm thấy dễ chịu nên tôi hỏi chuyện tiếp:
- Ở Cát Lái có đẹp không ông?
- Đẹp lắm chứ thầy.
- Ở đó có món ăn gì gọi là “đặc sản” không ông?
- Có món chem chép hấp bia nổi tiếng và món lòng bò cuốn bánh tráng chấm với mắm nêm nhậu bất biết luôn đi thầy ơi. Hai món đó là “đặc sản” của Cát Lái đó nghe thầy. Thầy chắc biết con chem chép chứ gì? Con chem chép người ta còn gọi là con lồn tiên vì chung quang mình nó có nhiều lông và… cũng giống lắm đó thầy.
- Con chem chép hay con lồn tiên thì tôi cũng có nghe nói đến nhưng chưa được ăn qua lần nào cả.
- Quán của tôi có bán hai món này. Nếu thầy muốn thưởng thức và muốn biết Cát Lái cho biết thì chiều ngày mai khoảng ba giờ thầy tới chỗ mà lát nữa tui bỏ thầy lên bờ, tui sẽ tới đưa thầy đến quán của tui. Thầy mà ăn hai món đó ở quán của tui rồi thầy sẽ nhớ suốt đời luôn. Hôm nay tôi về khuya cũng vì ở đây có người đặt hai món đó mà tôi thì tìm mãi mới ra được nhà.
Tôi vui trong lòng nên nhắc lại:
- Vậy là chiều ngày mai vào khoảng ba giờ tôi sẽ đến chỗ mà lát nữa ông bỏ tôi lên bờ phải không?
- Dạ, xin thầy đừng quên nha. Tui sẽ chờ thầy ở đó.
Thành phố Saigon vào giờ này đã gần như ngưng mọi sinh hoạt. Tôi đang đi qua tiệm bánh mì Như Lan trên đường Hàm Nghi. Tôi nhìn thấy thấp thoáng dưới những mái hiên nhà có những người cầm vũ khí mà tôi đoán đó là cảnh sát cơ động. Nhìn họ trong bộ đồ bông hoa làm tôi nhớ đến những đơn vị thiện chiến của Việt Nam Cộng Hòa trong thời chiến tranh xâm lược từ những người miền Bắc theo cộng sản. Mấy ngày qua tôi cũng có nhìn thấy cảnh sát cơ động nhưng thật sự tôi thấy họ yếu xìu chứ chẳng có vẻ gì là oai hùng cả. Như để che dấu cái yếu điểm đó, nên người nào cũng cố tạo cho mình có cái gương mặt nhìn thật “ngầu”. Mắt lúc nào cũng nhìn trừng trừng vào người đi trên đường như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống họ.
Người lính Việt cộng thì ai cũng biết là những người gian ác chứ không hiền không dễ thương không giúp đỡ không che chở đồng bào như những người lính Việt Nam Cộng Hòa. Nơi nào mà cảnh sát cơ động được điều đến là nơi đó sẵn sàng có đàn áp. Những người cảnh sát cơ động đang đứng dưới những mái hiên kia, theo tôi đoán thì một lát nữa đây họ sẽ ra chận những xe đi đêm để làm tiền.
Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó mà đã gần hết ba tuần và chỉ còn hai ngày nữa là tôi phải rời thành phố thân yêu ngày nào để về bên trời Âu giá buốt. Rồi công việc hằng ngày sẽ lại tiếp diễn cho đến kỳ nghỉ tới. Kỳ nghỉ tới tôi sẽ không trở về lại Việt Nam nữa vì có quá nhiều rủi ro. Thành phố thân yêu của tôi ngày xưa được bạn tôi gọi là thành phố quỷ vì mọi tệ nạn đều có. Người dân tứ xứ dồn về đây sinh sống có thể vì họ nghĩ ở đây dù sao cũng dễ thở hơn ở những vùng xa xôi hẻo lánh, đỡ bị những tên công an trời đánh ăn hiếp, đỡ bị những con quỷ đỏ có chức có quyền hoạnh họe này nọ.
Một chiếc xe hai bánh lạng qua lạng lại trước mặt tôi như mời chào. Cô gái ngồi phía sau anh chàng mặt mày coi cũng sáng sủa lắm nhưng đây chỉ là “hàng” thường thôi. Bây giờ người ta “đẻ” ra những dịch vụ thật trời ơi đất hỡi. Anh nhân viên của khách sạn nơi tôi trú ngụ đã gạ tôi: “Nếu anh muốn có người làm vợ một ngày, một tuần, hoặc dài hơn nữa đều có hết… mà giá cả cũng thật mềm. Bảo đảm anh dắt đi phố là… hết ý”.
Thân phận người phụ nữ Việt Nam hiện bị xem như những món đồ chơi. Người phụ nữ Việt Nam bây giờ đã được giải phóng cho ngang hàng với loài thú vật khi phải trần truồng như con nhộng để cho người ngoại tộc chọn như người ta chọn súc vật. Tôi luôn tự nhủ là đừng ham muốn chi những cái đó vì bây giờ khó mà biết được những gì sẽ xảy đến cho mình.
Tôi ghé vào một quán bar. Giờ này thì chỉ những quán bar ở khu Tây ba lô này là còn nhộn nhịp. Tôi kêu lon bia. Mấy cô gái điếm ế khách ngồi bàn đối diện nhìn tôi cười xã giao. Tôi cười chào lại và mời các cô uống bia. Các cô hỏi xin tôi thuốc lá. Tôi mua cho các cô một gói thuốc lá. Uống hết hai lon bia và tán dóc với các cô gái một lúc, tôi đi về khách sạn vì chỉ trong giây lát nữa đây một ngày mới sẽ lại được bắt đầu.

***

Bến phà Thủ Thiêm lúc nào cũng đông người qua lại. Tôi đến đây trước nửa tiếng đứng nhìn cảnh sinh hoạt và nhìn lượng người qua lại bến đò rồi hồi tưởng lại những ngày xa xưa. Ngày trước nơi đây thật đẹp và thật hữu tình. Những buổi chiều tôi vẫn thường ra đây ngồi uống nước để rồi được nhìn thấy những cô gái Saigon tuyệt đẹp trong những chiếc áo dài tha thướt đi dạo phố bên người yêu là những chàng trai lính biển hào hoa. Ngày đó tôi cũng mơ ước sau này sẽ là người lính Hải Quân vì tôi rất thích biển. Tiếc là… Bên kia là vùng đất hoang vắng với đồng ruộng bao la mà tôi chưa một lần đặt chân đến. Bây giờ thì người khắp tứ xứ đã tràn vào thành phố nên những thửa đất hoang ngày ấy nay đã được tính bằng mấy “cây” một mét vuông. Rồi đây xóm lao động bên đó, cũng như những chiếc phà Thủ Thiêm thân yêu này sẽ bị nhà cầm quyền cho đi vào dĩ vãng.
Tôi đi đến nơi hẹn. Người đàn ông có chiếc ghe và có cái quán ở Cát Lái đã chờ sẵn tự bao giờ. Ông đang đứng hút thuốc và nhìn trời. Tôi đoán tuổi của ông vào khoảng sáu mươi lăm, và, có lẽ ông còn theo xưa nên gọi những người ăn mặc lịch sự như tôi là thầy. Chiếc ghe hôm nay đã được ông gắn thêm cái máy đuôi tôm. Tôi lên tiếng chào khi ông nhìn thấy tôi:
- Chào ông, ông chờ tôi có lâu không?
- Tui mới tới thôi thầy ạ. Mời thầy bước xuống ghe.
Trong lòng chiếc ghe ông đã đặt sẵn một cái ghế nhỏ có lưng dựa.Tôi ngồi vào cái ghế và nhìn hai bên bờ sông. Chiếc ghe lướt nhẹ trên sông… vào một buổi chiều vẫn còn nắng gắt nhưng có nhiều gió đã làm cho tôi cảm thấy thật sảng khoái. Dọc hai bên bờ sông Saigon bây giờ cũng có nhiều bảng quảng cáo to lớn như những ngày xa xưa. Nhà cửa thì được xây dựng nhiều hơn và cao hơn. Nếu Saigon không bị mất vào tay bọn cộng phỉ thì đến hôm nay chắc chắn đã phát triển gấp nhiều chục lần hơn. Con người bây giờ đã thay đổi hoàn toàn. Họ sống thật hối hả. Kiếm tiền thật hối hả.Yêu nhau cũng thật hối hả. Trước kia trai gái yêu nhau bằng tình yêu chân thật phát xuất tự con tim thì bây giờ phần nhiều yêu nhau vì tiền. Trai gái muốn tìm một người yêu chân thật như trước kia không phải là chuyện dễ dàng nữa. Những cô sinh viên là những người mà tôi luôn xem là… con nhà lành, thì giờ đây… chỉ có trời mớì biết họ còn lành hay đã rách nát. Tất cả cùng chạy theo cuộc sống đua đòi và hưởng thụ. Tin tức trên các báo từng đưa tin có những cặp trai gái yêu nhau thắm thiết và rồi sau một thời gian anh chàng dụ bán người yêu vào các động để làm điếm, hoặc giết chết để cướp của mà nhiều khi chỉ là đôi ba trăm ngàn đồng. Người bạn bệnh hoạn của tôi bên Thủ Thiêm đã tâm sự với tôi: “Đất nước của chúng mình bây giờ đã tan nát hết rồi… kể từ ngày đen tối 30 tháng tư 1975. Cả nước đều do những con quỷ ác điều hành nên mọi người đều đã sống và đối xử với nhau rất ác chứ không bằng tình con người như xưa nữa. Chắc anh cũng đã nghe những câu chuyện thật đau lòng là chỉ vì tiền mà cha mẹ ông bà cô bác anh em ruột thịt… trong gia đình đã hãm hại lẫn nhau, gạt gẩm lẫn nhau. Chế độ này chủ trương đã phá các tôn giáo, gạt bỏ tình cảm trong gia đình và khuyến khích tố cáo lẫn nhau dù người bị tố là đấng sinh thành ra mình.
Tôi đã đọc trong một quyển sách mà tôi quên tên tác giả; viết về một nhân vật rất nổi tiếng của miền Nam là ông Hồ Hữu Tường. Ông Hồ Hữu Tường đã nhận định: “Cộng sản chỉ là sự ngu dốt cộng với tính xảo trá bất tận. Lịch sử phát triển của đảng cộng sản Việt Nam chính là lịch sử của những cuộc thay đào đổi kép nhưng không đổi tuồng. Thay đổi đào kép chỉ nhằm mục đích dối gạt dư luận là tuồng đã đổi. Chính sách hoà hợp nhưng không hòa giải là vở tuồng mới. Tuồng cũ là tuồng chuyên chính vô sản. Vở tuồng này ngay từ đầu đã đi ngược lòng dân, đã xa rời thực tại…”
Nhìn người đàn ông đang đưa tôi đến quán của ông, thái độ của ông như cam chịu như an phận với cuộc sống hiện tại. Mà, không an phận không cam chịu thì còn làm gì được hơn khi tuổi của ông đã về chiều. Thấy tôi nhìn, ông nhoẻn miệng cười  mà “hàng tiền đạo” đã biến mất hết rồi.
Chợt nhớ ra tôi hỏi ông:
- Tôi phải về lại đây lúc mấy giờ hả ông?
- Thầy đừng lo. Nếu thầy thấy vui thì tui có phòng đầy đủ tiện nghi cho thầy nghỉ qua đêm. Còn nếu thầy muốn về bất cứ lúc nào tui cũng đưa thầy về được mà.
- Có làm phiền …
- Có gì mà phiền thầy. Tất cả cũng chỉ là công việc để kiếm miếng cơm đắp đổi qua ngày thôi thầy ạ.
Trong một lúc vui hứng tôi đã nhận lời đi đến đây, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình quá phiêu lưu. Đất nước này không còn một con người nào để mà tin tưởng được nữa. Mọi người đã nói láo một cách nhuần nhuyễn. Họ đã biết dối gạt lẫn nhau kể từ sau cái ngày 30 tháng tư định mệnh nên đã quá quen rồi. Mấy mươi năm sống với lũ quỷ và chứng kiến chúng múa may quay cuồng nên con người luôn trong thế sẵn sàng hãm hại lẫn nhau. Người Việt Nam không còn tỏ một chút gì gọi là xấu hổ mỗi khi dối gạt nhau. Hàng ngày hàng tháng hàng năm… thậm chí hàng giờ hàng phút hàng giây, lúc nào người dân cũng bị dối gạt bởi những kẻ cầm quyền với những lời hứa hẹn không đi đôi với việc làm nên mọi người luôn trong thế thủ và đối xử với nhau cũng bằng những thủ đoạn.
Cuối cùng thì cái quán của ông cũng xuất hiện sau khoảng một tiếng đồng hồ trên sông. Quán không lớn nhưng nhìn bề ngoài thì rất đẹp với tấm bảng ghi bán hai món gọi là “đặc sản” của vùng này. Quán được dựng bên cạnh con sông lớn và cách một cây cổ thụ khoảng hai mươi thước. Ông nói khi chuẩn bị cột chiếc ghe:
- Quán hôm nay đóng cửa vì người phụ giúp tui xin về quê thầy ạ. Nhưng quán luôn có sẵn hai món đặc sản để thầy và tui lai rai.
Khi ông và tôi bước đến thềm nhà thì xuất hiện trước cửa một cô gái rất đẹp và rất trẻ. Tôi đoán tuổi của cô gái chỉ khoảng mười tám mười chín. Ông giới thiệu đó là đứa cháu của ông tên Loan từ dưới quê lên phụ giúp ông thời gian mà những người làm xin về quê.
Khoảng mười lăm phút sau cô Loan dọn ra bàn món chem chép - hay lồn tiên - ướp với gia vị và hấp với bia nên mùi thơm đến nức mũi. Một tiếng sau thì món lòng bò luộc với bia được cô Loan dọn lên bàn. Ông của cô Loan nói: “Lòng bò phải luộc với bia để khi ăn không bị nặng mùi mà lại được luôn giòn”. Món lòng bò khi ăn thì được cuốn với bánh tráng cùng với rất nhiều loại rau sống và chuối chát cùng với khế chua; chấm với nước mắm nêm được pha chế thật đặc sắc. Tôi đã ăn một bữa ăn thật ngon miệng và cũng uống thật nhiều bia… cho đến khi tôi gục ngay tại bàn đến không còn biết trời trăng mây gió là gì nữa.
Khoảng ba giờ sáng tôi chợt thức giấc và khi đó tôi mới biết mình đang nằm trong căn phòng thật đẹp và thật sạch. Căn phòng đầy đủ tiện nghi như trong các khách sạn mini mặc dù nó đang nằm cheo leo ở một con đường vắng vẻ và bên cạnh con sông lớn.
Trời đêm nay có trăng. Tôi không thể ngủ tiếp được nên đứng lên đi ra ban công nhìn trời và hít thở không khí trong lành. Bỗng, tôi mở lớn mắt lên để nhìn cho rõ vì trước mắt tôi, dưới lòng sông, tôi nhìn thấy có quá nhiều người. Nhiều người quá mà tôi độ chừng thì cũng khoảng hai hoặc ba trăm. Tôi dụi mắt nhiều lần để tin rằng, cảnh đang diễn ra dưới lòng sông là có thật. Đám người đông đúc gồm đàn bà, đàn ông và có cả trẻ nhỏ nữa đang lặn, mò… như để tìm kiếm một vật gì đó dưới lòng sông. Những người ở dưới sông hết lặn xuống rồi lại trồi lên mà tôi cố nhìn thì không thấy họ vớt được một vật gì cả. Tôi đứng nhìn hoạt cảnh đó khoảng  mười phút thì đoàn người cùng đi lên bờ. Trong đoàn người đang lũ lượt đi lên bờ tôi thoáng nhìn thấy có cả… hai ông cháu cô Loan nữa. Hai ông cháu đang vừa đi vừa nói chuyện với nhau cho tới khi đến trước cửa nhà thì  tôi nghe rõ ràng ông căn dặn cô Loan: “đừng để chuyện này cho thầy đó biết”. Nghe vậy tôi liền bước lùi lại phía sau vài bước để hai ông cháu cô Loan không nhìn thấy tôi.
Tôi quay vào lại bên trong và mang nỗi thắc mắc này lên giường. Tôi cứ trằn trọc mãi với câu hỏi trong đầu cho đến khi tôi lại chìm vào một giấc ngủ sâu.

***

Cô Loan lay tôi nhiều lần và tôi cũng cố gắng lắm vậy mà không làm sao nâng nổi cái đầu đang như bị đeo hàng tấn đá. Trong tâm trạng nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe rõ ông thúc giục cô Loan đi lấy khăn nóng lau mặt cho tôi. Tôi chỉ ngồi dậy được vào lúc trời đã tối hẳn. Đầu tuy còn nhức, nhưng tôi đã khá tỉnh táo.
- Thầy dậy ăn miếng cháo chem chép cho tỉnh rồi tui đưa thầy về lại thành phố.
- Bây giờ là mấy giờ rồi ông? Tôi hỏi.
- Bẩy giờ hơn rồi thầy ạ.
- Tại sao tôi lại có thể ngủ một giấc ngủ dài như vậy được?
- Dạ… có lẽ thầy bị trúng gió. Tui và con Loan đã cạo gió cho thầy và cho thầy uống thuốc cảm rồi.
Trong lúc đang ăn tô cháo chem chép, tô cháo lồn tiên rất đặc biệt và rất ngon, tôi mơ màng nhớ lại chuyện mà tôi đã chứng kiến đêm qua. Tôi không biết có nên hỏi hai ông cháu cô Loan hay không. Họ tìm gì dưới sông đó mà cùng với nhiều người như tìm kiếm báu vật nhưng tôi không thấy ai vớt được một vật gì cả. Lúc nhìn đám người dưới sông thì tôi hoàn toàn tỉnh táo, thế nhưng sau đó tại sao tôi lại có thể ngủ một giấc ngủ quá dài như vậy được. Tôi chợt có một quyết định là phải ghé lại người bạn bên Thủ Thiêm để nhờ bạn tìm cho ra nguyên nhân mà tôi thì muốn phải biết rõ. Tôi không còn thời gian để tự tìm hiểu sự việc được nữa. Trưa ngày mốt tôi phải rời khỏi thành phố này rồi.

***

Sài Gòn ngày 30 tháng 4 năm 2008
Bạn thân mến,
Như đã hứa với bạn, sau khi bạn rời khỏi thành phố, thành phố mà một thời bạn, tôi, và các bạn của bọn mình đã có những tháng ngày sống thật vui thật hạnh phúc và thật nhiều kỷ niệm bên nhau. Tôi đã dẹp tất cả mọi công việc qua bên để đến ngay Cát Lái khi sức khỏe vừa hồi phục. Tôi cũng muốn được ăn và ngủ trong cái quán tọa lạc bên dòng sông và cạnh cây cổ thụ… như bạn. Tôi muốn được tận mắt nhìn thấy cô gái tên Loan mà bạn đã hết lời khen, cũng như được thưởng thức hai món “đặc sản” mà bạn nói… ngon hết xẩy.
Tôi đã hỏi thăm cư dân vùng Cát Lái gần cả một ngày trời nhưng không một ai biết về cái quán có bán hai món mà bạn đã ăn qua. Ngày hôm sau tôi trở lại Cát Lái thật sớm và tìm kiếm tiếp. Cuối cùng thì tôi được biết: Vùng Cát Lái chỉ có một chỗ duy nhất là có cây cổ thụ đứng cạnh bên con sông rộng và sâu, nhưng, không có cái quán nào cả. Ngày hôm sau nữa tôi được đôi vợ chồng già có nhà cách chỗ cây đa khoảng một cây số cho biết sự việc như sau:
- Khoảng mười năm trước, cứ vào đúng đêm trăng của tháng tư mỗi năm, chúng tôi vẫn được chứng kiến một cảnh tượng ma quái là, vào khoảng ba giờ sáng thì dưới lòng sông chỗ có cây cổ thụ xuất hiện nhiều bóng người lặn ngụp trong lòng sông như để tìm kiếm một vật quý giá nào đó. Nhưng, cuối cùng thì tất cả đều trở lên bờ với hai bàn tay không. Hiện tượng huyền bí đó chúng tôi đã được chứng kiến rất nhiều lần nhưng không dám nói cho người khác nghe vì sợ công an ghép tội “truyền bá chuyện dị đoan để dọa người khác với mục đích mờ ám.”
Sau đó hai ông bà khuyên tôi nên đến gặp vị sư ông trụ trì trong ngôi chùa cách cây cổ thụ khoảng hai cây số. “Chắc chắn vị sư ông sẽ nói cho ông biết tất cả sự thật.”- Hai ông bà đã nói vậy. Tôi đã gặp được vị sư ông và sau khi nghe tôi thuật lại những điều mà bạn đã chứng kiến và nhờ tôi, vị sư ông đã nói: “Chuyện đó hoàn toàn có thật. Đó là những oan hồn chưa siêu thoát được nên đã hiện về mỗi năm một lần để tái diễn lại cái ngày mà nhà cầm quyền này đã nhẫn tâm cho chiếc tàu chở hơn ba trăm con người trong cái gọi là, vượt biển bán chính thức vào năm 1979 … nổ giữa lòng sông để chiếm đoạt tài sản. Khi nghe tiếng nổ giữa đêm khuya và chứng kiến sự việc, lúc đó tôi còn trẻ nhưng đã bị nhà cầm quyền bắt phải im lặng. Nếu không thì…
Vị sư giả lắc đầu và nhìn tôi nhưng không nói tiếp.

Bạn thân mến,

Từ sau ngày oan nghiệt 30 tháng tư 1975 thành phố Saigon thân yêu của chúng ta tạm thời không còn là Saigon nữa mà phải mang tên của con ác quỷ. Con ác quỷ dâm dục và gian ác Hồ Chí Minh cùng đồng bọn đã nhuộm đỏ miền Nam bằng vũ khi của Nga Tàu… Khi chúng ta bị đồng minh bỏ rơi. Mỗi ngày bọn quỷ đỏ với những vũ điệu ma quái mà mục đích là làm cho đồng bào miền Nam phải sợ hãi. Một trong những vũ điệu đó là bọn chúng đã lừa gạt đồng bào vô tội đưa vô trong những chiếc ghe cũ kỹ rồi cho nổ giữa dòng sông để cướp tài sản là tội ác rất man rợ. Tội ác vẫn đang thường xuyên xảy ra cho đồng bào thân yêu của chúng ta hằng ngày như cướp nhà cướp đất… mà chỉ khi nào bọn quỷ đỏ bị đánh đổ thì khi đó người người mới được yên thân và vui sống.
Vị sư ông đã suy nghĩ lâu lắm rồi Ngài chợt hỏi tôi: “Bạn của ông có làm việc gì liên quan đến truyền thông không?” Tôi trả lời: “Kính thưa sư ông, bạn của tôi chống lũ quỷ đỏ bằng cây viết.” Vị sư ông liền nói cách quả quyết: “Bạn của ông là người có cơ duyên do công việc làm nên mới được trực tiếp gặp gỡ hai oan hồn hiện về và cho thấy rõ mọi sự việc để bạn của ông viết ra cho mọi người cùng biết. Hai ông cháu cô Loan là hai oan hồn trong hơn ba trăm oan hồn đã bị nhà cầm quyền này sát hại.”
Tôi có đề nghị với vị sư ông cúng giải cho các oan hồn được sớm đi đầu thai. Vị sư ông nói: “Tôi cũng đã làm rồi. Nhưng, nhà cầm quyền này đã gây nên nghiệp ác quá lớn. Các oan hồn đó chỉ là một nhóm nhỏ trong hằng triệu triệu các oan hồn bị bọn quỷ giết hại bằng mọi cách… đã phải diễn lại hằng năm trò man rợ của bọn quỷ đỏ như là một nhắc nhớ tội ác của bọn chúng rồi đây sẽ bị trừng phạt thích đáng. Chỉ khi bọn quỷ đỏ đó bị trừng phạt thì hơn ba trăm oan hồn kia mới được siêu thoát.”

Bạn thân mến,

Qua sự việc huyền bí mà chính bạn là người may mắn được chứng kiến, tôi có điều suy nghĩ như sau: Hai ông cháu cô Loan muốn gởi một thông điệp đến bạn - đến những người Việt đang sinh sống ở hải ngoại là: Hãy làm mọi cách để giải trừ bọn quỷ đỏ Hồ Chí Minh. Và, đừng bao giờ quên là đồng bào trong nước vẫn hằng ngày bị bọn quỷ đỏ sát hại man rợ cộng với sự dối trá để mong được thống trị lâu dài. Thành phố Saigon hay thành phố Hồ Chí Minh tạm thời, bây giờ bọn côn an đã và vẫn đang bao che cho bọn du côn du đãng để chúng sẵn sàng hành hung đồng bào và, nếu cần thì giết người những khi mà bọn quỷ đỏ ra tay cướp của cải và ruộng đất của đồng bào. Sinh mạng của bạn - của người Việt đang sinh sống ở hải ngoại là rất đáng quý và sẽ là nhân tố làm cho nhà cầm quyền này phải từ bỏ mọi tham vọng quyền lực.
Tôi thân ái chào bạn nhưng không mong gặp lại bạn tại thành phố, ngày nào vẫn còn bọn quỷ đỏ khát máu chiếm đóng./.
ToPa (Hòa Lan)
( HNPĐ )

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm